Can Vĩnh Phúc vừa mới hô có việc lên tấu, không việc bãi triều, Doãn Kỵ liền bước ra khỏi hàng tâu về vụ việc sáng ngày hôm qua gây xôn xao cả Thịnh Kinh, bách tính ai ai cũng sợ hãi, ban ngày ban mặt mà lại có án giết người.
Doãn Kỵ cao giọng nói: “Hoàng thượng, kẻ trộm gan to bằng trời, ban ngày ban mặt ngay dưới chân thiên tử lại giết chết nhiều bách tính như vậy, thực sự là tội ác tày trời, nhất định phải nghiêm túc điều tra rõ tìm ra thủ phạm thật sự ở đằng sau, nếu không chỉ sợ khó có thể thuyết phục dân chúng, khiến bách tính sinh lòng bất mãn thậm chí là sợ hãi.”
Doãn Kỵ nói xong liền có người đứng ra đồng ý, giữa ban ngày lại dám giết nhiều người như vậy, cho dù người sau lưng có là gì, nhưng thấy đối phương to gan dám bất chấp vương pháp, đừng nói là bách tính, chính đám đại thần này cũng sinh lòng e ngại, chỉ sợ ngày nào đó sẽ chuyển lên đầu bọn họ.
Doãn Kỵ nhắc nhở Trường Đức đế: “Hoàng thượng, năm ngoái mỏ đá bị ma ám vẫn chưa trôi qua được bao lâu, nếu như không điều tra rõ việc này cho bách tính một câu trả lời rõ ràng, chỉ sợ bách tính sẽ nghĩ nhiều.”
Đến mức nghĩ nhiều cái gì chứ, Doãn Kỵ vừa dứt lời, Thái tử ý thức được đây chẳng phải là nhằm vào hắn sao. Năm ngoái Nhị hoàng tử giết mấy trăm mạng người ở mỏ đá, mà ở triều đình chỉ có một mình hắn là Hoàng tử, nói không chừng bách tính cảm thấy là do hắn sai người làm.
Mà việc này không có liên quan gì đến hắn, Thái tử tuyệt đối không để cái mũ này chụp lên đầu mình, Thái tử lập tức lên tiếng phụ họa theo lời của Doãn Kỵ: “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Doãn đại nhân có lý, xin phụ hoàng hạ lệnh điều tra kỹ chuyện này.”
Người theo phe Thái tử thấy hắn nói như vậy, nhất thời thở phào, chỉ sợ việc này do Thái tử sai người làm, nếu muốn tra thì phải thu dọn cục diện cho hắn. Nếu đã không phải, vậy thì theo sát bước đi của Thái tử yêu cầu điều tra kỹ.
Những người này không có ai chú ý đến Trường Đức đế tức đến xanh mét cả mặt, muốn giết người.
Nhưng văn võ cả triều đều muốn tra rõ việc này, còn cả sự phẫn nộ kêu than của dân chúng, Trường Đức đế không thể không nhận.
Giọng điệu không ổn phân phó Doãn Kỵ: “Nếu ái khanh đã một lòng vì bách tính, người này lại chết ở trong thành Thịnh Kinh, coi như trong quyền quản lý của ngươi, vậy chuyện này giao cho ái khanh điều tra, trẫm cũng muốn xem là người nào dám cả gan làm loạn, giết người dưới chân thiên tử!”
Ánh mắt sắc sảo của Trường Đức đế dừng trên người Doãn Kỵ, cơ thể Doãn Kỵ run một cái, đột nhiên cảm thấy lạnh toát cả người.
Tất cả khoảng thời gian lâm triều cũng chỉ nói chuyện này, sau khi Trường Đức đế gọi tên Doãn Kỵ để ông ấy điều tra kỹ chuyện này, mặt mũi không vui nói bãi triều. Đại thần không biết chuyện còn tưởng rằng Trường Đức đế bất mãn với hung thủ giết người, còn những người biết rõ tình hình ví dụ như Doãn Kỵ lại biết Trường Đức đế đang giận ông vì kích động triều thần đồng ý điều tra rõ chuyện này.
Vốn Doãn Kỵ chỉ tin năm mươi phần trăm Trường Đức đế đứng ở đằng sau giật dây, bây giờ thấy phản ứng của ông ta, Doãn Kỵ tin tám mươi phần trăm, hai mươi phần trăm còn lại cần dùng bằng chứng để nói.
Vừa giải tán xong, Trường Đức đế nhịn một bụng tức giận trở về tẩm cung của mình, ngay trước mặt Can Vĩnh Phúc tức giận mắng Doãn Kỵ không biết điều: “Trẫm vốn cho rằng hắn là người tài giỏi sẽ biết nhìn sắc mặt, xem ra bây giờ lại là một tên đầu gỗ, lúc trước trẫm không nên để hắn đi làm phủ doãn Thịnh Kinh, đúng là ngu xuẩn mất khôn!”
“Điều tra, trẫm để hắn điều tra, trẫm muốn xem xem hắn có thể tra ra cái gì.” Trường Đức đế tức giận đến mức lên cơn đau tim, mắng chửi một lát rồi ôm ngực dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Can Vĩnh Phúc dâng lên nước trà, sau đó nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hoàng thượng không cần phải tức giận với một triều thần không biết làm việc, nô tài thấy Doãn đại nhân thích hợp làm thiếu khanh Đại Lý Tự để điều tra những vụ trọng án. Phủ doãn Thịnh Kinh muốn quản lại nhiều chuyện vụn vặt, quả thật không phù hợp với ông ta.”
Trường Đức đế hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nói xem vì sao lúc trước trẫm không nhìn ra hắn là người như vậy, uổng công trẫm còn muốn cân nhắc trọng dụng hắn, thứ không có mắt.”
Muốn Can Vĩnh Phúc nói chuyện này Doãn Kỵ thực sự chịu oan, ngài cũng không nói cho người ta chân tướng, ông ấy muốn mở to mắt cũng không có chỗ nào để đi.
Dĩ nhiên Can Vĩnh Phúc chỉ nghĩ trong lòng như vậy, thực tế lại hoàn toàn đi theo ý tưởng của Trường Đức đế, chỉ lựa những lời mà Trường Đức đế thích nghe.
Chờ Trường Đức đế bình tĩnh lại, cảm thấy Doãn Kỵ tuyệt đối không điều tra ra được trên người ông ta, bắt đầu hỏi Can Vĩnh Phúc: “Người tối hôm qua được phái đi vẫn chưa trở về sao?”
“Cái này…” Can Vĩnh Phúc cẩn thận nhìn Trường Đức đế, hơi không dám mở miệng.
“Cái này, cái này, cái này, nói!” Thấy phản ứng này của Can Vĩnh Phúc, Trường Đức đế biết không phải là tin tốt, cơn tức giận mới được đè xuống lại bùng lên.
Can Vĩnh Phúc đành phải nói thật: “Sáng sớm hôm nay hạ nhân của Vệ gia đưa thi thể đến nha môn, nói là tối hôm qua đến giết con gái của Tô gia, nhưng số người không đúng, thiếu mất hai người, không biết là chạy thoát hay là bị người của Vệ gia bắt.”
Ầm.
Trường Đức đế giơ tay đập mạnh xuống bàn: “Vệ gia, lại là Vệ gia, chết một Vệ Túc còn chưa đủ, lại vẫn còn Vệ Vân Chiêu, trẫm thực sự quá nhân từ, để lại cho nó một mạng.”
Ông ta sớm nên để Vệ Vân Chiêu và cha hắn chết ở biên ải, không đến nỗi bây giờ làm vướng mắt ông ta.
Đụng phải chuyện của Vệ gia, Can Vĩnh Phúc không dám nói tiếp, dù sao vị Hoàng thượng này vừa hận vừa sợ Vệ gia chưa bao giờ giảm kể từ khi Can Vĩnh Phúc biết chuyện.
Trường Đức đế nhanh chóng bình tĩnh lại: “Không cần phải tìm thư nữa, đi, phái người trực tiếp diệt trừ nữ nhân của Tô gia. Ngoài ra Vệ gia ở bên kia, Vệ Vân Chiêu không cử động được, giết đệ đệ của nó, coi như trẫm cảnh cáo nó.”
Ánh mắt Trường đức đế yếu ớt nhìn chén trà trong tay: “Muốn trách thì trách Vệ gia bọn chúng không biết điều, ở đây lại không ngoan ngoãn, đã muốn xen vào chuyện vớ vẩn vậy trẫm cho họ xem kết quả của việc xen vào chuyện bao đồng như thế nào.”
Trong lòng Can Vĩnh Phúc giật mình, nhưng không bộc lộ ra ngoài mặt: “Vâng, nô tài sẽ đi sắp xếp.”
“Hoàng thượng, không đi tìm hai người kia sao?”
Trường đức đế nâng ly trà lên nhấp một ngụm: “Không phải nói thi thể được đưa đến nha môn rồi à?”
Can Vĩnh Phúc đã hiểu, cho dù có trốn hay là bị bắt cũng được coi là người đã chết: “Vâng, nô tài sẽ đi sắp xếp.”
Can Vĩnh Phúc khom người lui ra ngoài, bên này Trường Đức đế cũng đứng dậy, đi đến xoay bình hoa ở bên tường, mặt tường mở ra, bên trong là mật thất.
Trong mật thất có đốt đèn dầu, phòng rất lớn, nhưng chỉ có một cái giường, xung quay treo đầy dụng cụ tra tấn trên tường, xem như là đồ trang trí. Những dụng cụ tra tấn trước đây được dùng trên người Giang Cẩm Nguyệt, nhưng bây giờ lại không giống.
Người nào đó cực kỳ giống Giang Cẩm Nguyệt sau khi được Trường Đức đế mang vào cung vẫn không được sắp xếp chỗ ở, Trường Đức đế liền nhốt người ở trong mật thất, rất ít thời gian được ra ngoài hóng gió.
Trường Đức đế nói là ông ta sợ Hoàng hậu thấy giống Giang Cẩm Nguyệt quá sẽ giết nàng, nhưng thực tế là muốn nhốt người lại để tra tấn, cũng sợ người trong cung hoảng sợ rồi khiến người ta tán dóc.
Chỉ là bề ngoài giống nhau nhưng thực chất không phải là Giang Cẩm Nguyệt, chỉ là một kỹ nữ trong thanh lâu mà thôi.
Hoàng thượng chỉ cưng chiều duy nhất kỹ nữ thanh lâu, có nhiều người sinh lòng bất mãn, triều thần bình tĩnh khuyên can, Trường Đức đế cảm thấy quá phiền phức, không muốn đối phó, dứt khoát không để người khác có cơ hội khuyên can hay nói chuyện, trực tiếp giam người lại.
Có điều đây đều là ý nghĩ ban đầu, bây giờ lại hoàn toàn khác, bây giờ Trường Đức đế cảm thấy ông ta không thể nào rời bỏ mỹ nhân này. Trường Đức đế cho mỹ nhân một cái tên là Như Nguyệt, bản lĩnh lớn nhất của Như Nguyệt là có thể khiến Trường Đức đế thoải mái và hưởng thụ khoái cảm.
Những khoái cảm này đều là những dụng cụ ở trên tường mà Như Nguyệt cầm ở trong tay mang tới, mỗi ngày Trường Đức đế đều được hưởng thụ.
“Mỹ nhân, nhớ trẫm không?” Trường Đức đế vừa nãy vẫn còn tức giận đi vào mật thất đã đổi thành khuôn mặt tươi cười, hai cánh tay giang rộng muốn ôm Như Nguyệt.
Như Nguyệt ăn mặc mát mẻ, dáng người xinh đẹp mê người, Trường Đức đế càng ngắm càng thỏa mãn, ôm người vào lòng rồi hôn liền mấy cái.
Mỹ nhân không chỉ có dáng người đẹp, ngay cả giọng cũng yểu điệu như mang theo lưỡi câu, câu dẫn người ta khiến lòng dạ ngứa ngáy, cánh tay mềm yếu của nàng vuốt lên mặt của Trường Đức đế, yểu điệu gọi: “Hoàng thượng.”
Trường Đức đế cảm thấy xương cốt mình xốp giòn, ôm người đã muốn làm chuyện cầm thú.
Đáng tiếc là ông ta không đứng dậy nổi, chỉ có thể xin Như Nguyệt để ông ta được thoải mái, Trường Đức đế tóm lấy tay Như Nguyệt: “Mỹ nhân, nhanh lên, trẫm nhớ nàng.”
Như Nguyệt mỉm cười: “Hoàng thượng đến đây là nhớ thiếp hay là nhớ những thứ trên tường đây?”
Trường Đức đế thúc giục nàng đi lấy dụng cụ: “Trẫm muốn mỹ nhân cầm những thứ đó, toàn thân muốn được ngứa ngáy.”
Như Nguyệt cười đến mê người, sau khi thấy Trường Đức đế đợi đến mức lòng dạ ngứa ngáy, mới đứng dậy đi chọn dụng cụ, nàng xem từng cái một: “Hôm nay Hoàng thượng muốn sủng hạnh cái nào, là roi da dê này hay là que gỗ, thiếp thấy chiếc roi nhỏ có gai này cũng không tệ, nếu không thì hôm nay lật thẻ bài của chiếc roi nhỏ này thì sao?”
Trường Đức đế dĩ nhiên sẽ không nói không, vẫn thúc giục Như Nguyệt nhanh lên.
Như Nguyệt gỡ roi xuống quất liên tiếp trên mặt đất, những tiếng vun vút vang lên, Trường Đức đế rùng mình một cái, sinh lòng mong chờ.
Sở thích mới của Trường Đức đế ngoài ông ta và Như Nguyệt ra, ngay cả Can Vĩnh Phúc cũng giấu diếm, bởi vì Trường Đức đế biết rõ, đường đường là bậc đế vương lại phải dựa vào cách này để lấy được sự khoái cảm, cực kỳ nhục nhã, rất thấp hèn.
Nhưng từ khi phía dưới của ông ta bị phế, ông ta cảm thấy mình chưa từng có một ngày vui vẻ, trước đây hành hạ Giang Cẩm Nguyệt là phát tiết cơn giận trong lòng, nhưng bây giờ Như Nguyệt mang lại cho cơ thể ông ta sự thoải mái.
Cho dù trong lòng ông ta hiểu rõ như này là không nên, nhưng nghiện mất rồi, cảm giác không thể rời khỏi Như Nguyệt.
Roi da rơi lên người, Trường Đức đế phát ra tiếng thoải mái, Như Nguyệt càng nhìn càng thỏa mãn. Khi kết thúc cảm thấy toàn thân càng dễ chịu, vừa nãy lòng đầy lửa giận đã sớm tiêu tan không còn dấu vết.
Như Nguyệt thấy phản ứng này của ông ta, cũng nhân cơ hội đưa ra yêu cầu: “Hoàng thượng, thiếp muốn đi dạo ở ngự hoa viên, đã lâu lắm rồi thiếp chưa được ra ngoài.” Như Nguyệt làm nũng ôm cánh tay của Trường Đức đế.
Vừa mới được hưởng thụ, mỹ nhân lại làm nũng cầu xin, mặc dù Trường Đức đế không muốn cho Như Nguyệt ra ngoài nhưng không chống cự nổi, cuối cùng đồng ý.
Điều kiện là ông ta đi cùng.
Dĩ nhiên Như Nguyệt không có ý kiến, thay một bộ quần áo đẹp đẽ khác, vui vẻ cùng Trường Đức đế ra khỏi mật thất.
Can Vĩnh Phúc đã phân phó người tốt làm việc rồi trở về, thấy Trường Đức đế dẫn Như Nguyệt ra ngoài, nháy mắt ngự hoa viên đã không còn người, Hoàng thượng không thích có người nhìn thấy mỹ nhân Như Nguyệt, cho nên mỗi lần đến ngự hoa viên không có ai khác.
Chính Như Nguyệt cũng biết cẩu Hoàng đế đề phòng nàng bị bắt đi, nhưng nàng cũng không có vấn đề gì, dù sao cũng không phải là vì gặp những người không liên quan.
Đi một vòng trong ngự hoa viên, sau khi nhận được tin tức như mong muốn, Như Nguyệt khéo léo giục Trường Đức đế trở về, thấy nàng hiểu chuyện như vậy, Trường Đức đế lại càng thích.
“Mỹ nhân của trẫm thật sự biết làm người khác vui lòng, đi, chúng ta về.” Trường Đức đế nắm tay Như Nguyệt, cực kỳ vui vẻ đi về.
Sau khi nhốt Như Nguyệt vào trong mật thất, tâm tình Trường Đức đế không tệ, bắt đầu xử lý tấu chương làm chuyện chính.
Tiếp đó xếp đầu tiên là sổ gấp do Đại hoàng tử trình lên, Trường Đức đế nhìn Đại hoàng tử viết trên sổ biên quan không yên ổn, sợ là bất cứ lúc nào có thể xảy ra chiến tranh, cho nên tạm thời không về kinh được, ném sổ gấp lên bàn: “Toàn một lũ không biết điều.”
“Lão Đại này, trẫm bảo nó về kinh tranh ngôi vua với Thái tử, nó thì ngược lại, thà ở cái nơi chim không thèm ị vẫn nhất quyết đợi không chịu về, nếu nó đã muốn đợi thì ở biên ải đợi cả đời đi, đừng bao giờ quay về nữa!”
Can Vĩnh Phúc khích lệ nói: “Hoàng thượng, Đại điện hạ cũng vì bảo vệ Đại Việt, không để cho Hoàng thượng nhọc lòng vì chuyện ở vùng biên giới nên mới không về kinh, thật sự rất hiếu thảo, Hoàng thượng sao phải tức giận.”
Trường Đức đế hừ một tiếng: “Trẫm tức giận cái gì chứ, trẫm chê nó vô dụng, nếu nó có thể tranh giành thắng Thái tử, cả thiên hạ này là của nó, cả đống người giúp nó bảo vệ, còn cần nó tự mình đi chịu khổ à?”
“Cái này… Vậy có thể giải thích rằng Đại điện hạ không muốn tranh đoạt với huynh đệ, huynh đệ hòa hợp là chuyện tốt, Hoàng thượng nên vui mới đúng.”
Nhưng Trường Đức đế không vui nổi, phải có người tranh hoàng vị mới tốt. Nhưng bây giờ lão Nhị chết rồi, lão Tứ không rõ tung tích, không biết là đã chết hay chưa. Lão Ngũ mới chịu ba gậy đến đánh rắm còn không nổi, lão Lục một thân bệnh tật chẳng biết ngày nào đó đột nhiên biến mất.
Còn mấy đứa nhóc lại càng không có hy vọng, ông ta sinh nhiều con trai như vậy, cuối cùng không có người đứng ra tranh giành hoàng vị với Thái tử, Trường Đức đế vô cùng khó chịu. Thậm chí trong lòng cảm thấy có phải bọn chúng chê ông ta không quản lý tốt giang sơn, sau này để lại cục diện hỗn loạn, cho nên không chịu thay thế.
Dĩ nhiên, nguyên nhân ông ta muốn Đại hoàng tử trở về là những lão già trong triều kia, thấy tất cả đều đứng về phía Thái tử, đây không phải là tình huống ông ta muốn nhìn thấy, cho nên lão Đại nhất định phải trở về.
Trường Đức đế nheo mắt lại, dặn dò: “Can Vĩnh Phúc, nghĩ thánh chỉ bảo Đại hoàng tử nhanh chóng về kinh,, nếu dám trì hoãn không nhận, trẫm không tha cho nó!”
“Vâng.” Can Vĩnh Phúc cung kính đáp.
Thánh chỉ vừa mới viết xong được đưa ra ngoài, Thái tử ở bên kia cũng nhận được tin tức, Thái tử vội vàng đến Trường Ninh cung tìm Hoàng hậu.
Dáng vẻ của Hoàng hậu có lẽ đã biêt từ trước: “Bổn cung đã nói từ trước, nó sẽ không ở lại biên ải mãi được, không phải là người trung thành, bảo con diệt trừ nó, con lại không nghe.”
Hoàng hậu nói: “Bổn cung nhìn người chưa bao giờ sai, học sự nhân từ không cần thiết của cữu cữu con, con đừng quên con là Thái tử, sau này là Hoàng thượng, luôn luôn phải ra tay quyết đoán, không được để lại đường sống. Nếu không sẽ để lại cho mình tai họa.”
Ví dụ như Vệ gia, Hoàng hậu vẫn rất hối hận.
Thái tử nghe Hoàng hậu nói xong: “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần sẽ sắp xếp, tuyệt đối sẽ không để đại hoàng huynh bước vào Thịnh Kinh một bước.”
“À, đúng rồi, mẫu hậu, người nghe chuyện hôm nay lúc thượng triều chưa, Doãn Kỵ muốn điều tra án giết người lúc ban ngày, người nói xem là ai muốn động vào Tô Kiều, một cô gái yếu đuối như vậy còn dám ra tay.”
Hoàng hậu bình tĩnh nói: “Con nghĩ xem trong thiên hạ này có mấy người giữa ban ngày có thể giết người ở Thịnh Kinh, dĩ nhiên là biết do ai làm, chuyện này con đừng dính vào.”
“Làm sao lại như vậy?” Thái tử nghe Hoàng hậu nói xong thực sự rất bất ngờ, mẫu hậu hắn thiếu chút nữa nói thẳng việc này là Hoàng thượng phụ hoàng hắn làm.
Hoàng hậu cười nhạo một tiếng: “Không gì là không thể, dù sao chuyện này con đừng để ý, đừng biết gì cả.”
Thái tử đúng là không biết gì hết, nhưng: “Mẫu hậu, hôm nay trên triều nhi thần hùa theo lời của Doãn Kỵ, xin phụ hoàng hạ chỉ điều tra kỹ chuyện này.”
Trong phút chốc Hoàng hậu mất hứng, cảm thấy ngay cả chút chuyện này Thái tử cũng không nghĩ ra, thật là không có đầu óc. Nhưng bà ta nhanh chóng lắc đầu: “Không sao, chỉ cần không liên quan đến con là được rồi.”
Hoàng hậu nói xong liền nhíu mày: “Doãn Kỵ này đúng là người không có mắt, ban đầu bổn cung cảm thấy ông ta là người có tiền đồ, không ngờ lại không biết thức thời như vậy, con trai ta, con nên xem xét việc tìm Trắc phi đi, Doãn gia này không đáng tin.”
Thái tử cũng bất mãn với thái độ của Doãn Kỵ, hắn cảm thấy đường đường là Thái tử có thể nhìn trúng con gái của ông ấy là phúc phận của Doãn gia, nhưng hai cha con không vui, thực sự không còn mặt mũi.
Thái tử nói: “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần tìm hai nữ tử bằng lòng làm Trắc phi, còn Doãn Phỉ Phỉ kia, cho dù sau này vào Đông cung cũng chỉ là vật trang trí, nhi thần chẳng muốn liếc nhìn nàng ta một cái.”
Nếu không phải có thánh chỉ ban hôn, hắn đã sớm bỏ con gái của tên Doãn Kỵ không có mắt này rồi.
Hoàng hậu lộ ra vẻ vui mừng, khen Thái tử vài câu.
Trước khi Thái tử hỏi Hoàng hậu dạo này Việt Hằng đang làm gì, Thái tử vẫn muốn nhanh chóng loại bỏ y, Hoàng hậu thấy hắn như vậy, động viên nói: “Yên tâm, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của bổn cung, nó không gây nên sóng gió gì được đâu, hơn nữa, loại bỏ nó thì có gì khó khăn, mấy năm nay nó đều uống thuốc mỗi chén đều có độc, bổn cung cho người thêm một ít là có thể lấy mạng nó. Con vẫn nên loại bỏ lão Đại trước, đó mới là người có thể tranh hoàng vị với con.”
Đúng lúc Thái tử vừa mới ra khỏi Trường Ninh cung liền đụng phải Việt Hằng khoác chăn lông cáo, tay ôm lò sưởi, đang là tháng tư rất nóng y còn mặc bộ đồ này, thực sự không giống người sống lâu. Việt Hằng bệnh tật quanh năm, cực kỳ ít khi đi ra ngoài, mặt còn trắng hơn cả nữ tử, không có chút hồng hào, khó coi, Thái tử nghĩ vậy.
Việt Hằng nhìn thấy hắn muốn hành lễ với hắn, nhưng chẳng biết vì sao Thái tử cảm thấy tên Việt Hằng bệnh tật này uy hiếp đến mình, hắn cũng lười để ý, không đợi Việt Hằng đi tới đã đi thẳng.
Việt Hằng ở phía sau gọi một tiếng Thái tử điện hạ, nhưng Thái tử làm như không nghe thấy gì.
Nhưng sau khi đi được một lát, ma xui quỷ khiến thế nào Thái tử lại quay lại, Việt Hằng vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn hắn. Ánh mắt của Thái tử và Việt Hằng chạm nhau, cuối cùng hắn cảm thấy sống lưng lạnh toát, hắn không biết hình dung ánh mắt kia như thế nào, nhưng bản thân cảm thấy hơi sợ.
Thái tử dời mắt đi, sau đó cảm thấy không đúng, lại nhìn Việt Hằng, chỉ thấy y mỉm cười vẫy tay với mình, hoàn toàn khác với cảm giác vừa rồi.
Thái tử hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Việt Hằng nữa, quay người bước nhanh.
Nhưng hắn vẫn không yên lòng với Việt Hằng, một lần Đông cung sắp xếp người theo dõi y: “Theo dõi cho ta, từng hành động của nó đều phải bẩm báo lại cho ta, rõ chưa?”
Bọn thủ hạ tất nhiên nhận lệnh.
Việt Hằng nhanh chóng biết chỗ mình có thêm hai người mai phục, y không để ý cười cười: “Có vẻ tốt hơn so với người mẫu hậu kiêu ngạo ngu ngốc của hắn.”
Nhưng chỉ cần không đi đâu là được.
Hoàng cung lớn như vậy, tất cả mọi người đều có suy nghĩ riêng.