• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Dư ra khỏi phòng khách, biệt thự suối nước nóng nằm sâu trong núi, ban đêm nhiệt độ không quá cao, không khí mát mẻ, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng vang lên.

Ngụy Dư hít sâu một hơi, phía sau có tiếng bước chân, cô quay đầu lại, là Lý Hà Nghiên.

Anh liếc nhìn bả vai cô: "Còn đau không?"

Ngụy Dư hơi sửng sốt, một lúc sau mới ý thức được anh đang nói đến bả vai của cô: "Tôi có nên nói đau không?"

Lý Hà Nghiên nhìn chằm chằm cô hai giây, nửa thật nửa giả nói: "Vậy để cho cô đánh lại."

"Quên đi."

Lý Hà Nghiên suy nghĩ một chút, nói thêm: "Ngày đó tâm tình của tôi không tốt lắm."

“Đã nhìn ra."

Nhìn thấy khóe miệng Ngụy Dư mấp máy, Lý Hà Nghiên nghiêng đầu hỏi: "Cô muốn hỏi cái gì?"

"Người đó là gì của cậu?"

Lý Hà Nghiên dựa người vào tường, hai tay đút túi quần, nhìn bóng đèn lờ mờ treo trên cột điện, khóe miệng giật giật: "Chú hai của tôi."

Ngụy Dư không hỏi thêm câu nào, cũng không hỏi nguyên nhân ba anh tự tử.

Tiếng bật lửa bên cạnh vang lên.

Ngụy Dư theo bản năng liếc mắt nhìn, Lý Hà Nghiên chạm vào ánh mắt của cô, trong miệng định hút điếu thuốc vô thức dừng lại: "Không thể hút?"

“Không phải.” Ngụy Dư chỉ chỉ trong phòng, “Tôi chỉ muốn nói với cậu là tôi vào trước đây.”

Lý Hà Nghiên cắn điếu thuốc, bình tĩnh gật đầu.

Đi ngang qua phòng khách, Tống Lộ và những người khác vẫn đang đánh bài. Ngụy Dư không tham gia, cô đi thẳng lên phòng, lấy một bộ đồ ngủ rồi bật đèn trong phòng tắm.

Sau khi cô tắm xong, Trịnh Tiêu Tiêu không biết về phòng lúc nào đang nằm trên giường gọi video với bạn trai của cô ấy: "Để em nói cho anh biết, trong nhóm đi chơi lần này có một anh chàng siêu đẹp trai."

"Có đẹp trai hơn anh không?"

"Anh không cùng đẳng cấp với người ta."

"Trịnh Tiêu Tiêu, chồng của em là ai, em rõ ràng chút đi?"

Trịnh Tiêu Tiêu che miệng cười khúc khích, đảo mắt liền thấy Ngụy Dư lau tóc đi tới. Cô hắng giọng ngồi dậy: "Em không nói chuyện với anh nữa, em đi tắm đây."

Ngụy Dư liếc cô ấy một cái: "Bọn họ chơi xong rồi à?"

“Chưa.” Trịnh Tiêu Tiêu nói, “Tôi chơi một lát cảm thấy nhàm chán, cho nên trở về phòng trước.”

Ngụy Dư gật đầu, cầm lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc.

Khi tóc khô được một nửa, Ngụy Dư tắt máy sấy tóc. Cô liếm môi, cảm thấy hơi khát nước, cô cầm điện thoại đi ra ngoài.

Máy bán hàng tự động được đặt ở chân cầu thang, rất gần với tầng một.

Ngụy Dư nghe thấy tiếng cười đùa ồn ào dưới tầng.

“Đến lượt tôi hỏi.” Là giọng nói của Tống Lộ, “Cậu đã hẹn hò với bao nhiêu cô gái rồi?”

"Cô hỏi anh Nghiên cái này làm gì?"

"Còn có thể làm gì? Điều này không rõ ràng sao?"

"Ối ối."

Tiếng la ó mơ hồ.

Ngụy Dư dùng đầu ngón tay gõ vào màn hình, một tiếng lạch cạch, hai chai nước khoáng rơi ra.

Cô cầm lấy hai chai nước trở về phòng, Trịnh Tiêu Tiêu đang lau tóc ở ban công, nghiêng đầu hỏi cô: "Cậu đi đâu thế?"

Ngụy Dư: “Tôi đi đến máy bán hàng tự động mua hai chai nước, cậu có muốn uống không?”

"Cho tôi một chai."

Ngụy Dư đặt một chai nước khác lên bàn, Trịnh Tiêu Tiêu nói: "Tôi sẽ đưa tiền cho cậu sau."

"Không cần, không mất bao nhiêu tiền."

"Cảm ơn cậu nhé."

Ngụy Dư không biết Tống Lộ và những người khác chơi đến lúc mấy giờ, lúc mười giờ cô và Trịnh Tiêu Tiêu  đã đi ngủ.

Nửa đêm, Ngụy Dư bị Trịnh Tiêu Tiêu đánh thức, sắc mặt cô ấy tái nhợt, nói: "Ngụy Dư, đột nhiên tôi đau bụng quá."

Ngụy Dư bật đèn bàn lên: "Cậu ăn phải cái gì hỏng sao?"

“Hình như không phải.” Trịnh Tiêu Tiêu nhíu mày, “Là đau bụng dưới bên phải.”

Ngụy Dư vén chăn xuống giường: "Thay quần áo đi, chúng ta gọi xe đi bệnh viện."

Sau khi hai người thay quần áo xong, Ngụy Dư nghĩ gì đó, lấy điện thoại di động ra và gọi cho Tống Lộ. Đợi gần một phút nhưng không gọi được, Ngụy Dư lại gọi cho Lý Hà Nghiên, anh bắt máy, giọng khàn khàn như vừa mới ngủ dậy: “Sao vậy?”

"Trịnh Tiêu Tiêu cảm thấy không khỏe, tôi định đưa cô ấy đến bệnh viện, cậu có thể giúp..."

Anh ngắt lời: "Được, biết rồi."

Sau đó là tiếng quần áo sột soạt và tiếng kéo thắt lưng, hình như anh đã quên bấm nút tắt máy.

Ngụy Dư và Trịnh Tiêu Tiêu xuống lầu, đợi trong phòng khách một lúc, đến khi ngoài sân vang lên một tiếng còi xe. Lúc hai người đi ra ngoài, Lý Hà Nghiên mới đẩy cửa xe ra bước xuống, đặt tay lên cửa xe, hất cằm với cô: “Lên xe đi.”

Ngụy Dư và Trịnh Tiêu Tiêu ngồi ở ghế sau cùng nhau còn Lý Hà Nghiên ngồi ở ghế lái.

Đèn trong xe không bật, chỉ có bảng điều khiển phát ra ánh sáng xanh lờ mờ.

Bầu không khí yên lặng, Trịnh Tiêu Tiêu nằm trên đùi của Ngụy Dư, thỉnh thoảng r.ên rỉ một cách khó chịu. Ngụy Dư cầm lấy khăn giấy, lau mồ hôi mỏng trên trán cô ấy, nhẹ giọng hỏi: "Muốn uống nước không?"

Lý Hà Nghiên liếc nhìn Ngụy Dư qua kính chiếu hậu.

Trịnh Tiêu Tiêu khẽ lắc đầu và nói một cách yếu ớt: "Cậu gọi điện thoại cho bạn trai tôi và bảo anh ấy đến bệnh viện trong thành phố."

Ngụy Dư khẽ ừ một tiếng, lấy điện thoại di động gọi cho bạn trai của Trịnh Tiêu Tiêu.

Khi họ đến phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố thì đã gần ba giờ sáng.

Y tá đẩy chiếc giường di động tới, Trịnh Tiêu Tiêu bị đẩy vào phòng cấp cứu để kiểm tra sơ bộ, một lúc sau, bạn trai của Trịnh Tiêu Tiêu cầm một tờ đơn tới: "Là viêm ruột thừa cấp tính, bác sĩ nói bây giờ cần phẫu thuật."

Ngụy Dư đi cùng Trịnh Tiêu Tiêu và bạn trai của cô ấy đến chỗ thu phí để trả tiền, Ngụy Dư đứng bên cạnh chiếc giường di động, giữ cánh tay của Trịnh Tiêu Tiêu, quay đầu lại nhìn thấy Lý Hà Nghiên uể oải dựa vào tường,  dường như anh cảm nhận được điều gì đó, ngước mắt lên nhìn cô.

Cho đến khi ngón tay của Trịnh Tiêu Tiêu chạm nhẹ vào ngón tay của Ngụy Dư, Ngụy Dư mới dời mắt đi chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra, cô cụp mắt xuống, Trịnh Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói: “Tiểu Húc đâu?”

"Anh ấy đi trả viện phí cho cậu."

Khi Trịnh Tiêu Tiêu kết thúc ca phẫu thuật đã là một giờ sau. Có bạn trai của Trịnh Tiêu Tiêu ở trong phòng bệnh chăm sóc cô ấy nên Ngụy Dư và Lý Hà Nghiên cũng không ở đó.

Bước ra khỏi phòng cấp cứu, bầu trời xám xịt đã trở nên sáng hơn, trên đường có những cô công nhân vệ sinh  đang quét dọn mặt đường trong bộ quần áo màu cam.

Cả đêm Ngụy Dư không được nghỉ ngơi, cô cảm thấy hơi buồn ngủ, cố gắng lấy lại tinh thần hỏi anh: "Cậu mượn xe của ai vậy?"

"Của quản lý biệt thự suối nước nóng."

Hai người lên xe, xe chạy hơn mười phút, anh đột nhiên dừng xe ở ven đường, Ngụy Dư đang buồn ngủ bị cắt ngang: “Sao lại dừng ở đây?”

“Không đói bụng sao?” Lý Hà Nghiên cởi dây an toàn, “Đi ăn sáng trước đi.”

Nghe anh nói vậy, cô thực sự cảm thấy đói, vì vậy Ngụy Dư cũng xuống xe.

Thức cả đêm, Ngụy Dư mặc dù cảm thấy hơi đói nhưng cũng không ăn nhiều, ngược lại, sức ăn của Lý Hà Nghiên lớn hơn cô rất nhiều.

Ăn xong miếng sủi cảo cuối cùng, Ngụy Dư đặt đũa xuống, Lý Hà Nghiên nhướng mày: “Ăn no rồi?”

"Ừm."

Ngụy Dư ngồi một chỗ cũng chán, cầm di động lướt Weibo, trên màn hình có một cuộc gọi đến, là Tống Lộ: “Giang hồ cấp cứu, cậu có ở trong phòng không, mau mở cửa cho mình. "

"Mình đang ở trong thành phố."

Tống Lộ a một tiếng: "Cậu chạy tới nội thành làm gì?"

"Đêm qua, Tiêu Tiêu bị đau ruột thừa, mình và Lý Hà Nghiên đưa cô ấy đến bệnh viện thành phố.”

“Đêm hôm qua cậu gọi video cho mình chắc là vì chuyện này.” Tống Lộ nói, “Mình còn tưởng cậu ấn nhầm nút.”

Ngụy Dư: "Cậu tìm mình có việc gì?"

Tống Lộ lúc này mới nhớ tới chủ đề vừa rồi bị cắt ngang: "Dì cả đến thăm, cậu có mang theo băng vệ sinh không?"

"Trong cặp của mình."

Tống Lộ tìm được đồ rồi cúp điện thoại.

Lý Hà Nghiên ăn xong, đứng dậy đi thanh toán. Có một cửa hàng tiện lợi bên cạnh cửa hàng ăn sáng, Lý Hà Nghiên đi vào mua một bao thuốc lá.

Xe chạy trên đường cao tốc, hai bên cây cối um tùm không ngừng lùi về sau, Ngụy Dư mím môi: “Cậu có bằng lái chưa?”

Lý Hà Nghiên liếc cô một cái: "Bây giờ hỏi cái này không phải đã muộn sao?"

Ngụy Dư nghẹn lời.

Sau khi lái xe trở lại biệt thự suối nước nóng, Lý Hà Nghiên trả lại chìa khóa xe cho người quản lý trong đại sảnh.

Uông Dương và những người khác đã thức dậy, Kinh Kinh đang nấu mì ăn liền trong bếp. Sáng sớm Uông Dương từ Tống Lộ biết được hai người đêm hôm qua đưa Trịnh Tiêu Tiêu đi bệnh viện, thấy hai người họ tiến vào, cũng không có hỏi nhiều: "Anh Nghiên, ăn sáng chưa?"

Lý Hà Nghiên: "Ăn rồi."

Sau khi Ngụy Dư trở về phòng liền đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt, Tống Lộ đi tới chỗ cô: "Tối qua mình đã tỏ tình với Lý Hà Nghiên."

Ngụy Dư ngừng lau mặt, quay đầu hỏi: "Sau đó?"

Tống Lộ: "Cậu ấy cự tuyệt."

Ngụy Dư nhìn cô một hồi: "Vậy cậu không sao chứ?"

"Có thể là có chuyện gì." Tống Lộ nói: "Mình chỉ là tùy tiện theo đuổi chơi đùa, cậu ấy vẫn rất khách sáo, tối hôm qua còn chuyển cho mình tiền đi chơi lần này, cậu đoán xem bao nhiêu?"

"Bao nhiêu?"

Tống Lộ ủ rũ nói: "Ngụy tiểu thư, cậu không thể phối hợp đoán sao?"

"Một ngàn."

“Hai ngàn.” Tống Lộ nói ra một con số, “Cậu cũng cảm thấy có chút nhiều phải không?”

"Cũng hơi nhiều."

“Kỳ thực mình nói cho cậu ấy biết, lần này đi chơi ngoại trừ tiền thuê xe với tiền ăn, cũng không hết bao nhiêu.”

Tống Lộ nói: "Sau khi Lý Hà Nghiên trở về phòng tối hôm qua, mình thậm chí còn hỏi Uông Dương rằng gia đình cậu ấy có phải rất giàu không. Uông Dương lỡ miệng nhắc tới ba mẹ của Lý Hà Nghiên."

Ngụy Dư mơ hồ đoán được một chút, trên mặt cũng không có biểu tình gì khác thường, hỏi: "Ba mẹ cậu ấy làm sao vậy?"

Tống Lộ cố ý nhìn ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Ba mẹ của Lý Hà Nghiên mất rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK