Doãn Kỵ vào cung bẩm báo với Trường Đức Đế rằng trong lầu xanh gặp chuyện không may, hôm nay có một hoa khôi, nhìn bề ngoài giống hệt vị mỹ nhân đã qua đời ở Phương Nguyệt Điện, chỗ không giống chỉ có hai tay không bị chấn thương gì mà thôi. Nhưng tay của hai thư sinh bị đánh đến chết trong vụ xô xát hôm nay tại lầu xanh đó thì đều bị gãy cả, Doãn Kỵ miêu tả lại kiểu mấy bàn tay bị gãy của hai thư sinh kia… giống hệt cách Trường Đức Đế làm gãy tay Giang Cẩm Nguyệt vào ngày đó.
Lòng Trường Đức Đế thầm giật mình, ông ta có thể chắc chắn rằng sau khi mình tỉnh lại đã nhận được tin Giang Cẩm Nguyệt đã bị Hoàng hậu ban chết.
Hoàng hậu rót rượu độc cho Giang Cẩm Nguyệt trước, sau đó ban thưởng lụa trắng treo cổ, cộng thêm một trận hỏa hoạn lớn đột nhiên bùng lên, Giang Cẩm Nguyệt không thể còn sống được.
“Hỏa hoạn lớn…” Không lâu sau đó, Trường Đức Đế nghĩ ra điểm không hợp lý, e rằng trong vụ hỏa hoạn đã có người khác tham gia vào.
“Giờ cô ta đang ở đâu?” Trường Đức Đế hỏi Doãn Kỵ.
Doãn Kỵ nói: “Tất cả sự việc là do tranh giành hoa khôi này mà ra, thần đã nhốt cả cô ta vào nhà lao trong phủ rồi, Hoàng thượng muốn thẩm vấn hoa khôi này sao?”
Trường Đức Đế từ chối: “Không cần, ngươi đi thăm dò lầu xanh kia đi, phải tra rõ kẻ đứng sau sai khiến hoa khôi kia là ai, bất kể đó là người nào thì trẫm cũng cho phép ngươi tự ý bắt người, ngươi hiểu chưa?”
Trường Đức Đế nheo mắt lại, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm: “Trẫm muốn xem xem rốt cuộc là người ở đâu ra dám vào hoàng cung của trẫm một cách thoải mái như vậy, ngay cả phi tử của trẫm mà cũng dám đụng vào!”
“Vâng!” Doãn Kỵ chắp tay: “Thần đi làm ngay!”
Doãn Kỵ lui xuống, cũng vì chuyện này mà lòng Trường Đức Đế ngổn ngang suy tư.
Trong vòng một năm này, ông ta bị bệnh hai lần, bị trúng độc một lần, đến nay vẫn không biết lý do của lần thứ hai, thân thể ông ta cũng đã yếu đi rất nhiều.
Ông ta từng nghi ngờ rất nhiều người, cũng bảo ám vệ điều tra cung phi ở hậu cung rồi, kết quả đúng là những người này có ôm lòng chộn rộn nhưng chưa to gan đến mức dám làm gì, quan trong triều cũng vậy càng khiến cho Trường Đức Đế muốn biết rốt cuộc là người phương nào lại đùa giỡn ông ta hết lần này đến lần khác.
Đúng, Trường Đức Đế cho rằng hai lần ông ta bị bệnh là do bị người khác đầu độc, vì trong mắt ông ta, đối phương có thể ra tay với ông ta mà thần không biết quỷ không hay, thì chắc chắn sẽ có năng lực giết ông ta luôn, nhưng đối phương lại không làm, không phải đùa cợt thì là gì?
Qua một lát lâu sau, Trường Đức Đế gọi Can Vĩnh Phúc đến, dặn dò: “Ngươi đến nhà lao phủ nha thay trẫm, xem xem hoa khôi kia có phải Nguyệt Nô hay không.”
“Vâng, nô tài sẽ đi ngay. Hoàng thượng, nếu là Nguyệt mỹ nhân thì có cần dẫn người về không?”
Sau khi tỉnh lại từ cơn bạo bệnh, Trường Đức Đế chưa từng gọi hậu phi nào, cũng không tìm vật thay thể trút giận, Can Vĩnh Phúc vừa nhắc đến việc đem người về, đúng là khiến ông ta có hơi muốn.
“Không vội, đầu tiên làm quen trước đã, nếu đúng là cô ta, phi tử của trẫm mà không về cung thì có thể đi đâu?”
“Vâng.” Can Vĩnh Phúc đáp, cung kính lui xuống.
Chuyện Doãn Kỵ vào cung bẩm báo cho Trường Đức Đế đến tai Hoàng hậu rất nhanh, bà ta vừa nghe tin Giang Cẩm Nguyệt còn sống, lập tức kinh sợ: “Con tiện nhân kia còn sống à?”
Không đợi ai đáp lại, Hoàng hậu đã phủ nhận luôn: “Không thể nào, chính mắt bổn cung thấy cô ta uống thuốc độc, đó là kịch độc, uống xong là phải chết chắc, không thể còn sống được.”
Thu Tịch nói: “Nương nương, tin này là do bên kia truyền đến đấy, nhưng nô tỳ cảm thấy hẳn đó là người giống người thôi, Giang Cẩm Nguyệt kia là kẻ câm điếc, còn gãy tay, làm sao làm hoa khôi được.”
Hoàng hậu đứng dậy đi vài vòng trong phòng: “Thu Tịch, ngươi nói xem, lúc trước vụ cháy ở Phương Nguyệt Điện kia trùng hợp như vậy, có khi nào con tiện nhân Giang Cẩm Nguyệt đó chưa chết không?”
Thu Tịch cũng không biết, vẫn chỉ nghi ngờ: “Nhưng ai trong cung sẽ cứu cô ta chứ?” Giang Cẩm Nguyệt không có quan hệ tốt với ai trong cung cả.
“Đúng vậy, ai chứ?” Hoàng hậu nhẹ nhàng lẩm bẩm lại, sau đó chợt nhìn về phía Thu Tịch: “Đi, mời Thái tử đến đây, bổn cung có chuyện muốn nói với nó.”
Sau khi Nhị hoàng tử làm phản, dĩ nhiên Thái tử được bỏ lệnh cấm, Hoàng hậu cũng được trao lại quyền quản lý hậu cung như trước, hai người bọn họ sống cuộc sống hạnh phúc đám người phe Nhị hoàng tử lúc trước, rất là mãn nguyện.
Bây giờ bọn họ chỉ cần đợi Trường Đức Đế chết sớm chút, để Thái tử lên ngôi cho dễ.
Hoàng hậu còn có tâm tư tuyển phi cho Thái tử, qua chuyện lần trước, bà ta đã khôn ra, định chọn một Thái tử phi, những hậu phi khác thì chờ Thái tử lên ngôi rồi chọn sau, khi đó Thái tử muốn lấy cô nương như thế nào cũng được.
Hơn nữa hai cô gái nhà họ Vệ cũng đã lớn rồi, chỉ cần Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm chết đi, hai cô gái không được ai che chở, bước vào chốn hậu cung ăn thịt người này, không cần bà ta làm gì thì cũng sẽ có người xử lý bọn họ.
Đúng vậy, đến giờ Hoàng hậu vẫn còn để bụng chuyện phải tiêu diệt hai chị em Vệ Vân Gia và Vệ Vân Uyển, tuy rằng Giang Cẩm Nguyệt làm việc thành sự không đủ bại sự có thừa, nhưng ý kiến ác độc này vẫn rất khiến Hoàng hậu hài lòng.
“Nhi thần bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu gọi nhi thần đến có việc gì sao?”
Thái tử vào cửa, lên tiếng hỏi thăm cắt ngang suy nghĩ của Hoàng hậu, bà ta bảo Thái tử ngồi xuống, nghiêm túc ra mặt: “Hoàng nhi, mẫu hậu hỏi con, con có cứu con tiện nhân Giang Cẩm Nguyệt kia không?”
Thái tử không được vui mấy: “Sao mẫu hậu lại nhắc đến cô ta, thật là xúi quẩy!” Mặt Thái tử đầy vẻ ghét bỏ.
Hoàng hậu nói tin từ chỗ Trường Đức Đế cho Thái tử nghe. Hắn ta nghe xong bèn nhíu mày: “Cô gái này đúng là mối họa, đã vậy rồi mà vẫn không chết, lúc trước hẳn là mẫu hậu nên chém đầu cô ta cho xong.”
Hoàng hậu cũng hối hận, đáng lẽ bà ta phải ban thưởng cho Giang Cẩm Nguyệt một con dao găm để cô ta chết luôn, thế thì bây giờ đã không có nghi vấn gì nữa rồi.
Nhưng thái độ của Thái tử khiến bà ta bất ngờ, bà ta nhớ rõ Thái tử thích Giang Cẩm Nguyệt, cũng đã hỏi hắn ta về chuyện này.
Thái tử “hừ” một tiếng khinh thường: “Mẫu hậu, cô gái này là một kẻ xui xẻo, ban đầu nhi thần còn cảm thấy cô ta khá tốt, nhưng sau đó phát hiện bất kể là chuyện gì có dính dáng đến cô ta, mọi chuyện của nhi thần đều sẽ gặp trục trặc, nhi thần không muốn có bất kỳ quan hệ gì như trước với một kẻ xui xẻo cả.”
Thái tử dè chừng ý của Hoàng hậu: “Mẫu hậu, không phải người tưởng nhi thần âm thầm cứu cô ta ra chứ?”
Hoàng hậu nói: “Mẫu hậu từng nghĩ như vậy, nhưng nghe hoàng nhi nói, mẫu hậu đã yên tâm rồi.”
“Nhưng không phải là con thì ai có năng lực đó?” Hoàng hậu khó hiểu hỏi.
“Ai cần biết người đó là ai, đã bắt được người rồi, với thủ đoạn của Doãn Kỵ ắt có thể hỏi ra được. Mẫu hậu, chúng ta cứ nên ít dính đến chuyện của sao chổi này đi, đỡ mắc công xui xẻo.”
Hoàng hậu thật sự không muốn dây vào, nhưng nếu hoa khôi kia là Giang Cẩm Nguyệt thật, chắc chắn đối phương muốn trả thù bà ta.
“Không được, không thể ngồi chờ chết, bổn cung lập tức phái người đi thăm dò thân phận của hoa khôi kia, nếu là Giang Cẩm Nguyệt thật thì không thể để cô ta sống sót được!”
Thái tử hoàn toàn không quan tâm sự sống chết của Giang Cẩm Nguyệt, bèn mặc kệ Hoàng hậu muốn làm gì thì làm, chỉ bảo bà ta làm việc cẩn thận đừng để phụ hoàng phát hiện.
Nói xong, Thái tử phải đi, nhưng chưa đi được mấy bước đã quay lại, chỉ chỉ phía sau Trường Ninh Cung: “Mẫu hẫu, gần đây hắn có yên phận không?”
Từ trận nổi loạn của Nhị hoàng tử, Hoàng hậu đã trở mặt với Việt Hằng, dĩ nhiên là sẽ không giả bộ mẹ hiền con hiếu như trước nữa, Việt Hằng không đến thăm hỏi bà ta, bà ta cũng không chủ động đi gặp Việt Hằng, cực kỳ xa lạ với nhau.
“Nhắc đến tên ti tiện kia làm gì, có bổn cung ở đây, hắn có thể gây ra sóng gió gì được chứ? Con yên tâm đi, bổn cung sẽ không để cho hắn uy hiếp con. Nếu thật sự có ngày đó thì hôm ấy cũng là ngày chết của hắn.”
Thái tử biết rõ chuyện năm đó, càng rõ hơn về mối thù không đội trời chung của hắn ta và lão Lục, nếu lão Lục biết sự thật, nhất định sẽ không nể tình Hoàng hậu và hắn ta, lúc nào hắn ta cũng cảnh giác với người đệ đệ này.
“Vâng, nhi thần biết rồi, nhưng mẫu hậu vẫn nên phái nhiều người canh chừng hắn cho kĩ, không sợ vạn nhất… Nếu để phụ hoàng hoặc là quan trong triều biết chuyện năm đó, hai người chúng ta…”
Hoàng hậu biết rõ hậu quả: “Bổn cung sẽ phái thêm nhiều người đến theo dõi nó.”
Thái tử vừa đi khỏi, bà ta bèn bảo Thu Tịch sắp xếp người đi điều tra về hoa khôi kia, tiếp đó lại gửi thêm mười mấy người đến chỗ Việt Hằng với cớ là hầu hạ, những người này vừa thông minh vừa trung thành.
Việt Hằng biết Hoàng hậu phái mười mấy người đến hầu hạ mình là ý gì, hắn cũng không thấy bất ngờ, chỉ nói với đại cung nữ ở cạnh mình: “Người đến càng nhiều, càng chứng minh bà ta càng sợ hãi, đây là chuyện tốt.”
Việt Hằng nhìn thẳng ra cửa, bình tĩnh nói: “Chỉ cần quà bọn họ tặng cho bản điện hạ khiến ta hài lòng là tốt rồi.
Không biết do ai truyền tin ra, không bao lâu sau, bách tính đã biết lầu xanh vừa mở kia có người chết. Hoa khôi trong lầu xanh đó và sủng phi của Hoàng thượng giống nhau như đúc, dân chúng rất tích cực bàn tán.
Trước đó, Giang Lâm đã bảo Thường An canh chừng lầu xanh kia, sau khi cậu về phủ, nghe Thường An nói lý do những thư sinh nọ đánh nhau đúng là vì tranh đoạt đêm đầu của hoa khôi.
Không phải ai trả giá cao thì người đó được, mà là xem ai có thể làm thơ khiến hoa khôi hài lòng. Nhưng một đám người mê mẩn lầu xanh trong thời gian dài, bị một hoa khôi làm cho điên đảo đến mức không thèm đến thư viện thì học vấn cao được bao nhiêu, thơ mà bọn họ làm ra ma không chê thì quỷ cũng hờn, dĩ nhiên là không thể lọt vào mắt xanh của hoa khôi được.
Sau đó còn có người bắt đầu gian dối, bỏ tiền ra mời người làm thơ giúp, hành vi này khiến những người không mời người làm hộ được thấy bất mãn, đầu tiên là cãi nhau, sau đó cãi một hồi thì nổi nóng, bèn đánh nhau.
Nhưng không ai ngờ là sẽ đánh chết người, còn gãy đứt tay, biến chuyện ra to.
Mặc dù Giang Lâm đã đoán được sớm muộn gì lầu xanh này cũng gặp chuyện xui xẻo, nhưng cậu không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. Trong phút chốc, cậu không thể hiểu được rốt cuộc đối phương nhắm vào Hoàng hậu hay là Trường Đức Đế, hay là cả hai người, còn phá cả chuyện tốt cậu hiếu kính thân phụ và kế mẫu. Gây ầm ĩ như thế, chắc chắn không thể đưa cô nương vừa mua ra khỏi lầu xanh kia đi được.
Lúc này, Giang Lâm không biết mình có thể chất sát tinh, cậu cảm thấy mình và lầu xanh tương khắc nhau, lầu xanh khắc cậu!
Một lúc sau, Vệ Vân Chiêu về, câu đầu tiên Giang Lâm nói với hắn là: “Đời này ta không bao giờ đến lầu xanh nữa!”
Vệ Vân Chiêu cũng đã nghe nói đến chuyện xảy ra vào buổi sáng, hắn an ủi Giang Lâm: “Được, vậy thì không đi.”
Nhưng chủ đề nói chuyện vẫn có dính líu đến lầu xanh, hai người không đoán được người đứng sau đi nước cờ gì, cần chuẩn bị cái gì.
Ngay khi nỗi băn khoăn trong lòng bọn họ càng lúc càng nhiều, cảm thấy kiểu gì cũng không hiểu được thì một người khách đến nhà họ Vệ – Lục hoàng tử – Việt Hằng.
“Việt Hằng ngồi đối diện hai người, cười cười nhìn hai người Giang Lâm: “Có phải là các người rất bất ngờ không?”
Giang Lâm gật đầu, đúng là rất bất ngờ.
Vệ Vân Chiêu hỏi: “Không biết hôm nay Lục hoàng tử đến đây tìm hai phu phu chúng thần là vì chuyện gì đây?”
Việt Hằng hắng giọng ho hai tiếng: “Coi bộ hai người không chào đón bản điện hạ cho lắm, thế thì không được rồi, bản điện hạ đến tìm các ngươi để bàn chuyện lớn đó.”
Lục hoàng tử hạ giọng: “Vệ Vân Chiêu, ngươi có bằng lòng giúp bản điện hạ một tay, để bản điện hạ có thể tạo phản thành công không?”
Lời người này nói ra rất dễ khiến người khác hoảng hốt, vẻ mặt của Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm thay đổi ngay lập tức. Nhưng Việt Hằng vẫn tiếp tục nói như thể không hề phát hiện: “Yên tâm đi, sau khi xong chuyện, bản điện hạ sẽ trả lại sự trong sạch cho những người vô tội trong thiên hạ, còn có thể lấy lại công bằng cho những người vô cớ chết oan.”
Giang Lâm thấy được hận thù, thậm chí là lạnh lẽo u ám trong mắt Việt Hằng.
Việt Hằng vẫn chưa cần một đáp án khẳng định, càng giống như đến đây chỉ để nói cho bọn họ biết, báo cho bọn họ một tiếng là y muốn làm gì, sau đó để Vệ Vân Chiêu tự chọn có muốn đứng về phe y hay không.
Đến mau cũng đi mau, thậm chí còn không đi về bằng cổng chính.
Lần này y đến đây càng khiến Giang Lâm nghi ngờ: “Tại sao bỗng nhiên y lại đến đây nói những thứ này với chúng ta?”
Vệ Vân Chiêu suy nghĩ một lát rồi nói: “Y đang cảnh cáo, bảo chúng ta đừng xen vào chuyện của y, hay nói cách khác, không cần nhúng tay phá hoại kế hoạch của y.”
Giang Lâm tức giận, cậu chậm rãi đứng dậy: “Cảnh cáo lại là cảnh cáo! Ngoại trừ chỉ biết cảnh cáo ra thì mấy người này còn làm được gì nữa, một đám người, ai cũng bị điên!”
“Hơn nữa ai mà thèm xen vào chuyện của bọn họ, bớt gây phiền phức cho chúng ta, ta sẽ gọi bọn họ là tổ tông!”
“Còn cái gì mà giúp y tạo phản nữa, giúp cái rắm, ai mà biết tính cách của y có giống phụ hoàng của hắn không, sau này ai sẽ đảm bảo y không kiếm chuyện, không ai tốt lành cả!”
Giang Lâm tức giận, chống eo đi lòng vòng trong phòng mắng người khác, mắng mệt thì uống một ngụm trà mà Vệ Vân Chiêu rót cho cậu, sau đó mắng tiếc, cho đến khi thật sự mệt mới ngồi xuống thở dốc nghỉ ngơi, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận như trước.
Vệ Vân Chiêu kéo cậu đến ngồi lên đùi mình, hôn nhẹ: “Được rồi, đừng giận nữa, sẽ có một ngày tất cả chuyện này chấm dứt.”
“Nhưng lúc này rất bực bội.” Giang Lâm không vừa lòng.
“Nhưng chúng ta có thể nhịn, cũng chỉ có thể nhịn.” Vệ Vân Chiêu ôm cậu thật chặt: “Khổ cực cho ngươi rồi.”
“Chuyện này không liên quan đến ngươi, được rồi, vì ngươi nên ta mới bực bội như vậy, nên ngươi phải bồi thường cho ta.” Giang Lâm gục đầu vào hõm cổ của Vệ Vân Chiêu, buồn bực nói.
Vệ Vân Chiêu nói: “Được, cảm ơn Phu nhân bằng lòng nhịn nhục vì ta nhiều như vậy.”
Giang Lâm cười thầm, vậy mà cũng không biết cảm ơn cậu cơ đấy, phải để cậu nhắc, đang yên đang lành ai dám làm cậu tức giận, cậu sẽ đánh người đó đến mức nương người ta cũng không nhận ra, ngay cả tên cẩu Hoàng đế già háo sắc kia cũng thế.
Giang Lâm ôm Vệ Vân Chiêu một lát, cậu cảm thấy không được, mình không thể nhịn nổi cơn tức này: “Đêm nay ta phải đi ra ngoài một chuyến, ai làm ta không vui, ta sẽ trả lại hết cho người đó.”
Vệ Vân Chiêu chọc chọc vào gò má tức giận của cậu, đồng ý: “Ừ, ngươi phải cẩn thận, đừng để người khác nghi ngờ.”
“Được.” Chỉ cần không ai biết cậu có thần khí như không gian này, sẽ không ai nghi ngờ cậu được.
Vì Giang Lâm tức giận nên đêm nay rất khó chịu.
Giang Lâm đến phủ An Dương Bá trước, cậu vào phòng Triệu Thu Như, người phụ thân Bá gia của cậu không có ở đây, chắc là đến chỗ tiểu thiếp ngủ mất rồi. Triệu Thu Như cũng không ngủ yên, liên tục gọi tên Giang Cẩm Nguyệt, đúng là một người mẫu thân tốt. Giang Lâm ghé vào tai bà ta nói: “Giang Cẩm Nguyệt đã chết, Giang Cẩm Nguyệt đã chết, Giang Cẩm Nguyệt làm nhiều chuyện xấu nên bị đốt thành tro rồi…”
Có vẻ như nghe thấy những câu này, trán Triệu Thu Như bắt đầu đổ mồ hôi, càng bất an nhiều hơn. Giang Lâm nói tiếp: “Ngươi cũng sẽ đi xuống đó cùng với cô ta, chuyện xấu mà ngươi làm vô cùng nhiều, kiếp sau ngươi chỉ có thể đầu thai làm súc sinh, súc sinh!”
“Sẽ không đâu, không đâu, ta không làm chuyện xấu…” Triệu Thu Như kêu lên sợ hãi rồi ngồi dậy, gọi nha hoàn đang canh giữ bên ngoài vào phòng.
Bà ta không tiện nói cho nha hoàn nghe những gì mình mơ thấy, chỉ uống một ngụm nước rồi sai nha hoàn đi ra ngoài. Nhưng bà ta cứ trằn trọc mãi không ngủ được, nhớ kĩ tên Giang Cẩm Nguyệt, đồng thời còn mắng Giang Lâm, nói Giang Cẩm Nguyệt cứ chờ, nhất định bà ta sẽ diệt trừ Giang Lâm báo thù cho cô ta.
Giang Lâm lạnh lùng “À” một tiếng, lại lặp lại những gì cậu nói trước đó, trong phòng này không có ai khác nhưng giọng nói vẫn quanh quẩn bên tai, lúc này Triệu Thu Như bị dọa sợ, ngồi dậy liên tục hỏi khắp nơi là ai, là ai.
Cho đến khi nha hoàn đẩy cửa đi vào thì giọng nói im bặt, Triệu Thu Như bị dọa sợ rúc vào một góc, lần này không dám để nha hoàn đi ra ngoài nữa.
Giang Lâm cũng chẳng sốt ruột, cậu đợi một lát, thấy nha hoàn buồn ngủ, bèn nhìn vào gương đồng ở bên kia, cậu mỉm cười.
Sau khi viết vài chữ to đầm đìa máu chảy xong, Giang Lâm thổi tắt nến, Triệu Thu Như nằm nghiêng thấy không còn ánh sáng, lập tức kêu to tên của nha hoàn. Nha hoàn không giữ mồi lửa trên người, muốn đến chỗ khác lấy, Triệu Thu Như lập tức giục nha hoàn đi nhanh đi, nhưng nha hoàn vừa mới ra khỏi cửa, ngọn nến trong phòng chợt sáng lên, chiếu tới tám chữ to đầm đìa máu chảy kia trong gương kia: LÀM CHUYỆN XẤU, KHÔNG ĐƯỢC CHẾT TỬ TẾ!
Triệu Thu Như hoảng sợ kêu lên thảm thiết, khiến lỗ tai Giang Lâm run lên, cậu lại viết thêm sáu chữ trên gương đồng: ĐẦU THAI SẼ THÀNH SÚC SINH!
“Giang Triệu thị, đó là kết cục của ngươi!”
Tận mắt trông thấy chữ bằng máu xuất hiện, lại nghe tiếng “ma quỷ” vang lên trong phòng, Triệu Thu Như bị dọa ngất luôn tại chỗ.
Cho đến khi nha hoàn chạy đến kiểm tra vì nghe thấy tiếng thét chói tai, Giang Lâm đã lau sạch vết máu.
Đêm nay cậu rất bận rộn, ngoại trừ phủ An Dương Bá, còn phải đến hoàng cung và nhà lao trong phủ nha nữa, cậu không làm gì đặc biệt ở hoàng cung, chỉ đặt chút đồ lên giường của Lục hoàng tử Việt Hằng, mấy người này thích chơi trò cảnh cáo, vậy thì cậu cũng sẽ thích đặt sâu kiến chuột chết gì đó, sở thích nhỏ thôi, không hề vô lễ.
Bên nhà lao phủ nha còn có thứ thú vị nữa, đã khuya rồi, trời đen kịt, gió lồng lộng, đúng là thời cơ tốt để giết người.
Giang Lâm chứng kiến hết toàn bộ quá trình với vai trò người quan sát, võ công của hoa khôi vừa cao, ra tay lại độc ác, trăm phần trăm không phải Giang Cẩm Nguyệt.
Cho đến khi Giang Lâm rời khỏi nhà lao, những người đến giết hoa khôi đều chết sạch, mà hoa khôi kia thì im lặng ngồi xổm ở góc tường ngủ, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, không biết gì cả.
Giang Lâm cảm thấy đêm nay quá là ngoạn mục.
Khi cậu về phủ, cậu phát hiện Vệ Vân Chiêu vẫn chưa ngủ, còn chờ cậu.
Giang Lâm cởi quần áo rồi leo lên giường, cọ lên người hắn: “Ngươi lo lắng cho ta à?”
Vệ Vân Chiêu nắm tay Giang Lâm, làm ấm tay cho cậu: “Bên ngoài lạnh lắm đúng không?”
Giang Lâm ở trong không gian, không có cảm giác gì, cậu lắc đầu, hỏi Vệ Vân Chiêu: “Ngươi muố ngủ trước hay là nghe những chuyện đêm nay ta chứng kiến và nghe được cho ngươi biết trước?”
“Ngủ trước.” Vệ Vân Chiêu đổi thành tư thế ôm người vào ngực: “Ngày mai rồi nói.”
Chỉ cần Giang Lâm bình yên trở về, hắn sẽ không tò mò gì với một số việc.
“Được rồi, vừa hay ta cũng thấy mệt.” Giang Lâm rướn người hôn Vệ Vân Chiêu một cái rồi nhắm mắt lại, không bao lâu sau là ngủ.
Ngày tiếp theo, cậu dậy hơi muộn, Vệ Vân Chiêu đã ăn sáng trước rồi đi đến bộ binh, nhưng hai huynh đệ tốt của cậu lại đến ăn đồ ăn sáng mà cậu làm.
Chu Thành Vọng thấy Giang Lâm vẫn còn ngái ngủ, tốt bụng nhắc nhở: “Buổi tối, ngươi và Vệ Vân Chiêu kiềm chế chút, đừng để có còn trẻ mà thân thể đã suy nhược, nếu không thì mấy năm nữa thôi, các ngươi sẽ phải sống cuộc đời của hòa thượng đấy, vậy thì thảm lắm.”
Chu Thành Vọng vừa nói vừa bĩu môi lắc đầu, cảm thấy sống những ngày như thế, nghĩ thôi cũng đã thấy khó chịu.
Đỗ Ngọc Linh cũng khuyên giúp: “Lâm Nhi, nói gì thì Vệ Vân Chiêu cũng xuất thân từ võ tướng, thân thể cường tráng hơn ngươi, ngươi không chịu nổi thì cứ nói thẳng, đừng cố gắng gượng, đừng khiến bản thân khó xử.”
Giang Lâm: “…” Đúng là anh em tốt của cậu, đã bắt đầu quan tâm đến cả chuyện này thay cậu rồi.
Giang Lâm ăn một ngụm cháo, rất bất mãn với chuyện này: “Trong mắt các ngươi, ta vô dụng như vậy sao?” Thân thể suy nhược cái gì, không chịu được cái gì chứ.
“Còn nữa, hai tên hoa hoa công tử nhưng còn là xử nam các ngươi lấy tư cách gì mà nói ta?”
Bình thường ở Đại Việt, mười sáu, mười bảy tuổi là thành thân, đàn ông thì nên muộn vài tuổi, hai người Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh sắp hai mươi rồi nhưng vẫn chưa thành thân.
Mà người nhà có của ăn của để thật sự cũng sẽ không được nhét một đống người vào phòng con mình trước khi thành thân, nếu chuyện này bị đồn ra, sẽ không thể cưới được cô nương tốt. Mặc dù một số truyền thống vẫn được giữ lại, nhưng thật ra đó cũng chỉ là về mặt lý thuyết.
Hai người kia bị Giang Lâm đâm cho một đao, lẳng lặng chuyển chủ đề, nói đến chuyện chính.
Chủ yếu là bọn họ đem tin tốt đến cho cậu: “Ngươi có biết chuyện ma quái xảy ra ở phủ An Dương Bá không?”
Giang Lâm nghĩ thầm, ma quỷ đó là do cậu gây ra đấy, sao không biết được, nhưng cậu chẳng thể hiện ra mặt, lắc đầu: “Ta không biết, là chuyện ma quái gì thế?”
Chu Thành Vọng cười hí hí hai tiếng: “Kế mẫu của ngươi nói nửa đêm có người nói chuyện trong phòng bà ta, còn viết chữ bằng máu trên gương để nguyền rủa bà ta, nghe nói là bà ta sợ đến ngất luôn, nửa đêm phải mời đại phu đến.”
Đỗ Ngọc Linh bổ sung: “Còn cả Giang Trấn nữa, nghe nói tối qua gã cũng gặp ma, còn bị ma trói gã lên bằng dây thừng, người canh gác và người hầu bên ngoài không nghe thấy tiếng động gì, càng không thể thấy được bất kỳ ai ra vào. Giang Trấn đang ngủ ngon trên giường, ai ngờ sáng hôm sau người hầu phải kéo gã ra từ dưới gầm giường.”
Giang Lâm liếc qua liếc lại hai người, nhận xét: “Hai người nói thật đi, không phải các người sắp xếp người vào phủ An Dương Bá chứ? Ngay cả chuyện Giang Trấn tỉnh lại dưới gầm giường mà hai người cũng biết.”
“Chuyện kế mẫu của ngươi là do người hầu trong quý phủ nhà bọn họ tiết lộ, còn chuyện của Giang Trấn là do bản thân tên ** viết trong bức thư gửi muội muội ta.” Đỗ Ngọc Linh lại thay đổi xưng hô với Giang Trấn.
Nhắc đến tên Giang Trấn này, Đỗ Ngọc Linh vẫn thấy tức giận: “Tên ** không biết xấu hổ này vậy mà lại viết hết tất cả những chuyện mất mặt ấy ra, sai người đưa cho tiểu muội của ta, còn nói với tiểu muội trong thư là gã bị dọa sợ, muốn gặp tiểu muội, nói là chỉ cần nhìn thấy tiểu muội thì không sợ gì nữa. Hừ, thứ gì thế này!”
Yếu thế vào lúc cần thiết, cho thấy mình cần sự an ủi của cô nương mình yêu mến, không chỉ có thể gây chú ý với đối phương mà còn có thể khiến nàng ta đau lòng, mềm lòng, lòng dạ vừa mềm là có khả năng đồng ý chuyện gã được voi đòi tiên.
Giang Lâm cũng phải thừa nhận là Giang Trấn rất có tiềm năng về lĩnh vực làm đàn ông cặn bã, phải nói không hổ là con trai ruột của An Dương Bá.
Giang Lâm hỏi Đỗ Ngọc Linh: “Vậy muội muội ngươi có đi gặp không?”
Đỗ Ngọc Linh nói: “Làm sao bọn ta có thể để muội ấy đi gặp Giang Trấn một mình được, ta bèn nói với muội ấy rằng Giang Trấn không quan tâm đến chuyện mẫu thân mình gặp ma quỷ mà lại đến gặp muội, bất hiếu biết bao nhiêu. Nếu gã là một người có hiếu thì chắc chắn sẽ không nói ra những lời này, mà là viết thư nói cho muội, nói gần đây gã bận chăm sóc mẫu thân bị bệnh, không có thời gian viết thư cho muội, vậy mới đúng.”
“Tiểu muội ta ngẫm lại thấy rất hợp lý, mặc dù vẫn còn nhớ thương gã nhưng không nói sẽ đi gặp gã.”
Giang Lâm yên tâm: “Dù sao thì cũng đừng để bọn họ gặp nhau một mình, hơn nữa tiếp theo có thể để muội muội ngươi đòi hỏi Giang Trấn rồi đấy, giày vò gã nhiều lần, gã không chịu được bao lâu đâu.”
“Ta cũng nghĩ vậy, phải rồi, nửa đêm mà kế mẫu của ngươi gặp ma quỷ, còn bị bệnh, ngươi có phải về thăm bà ta không?”
Giang Lâm cân nhắc một lát, cậu mỉm cười: “Đi, dĩ nhiên là phải đi, không chỉ đi mà ta còn phải tặng quà cho bà ta nữa chứ, hai người các ngươi giúp ta một việc.”
Giang Lâm bảo hai người bọn họ ghé lại gần, thì thầm một lát, chờ sau khi Giang Lâm nói xong, hai người Chu, Đỗ nhìn cậu bằng ánh mắt sùng bái, tỏ vẻ: “Ngươi yên tâm đi, chắc chắn bọn ta sẽ tìm một tiểu kế mẫu khiến ngươi hài lòng.”
“Xùy, nói bậy gì đó, tiểu kế mẫu gì chứ, rõ ràng là con trai hiếu thảo kính tặng thân phụ một người thiếp xinh đẹp như hoa mà thôi, tất cả đều là lòng hiếu thảo của người làm con như ta.”
Hai người Chu Thành Vọng hùa theo: “Ừ, ừ, ừ, là lòng hiếu thảo của đứa con ngoan như ngươi.”
Không bao lâu sau, Giang Lâm thể hiện lòng hiếu thảo đã đem quà, đi xe ngựa đến phủ An Dương Bá. An Dương Bá vẫn chưa về, cậu quang minh chính đại chọc tức Triệu Thu Như trước rồi chuyển lời thay Đỗ Ngọc Linh “Giang Trấn mãi mãi đừng mong ăn thịt thiên nga” khiến Giang Trấn tức giận đến mức suýt ẩu đả với cậu.
Sau đó, Giang Lâm lại nhất quyết ăn cơm ở phủ, cho đến khi An Dương Bá về, cậu mới đi.
Khi An Dương Bá về, sau lưng ông ta còn có một cô nương yếu đuối nhưng xinh đẹp, điềm đạm, quần áo thì lả lơi, Giang Lâm đi quanh hai người bọn họ một vòng, mỉm cười chúc phúc: “Cây cổ thụ ở Bá gia vẫn còn nở hoa cơ đấy*, càng già càng dẻo dai, chuyện tốt nha, chuyện tốt đó nha!”
(*): Ý Giang Lâm đang khịa An Dương Bá đã già rồi mà vẫn còn sức cưới thêm tiểu thiếp.
Cậu cũng không nghe An Dương Bá giải thích, mà chúc xong là đi ngay, nhưng Giang Lâm tin là chỉ cần cô nương này gia nhập vào phủ An Dương Bá, người một nhà bọn họ sẽ sống những ngày tháng “hạnh phúc” bên nhau.