• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Lý Hà Nghiên tỉnh dậy, trong phòng khách không có ai, chăn được gấp gọn gàng đặt trên tay vịn. Đôi mắt anh rơi xuống ghế sofa và nhìn chằm chằm một lúc. Có tiếng mở cửa, anh nhìn sang.

Ngụy Dư mở cửa, bắt gặp ánh mắt của Lý Hà Nghiên, vẻ mặt cô lãnh đạm: "Em mua bữa sáng, qua đây ăn một chút."

Lý Hà Nghiên đi tới, ngồi vào bàn ăn. Ngụy Dư đưa cho anh một bát cháo, còn cô thì cầm thìa ăn bát của mình.

Hai người cách nhau một cái bàn, ăn sáng trong im lặng.

Ngụy Dư ăn được nửa bát thì như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Hôm nay em định đi thăm bà ngoại anh."

Lý Hà Nghiên cầm đũa dừng một chút, nhíu mày nói: "Không cần."

Ngụy Dư: "Em đi thăm bà ngoại, không liên quan gì đến anh, khi còn sống bà đối xử với em rất tốt, nếu anh không đi thì em đi cùng Uông Dương."

Lý Hà Nghiên nhẹ giọng nói: "Tùy em."

Ngụy Dư lại nói: "Em đặt vé máy bay ngày mai trở về Gia Thành, đêm nay vẫn phải ở lại nhà anh."

Lý Hà Nghiên ngước mắt nhìn cô, Ngụy Dư nói xong, không đợi anh đáp lại, cúi đầu tiếp tục húp cháo.

Ăn sáng xong, Ngụy Dư thu dọn bát đĩa.

Lý Hà Nghiên đứng bên cửa sổ, rút ​​một điếu thuốc, nhìn bóng dáng bận rộn của Ngụy Dư trong bếp, cô mặc một chiếc áo len cut-out màu hoa mai và một chiếc váy denim ôm sát hông, đôi chân dưới váy thon thả mượt mà.

Lý Hà Nghiên cắn điếu thuốc, yên lặng nhìn một hồi, sau đó cô đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt Lý Hà Nghiên cứng đờ, bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.

Ngụy Dư nói: "Em đi ra ngoài một lát."

Lý Hà Nghiên không động, Ngụy Dư xách túi đi ra ngoài.

Uông Dương đã đợi sẵn ở dưới sân.

Khi Ngụy Dư đi xuống, Uông Dương đang ngồi trong xe, nhìn thấy Ngụy Dư đi ra, xuống xe, cười với cô.

Bóng dáng của hai người bên cạnh chiếc xe dưới sân lọt vào mắt anh, Lý Hà Nghiên cau mày, rít một hơi thuốc cho đến khi chiếc xe lái đi, không nhìn thấy nữa bóng xe nữa Lý Hà Nghiên mới đóng cửa sổ và quay trở lại phòng.

Ngụy Dư lên xe, thắt dây an toàn, Uông Dương lái xe ra khỏi tiểu khu: "Cô có nói với anh Nghiên là muốn đi thăm bà ngoại không?"

"Nói rồi."

Uông Dương: "Hôm nay tâm trạng cậu ấy thế nào?"

“Vẫn như vậy.” Ngụy Dư thấp giọng mắng một câu, “Tính tình như cẩu.”

Uông Dương nghe vậy thì mỉm cười liếc nhìn Ngụy Dư, không ngờ cô lại mắng người khác: “Chắc cậu ấy không muốn cô nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cậu ấy, con trai không muốn cô gái mình thích nhìn thấy mặt yếu ớt của họ."

Ngụy Dư quay đầu nhìn Uông Dương: “Lúc xảy ra chuyện của ba mẹ, anh ấy cũng như vậy sao?”

Uông Dương chìm vào hồi ức: "Sau bảy ngày đầu tiên của dì Kim, cậu ấy mới trở về, lúc trở về nhìn có chút ủ rũ, tôi nghĩ trong những ngày không về chắc cậu ấy cũng không dễ chịu lắm."

Ngụy Dư yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Uông Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cô chia tay anh Nghiên, một phần là đánh cược cậu ấy sẽ quay về Gia Thành phải không?"

Cửa sổ hé mở có gió thổi vào, Ngụy Dư đưa tay vén tóc ra sau tai, ánh mắt nhìn phía trước: "Tôi cũng không biết là đánh cược hay không."

Uông Dương do dự: "Ý của tôi là, nếu như anh Nghiên không quay đầu lại, hai người sẽ thật sự chia tay nhau sao?"

Ngụy Dư khẽ ừ một tiếng.

Uông Dương: "Thật ra tôi rất bội phục cô, cô và anh Nghiên là cùng một loại người, nhưng bây giờ cậu ấy đã lạc lối, tôi có linh cảm cậu ấy sẽ quay về thôi."

Ngụy Dư mỉm cười.

Khi bọn họ đến núi, ánh sáng và bóng tối đan xen lẫn nhau, gió thổi xào xạc qua kẽ lá.

Ngụy Dư đặt bó hoa xuống, nhìn tấm ảnh của bà cụ trên bia mộ, cô vẫn không thể tin được, người mà cô mới gặp cách đây không lâu đã ra đi rồi, đôi khi sự sống của con người thật mong manh.

Ngụy Dư lẳng lặng đứng một hồi, không bao lâu sau cùng Uông Dương rời đi.

Cô đã hẹn gặp với Tống Lộ, cô ấy đã đợi trong cửa hàng. Ngụy Dư đi vào, Tống Lộ gọi cho cô một ly trà chanh: "Bà ngoại của Lý Hà Nghiên mất khi nào?"

“Mới mấy ngày trước.” Ngụy Dư dùng ống hút chọc chọc đáy cốc.

Tống Lộ thở dài: "Vậy cậu định ở đây mấy ngày?"

Ngụy Dư: "Ngày mai mình về."

Tống Lộ nhấp một ngụm cà phê: "Lý Hà Nghiên thì sao, mặc kệ cậu ấy?"

Ngụy Dư nói: "Anh ấy rồi sẽ ra ngoài. Loại chuyện này người khác thuyết phục cũng vô ích, điều quan trọng nhất là do anh ấy."

“Cậu nói lạnh lùng nhỉ, thế ai sau khi biết bà ngoại qua đời liền xin nghỉ phép quay về?” Tống Lộ nói.

Ngụy Dư thản nhiên nói: "Mình không thể nhìn anh ấy tự sinh tự diệt được."

Ngụy Dư trở về chỗ ở, Lý Hà Nghiên không ở phòng khách, cửa phòng ngủ cũng mở. Trong gạt tàn lại chất đống thêm vài mẩu thuốc lá, có lẽ anh đã hút từ khi cô đi.

Ngụy Dư đổ gạt tàn vào thùng rác rồi nằm dài trên sô pha. Tối hôm qua cô ngủ không ngon, hiện tại có chút mệt mỏi, vốn muốn ở trên sô pha nghỉ ngơi, nhưng vì quá mệt nên trong chốc lát cô ngủ thiếp đi.

Lý Hà Nghiên từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy bóng người nằm trên sô pha, sắc mặt anh ngưng trọng. Anh bước nhẹ đến gần, cô đang ngủ ngon lành, hơi thở đều đều.

Lý Hà Nghiên ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh, chống khuỷu tay lên đầu gối, d.ạng chân ra nhìn cô. Không biết đã nhìn bao lâu, trong lúc ngủ cô đột nhiên ho khan một tiếng, nhíu mày mở mắt ra, chỉ thấy Lý Hà Nghiên ngồi ở trên ghế sô pha đơn.

Ngụy Dư: "Anh đi đâu vậy?"

Lý Hà Nghiên: "Em không nhìn ra Uông Dương thích em sao?"

Hai người nói cùng một lúc.

Ngụy Dư sửng sốt một chút, vén chăn trên người ngồi dậy: "Chuyện này liên quan gì đến anh?"

Lý Hà Nghiên sắc mặt âm trầm, yết hầu lăn lộn: "Em có ý gì?"

Ngụy Dư bình tĩnh nói ra sự thật: "Không phải chúng ta chia tay rồi sao, Uông Dương thích em, không liên quan gì đến anh, phải không, hay là anh ghen tị với Uông Dương?"

“Em thấy anh có giống thế không?” anh hỏi lại.

Ngụy Dư không trả lời mà nói, "Em đã đặt chuyến bay về Gia Thành vào chín giờ ngày mai."

Lý Hà Nghiên liếc cô một cái, đứng dậy đi về phòng, Ngụy Dư mím môi gọi anh lại. Lý Hà Nghiên dừng lại, nghe cô nói: "Anh không cần lo lắng Uông Dương, đối với Uông Dương mà nói, so với anh, em không là gì cả."

Buổi tối, Ngụy Dư không bảo Uông Dương mang cơm tới. Sau khi gặp Tống Lộ, cô đi mua một số nguyên liệu rồi mới về, cô làm hai món một canh đơn giản.

Sau khi hai người ăn xong bữa tối, vẫn là Ngụy Dư thu dọn bát đĩa, Lý Hà Nghiên đứng trước cửa sổ hút thuốc.

Ngụy Dư từ trong phòng vệ sinh đi ra, thấy anh còn đang hút thuốc, cô không đành lòng vươn tay rút điếu thuốc trên tay anh, lạnh lùng hỏi: “Anh thật sự muốn hành hạ thân thể mình như vậy sao?”

Lý Hà Nghiên quay đầu nhìn cô, lãnh đạm nói: "Rốt cuộc em quay lại đây để làm gì?"

"Trình Tiểu Vũ sợ anh sẽ xảy ra chuyện, cho nên gọi điện thoại cho em."

Lý Hà Nghiên dường như đã nghe thấy một trò đùa: "Em nghĩ rằng anh sẽ?"

"Sẽ không."

“Vậy sao còn quay về?” Anh lạnh lùng hỏi.

Ngụy Dư mí mắt run lên, nhẹ giọng nói: "Là sợ anh sẽ."

Lý Hà Nghiên mím khóe môi, yên lặng nhìn cô một lát, sau đó dời tầm mắt đi chỗ khác.

Ngụy Dư nhìn sườn mặt của anh nói: “Lý Hà Nghiên, con ngươi cuối cùng vẫn phải nhìn về phía trước, anh muốn cuộc sống sau này của mình rối rắm như vậy sao?”

“Em đừng nói nữa được không?” Anh không kiên nhẫn ngắt lời.

“Ngày mai sau khi quay về, em sẽ không trở lại nữa.” Ngụy Dư nói, “Em ở Gia Thành chờ anh.”

Anh châm một điếu thuốc khác, nghiêng người nhìn cô: "Anh có nói muốn quay về sao?"

Ngụy Dư sửng sốt, nhưng vẻ mặt không thay đổi: "Thật sao? Tùy anh."

Đêm đó Ngụy Dư vẫn ngủ trên sô pha, cách một bức tường, trong phòng thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng anh đi lại, hoặc tiếng bật lửa châm thuốc.

Ngụy Dư lẳng lặng nằm nghiêng người, cô khẽ thở dài.

Cô ngủ một giấc ngon lành đến rạng sáng, khi tỉnh dậy cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt. Ngụy Dư không đi đánh thức anh, cô thu dọn một chút, sau đó xách vali đi ra ngoài.

Lý Hà Nghiên cả đêm không ngủ, từ lúc cô dậy đi rửa mặt đến khi khi cô đi ra ngoài, anh vẫn luôn tỉnh. Lý Hà Nghiên xuống giường, đi đến bên cửa sổ, vén rèm nhìn xuống.

Ngụy Dư đi ra khỏi tòa nhà, cô kinh ngạc nhìn thấy Uông Dương đứng bên cạnh xe, Uông Dương chủ động giải thích: "Anh Nghiên nhắn tin nhờ tôi đưa cô ra sân bay."

Ngụy Dư dừng một chút, nói: "Thật ra không cần phiền cậu, tôi đón taxi đến sân bay là được."

Uông Dương gãi gãi đầu: "Không sao, dù sao tôi cũng rảnh rỗi."

Ngụy Dư không từ chối nữa, Uông Dương lấy vali từ tay cô bỏ vào cốp xe.

Từ nhà của Lý Hà Nghiên đến sân bay không xa, chỉ mất nửa giờ lái xe. Sau khi tiễn Ngụy Dư, Uông Dương quay trở lại và gõ cửa phòng của Lý Hà Nghiên.

Lý Hà Nghiên đi ra mở cửa, Uông Dương nói: "Đã đưa người tới sân bay."

Lý Hà Nghiên ừ một tiếng, mở tủ lạnh lấy một lon bia.

Uông Dương dựa vào bàn ăn: "Bây giờ cậu đang nghĩ gì vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK