Khuôn mặt của Kiều Huệ Kỳ trở nên tái nhợt.
Lý Hà Nghiên quay người, đi cầu thang lên tầng bốn. Lý Hà Nghiên theo bản năng liếc nhìn căn phòng đối diện, sau đó thu hồi tầm mắt, đẩy cửa ra.
Ra ngoài tắt điều hòa, khi trở về, một cảm giác ngột ngạt xộc tới. Lý Hà Nghiên cầm lấy điều khiển trên bàn, bật điều hòa lên, rồi đi đóng cửa sổ.
Một lúc sau, Uông Dương, Trình Tiểu Vũ và Hoàng Tử cũng lên đây.
Uông Dương nói: "Vừa rồi cô gái kia nói gì với cậu?"
Lý Hà Nghiên thản nhiên nói: "Nếu tò mò thì đi hỏi cô ta."
Uông Dương nói: "Mấy ngày nữa, đúng lúc Tiểu Vũ được nghỉ, chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi hai ngày đi."
Lý Hà Nghiên không có hứng thú: "Không đi."
Trình Tiểu Vũ nói: "Nếu cậu không quên được người thì đi tìm cô ấy đi."
Lý Hà Nghiên cau mày.
Hoàng Tử từ bên cạnh nói: "Tìm gì mà tìm, người đã bỏ đi rồi, nếu đi tìm, không sợ mất mặt à?"
Trình Tiểu Vũ nhìn Hoàng Tử chế nhạo: "Vậy cậu đã chia tay với Kinh Kinh bao nhiêu lần rồi, mỗi lần đều không phải cậu đi tìm cô ấy à?"
Hoàng Tử: "Tôi và Kinh Kinh có giống hoàn cảnh với anh Nghiên không? Bọn tôi là có lý do. Còn người phụ nữ kia chia tay với anh Nghiên chỉ vì cô ta được nhận vào Đại học Thanh Hoa. Bây giờ mắt cô ta cao hơn rồi, coi thường anh Nghiên."
Lý Hà Nghiên cầm bài poker trong tay, lạnh lùng nói: "Được rồi, đừng nói nữa."
Hoàng Tử xấu hổ ngậm miệng lại, châm một điếu thuốc hút.
Mọi người gọi đồ ăn về và chơi bài poker trong phòng của Lý Hà Nghiên. Lý Hà Nghiên không tham gia, bật máy tính, gõ code giải đề. Bọn Hoàng Tử chơi đến tận nửa đêm mới ngừng.
Uông Dương không về nhà mà ngủ lại phòng Lý Hà Nghiên.
Hai giờ sáng, Lý Hà Nghiên gập máy tính lại, dựa vào bàn cắn một điếu thuốc, anh đi đến bên giường, cầm lấy điện thoại di động của Uông Dương, bấm một dãy số.
Điện thoại được kết nối, bên kia có tiếng động nhẹ, một tiếng alo nhẹ nhàng vang lên.
Lý Hà Nghiên hơi ngửa đầu, nhìn chằm chằm trần nhà, không nói tiếng nào.
Ngụy Dư hết kiên nhẫn: "Lý Hà Nghiên, anh mà không nói gì thì em cúp đây.”
Lý Hà Nghiên: "Biết là anh sao?"
"Có việc gì không?"
Lý Hà Nghiên thổi một vòng khói: "Chỉ là chia tay thôi mà, có đến nỗi phải kéo số điện thoại vào danh sách đen không? Em và Thẩm Thanh Hoài chia tay rồi còn có thể làm bạn, còn anh thì không được?"
Bên kia dừng một lúc lâu mới nói, "Ừm, anh không được."
Lý Hà Nghiên kiên trì hỏi, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm không biết tiến lùi: "Tại sao anh không được?"
"Đã khuya rồi, em muốn đi ngủ."
Lý Hà Nghiên nhỏ giọng nói: "Có một cô gái đang theo đuổi anh, cô gái đó thuê phòng của em."
Ngụy Dư: "Nghe kể rồi, giá thị trường của anh không tệ."
Lý Hà Nghiên cười một chút, thấp giọng mắng một câu.
Ngụy Dư suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: "Lý Hà Nghiên, sau này đừng gọi điện thoại cho em."
Như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, Lý Hà Nghiên cười giễu cợt nói: "Được, đêm nay em cứ coi như không nghe điện thoại đi."
Chớp mắt đã là tháng 10, thời tiết trở nên mát mẻ hơn, ngoại trừ cuộc điện thoại đầu tháng đó, Lý Hà Nghiên chưa từng gọi điện cho Ngụy Dư nữa.
Trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Ngụy Dư trở lại thành phố Hoài. Tôn Dung và Ngụy Đào đang nháo nhào muốn ly hôn, Chu Ngọc Như bị hai người chọc tức đến mức vào bệnh viện, phát hiện ra bà có một khối u xơ ở ngực, khối u đã lớn, bác sĩ đề nghị phẫu thuật, nếu không phẫu thuật khó tránh khỏi chuyển biến xấu
Chu Ngọc Như bị dọa trước những gì bác sĩ nói, ngay lập tức quyết định phẫu thuật. Ngụy Chí Thành đang vận chuyển hàng hóa bên ngoài, không về ngay được. Sau khi Tôn Dung và Ngụy Đào cãi nhau, cô ta thu dọn hành lý rồi về nhà mẹ đẻ.
Chu Ngọc Như cần gây mê toàn thân cho cuộc phẫu thuật. Ngụy Đào là đàn ông, ít nhiều cũng có phần bất tiện, vì vậy Ngụy Dư đã vội vã trở về vào đêm trước khi phẫu thuật.
Giường bên cạnh Chu Ngọc Như là một cặp vợ chồng trung niên vừa mới phẫu thuật tuyến giáp, họ đến trước vài ngày. Đêm đó khi đi ngủ, người chồng ngáy đến rung trời.
Chu Ngọc Như và Ngụy Dư đều không được ngủ ngon, nửa ngủ nửa tỉnh cho đến rạng sáng. Vào buổi sáng, Chu Ngọc Như thay đồ phẫu thuật, một y tá đến truyền glucose cho Chu Ngọc Như vì sợ rằng cơ thể của Chu Ngọc Như sẽ không thể chịu đựng được thời gian chờ đợi lâu.
Ngụy Dư đã hỏi y tá vài lần về việc khi nào có thể vào phòng phẫu thuật, nhưng y tá luôn giải thích rằng đợi thông báo từ phòng mổ, họ cũng không biết.
Mãi đến ba giờ chiều, y tá mới đến thông báo có thể vào phòng phẫu thuật. Phòng phẫu thuật ở tầng ba, Chu Ngọc Như ngồi trên xe lăn, Ngụy Đào đẩy bà, hai người đưa Chu Ngọc Như đi.
Đến gần phòng phẫu thuật, Chu Ngọc Như được một điều dưỡng chuyên môn đẩy vào. Ngụy Dư và Ngụy Đào đợi trong khu vực chờ của người thân, màn hình trên tường liên tục cập nhật trạng thái ca phẫu thuật.
Ngụy Dư quay đầu nhìn Ngụy Đào: "Sao anh và chị dâu lại cãi nhau?"
Ngụy Thao đang bấm điện thoại, nhíu mày: "Không phải cãi nhau, chỉ là có chút xích mích."
Ngụy Dư không nói chuyện với Ngụy Đào nữa. Đến khoảng hơn năm giờ, Chu Ngọc Như được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Vì bị gây mê toàn thân cho cuộc phẫu thuật nên Chu Ngọc Như vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, thậm chí không thể nói chuyện.
Điều dưỡng đưa bà trở lại phòng bệnh, y tá bước vào đặt ống thở oxy và máy đo điện tâm đồ cho Chu Ngọc Như, rồi nói với Ngụy Dư: “Vừa mới phẫu thuật gây mê xong nên thuốc mê còn tác dụng. Đừng để bà ấy ngủ, cách vài phút thì đánh thức một lần. Sáu tiếng sau mới được uống nước. Trong thời gian này, bệnh nhân sẽ cảm thấy chóng mặt và nôn mửa, đó là điều bình thường. Cô có thể xoa bóp chân cho bà ấy để ngăn chặn tắc động mạch.”
Sau khi y tá rời đi, Ngụy Đào hỏi cô: "Anh ra ngoài mua cơm, em muốn ăn gì?"
“Anh mua gì cũng được.” Ngụy Dư nói, “Nhân tiện, mua một ít ống hút và cốc dùng một lần.”
Ngụy Đào gật đầu đi ra ngoài.
Đứng bên giường, Ngụy Dư mát xa chân Chu Ngọc Như và cứ sau hai phút thì cô đánh thức Chu Ngọc Như. Chu Ngọc Như không nói gì, chỉ ư ư hai tiếng, coi như là trả lời cô.
Ngụy Dư không để Ngụy Đào ở lại phòng bệnh, chỉ có một giường phụ, Ngụy Đào ở lại cũng không có chỗ ngủ. Huống hồ, nếu Chu Ngọc Như cần đi vệ sinh hay gì đó, Ngụy Đào là đàn ông to lớn không thể chăm sóc bà.
Ngụy Đào: "Được, vậy sáng mai anh đến đón em."
Sau mười một giờ tối, Chu Ngọc Như lấy lại chút sức lực. Ngụy Dư rót một ít nước ấm rồi cắm ống hút, cho Chu Ngọc Như uống mấy ngụm. Đảm bảo bà không bị nôn, Ngụy Dư mới đổ một ít cháo và đút cho Chu Ngọc Như. Chu Ngọc Như không có cảm giác thèm ăn nên miễn cưỡng ăn được nửa bát.
Ngụy Dư thu dọn rồi đắp chăn cho Chu Ngọc Như, cô tắt đèn nằm trên giường phụ nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Dư dậy sớm, xuống nhà ăn dưới tầng lấy một bát cháo và đồ ăn nhẹ. So với tối hôm qua, hôm nay Chu Ngọc Như khôi phục tinh thần tốt hơn một chút.
Lúc chín giờ, bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh, xác định không có vấn đề gì, liền nói với Ngụy Dư và Ngụy Đào: “Buổi trưa hai người có thể làm thủ tục xuất viện, nhưng thứ năm tuần sau hãy đến khám lại, để cho tôi xem vết mổ hồi phục như thế nào.”
Ngụy Dư: “Vậy cần buộc dây ngực trong bao nhiêu ngày?”
Bác sĩ suy nghĩ một chút nói: Tốt nhất là buộc lại một tuần, giúp cho vết thương hồi phục. "
Làm xong thủ tục xuất viện, Ngụy Đào lái xe đưa hai người về, Chu Ngọc Như trở về phòng ngủ nghỉ ngơi. Ngụy Dư gọi Ngụy Đào lại và nói: "Mẹ vừa trải qua cuộc giải phẫu và cần nghỉ ngơi. Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, em phải quay lại Gia Thành. Anh ở nhà chăm sóc mẹ đi."
Ngụy Đào bực bội: "Được rồi, anh biết rồi, chuyện này em không cần nói nữa, hai ngày nữa anh gọi chị dâu em về."
Ngụy Dư vào phòng, Chu Ngọc Như hỏi cô: “Đặt vé xe chưa?”
Ngụy Dư: "Đặt rồi ạ, thứ bảy con quay về."
Chu Ngọc Như: "Đến lúc đó để anh trai con đưa đến bến xe."
“Không sao, con đi xe buýt cũng được.” Ngụy Dư nói: “Hai ngày nay mẹ vẫn cần đeo dây ngực, mặc dù không thoải mái lắm nhưng vẫn phải đeo.”
Chu Ngọc Như cười nhạt: "Mẹ biết rồi."
Ngay khi kỳ nghỉ lễ Quốc khánh kết thúc, Ngụy Dư trở về Gia Thành.
Lúc Ngụy Dư trở về ký túc xá, Vương Tuyết cũng ở đó, thấy cô vào thì quan tâm hỏi: "Ngụy Dư, mẹ em không sao chứ?"
“Không có gì, chỉ là tiểu phẫu mà thôi.” Ngụy Dư nói: “Đàn chị, Quốc Khánh chị không trở về sao?”
Vương Tuyết kéo khóe miệng cười: "Trở về phiền phức lắm, chị ở lại ký túc xá đọc sách."
Ngụy Dư ậm ừ: "Đàn chị, em về phòng nghỉ ngơi trước."
Một tuần trở này, cơ bản là cô chăm sóc Chu Ngọc Như, Ngụy Dư hầu như không được nghỉ ngơi tốt. Sáng nay phải thức dậy sớm để đi máy bay về Gia Thành, Ngụy Dư chỉ muốn nằm nghỉ một lát.
Lần này cô chìm vào giấc ngủ lơ mơ, tỉnh lại khi bị một cú điện thoại đánh thức. Ngụy Dư nhìn chằm chằm vào số điện thoại trên màn hình, sửng sốt hai giây, là Trình Tiểu Vũ gọi đến.
Ngụy Dư nhấn nút nghe, Trình Tiểu Vũ ở đầu bên kia nói: "Cô quay về được không? Bà ngoại của Lý Hà Nghiên mất rồi."