Ngụy Dư ngẩng mặt lên nhìn anh, châm chọc nói: "Một người đã chết mà bọn họ chẳng quan tâm gì, chỉ sợ người chết mang đến xui xẻo cho trường."
Lý Hà Nghiên đứng ở bên giường: "Đêm đó sau khi giảng viên hướng dẫn đưa em về, còn nói gì nữa không?"
Ngụy Dư lắc đầu: “Nhưng em vẫn cảm thấy cái chết của đàn chị có liên quan đến giáo sư Trịnh.”
Lý Hà Nghiên: "Điện thoại di động của đàn chị em đâu?"
"Ở chỗ ba mẹ của đàn chị."
Lý Hà Nghiên gật đầu và nói: "Tất cả những điều này chỉ là suy đoán của em. Em biết đấy, ngay cả khi thực sự có liên quan đến giáo sư Trịnh, nhưng vì Vương Tuyết đã tự sát, rất khó xác định về mặt pháp lý. Cùng lắm sau khi vạch trần, trường học sẽ xử lý ông ta."
Đương nhiên Ngụy Dư hiểu điều đó, đừng nói không có chứng cứ, cho dù có chứng cứ, với năng lực của cô, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Lý Hà Nghiên nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, em muốn ăn gì, anh đi mua cho em?"
Ngụy Dư lắc đầu: "Em không đói, em muốn đi tắm trước."
Hai ngày nay Ngụy Dư ở trong khách sạn và không quay về trường học. Cô tắm xong từ phòng vệ sinh đi ra thì thấy Lý Hà Nghiên đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại.
Lữ Tấn: "Cậu đã gặp được đàn chị Ngụy chưa?"
Lý Hà Nghiên ừ nhẹ một tiếng: "Gặp rồi."
Lữ Tấn nói: "Tôi và Đại Hắc đang ở trong phòng máy tính, đêm nay cậu có về không?"
"Không về."
Đêm hôm đó, hai người nằm trên giường khách sạn, Ngụy Dư đã hai ngày không được nghỉ ngơi thoải mái, cô rất buồn ngủ, hai mắt mệt mỏi nhưng không ngủ được, trong đầu cô không ngừng nghĩ đến chuyện của Vương Tuyết. Cô nhìn sang Lý Hà Nghiên, bỗng nhiên nói: "Anh kể cho em nghe về mẹ của anh đi."
Lý Hà Nghiên cụp mắt xuống: "Thật sự muốn nghe?"
"Ừm."
Lý Hà Nghiên nửa nằm nửa dựa và đầu giường: "Ngày mẹ anh qua đời, bà ấy gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy. Sau khi cuộc thi kết thúc, anh nhận được điện thoại của bà ngoại, nói rằng bà ấy đã đi rồi."
"Thật buồn cười phải không?"
Ngụy Dư khẽ lắc đầu.
"Mối quan hệ giữa ba và mẹ anh không được tốt. Ba anh không có bản lĩnh gì, chỉ giỏi đánh phụ nữ. Khi còn anh nhỏ, nếu ông ta không hài lòng, ông ta sẽ trút giận lên mẹ con anh. Lần thứ hai ba anh đánh mẹ anh, anh đã báo cảnh sát nhưng vô ích, sau khi từ đồn cảnh sát về, ông ta càng đánh mạnh hơn, vết sẹo trên lưng anh là do ông ta dùng thắt lưng quật vào”.
"Trước đây ngu ngốc không biết chạy, sau khi lên cấp hai gặp được đám Uông Dương, anh cũng không về nhà nhiều."
Ngụy Dư mím môi, nhẹ giọng nói: "Vậy mẹ anh không nghĩ tới ly hôn sao?"
Lý Hà Nghiên cười nhạo: "Không."
Ngụy Dư nhíu mày, Lý Hà Nghiên tựa như đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, cười nhạt nói: "Em cảm thấy bà ấy thật ngốc đúng không? Lúc đó anh cũng nghĩ như vậy, bỏ mặc một tên thối tha như vậy không phải là được sao? Sao không rời đi?"
Ngụy Dư suy nghĩ một chút nói: "Đây cũng là bệnh kinh niên của thời đại bọn họ."
"Em rành văn hóa thật đấy, thảo nào học báo chí." Lý Hà Nghiên trêu chọc cô rồi nhìn về phía vách tường: "Có lẽ vậy, nhưng khi đó anh có chút mâu thuẫn với bà ấy, bà ấy gọi điện thoại cũng không nghe. Sau khi thi đại học xong, anh đăng ký vào Thanh Hoa, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi chết tiệt đó. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ cho bà ấy, có phải anh khốn nạn lắm không?"
Người bên cạnh im lặng, Lý Hà Nghiên quay đầu nhìn thì thấy hốc mắt cô đỏ hoe, anh đưa tay chạm vào mắt cô, khóe miệng nhếch lên: “Mẹ kiếp, đừng khóc, anh nói câu này không phải để chọc em khóc."
Ngụy Dư sụt sịt: "Em không khóc."
“Ừ, rất mạnh mẽ.” Anh tán thưởng cô một câu rồi tiếp tục nói: “Sau đó anh nhận được cuộc gọi báo tin bà ấy qua đời.”
Ngụy Dư nhớ tới lời Uông Dương nói, Lý Hà Nghiên đợi mẹ anh qua đời bảy ngày mới trở về, cô cắn môi dưới: “Vậy tại sao anh không đi tiễn bà ấy?”
Sắc mặt Lý Hà Nghiên nhất thời trầm xuống, anh cầm lấy bao thuốc, châm một điếu bỏ vào miệng, dừng một chút, hạ giọng nói: "Anh không còn mặt mũi nào gặp bà ấy."
Thực sự không còn mặt mũi.
"Những ngày đó anh ở đâu?"
Lý Hà Nghiên cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, đôi mắt đột nhiên có chút chua xót: "Ở một khách sạn gần tiểu khu."
Trên thực tế, vào ngày tang lễ của Kim Lệ Hồng, Lý Hà Nghiên đứng trước cửa sổ nhìn từ xa. Nhưng anh không còn mặt mũi đi xuống, thật sự không còn mặt mũi, bà ấy sinh ra một đứa con trai như anh, thật sự là vô ích.
Lý Hà Nghiên hút một nửa điếu thuốc, không thể hút được nữa, anh vứt điếu thuốc và vội vàng nói: "Anh đi rửa mặt."
Đèn trong phòng vệ sinh bật sáng, Lý Hà Nghiên chống tay lên bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm bản thân trong gương, gân xanh trên trán nổi lên, anh cúi đầu, vặn vòi nước, xối nước lạnh lên mặt. Sau khi bình tĩnh lại một lúc, anh bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Ngụy Dư giả vờ như không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh, cô nhẹ giọng nói: "Em buồn ngủ, chúng ta đi ngủ đi."
Lý Hà Nghiên tắt đèn, Ngụy Dư chui vào trong lòng anh, anh vươn tay ôm lấy cô. Trong bóng tối, Ngụy Dư thì thầm nói: “Lý Hà Nghiên, mẹ anh sẽ không trách anh.”
Lý Hà Nghiên yên lặng cười: "Ngủ đi."
Ngụy Dư ngủ đến nửa đêm, đột nhiên tỉnh dậy, Lý Hà Nghiên cũng bị cô đánh thức, mở đèn liền thấy cô chảy mồ hôi đầy đầu: "Em gặp ác mộng sao?"
Ngụy Dư ừ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Em nằm mơ thấy đàn chị." Đây là lần đầu tiên sau khi Vương Tuyết qua đời, Ngụy Dư mơ thấy cô ấy.
Lý Hà Nghiên: "Em nằm mơ thấy chị ấy nói gì sao?"
Ngụy Dư lắc đầu: "Chị ấy không nói gì cả."
Ngụy Dư ghé sát vào anh, càng ôm chặt anh hơn, Lý Hà Nghiên nói: "Đừng suy nghĩ lung tung."
"Ừm."
Sau đó, Ngụy Dư lại ngủ thiếp đi. Khi cô tỉnh dậy, Lý Hà Nghiên đã không ở bên cạnh cô, Ngụy Dư đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt, khi ra khỏi phòng, anh vẫn chưa quay lại.
Ngụy Dư lấy điện thoại trên bàn cạnh giường ngủ, cô đang định gửi tin nhắn cho anh thì một email mới hiện lên trong hộp thư đến. Ngụy Dư đăng nhập vào hộp thư của mình và kiểm tra email.
Sau khi nhấp vào, Ngụy Dư sững sờ trong hai giây, ngón tay từ từ trượt xuống, trái tim cô như đóng băng, lông mày ngày càng nhăn chặt hơn.
Khi Lý Hà Nghiên mua bữa sáng trở về, anh nhìn thấy Ngụy Dư đang đứng ở đầu giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ mặt thất thần. Lý Hà Nghiên tùy tiện đặt bữa sáng lên bàn, đi tới bên cạnh cô: “Làm sao vậy?”
Ngụy Dư ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh: "Đàn chị gửi cho em một email, trong đó nói về chị ấy và giáo sư Trịnh, còn đính kèm tin nhắn của chị ấy và giáo sư Trịnh."
Lý Hà Nghiên nhíu mày, vươn tay: "Để anh xem."
Cô đưa điện thoại cho anh, Lý Hà Nghiên liếc nhanh, cuối cùng nhìn về phía Ngụy Dư: "Em định làm gì?"
Ngày hôm đó Ngụy Dư đã phân loại những tài liệu này rồi báo cảnh sát, tối hôm đó cô liên tiếp gửi cho một số blogger. Trên Weibo cũng có rất nhiều người bình luận.
Tiểu Viên: Nói nhỏ một câu, thực sự có một đàn chị đã tự sát.
Gió to quá, mập mạp sắp bị thổi bay: Cái này là giả đúng không, nghe nói phụ huynh với bạn học cũng không đòi nhà trường giải thích, hình như nhà trường nhân đạo cho tiền bồi thường, blogger đừng đăng tin vớ vẩn.
Wuwuwu: Không học trường này, nhưng tôi từng quen một người bạn học trường này, cậu ấy nói rằng vị giáo sư này không đứng đắn, rất thích PUA các nghiên cứu sinh của mình.
Trời xanh quá: Mẹ kiếp, cái thằng thầy đê tiện.
Dididi: Mở to mắt, không nghĩ tới Q đại cũng có loại giáo sư như vậy.
(*) Bính âm của Đại học Thanh Hoa là Qīnghuá Dàxué, có lẽ vì vậy mà gọi là Q đại.
Hầu hết những bình luận đều giống nhau. Trước khi sự việc được lan truyền rộng rãi, Ngụy Dư nhận được một cuộc gọi từ Trang Vịnh Mai, Ngụy Dư không bắt máy, Trang Vịnh Mai đã gửi một tin nhắn.
Trang Vịnh Mai: Em còn muốn tốt nghiệp không?
Ngụy Dư cười lạnh.
Cô nằm ngửa ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà: "Lý Hà Nghiên, anh không cần làm chuyện này cùng em."
Lý Hà Nghiên cười nhạt: "Thật sự cho rằng người đàn ông của em nhát gan à?"
Ngụy Dư ngồi dậy: "Em không muốn liên lụy anh."
"Nói nhảm gì thế." Lý Hà Nghiên lại nói: "Tối nay anh quay về một chuyến, tìm bọn Lữ Tấn chuẩn bị một ít thứ, em ở yên chỗ này, đừng đi ra ngoài."
Ngụy Dư: "Chuẩn bị cái gì?"
Lý Hà Nghiên nói: "Chuẩn bị phương án 2."