Sau khi Triệu Thu Như bị bệnh liệt giường biết được việc này, hình như bệnh càng nặng hơn.
Người con trai tốt Giang Trấn cũng rất bận rộn, ngày nào cũng hao tâm tổn sức viết thư tặng quà cho tiểu thư nhà họ Đỗ, với mục đích thuyết phục Đỗ Oánh Oánh đính hôn với gã sớm chút, sau đó lại bị mấy huynh đệ của Đỗ Ngọc Linh quay mòng mòng đùa giỡn, không được tý lợi ích nào.
Trước đó, Giang Lâm đã bảo Thường An canh chừng ở gần phủ An Dương Bá, phát hiện trong nhà chẳng có ai đến nhà lao xem cô hoa khôi trông giống Giang Cẩm Nguyệt kia.
Triệu Thu Như bị bệnh không thể đi được, hai người khác thì ước gì Giang Cẩm Nguyệt chết luôn trong Phương Nguyệt Điện, đừng làm liên lụy đến phủ An Dương Bá nữa, và tốt nhất là cái người trong nhà lao kia không có bất kỳ liên quan đến Giang Cẩm Nguyệt, bọn họ không muốn lại gây ra chuyện rùm beng gì khiến phủ An Dương Bá khó sống qua ngày.
Cho nên bọn họ không thể đi xem.
Lúc trước, An Dương Bá cảm thấy đứa con gái này có thể gả cho Thái tử, làm Thái tử phi rồi giúp đỡ người nhà là có phúc, nhưng những chuyện xảy ra sau này khiến Hầu phủ biến thành Bá phủ, Hoàng tượng thì không trọng dụng ông ta nữa, đứa con gái này lập tức từ phúc tinh biến thành tai tinh.
An Dương Bá càng hy vọng cô ta yên phận chút, bất kể là có chết hay không thì đừng mang tai họa vào nhà nữa.
Còn về Giang Trần, từ những chuyện gã bày mưu đặt kế lấy lòng Đỗ Oánh Oánh một cách không kiêng nể gì là có thể nhận ra cuộc sống khá khó khăn.
Trước đó, gã làm thư đồng bên cạnh Tứ hoàng tử, gã tự cho rằng bản thân là người tài trí hơn người, chiếm vị trí lớn nhất trong số những người bạn bè công tử chơi cùng với gã, những người khác phải kính trọng và nhường nhịn gã. Nhưng từ sau khi gã bị Tứ hoàng tử đuổi về nhà, tình hình hoàn toàn thay đổi. Ban đầu thì chưa rõ ràng như thế, mãi cho đến khi Giang Cẩm Nguyệt bị Hoàng hậu ban chết, Nhị hoàng tử làm phản thất bại, tình hình bắt đầu trở ngược, những người lúc trước tâng bốc khen ngợi gã lập tức quay lưng giẫm đạp gã, chế giễu gã, nhìn gã bằng ánh mắt chỉ còn sự khinh thường.
Cộng thêm việc gã chẳng có bản lĩnh gì, văn không hay mà võ cũng không giỏi, những người từng không bằng gã thì bây giờ lại có chuyện tốt để làm nhờ vào gia tộc, Giang Trấn càng khó chấp nhận.
Vì thế, dưới sự tính toán của Triệu Thu Như, Giang Trấn đu bám lấy vị tiểu thư được cưng chiều nhất nhà họ Đỗ, lúc trước rất là suôn sẻ, gã cũng khiến Đỗ Oánh Oánh nảy sinh tình cảm với mình, nhưng lại bị ngăn cản ở khâu cầu hôn. Sau đó, Đỗ Oánh Oánh bèn nói với gã, mỗi ngày viết thư tặng quà cho mình suốt một năm, sau một năm, cô bé sẽ đồng ý chuyện cầu hôn của phủ An Dương Bá.
Giang Trấn không thích Đỗ Oánh Oánh, một cô nương không hiểu chuyện chút nào cả, nếu không phải gã vừa ý nhà họ Đỗ chống lưng cho cô bé thì gã đã không thèm đáp lại mỗi khi cô bé nũng nịu như này, còn phải viết thư những một năm. Giang Trấn chẳng muốn chờ dù chỉ một tháng, trong cơn giận dữ, gã xé nát tất cả thư từ ngay tại chỗ.
Nhưng không bằng lòng thì cũng hết cách, với tình hình của phủ An Dương Bá bây giờ, Giang Trấn muốn kết hôn với người được cưng chiều, nhà có quyền thế cũng không thể làm được, Đỗ Oánh Oánh còn nhỏ nên dễ gạt, nếu đổi lại là một người hiểu chuyện thông minh, sẽ không trúng kế của gã. Gần như ngày nào Giang Trấn cũng nghiến răng ken két tự viết thư cho Đỗ Oánh Oánh, sau đó sai người đi vơ vét những thứ mới mẻ tặng sang để dỗ Đỗ Oánh Oánh.
Giang Trấn hoàn toàn không muốn chờ những một năm, gã cần mượn gia thế của nhà Đỗ Oánh Oánh ngay lập tức để chuẩn bị chuyện tốt của bản thân, để có thể sống những ngày tháng sung sướng trước kia, nên mấy bức thư viết cho Đỗ Oánh Oánh càng lúc càng sốt ruột tỏ vẻ cần cô bé đồng ý đính hôn.
Trong lòng những người khác nhà họ Đỗ đã biết rõ ý của Giang Trấn, Đỗ Oánh Oánh cũng từ từ nhận ra điều không đúng, cảm thấy hình như Giang Trấn đòi đính hôn với cô bé nhưng không hề thích cô bé. Mặc dù cô bé ngây thơ nhưng biết rõ địa vị gia đình của mình rất cao, có nhiều người lấy lòng, nịnh bợ cô bé, Giang Trấn giống hệt những tiểu thư trong gia tộc nhỏ đến chơi cùng cô bé.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Đỗ Oánh Oánh bèn cảm thấy hình như mình không hề thích Giang Trấn nhiều như thế, cộng thêm mấy cô nương của nhà họ Vệ và tiểu tỷ tỷ nhà họ Doãn thường xuyên mời cô bé ra ngoài chơi, trong lòng cô bé, Giang Trấn càng không còn quan trọng nữa.
Kiểu gì gã cũng không ngờ rằng vì sự vội vàng của mình mà khiến gã mất đi cái gì.
Cho đến khi gã phát hiện Đỗ Oánh Oánh không còn hồi âm mỗi ngày cho mình nữa, gã mới bối rối.
Giang Trấn hoảng hốt tìm mẫu thân mình bàn bạc, nhưng khi trông thấy Triệu Thu Như, gã sợ hãi đến ngơ ngác.
“Mẫu thân, sao người lại thành ra như thế này?” Giang Trấn khiếp sợ không thôi, đâu đó còn có vẻ không thể tin được.
Không đến mười ngày, Triệu Thu Như đã gầy đi rất nhiều, nằm trên giường với vẻ tiều tụy suy yếu, người như già đi mười tuổi.
Triệu Thu Như lạnh nhạt liếc nhìn Giang Trấn rồi không nói gì, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Giang Trấn kịp ý thức được rằng mẫu thân đang bất mãn với mình, gã vội vàng xin lỗi Triệu Thu Như, còn giải thích rằng gần đây mình bận nên mới không đến thăm bà ta, chứng minh tấm lòng con ngoan của mình, thậm chí còn cướp thuốc trong tay nha hoàn, tự đút cho Triệu Thu Như.
Nhưng phản ứng của Triệu Thu Như rất bình thản như thể không nghe thấy những gì gã nói, gã hết cách, đành phải hỏi nha hoàn xem tại sao mẫu thân mình bị như vậy, chỉ là sợ hãi một chút thôi, tại sao lại liệt giường lâu thế này mà không có chuyển biến tốt, thậm chí là càng lúc càng nghiêm trọng.
Nha hoàn nói, không chỉ bị hoảng sợ mà còn là sầu muộn quá nhiều, cộng thêm việc Bá gia và Thiếu gia không đến thăm Phu nhân, bà ta cảm thấy cuộc sống không còn gì vui vẻ, lại càng bệnh nặng hơn.
Giang Trấn biết tại sao gã không đến thăm Triệu Thu Như, nhưng mà phụ thân của gã thì: “Mấy ngày nay phụ thân của ta không nghỉ ngơi ở phòng của mẫu thân sao?”
Nha hoàn lắc đầu: “Bá gia không đến viện của Phu nhân ạ.” Không phải là không biết, mà là không thèm đến thăm, chỉ có hồ ly tinh mới vào cửa là ngày nào cũng đưa canh đến đây, không biết bỏ gì trong canh mà lần nào Phu nhân cũng không thèm nhìn cái nào đã sai người ta đổ đi.
Trước đó, Giang Trấn vội vã hồi thư của Đỗ Oánh Oánh, chỉ nghe chuyện trong phủ cho biết, hoàn toàn không để trong lòng, không ngờ phụ thân mình bị một người phụ nữ không biết đến từ đâu làm cho mê muội, ngay cả thê tử bị bệnh mà còn không thèm ngó ngàng gì đến.
Giang Trấn nổi giận, gã hỏi nha hoàn: “Phụ thân của ta đâu, ta đi tìm ông ấy!”
Người hầu trong phòng của Triệu Thu Như luôn luôn chú ý đến hành động của An Dương Bá, cũng đã từng mời ông ta đến đây rất nhiều lần, nhưng bất cứ khi nào bọn họ vừa nói xong chuyện Phu nhân bệnh nặng ra sao, người phụ nữ kia bèn đau ngực, giả bộ ngất xỉu, khiến An Dương Bá đau lòng muốn chết, làm gì còn lo lắng đến chính thê Triệu Thu Như này.
Nha hoàn chỉ viện mà người phụ nữ kia sống: “Bá gia vừa về là đi đến phía bên kia ngay, đúng là hồ ly thành tinh, rất biết quyến rũ người khác.”
Giang Trấn sai nha hoàn chăm sóc Triệu Thu Như cho tốt, gã thì ầm ầm phẫn nộ nhanh chóng bước về phía viện ở đối diện.
Phải nói là Giang Lâm đã nhìn thấu sở thích của người phụ thân Bá gia này, cô gái mà cậu chọn rất phù hợp với khẩu vị của An Dương Bá, thêm cả cô nương này cũng rất có bản lĩnh, vừa vào cửa là đã mê hoặc được người ngay.
Khi Giang Trấn xông đến, hai người đang hôn môi rồi liếc mắt đưa tình, An Dương Bá liên tục kêu người đẹp à, chả khác gì một lão quỷ háo sắc.
Giang Trấn cảm thấy cực kỳ chướng mắt, gã càng không hiểu tại sao phụ thân mình lại biến thành như vậy, nhưng gã vẫn chưa kịp nói chuyện, An Dương Bá bị gã làm phiền đã lên tiếng răn dạy gã trước.
“Người lớn như vậy rồi mà vẫn còn không biết bảo người khác thông báo một tiếng trước khi vào à, đây là chỗ con nên tới hả? Còn không mau cút đi cho ta!” Khi An Dương Bá răn dạy Giang Trấn, còn giấu cô nương kia ra sau lưng mình theo bản năng, không cho Giang Trấn trông thấy nàng ta.
Lửa giận trong lòng Giang Trấn càng bùng lên dữ dội: “Phụ thân, người còn nhớ được thân phận của mình không? Người có nhớ mình còn một phu nhân không? Bà ấy bị bệnh lâu như thế, người đã từng tới thăm bà ấy lần nào không? Rốt cuộc người có trái tim không vậy?”
An Dương Bá bị con trai mình chửi thẳng mặt, ông ta cũng tức giận: “Láo xược! Ai cho con nói chuyện với phụ thân của con như vậy? Đứa con bất hiếu này, chẳng lẽ ta làm gì còn phải hỏi ý con sao? Mau cút đi!”
Giang Trấn xông lên kéo An Dương Bá: “Phụ thân đi theo con đi, đi thăm mẫu thân, mẫu thân bệnh nặng như vậy mà người còn ở đây chơi bời với hồ ly tinh, người muốn người ta tố cáo người sủng thiếp diệt thê sao?”
Nghe được chuyện bị tố cáo, An Dương Bá vẫn biết sợ, nhưng thế không có nghĩa là ông ta chấp nhận thái độ Giang Trấn nói chuyện với mình, ông ta hất tay Giang Trấn ra: “Bà ta bị bệnh thì mời đại phu, ta đi thì có ích gì, ta cũng đâu phải đại phu!”
“Được rồi, ta đi thăm bà ta ngay, con bớt làm ầm ở đây đi. Nếu con thật sự hiếu thảo thì cũng sẽ không đợi đến lúc mẫu thân con bị bệnh nặng mới biết, đi ra ngoài đi!”
Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, không ai nói được ai. Giang Trấn bị An Dương Bá chọc giận, bỏ lại một câu rồi đùng đùng rời đi: “Được, hôm nay nếu người không đến thăm mẫu thân thì đừng trách đứa con này không khách sáo, cho người tố cáo phụ thân!”
“Còn hồ ly tinh kia, ngươi cũng đừng hòng sống yên!”
An Dương Bá bị Giang Trấn uy hiếp như thế, tất nhiên là ông ta cũng giận điên lên, độc ác mắng một câu đồ con bất hiếu.
Người đẹp dịu dàng lập tức dỗ ngọt cho ông ta bớt giận, còn điềm đạm khuyên ông ta đi thăm Triệu Thu Như. Người đẹp nói vài câu, An Dương Bá lập tức được dỗ đến vui sướng, càng cảm thấy người đẹp hiểu lòng người, ôm người ta hôn môi một lát rồi nói: “Vẫn là người đẹp Thu Thủy của ta vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn, ta đây phải đi thăm bà ta một lần đã, ta sẽ quay lại ăn cơm trưa với nàng ngay thôi.”
Thu Thủy rụt rè gật đầu, đẩy ông ta ra khỏi phòng: “Bá gia mau đi đi, Bá gia ở cạnh Phu nhân lâu chút, thiếp luôn mong ngóng Phu nhân có thể mau khỏi bệnh, thiếp còn muốn bái kiến Phu nhân nữa mà.”
An Dương Bá hiểu ý này ngay tức khắc, ông ta nắm bàn tay nhỏ mềm mại của người đẹp: “Ta nên cho nàng một danh phận, ta sẽ nói với bà ta, nàng cứ yên tâm.”
Thu Thủy thầm nghĩ, ta sợ đến lúc đó có thể sẽ khiến người đang mắc bệnh nặng kia tức chết luôn. Nàng ta đành phải khuyên Bá gia không có đầu óc này một hồi, bảo ông ta đợi sau này rồi nói tiếp, cũng tỏ vẻ bản thân không cần danh phận gì cả.
Tất nhiên là phải có danh phận nhưng không phải bây giờ, dù gì nàng ta cũng chỉ mới vừa vào cửa, chưa ngồi vững chỗ, không phải đối thủ của vị kia. Nàng ta cũng sợ bản thân kích thích quá tay khiến Triệu Thu Như bị kích động, khi đó thì khó mà làm được chuyện Giang thiếu gia giao cho nàng ta. Nhất định phải khiến Triệu Thu Như đau khổ nhiều chút nữa mới được.
An Dương Bá vừa đi, Thu Thủy lập tức lén lút viết thư, sai người lẳng lặng đưa ra khỏi phủ. Thường An ở gần bên ngoài, vẫn luôn để ý đến phủ An Dương Bá lập tức lấy được thư, quay về tìm Giang Lâm.
Gần đến cuối năm, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ phải để ý đến hành động của phủ An Dương Bá với hoa khôi đang ở trong nhà giam kia thì vào những lúc khác, Giang Lâm sẽ chuẩn bị đồ Tết, phân phó người ta bày trí trong phủ.
Đây là năm đầu tiên cậu ăn Tết ở thời đại này, phải có cảm giác lễ lộc một tí.
Giang Lâm gọi Vệ phu nhân và các vị thẩm đến, nhờ bọn họ trang trí giúp cậu và lo việc tặng quà Tết cho các nhà khác, thậm chí còn bảo mỗi phòng bọn họ chuẩn bị một tiết mục, vào đêm giao thừa, cả phủ sẽ vui vẻ bên nhau.
Giang Lâm không hề giống một người đứng đầu phủ chút nào, lúc nấu ăn cũng thường hay chia cho những người làm ở Chiêu Vân Uyển ăn, từ đầu đến cuối viện, không ai không thích Thiếu phu nhân nhà bọn họ. Mặc dù thế nhưng bọn họ cũng không dám vô lễ với Thiếu phu nhân.
Dĩ nhiên, Giang Lâm nói gì thì là cái đó, mặc dù đám người Vệ phu nhân có hơi bài xích cậu, nhưng bây giờ cậu là người quyết định trong phủ này, vả lại các phòng chưa từng bị đối xử kém chu đáo, bọn họ còn có thể thường xuyên ra ngoài xem kịch hoặc là mua gì đó, thoải mái hơn lúc trước nhiều, nên bọn họ sẽ không gây sự với Giang Lâm vì chút chuyện nhỏ này.
Giang Lâm phân phó người trong phủ làm việc, cậu cũng không rảnh, vừa hay gặp Thường An đang vội chạy về. Thường An đưa thư cho Giang Lâm: “Cô nương Thu Thủy đưa ra đấy ạ, Thiếu gia đọc xem sao.”
Giang Lâm mở thư ra, Thu Thủy viết mấy chuyện xảy ra trong phủ An Dương Bá mấy ngày nay, chúng đều nằm trong dự đoán của cậu. Xem xong, cậu bảo Thường An đốt thư đi: “Đừng quan tâm đến chuyện của phủ An Dương Bá nữa, đến nha môn canh chừng cho kĩ, hỏi Doãn đại nhân xem khi nào có thể điều tra chuyện của hoa khôi kia.”
Qua mười ngày, vụ án chết người ở lầu xanh đã có kết quả, chôn cất hai thư sinh đã chết đi, người đánh bọn họ chết thì rất nhiều, không thể xử chém hết nên toàn bộ đều bị đày.
Tất cả thư sinh có trong vụ việc đều bị thư viện xóa tên, cả đời không thể thi thố gì được nữa, bị đày đến chỗ lạnh nhất ở phương Bắc, làm khổ sai suốt năm năm. Với thể chất của những thư sinh này, có khi những người còn sống sót đến cuối cùng cũng chẳng nhiều, nhưng dám ra tay đánh chết người ta thì phải bị phạt, không thể tránh khỏi được.
Mặc dù chuyện này chấm dứt nhưng thân phận thật của hoa khôi vẫn còn là một ẩn số. Điều duy nhất mà Doãn Kỵ có thể xác định là đối phương không phải Giang Cẩm Nguyệt, Giang Lâm đã biết việc này từ trước, cậu không ngạc nhiên.
Lý do mà Doãn Kỹ vẫn chưa điều tra là do tên quỷ già háo sắc trong cung lại nhớ đến người ta, ông ta có xuất cung đến nhà lao xem một lần, mặt hoa khôi này không bị hủy hoại, dáng người xinh đẹp, quyến rũ hơn Giang Cẩm Nguyệt nhiều, quỷ háo sắc không cho Doãn Kỵ sử dụng hình phạt gì, còn bảo ông ta ngày nào cũng hỏi han ân cần, điều tra ra cái quần què gì được ấy.
Thậm chí Giang Lâm còn nghi ngờ kẻ đứng sau lưng đã đưa ra một hoa khôi như vậy là để hấp dẫn sự chú ý của Trường Đức Đế, khiến ông ta cho hoa khôi này vào cung.
Thường An nghe lời dặn của Giang Lâm, chạy đến nha môn một chuyến. Chẳng bao lâu sau y đã chạy về, thở hổn hển, nói với Giang Lâm: “Thiếu… Thiếu gia, không ổn rồi, Doãn đại nhân nói Hoàng thượng phái người đưa hoa khôi kia vào cung, còn muốn tuyên bố đó là Đại tiểu thư, bảo là Đại tiểu thư không chết.”
Giang Lâm: “…” Những gì cậu đoán đã trở thành sự thật sao?
“Chuyện xảy ra khi nào?” Giang Lâm hỏi.
Mặt Thường An như đưa đám: “Ngay hôm nay thôi, khi thuộc hạ đến nha môn, Doãn đại nhân nói là hoa khôi vừa được đưa đi, Thiếu gia, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Ắt là phải có rồi, nếu không thì hao tâm tổn sức để Trường Đức Đế đưa hoa khôi kia vào cung làm gì chứ, cậu vỗ vai Thường An: “Không sao, dù gì cũng không liên quan tới chúng ta mà, chúng ta cứ yên tâm ăn Tết là được.”
Thường An ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, Thiếu gia nhà mình không nhúng tay vào, xảy ra chuyện cũng chẳng dính đến chỗ bọn họ, lập tức yên tâm ngay.
“Vậy thuộc hạ đi giúp quản gia chạy chân, mua đồ này kia.”
Giang Lâm gật đầu, cậu suy nghĩ đến Lục hoàng tử, rốt cuộc y đã làm thế nào mới tạo ra được một người giống Giang Cẩm Nguyệt như vậy?
Đúng vậy, gần như cậu có thể chắc chắn rằng người ở sau lưng tạo ra tất cả những chuyện này chính là Lục hoàng tử Việt Hằng. Đối tượng mà hắn muốn báo thù không chỉ có Hoàng hậu và Thái tử, mà còn có Trường Đức Đế, vì Trường Đức Đế không thèm điều tra rõ ràng về vụ của mẫu phi hắn mà đã tống người ta vào lãnh cung. Việt Hằng hận Trường Đức Đế không kém gì hận Hoàng hậu.
Trong sách gốc, qua một năm nữa là Trường Đức Đế sẽ mắc bệnh rồi chết, sau khi ông ta chết, Việt Hằng mới bắt đầu hành động nhiều hơn. Trong sách gốc không viết tại sao Trường Đức Đế lại bỗng mắc bệnh rồi chết, nhưng Giang Lâm nghĩ ắt hẳn trong chuyện này không thiếu công lao của Việt Hằng, nếu không thì tại sao Việt Hằng lại trở thành nhân vật phản diện lớn trong sách được.
Bây giờ cậu rất tò mò không biết hắn lợi dụng Giang Cẩm Nguyệt giả này để làm gì, cho đến khi Vệ Vân Chiêu về, cậu vẫn chưa hiểu được.
Khi Vệ Vân Chiêu về, hắn phát hiện Giang Lâm ngồi ngẩn ra trong đình, tay chống mặt, rất là đáng yêu.
Hắn tự đẩy xe lăn đi đến bên cạnh Giang Lâm: “Phu nhân đang suy nghĩ gì đó?”
Vệ Vân Chiêu gọi Giang Lâm khiến cậu hoàn hồn, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, bấy giờ mới phát hiện đã muộn rồi: “Ngươi về rồi à, có đói bụng không? Muốn ăn cơm trước không?”
“Ta không đói.” Vệ Vân Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu: “Phu nhân đang rầu rĩ vì chuyện gì thế?”
“Thường An nghe ngóng được quỷ háo sắc kia đưa Giang Cẩm Nguyệt giả vào cung rồi, ta đang nghĩ rốt cuộc Lục hoàng tử làm như thế nào lại có thể tạo ra được một người giống đến như vậy.”
“Phu nhân, ở chỗ vi phu có đáp án, ngươi có muốn biết không?” Vệ Vân Chiêu mỉm cười nhìn cậu.
Dĩ nhiên là muốn rồi, Giang Lâm lập tức đứng thẳng người, giục hắn: “Ngươi mau nói đi!”
Vệ Vân Chiêu chỉ chỉ mặt mình: “Vi phu muốn chút thù lao nhỏ.”
Ngày nào cũng muốn chơi trò này, Giang Lâm cúi đầu hôn hắn một cái: “Ngươi thích ta hôn ngươi như vậy sao?”
“Thích chứ, không chỉ thích hôn nhẹ mà phu nhân làm chuyện khác với vi phu, ta cũng thích.”
Giang Lâm cười ha ha hai tiếng: “Ngươi đang nhớ đến chuyện khác muốn làm với ta chứ gì, ngươi đừng cho là ta không biết ngươi bảo Tuân Thất tìm quyển sách cho ngươi.”
Nói sách là tôn trọng lắm rồi, đồng thời cũng khiến Giang Lâm mở mang tầm mắt. Trước đó, cậu vẫn luôn cho rằng Tị Hỏa Đồ nằm dưới gối của mình đã đủ rõ ràng, không ngờ thế mà Tuân Thất lại tìm được một quyển sách độc hơn, quan trọng nhất là tranh vẽ còn khá là đẹp.
“Vi phu muốn học nhiều hơn.” Vệ Vân Chiêu tỏ ra khiêm tốn.
Giang Lâm chọc vào đùi hắn: “Dù gì ngươi cũng không đứng dậy được, học cũng đâu có cơ hội sử dụng. À phải rồi, đêm nay chúng ta ăn thịt dê, ngươi ăn nhiều chút để học cho tốt nhé.”
Giang Lâm không nói láo, bọn họ ăn thịt dê thật, còn là cả bàn tiệc dê, cậu còn giục Vệ Vân Chiêu ăn nhiều chút. Cậu không có ý gì khác, chỉ là sau khi xem Tị Hỏa Đồ kia xong, lòng bắt đầu có ý nghĩ để Vệ Vân Chiêu ăn thịt dê, còn quyết định tối nay hai người không ngủ chung.
Giang Lâm ôm ý định xấu xa muốn xem dáng vẻ Vệ Vân Chiêu quay cuồng trên giường một mình.
Ý tứ hiện rõ trên mặt Giang Lâm, sao Vệ Vân Chiêu không nhận ra được, hắn không còn cách nào khác, ăn thịt dê mà Giang Lâm gắp vào bát mình: “Phu nhân, ngươi nhẫn tâm nhìn vi phu khó chịu một mình sao?”
Giang Lâm nghiêm túc nghĩ lại: “Có lẽ là ta không đành lòng, nhưng không sao, ta sẽ cố nhịn xem xong.”
Vệ Vân Chiêu đánh nhẹ vào người cậu, lòng thầm mắng cậu là tiểu hư hỏng, lại vẫn dung túng cho Giang Lâm gắp thịt dê vào bát mình như cũ.
Hiệu quả của thịt dê đến rất nhanh, Vệ Vân Chiêu không cần phải uống một bát thuốc độc để ứng phó với việc Thái y bắt mạch như trước, bây giờ thân thể hắn rất khỏe mạnh, lại đang là lúc trẻ tuổi cường tráng, lửa cháy hừng hực, không bao lâu sau, hắn cảm thấy người mình từ từ nóng lên, lòng cứ rục rịch không yên.
Giang Lâm còn tìm đường chết, cứ luôn lượn lờ trước mặt Vệ Vân Chiêu, hỏi cảm giác của hắn, khiến hắn tức giận, giơ một tay kéo người bắt vào lồng ngực: “Phu nhân tự cảm nhận là biết vi phu đang cảm thấy như thế nào.”
Phu nhân không muốn cảm nhận kiểu này, cậu đẩy Vệ Vân Chiêu: “Ngươi thả ta ra, đã nói là hôm nay không ngủ chung.”
“Đó là phu nhân nói, ta không đồng ý. Phu nhân không muốn kiểm tra cơ bụng nóng lên à? Có lẽ sẽ có cảm xúc khác lạ đấy.” Vệ Vân Chiêu thì thầm dụ dỗ bên tai Giang Lâm.
Sau đó cậu hổ thẹn mà rung động.
“Vậy ta đây… gắng gượng sờ chút thôi?”
Vệ Vân Chiêu cười khẽ, dẫn người lên giường: “Được.”