Lý Hà Nghiên xuống thư viện dưới lầu, gửi cho Ngụy Dư một tin nhắn.
Sau vài phút, cô đi ra với hai quyển sách trên tay, theo sau là một nam sinh, cả hai dường như đang trò chuyện rất vui vẻ.
Lý Hà Nghiên hơi híp mắt, Ngụy Dư đi tới, ánh mắt Lý Hà Nghiên vẫn dán chặt vào người thanh niên kia: "Người kia là ai?"
“Bạn học cùng chuyên ngành.” Ngụy Dư hỏi: “Anh giúp Trang Chiêu Lâm xem xong đề rồi à?”
Lý Hà Nghiên gật đầu: "Bây giờ về?"
Vừa bước vào phòng, anh đã cúi đầu hôn cô.
Anh ném quyển sách trong tay Ngụy Dư xuống sàn, phịch một tiếng, một lớp bụi mỏng bay lên.
Lý Hà Nghiên không thèm để ý, ôm lấy eo cô, anh ngậm môi cô, cắn mạnh một cái. Đầu ngón tay chạm vào cảm giác mềm mại quen thuộc, theo vòng eo trượt lên.
Ngón tay anh thô ráp, có một vết chai mỏng, khi tay anh phủ lên, toàn thân Ngụy Dư run lên, cổ họng không kìm được phát ra tiếng rên.
Đúng là đổ thêm dầu vào lửa.
Lý Hà Nghiên buông cô ra, hít một hơi thật sâu, vùi mặt vào một bên cổ cô, hơi thở nặng nề, âm thanh ấy vang bên tai, không hiểu sao khiến người ta nóng mặt. Lý Hà Nghiên ngẩng mặt lên, trong mắt tràn đầy d.ục v.ọng, tay anh từ trong áo cô rút ra, thanh âm khàn khàn: "Anh đi vệ sinh."
Ngụy Dư đưa tay ra sau lưng cài khóa áo ngực.
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt hai quyển sách dưới đất đặt lên bàn.
Cách một cánh cửa kính.
Thanh âm khàn khàn kìm nén thỉnh thoảng đập vào tai.
Ngụy Dư nghe được liền đỏ mặt, cô tùy ý cầm lấy một chai nước khoáng trên bàn, vặn ra, uống hai ngụm, áp chế sự khô nóng trong người.
Một lúc sau, Lý Hà Nghiên đi ra, anh chỉ mặc một chiếc quần dài màu đen.
Không phải quần màu xanh nhạt vừa rồi.
Lý Hà Nghiên lấy chai nước khoáng mà Ngụy Dư vừa uống một ngụm, ngửa cổ lên, uống gần hết chai rồi đặt lại lên bàn.
Ngụy Dư liếc anh một cái: "Anh không mặc áo à?"
Lý Hà Nghiên rũ mắt cười cười, đi tới bên mép giường, mở tủ quần áo, tùy tiện lấy một cái áo phông mặc vào.
Di động của Ngụy Dư vang lên, là Chu Ngọc Như gọi đến, cô bấm nút nghe rồi đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Chu Ngọc Như hỏi cô ăn cơm chưa, Ngụy Dư ậm ừ nói ăn rồi.
Chu Ngọc Như nói: "Tháng mười hai này anh trai con sẽ đính hôn, con có trở về không?"
"Lúc nào?"
"Chị dâu con nói muốn đính hôn vào cuối tháng mười hai."
Cuối tháng mười hai, vừa vặn là kỳ thi lên thạc sĩ, Ngụy Dư do dự: "Đến lúc đó con sẽ xem sau."
Chu Ngọc Như bất mãn: “Anh trai cô đính hôn, sao cô làm em gái lại không đến, người khác sẽ cho rằng hai anh em cô quan hệ không tốt, cứ quyết như vậy đi, nếu đến lúc đó không phải cuối tuần, cô xin nghỉ với giáo viên, bây giờ cũng là sinh viên năm cuối rồi, hẳn là không còn nhiều lớp học."
Ngụy Dư không muốn tranh cãi với Chu Ngọc Như một lần nữa, vì vậy cô đã đồng ý trước.
Chu Ngọc Như nói chuyện với cô về những điều khác trước khi cúp điện thoại.
Ngụy Dư thở dài một hơi, Lý Hà Nghiên thấy sắc mặt cô hơi lạnh: "Ai gọi vậy?"
"Mẹ em."
"Nói chuyện gì?"
"Anh trai em sắp kết hôn, bảo em đến lúc đó về nhà một chuyến."
Lý Hà Nghiên đưa tay sờ mặt cô: "Nhà em ở đâu?"
"Hoài Thành."
"Cách thành phố Y cũng không xa."
Trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh thông báo tin nhắn, không phải điện thoại trong tay Ngụy Dư, mà là của Lý Hà Nghiên.
Anh đi tới, liếc nhìn điện thoại thì thấy Uông Dương gửi tin nhắn nói rằng buổi tối dì Lan mời anh qua nhà ăn cơm.
Lý Hà Nghiên trả lời không có thời gian.
Uông Dương trực tiếp gọi điện thoại, Lý Hà Nghiên khẽ nhíu mày, nhấn nút nghe.
Uông Dương lớn tiếng nói: "Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, không muốn thì cũng phải đến. Lát nữa lại dẫn Ngụy Dư đi cùng. Tôi đã nói với mẹ tôi rằng cậu có bạn gái, bà ấy nghe xong còn vui hơn cả việc tôi sinh cho bà ấy một đứa cháu trai."
Lý Hà Nghiên giơ điện thoại di động lên, liếc nhìn Ngụy Dư và nói: "Được, buổi tối đến."
"Tôi lái xe qua đón hai người nhé?"
"Không cần." Lý Hà Nghiên nói, "Lát nữa tôi sẽ mượn xe của anh Đông."
Sau khi cúp điện thoại, Lý Hà Nghiên nhìn Ngụy Dư: “Tối nay cùng anh đến nhà Uông Dương ăn cơm nhé?”
Ngụy Dư mấp máy môi, vừa định từ chối.
Lý Hà Nghiên dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô: "Uông Dương đã nói với dì Lan về việc anh có bạn gái, dì ấy muốn gặp em."
Ngụy Dư nhớ tới Uông Dương nói anh ta và Lý Hà Nghiên cùng nhau lớn lên, cô do dự một chút, cuối cùng cũng không từ chối: "Vậy lát nữa chúng ta đi mua một bó hoa."
Lý Hà Nghiên nói: "Anh phát hiện em..."
"Cái gì?"
Lý Hà Nghiên cúi đầu cười nói: "Rất chú ý lễ nghĩa."
Lý Hà Nghiên mượn một chiếc xe môtô của anh Đông, anh Đông ném chìa khóa xe cho anh: "Đưa em gái Ngụy đi hóng gió đâu thế?"
Lý Hà Nghiên nhận lấy chìa khóa, không trả lời: "Cám ơn."
“Cậu khách sáo cái gì?” Anh Đông nói, “Đối xử tốt với em gái của tôi, cô ấy có điều kiện tốt, có thể ở bên một tên không có bản lĩnh như chúng ta cũng là một cô gái tốt.”
Lý Hà Nghiên mỉm cười, nghiêm túc gật đầu.
Sau lần trước, Ngụy Dư đã quen ngồi ở ghế sau, Lý Hà Nghiên đưa mũ bảo hiểm cho cô, đột nhiên nói: "Em có bỏ đi không?"
Ngụy Dư nhẹ giọng nói: "Cái gì?"
“Anh Đông bảo anh đổi xử thật tốt với em, nói anh không có bản lĩnh, còn em là sinh viên tài giỏi, hẹn hò với anh thì em lỗ vốn.” Anh nửa thật nửa giả nói.
Ngụy Dư hỏi ngược lại: “Có lỗ không?”
"Em nói xem?"
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, giống như nếu cô dám nói lỗ, anh có thể ném cô xuống xe.
Ngụy Dư cong môi vỗ vỗ lưng anh: “Mau lái xe đi, lát nữa còn phải đến cửa hàng hoa để mua hoa.”
Lý Hà Nghiên quay người, nắm lấy tay lái, lái xe lao ra khỏi ngõ hẹp. Gió thổi tung mái tóc dài xõa tung trên vai, Ngụy Dư thở dài một tiếng, vòng tay qua ôm eo anh.
Ngực anh run lên, tiếng cười của anh phát ra từ phía trước.
Trước cổng khu dân cư có một cửa hàng hoa, Lý Hà Nghiên chậm rãi dừng xe, đặt chân xuống đất, tầm mắt rơi xuống bóng lưng cô, nhìn cô đi vào cửa hàng hoa, một lúc sau, cô đi ra với một bó hoa bách hợp trong tay.
Ánh mắt Lý Hà Nghiên khẽ động.
Lý Hà Nghiên không có ý định lái xe vào tiểu khu, vì vậy anh đã tìm một nơi để đậu xe. Hai người đi vào, Ngụy Dư hỏi: "Trước kia anh cũng từng ở đây sao?"
Lý Hà Nghiên lười biếng gật đầu.
Ngụy Dư nói: "Tòa nhà nào?"
Lý Hà Nghiên tùy ý chỉ vào tòa nhà bên trái lối vào, dẫn Ngụy Dư rẽ sang phía khác, tòa nhà cao tầng bị chặn bởi các tòa khác.
Khu dân cư cũ nên không có thang máy.
Ngụy Dư theo Lý Hà Nghiên đi lên cầu thang rồi dừng lại ở tầng bốn. Lý Hà Nghiên duỗi tay bấm chuông cửa.
Sau cánh cửa sắt dày nặng truyền đến giọng nói của Uông Dương: "Tới đây, tới đây, mẹ nó đừng có ấn nữa."
Cửa mở ra, Uông Dương nhìn thấy bó hoa trong tay Ngụy Dư, cười nói: "Đây là lần đầu tiên mẹ tôi được tặng hoa, cảm ơn nhé."
Lý Hà Nghiên cầm lấy bó hoa trong tay Ngụy Dư, nhét vào tay Uông Dương rồi đi lấy dép trên giá giày cho Ngụy Dư.
Ngụy Dư cúi đầu cởi giày.
Mẹ Uông Dương, dì Lan từ trong bếp đi ra: “Tới rồi à.”
Ngụy Dư gọi một tiếng dì, dì Lan hiền từ cười nói: "Ai u, đừng khách sáo, xinh quá, các con ngồi trong phòng khách xem TV đi, còn mấy món chưa làm xong."
Dì Lan lại vỗ vỗ cánh tay Uông Dương: "Đi lấy đồ uống cho người ta."
"Mẹ, cũng không phải là lần đầu tiên Lý Hà Nghiên tới đây."
Uông Dương tuy nói như vậy nhưng cũng đi tới tủ lạnh lấy hai chai nước rồi đặt lên bàn trà.
Dì Lan lại nói: “Tiểu Vũ đâu, tối nay con bé không tới nhà mình ăn cơm sao?”
“Hôm nay cậu ấy trực ca đêm ở bệnh viện, ngày mai sẽ mang quà đến cho mẹ.” Uông Dương cợt nhả nói: “Sẽ không thiếu quà cho mẹ đâu.”
"Thằng nhóc chết tiệt, mẹ mày là dạng người thế hả?"
“Không phải, không phải.” Uông Dương đẩy vai dì Lan vào phòng bếp, “Nào, hôm nay con giúp mẹ.”
Phòng khách chìm vào im lặng một lúc.
Ngụy Dư quay đầu nhìn anh: "Em có nên đi vào giúp một chút?"
Lý Hà Nghiên tùy ý nói: "Nếu em vào, dì Lan cũng sẽ không thật sự nhờ em hỗ trợ, yên tâm ngồi đi."