Giang Lâm vừa dậy, đã nghe quản gia nói rằng Doãn Kỵ phái người đưa thư cho cậu, nói là Nhậm Đăng Cao đã khai rồi, bảo là phủ An Dương Bá phái người sai khiến hắn ta.
Phủ An Dương Bá phái người uy hiếp Nhậm Đăng Cao là bọn họ sẽ khiến thư viện xóa tên hắn ta, vốn bản thân Nhậm Đăng Cao đã không chú tâm học hành, thi cử nhiều năm không đỗ, hơn nữa gần đây hắn ta còn mê muội lầu xanh, không thèm đến thư viện. Thư viện rất bất mãn với hắn ta, chính bọn họ có ý muốn xóa tên hắn ta từ trước. Phủ An Dương Bá chỉ cần nhắc một câu với bọn họ, chắc chắn là Nhậm Đăng Cao này không thể học hành được nữa.
Mặc dù nói là Nhậm Đăng Cao mê mẩn hoa khôi lầu xanh nhưng hắn ta vẫn còn ngóng trông mình có thể đỗ cử nhân, làm quan to mà, chắc chắn hắn ta vẫn muốn đến thư viện. Hắn ta muốn chuộc hoa khôi lầu xanh về nhà rồi đến thư viện, phủ An Dương Bá chặn ngang một bước, nhẹ nhàng nói mấy câu đã uy hiếp được hắn ta.
Lần trước, Nhậm Đăng Cao bị đánh, hắn ta không biết được người nào ra tay, vẫn là người của phủ An Dương Bá nói với hắn ta rằng người ra tay chính là Giang Lâm, vì muốn nhắm vào Giang Lâm, bọn họ còn chỉ nói cho hắn ta nghe một cái tên. Người chuyển lời bảo Nhậm Đăng Cao nghĩ cách, bất kể làm cái gì cũng được, chỉ cần có thể lên nha môn tố cáo Giang Lâm đánh mình là xong. Sau khi bị đánh vào lần trước, Nhậm Đăng Cao về nhà đau đớn rất lâu, hắn ta hận người đánh mình thấu xương, bây giờ hắn ta biết là Giang Lâm làm, bèn nảy sinh ý định trả thù nên mới tạo ra màn diễn giả vờ như bị thương nặng như thế.
Vì để trông càng chân thật, mặc dù vết thương trên mặt Nhậm Đăng Cao là thật nhưng hắn ta vẫn bảo một tên hầu đánh mình, nhưng không đoán được Doãn Kỵ sẽ mở băng trắng ra kiểm tra vết thương, vừa kiểm tra là lộ ngay.
Nhậm Đăng Cao muốn trả thù Giang Lâm lại không thành công, nhưng mục đích cảnh cáo Giang Lâm của phủ An Dương Bá đã thành công.
Giang Lâm nghe những gì quản gia nói xong, cậu nghĩ thầm, đúng là không ngoài dự đoán của cậu, chỉ không biết là ý của một mình Triệu Thu Như hay cả An Dương Bá cũng ngầm đồng ý.
Nhưng bất kể là thế nào, cậu vẫn sẽ là một đứa con hiếu thảo, sẽ không bỏ qua cho sinh phụ và kế mẫu đâu.
Ăn sáng xong, Vệ Vân Chiêu vẫn đến bộ binh như trước, Giang Lâm thì chọn quà sinh nhật cho phụ thân An Dương Bá của mình. Cậu gõ cánh cửa đóng chặt vào ban ngày của lầu xanh, bảo tú bà kêu mấy cô nương xinh đẹp, dịu dàng, ngoan ngoãn nhất trong lầu xanh ra đây.
Tú bà thấy tiền sáng mắt ngay, dĩ nhiên là Giang Lâm nói gì bà ta đều nghe nấy, gọi bảy, tám cô nương phù hợp với yêu cầu của Giang Lâm đi ra. Giang Lâm hỏi bọn họ có muốn ra khỏi lầu xanh hay không, có muốn làm thiếp cho người ta hay không, cuối cùng chỉ có hai người bằng lòng, Giang Lâm bảo bọn họ biểu diễn tài nghệ cho mình xem, chọn một người tên là Tô Kiều trong số đó rồi dẫn nàng ta đi.
Tên của cô nương này rất êm tai, nhìn qua người cũng là kiểu điềm đạm, nhu mì, không giống người trong kinh thành.
Giang Lâm cũng chả muốn hiểu gì về nàng ta, chỉ bàn chuyện với nàng ta: “Nếu ngươi cam lòng làm thiếp thì chờ sau khi mọi chuyện thành công, ta sẽ cho ngươi một số tiền để ngươi về nhà.”
“Tô Kiều sẽ tuân theo tất cả những gì Giang thiếu gia dặn dò.”
Giang Lâm nhìn ánh mắt nàng ta kĩ hơn vài lần: “Ngươi quen biết ta à, nói đi, mục đích của ngươi là gì?”
Đột nhiên, Tô Kiều quỳ gối xuống trước mặt Giang Lâm: “Tô Kiều muốn cầu xin một chuyện công bằng nhưng bất khả thi, Giang thiếu gia yên tâm, Tô Kiều cam tâm làm bất kì chuyện gì cho ngài.”
Tô Kiều nhìn thẳng vào mắt Giang Lâm, trong mắt nàng ta đầy sự kiên quyết.
“Ngươi đứng lên đi.” Giang Lâm không nhìn ra âm mưu gì, nhưng cũng không dám dùng người này nữa, cậu hơi đau lòng số tiền của mình. Cậu xua tay: “Thôi bỏ đi, coi như bổn thiếu gia làm việc thiện, ngươi đi đi.”
Giang Lâm nhét khế ước bán mình vào tay Tô Kiều, cậu quay người định tìm một lầu xanh khác mua người. Tô Kiều rượt theo sau lưng cậu: “Giang thiếu gia, những gì Tô Kiều nói là thật, xin ngài hãy tin ta!”
“Vậy ngươi nói mục đích của mình ra cho rõ.” Giang Lâm quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô ta.
Tô Kiều tháo ngọc bội đeo trên cổ xuống, đưa cho cậu: “Giang thiếu gia đưa ngọc bội này cho tướng quân xem, tướng quân sẽ nói cho ngài nghe, ngày mai vào giờ thìn, Tô Kiều sẽ ở đây chờ ngài.”
Nói xong, nàng ta quay người bỏ đi khiến Giang Lâm hơi hoang mang, cậu cảm thấy bất kể cậu làm chuyện gì, hình như cũng đều gặp chuyện không may.
Có vẻ là hơi xui xẻo rồi đấy?
Giang Lâm cầm ngọc bội, vừa xem vừa về nhà, xem thật lâu cũng chả thấy có chỗ nào kỳ lạ, cậu bèn cất ngọc bội vào, định chờ Vệ Vân Chiêu buổi chiều về thì hỏi hắn.
Sau đó, cậu lại nghĩ đến cách Tô Kiều gọi Vệ Vân Chiêu là tướng quân, ngoại trừ lúc cậu mới xuyên đến, sau này đã lâu rồi không ai gọi Vệ Vân Chiêu như vậy, e rằng Tô Kiều này có bí mật không nhỏ.
Buổi chiều, Vệ Vân Chiêu vừa về là Giang Lâm lập tức đưa ngọc bội cho hắn xem ngay.
Vệ Vân Chiêu trông thấy ngọc bội thì hơi kích động, hắn hỏi Giang Lâm đã lấy được ngọc bội từ đâu, Giang Lâm bèn giải thích cho hắn hay: “Không phải ta đi chọn quà sinh nhật cho người phụ thân ở Bá gia của ta à? Ta định đến lầu xanh chọn cho ông ta một người thiếp xinh đẹp, ngọc bội này là do một cô nương ta mua từ lầu xanh kia đưa đấy, nàng ta nói ngươi vừa nhìn thấy nó là hiểu. Phải rồi, cô nương kia tên là Tô Kiều.”
Vệ Vân Chiêu siết chặt ngọc bội, Giang Lâm thấy gân xanh trên mu bàn tay hắn gồ lên, cậu hơi căng thẳng: “Sao vậy? Người quen cũ à?”
Vệ Vân Chiêu nhìn xa xăm, ánh mắt tối tăm: “Có lẽ là con gái của người quen cũ, ta từng được Tô tướng quân nhờ vả.”
“Tô tướng quân tên thật là Tô Nguyên, là cấp dưới của phụ thân ta, ông ấy cùng chết ở vùng biên giới với phụ thân ta. Khi ta tìm được bọn họ, ông ấy đã hấp hối rồi, sau đó đưa cho ta một chiếc ngọc bội, bảo ta chăm nom người nhà của ông ấy thay mình, ngọc bội này là tín vật của nhà họ Tô. Ông ấy còn nói cho ta biết rằng phụ thân ta chết không phải là chết trận.”
Chẳng đợi Giang Lâm hỏi, Vệ Vân Chiêu đã chủ động giải thích, kể chuyện cũ cho cậu nghe.
Vệ Vân Chiêu bảo Tuân Thất đem ngọc bội đến so sánh, hai chiếc ngọc bội giống nhau như đúc.
Phụ thân qua đời, hắn dẫn binh lui về rồi còn trúng độc, có rất nhiều chuyện được xử lý gấp gáp. Chờ khi hắn tỉnh lại đã là mấy tháng sau, nhiều sự thật và manh mối đều bị người ta cố ý vùi lấp.
Người nhà họ Tô cũng…
Vệ Vân Chiêu vẫn luôn sai người điều tra, nhưng cho đến giờ chỉ đều là đoán nhiều còn chứng cứ thì ít. Không có chứng cứ, hắn muốn báo thù đòi lại công bằng cho phụ thân và những người vô tội bỏ mạng uổng phí là chuyện xa vời.
Giang Lâm ngẫm nghĩ, thảo nào Tô Kiều nói nàng ta cầu xin một chuyện công bằng nhưng bất khả thi.
Song, Giang Lâm vẫn có một thắc mắc: “Sao Tô Kiều này biết ngươi sẽ nhận ra ngọc bội? Lẽ nào Tô tướng quân từng nói với nàng ta rồi?”
Vệ Vân Chiêu cũng chẳng biết rõ, chỉ đành đoán: “Các ngươi đã hẹn ngày mai gặp mặt mà, ngày mai ta đi với ngươi, ta từng gặp nàng ta một lần rồi, ta có thể nhận ra.
Giang Lâm gật đầu: “Nếu nàng ta thật sự là con cháu của Tô tướng quân, ta sẽ sai người đưa nàng ta về Giang Nam, tuy rằng không biết tại sao nàng ta lại lưu lạc vào lầu xanh, nhưng nàng ta đã đi đến bước này ắt cũng là vì không thể làm gì khác.”
Một cô con gái của tướng quân mà lại lưu lạc chốn phong trần, không biết là đau buồn đến nhường nào.
“Ừ.” Vệ Vân Chiêu gật đầu: “Là do ta không thực hiện lời hứa chăm sóc nàng ta thật tốt của mình với Tô tướng quân.”
Giang Lâm an ủi hắn: “Bản thân ngươi còn không lo xong được, không thể trách ngươi chuyện này, muốn trách thì phải trách đám người chó má lòng dạ độc ác kia, ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván gì đó kia.”
Còn về cụ thể đám chó má kia là ai thì tạm thời bọn họ vẫn chưa biết rõ, nhưng bất kể là ai, chắc chắn mắng như vậy là đúng.
Có Giang Lâm ngắt lời, trên mặt Vệ Vân Chiêu hiện lên ý cười: “Ừ, ngày mai chúng ta đi gặp nàng ta.”
Ngoại trừ việc của Tô Kiều, bên phía Thường An cũng thám thính được tin có ích: “Thiếu gia, hôm nay thuộc hạ đã quan sát, những người đi tới lầu xanh kia đều là người trẻ tuổi, có rất nhiều thư sinh, ai ai cũng mê đắm hoa khôi như thể mất hồn mất vía. Hôm nay thuộc hạ lại trông thấy hoa khôi kia, cảm thấy nàng ta rất quái gở, cả người kỳ lạ, còn rất giống một người.”
Thường An thấp giọng thì thào: “Giống Đại tiểu thư đã chết đi.”
Đại tiểu thư mà y nói chính là Giang Cẩm Nguyệt.
Thường An nói tiếp: “Nhưng hai tay nàng ta lành lặn, thuộc hạ đã thấy cả hai tay rồi.”
“Thiếu gia, trên đời này có thể có hai người sở hữu diện mạo rất giống nhau sao?”
Giang Cẩm Nguyệt, Giang Lâm nhớ kĩ cái tên này, cậu gật đầu với Thường An: “Có, sẽ có hai người không hề liên quan gì đến nhau nhưng mặt giống nhau bảy, tám phần, nhưng cực kỳ hiếm gặp.”
Chắc chắn bàn tay của Giang Cẩm Nguyệt bị gãy đứt rồi, gần như không thể nối lại được nữa, làm tay giả thì không chân thật, nhưng cô gái này lại khá giống Giang Cẩm Nguyệt, đối phương có mục đích gì chứ?
Giang Lâm không biết người này nhằm vào mình hay là Vệ Vân Chiêu, cho dù Giang Cẩm Nguyệt hận bọn họ nhưng người muốn lấy mạng cô ta thật sự là Hoàng hậu, không tìm Hoàng hậu báo thù trước mà tìm bọn họ gây sự trước thì có vẻ là lẫn lộn đầu đuôi.
“Có lẽ động cơ cũng là cảnh cáo giống đám người phủ An Dương Bá.” Vệ Vân Chiêu tỏ ý kiến.
Vệ Vân Chiêu nói: “Một người đã chết mà lại xuất hiện trước mặt người khác, ai sẽ sợ?”
Dĩ nhiên là người chột dạ, người lúc trước hại người chết kia sẽ sợ hãi.
Dẫu sao, người đầu tiên Giang Lâm nghĩ đến cũng là Hoàng hậu, lầu xanh mở cửa vào ban ngày này hấp dẫn nhiều thư sinh như thế, sớm muộn gì chuyện này cũng rùm beng lên, chỉ cần có người quen biết với Giang Cẩm Nguyệt nhận ra thì chuyện sẽ tự đến tai Hoàng hậu.
Giang Lâm nói: “Lúc trước chúng ta bảo Sơ Bát đi muộn chút thì tốt rồi, có lẽ sẽ biết được cô ta chết thật hay chết giả.”
“Trận lửa cháy của Phương Nguyệt Điện vừa trùng hợp lại vừa kì lạ, nhưng ta có thể xác định một chuyện, bất kể cô ta chết thật hay giả thì có người dựa vào cô ta là chắc.”
Thường An vò đầu bên cạnh: “Thiếu gia, ngày mai thuộc hạ còn cần phải tiếp tục theo dõi không?”
Giang Lâm: “Không cần đi vào, ngươi ở xa quan sát là được.”
“À, được rồi, thuộc hạ lui xuống trước.”
Thường An đi rồi, hai người Giang Lâm tiếp tục bàn luận chuyện của Giang Cẩm Nguyệt: “Ngươi nói xem Triệu Thu Như có khả năng biết Giang Cẩm Nguyệt còn sống không?”
Vệ Vân Chiêu cũng không chắc, hắn phân tích: “Tình hình khi đó như thế, cô ta không thể tự chạy đi được, chắc chắn có người đứng sau giúp cô ta, Triệu Thu Như có nhận ra hay không thì còn phụ thuộc vào ý của người đứng sau lưng bà ta.”
“Lúc đó cũng không có nhiều người có thể cứu cô ta đi được, có lẽ ta đoán được đó là ai.”
Giang Lâm cảm thấy cậu cũng đoán được, hai người liếc nhau rồi thốt ra: “Lục hoàng tử!”
Lục hoàng tử Việt Hằng và Hoàng hậu có thù không đội trời chung, rất có khả năng hắn cứu Giang Cẩm Nguyệt ra rồi lợi dụng Giang Cẩm Nguyệt đối phó với Hoàng hậu và Thái tử.
Mặc dù, Vệ Vân Chiêu không biết cụ thể hận thù giữa Lục hoàng tử và Hoàng hậu là gì, nhưng hắn có thể nhận ra Lục hoàng tử không phải là người thành thật, cũng không phải người hiền lành gì cả.
Giang Lâm biết sự thật, lại càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý.
Hai người vừa nói vừa chuyển lên giường, Giang Lâm lắc đầu: “Thôi bỏ đi, ta lười suy nghĩ, phải hay không phải thì rất nhanh cũng sẽ có kết luận thôi.”
“Ừ, ngươi ngủ đi.” Vệ Vân Chiêu nắm tay Giang Lâm, ngoài miệng nói ngủ nhưng hắn lại không nhắm mắt.
Giang Lâm nhìn hắn, bật cười: “Sao thế, ngươi lại đợi ta hôn ngươi nhũn cả người ra nữa à?”
Vệ Vân Chiêu quay người đè Giang Lâm xuống dưới thân, hạ giọng: “Không, đêm nay đến lượt ta hôn phu nhân.”
Có một số việc, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba và vô số lần, ăn rồi biết mùi ngon sẽ muốn ăn tiếp.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Vân Chiêu đã dậy rồi, Giang Lâm nằm trên giường nhìn đầu giường, cậu cảm thấy mình hơi mỏi, không muốn dậy. Rõ ràng hai người không làm chuyện quá đáng gì, còn chưa lấy Tị Hỏa Đồ dưới gối ra, sao cậu đã nhũn rồi?
Trong lúc ngẩn ngơ, cậu khó mà tin được.
Cậu quay người nhìn về phía Vệ Vân Chiêu đang mặc quần áo: “Sáng hôm qua ngươi tỉnh lại có nhũn người không?”
Giang Lâm cảm thấy mình không thể yếu hơn Vệ Vân Chiêu được.
Mặc dù là hỏi nhưng cậu nhìn chằm chằm hắn một cách gắt gao, đầy ý uy hiếp, Vệ Vân Chiêu hiểu rõ, hắn cười khẽ: “Nhũn, còn nhũn hơn phu nhân.”
Giang Lâm: “…” Hình như cũng không được an ủi.
Cậu ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy chúng ta như vậy không được, quá yếu ớt, phải bồi bổ.” Chưa dùng đến Tị Hỏa Đồ mà đã bắt đầu nhũn người, nếu bọn họ dùng thật, e rằng sẽ không thể xuống giường được.
Giang Lâm không muốn bản thân mất mặt.
“Ta quyết định bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ ăn ngon hơn một chút.”
Giang Lâm quay người xuống giường, chuẩn bị làm đồ ăn sáng cho bản thân, cũng phải uống nước linh tuyền nhiều chút, thế mới có thể khiến thân thể càng khỏe mạnh.
Vệ Vân Chiêu nhịn cười, hắn cảm thấy phu nhân của mình rất đáng yêu.
Giang Lâm cũng chỉ nhũn người trên giường một chốc, sau khi ăn sáng xong là bắt đầu tưng bừng đi gặp Tô Kiều với Vệ Vân Chiêu.
Trên đường, bọn họ còn đi ngang qua lầu xanh mở cửa vào ban ngày kia, chẳng qua hôm nay nơi này không mở cửa, Giang Lâm bèn nói với Vệ Vân Chiêu: “Khi nào chân ngươi mới có thể đứng lên được, ta muốn đi dạo lầu xanh với ngươi cũng không được.”
Vệ Vân Chiêu nhìn lầu xanh bên cạnh, vừa rồi hắn mới nhìn đến một cánh cửa sổ ở lầu hai. Sau cửa sổ có người nhìn lén bọn họ, từ vóc người, hắn đang là một cô nương. Vệ Vân Chiêu không tìm hiểu đến cùng mà cụp mắt rất nhanh, nói đùa với Giang Lâm: “Không biết phu nhân phải lòn thiếu nữ xinh đẹp nhà ai mà còn muốn để vi phu tiếp khách.”
Giang Lâm vui vẻ: “Không nói chứ, lầu xanh hôm qua ta đi rất là ổn, mấy cô nương mà tú bà gọi ra, người nào cũng đều đẹp, giỏi ca múa, có rất nhiều tài năng.”
Cô nương trong lầu xanh chưa từng chỉ mua bán xác thịt, nếu không có chút bản lĩnh, chỉ trông cậy vào việc mua bán xác thịt thì sẽ không ở lầu xanh được mấy năm.
Đi xem người đẹp hát ca, nhảy múa cũng vô cùng có lợi.
Bọn họ đi được một quãng, Giang Lâm mới hỏi Vệ Vân Chiêu: “Ban nãy trên lầu có người à?”
Vệ Vân Chiêu gật đầu: “Sau khi về ta sẽ bảo Tuân Thất điều tra xem có phải cái phòng đó là phòng của hoa khôi có bề ngoài giống Giang Cẩm Nguyệt hay không.”
Giang Lâm nói: “Có thể chắc chắn là được, cho dù không phải Giang Cẩm Nguyệt, hoa khôi này cũng có dính líu đến cô ta, nếu không thì cô ta cũng sẽ không nhìn chòng chọc vào chúng ta.”
Giang Lâm quay đầu nhìn lầu xanh đã khuất bóng, cậu sợ nơi này sẽ trở thành Thủy Nguyệt Các tiếp theo.
Thủy Nguyệt Các của Nhị hoàng tử vơ vét của cải trước rồi còn giết người, đúng là chốn sài lang hổ báo. Nếu lầu xanh này cũng đi cùng con đường đó thì không thể để bọn họ tùy ý phát triển được.
Đến nơi hôm qua, Giang Lâm đã thấy Tô Kiều đứng vẫy tay với bọn họ ở xa xa, Tô Kiều không đến gần mà ra hiệu cho hai người đi theo mình.
Giang Lâm hỏi Vệ Vân Chiêu trước: “Là nàng ta đúng không?”
Vệ Vân Chiêu gật đầu: “Nàng ta có chuyện muốn nói với chúng ta, đi theo sau thôi.”
Hai người đi vào một viện nhỏ hơi lụp xụp, ở đây chỉ có Tô Kiều và một bà cụ có đôi mắt không nhìn rõ lắm.
Hai người Giang Lâm vừa vào cửa, Tô Kiều bèn quỳ xuống với Vệ Vân Chiêu: “Con gái Tô Kiều của Tô Nguyên chào tướng quân và Thiếu phu nhân.”
Hành động của bà cụ hơi chậm, cũng từ từ quỳ xuống, Vệ Vân Chiêu nhanh chóng bảo hai người đứng dậy, Giang Lâm cũng bước lên dìu bà cụ kia.
Bà cụ cảm ơn Giang Lâm rồi nói với Tô Kiều: “Cô nương, ngươi mời tướng quân và Thiếu phu nhân vào trong phòng ngồi nói chuyện đi, bà đi pha trà cho mọi người.”
Nói xong, bà cụ chống gậy đi mất.
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu đi theo Tô Kiều vào phòng, viện nhỏ này hơi cũ kĩ, đồ trang trí trong phòng cũng đơn giản.
Sau khi vào phòng, Vệ Vân Chiêu hỏi Tô Kiều: “Tô tiểu thư đến kinh thành khi nào, tại sao lại vào lầu xanh?”
“Chuyện hơi dài, để ta từ từ nói cho hai người nghe.”
Tô Nguyên chết trên chiến trường, ban đầu mọi người ở nhà họ Tô tưởng là Tô Nguyên chết trận, không ngờ chẳng qua bao lâu sau có tin Vệ Vân Chiêu trúng độc, hôn mê bất tỉnh. Vốn dĩ người nhà họ Tô còn định sai người đến thăm hỏi Vệ Vân Chiêu, xem có chỗ nào mà bọn họ giúp đỡ được hay không.
Không ngờ là: “Một trận hỏa hoạn lớn đã đốt trụi cả nhà họ Tô trong một đêm.”
Giọng của Tô Kiều hơi lạnh lẽo, còn có hơi đau đớn: “Trước khi trận hỏa hoạn xảy ra, đầu tiên là nhà họ Tô bị đầu độc, kế đến là giết hại, lúc đó hàng chục người trong nhà không ai may mắn sống sót. Mẫu thân ta, đại ca và đại tẩu, một đôi đệ muội, còn có tất cả người hầu trong phủ, đều bị trận hỏa hoạn đó đốt thành tro tàn, không để lại hài cốt.”
“Chỉ có ta và nha hoàn Thu Đông, cùng bà vú là tránh được một kiếp vì đi thăm ngoại tổ mẫu.”
Tô Kiều siết chặt ống tay áo mình, chặt đến mức ngón tay trắng bệch, cả người căng cứng: “Nhưng những người đó cũng không định tha, thậm chí không tha cho cả nhà ngoại của ta.”
Nhà họ Tô bị một trận hỏa hoạn giết sạch, ngay ngày hôm sau là nàng ta nhận được tin tức, một bức thư tỏ rõ người nhà họ Tô chết thảm như thế nào được gửi đến cửa nhà ngoại nàng ta. Tô Kiều dẫn người vội vàng hoảng hốt về nhà xem sao, nhưng đã bị người muốn giết nàng ta cản lại. Cựu phụ giúp nàng ta dẫn nha hoàn và bà vú chạy đi, bảo nàng ta đến kinh thành tìm Vệ tướng quân, nhất định phải báo thù và đòi lại công bằng cho nhà họ Tô với nhà họ Lô.
Nàng ta đi rồi, nhà họ Lô cũng bị nàng ta liên lụy, không ai còn may mắn sống sót, ngay cả đứa con chỉ mới vài tuổi của cựu phụ cũng bị giết hại.
Kẻ đuổi giết Tô Kiều vẫn chưa dừng lại, nàng ta học được chút võ công từ phụ thân mình, nha hoàn Thu Đông cũng biết đánh đấm một ít, bọn họ khó khăn liều mạng chạy trốn, vì đánh lạc hướng đám người đuổi giết nàng ta mà Thu Đông mất mạng, bà vú đỡ độc thay nàng ta, mắt cũng bị mù hẳn.
“Lúc trước, ta cũng không biết từ Giang Nam đến kinh thành lại xa như thế, bọn ta đi gần một năm, ta dẫn bà vú làm ăn mày, cũng vào hang cướp, cuối cùng ta bán mình cho một kẻ trung gian, hắn ta đưa ta và bà vú lên kinh thành. Cũng may nhan sắc của ta rất được, trước kia cũng được coi là một tiểu thư thế gia, ta biết đánh đàn, biết hát, bán vào lầu xanh với giá tốt, bèn xin tú bà cho bà vú một nơi để sống an yên.”
“Sau đó, ta kiếm được bạc, bèn mua căn viện ày, để bà vú vào ở, cũng may mắn được Thiếu phu nhân chuộc thân.”
Vệ Vân Chiêu định hỏi nàng ta đã đến kinh thành rồi sao lại không đi tìm hắn, nhưng rốt cuộc hắn không nói ra, áy náy mà rằng: “Là do ta phụ bạc lời hứa với Tô tướng quân, không thể chăm sóc Tô tiểu thư cho tốt thay ông ấy.” Còn cả người nhà họ Tô đã chết và người nhà họ Lô vô tội bị liên lụy vào nữa.
Trên người hắn lại nhiều thêm trên trăm mạng người.
Tô Kiều nghe Vệ Vân Chiêu nói vậy, nàng ta lại mỉm cười: “Nếu tướng quân thăng chức tiến tước, ăn uống hưởng thụ, cố ý phớt lờ nhà họ Tô thì có lẽ ta sẽ trách tướng quân. Ta đến kinh thành cũng được một thời gian rồi, biết nhà họ Vệ sống những ngày tháng như thế nào ở kinh thành, huống chi tướng quân còn sai người đến Giang Nam tìm người. Ta biết cả mà, nhưng lúc đó vẫn có người theo dõi bọn ta nên ta không dám ra mặt nhận quen.”
“Tướng quân, Tô Kiều không trách tướng quân, ta chỉ hy vọng có thể dùng hết sức lực yếu ớt này xin một ngày sự thật sẽ được phơi bày, xin một phần mộ cho người nhà đã chết đi của ta.”
Người nhà họ Tô chết đi không còn chút xương cốt, người nhà họ Lô phơi thây nơi hoang dã, không có một chỗ mộ phần để nàng ta tế bái, bọn họ không đáng bị như thế.
Vệ Vân Chiêu định nói, thật lâu sau hắn mới thốt ra một chữ: “Được.”
Giang Lâm vỗ vai an ủi Vệ Vân Chiêu: “Sẽ có ngày đó thôi, ta đi với ngươi.”
Vệ Vân Chiêu nắm lấy tay Giang Lâm, siết thật chặt.
Thân phận của Tô Kiều như vậy, để nàng ta đến làm thiếp của An Dương Bá thì không phù hợp, nàng ta không muốn về Giang Nam, Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm bèn để nàng ta ở viện nhỏ này trước, chờ khi cần nàng ta giúp thì quay lại tìm.
Tô Kiều không đồng ý, nàng ta nói: “Thiếu phu nhân không cần nghĩ cho ta nhiều như vậy, ta đã là thân không trong sạch, chẳng sợ gì cả. Ta cũng biết chút ân oán giữa Thiếu phu nhân và An Dương Bá, ta nghĩ không ai thích hợp hơn ta đâu, Thiếu phu nhân cứ để ta đi đi.”
Giang Lâm lắc đầu: “Đây là chuyện giữa ta và Triệu Thu Như, không thể để ngươi bị liên lụy vào, hơn nữa trinh tiết không quan trọng như vậy, ngươi là một cô nương tốt, tên già kia không xứng với ngươi.”
Tô Kiều bị cậu chọc cười: “Thiếu phu nhân rất biết an ủi người ta, thật ra ta cũng biết là trinh tiết không quan trọng như vậy. Nếu phụ mẫu ta còn sống, nhất định bọn họ cũng sẽ không ghét ta. Nhưng ta vẫn cảm thấy mình là người thích hợp nhất như cũ, huống chi Thiếu phu nhân còn bỏ bạc mua ta ra, không thể lãng phí bạc của Thiếu phu nhân như vậy được.”
“Cái này không giống.” Giang Lâm vội vàng đẩy Vệ Vân Chiêu đi: “Ngươi cứ chờ đi, ta sẽ chọn người khác, ngươi đợi làm việc lớn giúp bọn ta.”
Cho đến khi đi thật xa ra ngoài, Giang Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, đây là lần đầu tiên cậu hơi sợ một cô nương, đủ thấy hiểu chuyện, hiểu ý người khác cũng không phải là một chuyện tốt.
Sau khi Vệ Vân Chiêu nghe Tô Kiều kể chuyện về nhà họ Tô xong, vẫn luôn buồn rầu, Giang Lâm hơi lo cho hắn: “Hay là hôm nay xin nghỉ, đừng đến bộ binh nữa nhé?”
“Ta phải đi.” Vệ Vân Chiêu nói: “E rằng ở biên quan sắp có chiến tranh.”
Tim Giang Lâm đập mạnh, sắp Tết rồi mà còn xảy ra chiến tranh vào lúc này, năm này sẽ không ổn, trận này cũng khó đánh, hơn nữa sau khi vào đông thường sẽ có tuyết rơi, hành quân và vân chuyển lương thực đều rất khó.
Loạn trong giặc ngoài.
Trong giây lát, Giang Lâm còn lo lắng hơn cả Vệ Vân Chiêu, cậu sợ nếu thật sự có chiến tranh, sẽ có người đề nghị Vệ Vân Chiêu dẫn binh xuất chinh, Thái tử và Hoàng hậu sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để nhắm vào hắn như thế này.
Bọn họ không tiện đối phó với Vệ Vân Chiêu ở kinh thành, nếu để hắn ra chiến trường, chết trận sa trường hệt như phụ thân hắn thì tiện hơn nhiều.
Vệ Vân Chiêu có thể đi đánh giặc, nhưng không phải bây giờ.
Giang Lâm đẩy hắn về, đưa người cho Tuân Thất, bảo Tuân Thất trông nom cho kỹ rồi dặn dò Vệ Vân Chiêu: “Nếu có chuyện gì thì nhớ là phải về bàn bạc với ta trước, không được quyết định một mình, ngươi biết chưa?”
Giọng cậu hơi khàn, không giấu được sự lo âu sâu sắc.
Vệ Vân Chiêu xoa đầu cậu, nói “Được”.
Nhưng tin ở biên quan còn chưa đến, lại có một chuyện khác xảy ra ở kinh thành.
Ngày đó, Giang Lâm đến lầu xanh chọn thiếp cho phụ thân Bá gia của mình, khi dẫn người đi về có đi ngang qua lầu xanh đó, thấy bên trong lộn xộn, có người đánh nhau, đánh một hồi lại có người bị ném ra khỏi cửa, té xuống đất chết ngay tại chỗ.
Giang Lâm thấy tay của hắn ta đập xuống đất, cổ tay đứt lìa hệt như cách Trường Đức Đế bẻ gãy tay Giang Cẩm Nguyệt mà Sơ Bát đã miêu tả cho cậu nghe.