Ngụy Dư trở về phòng, thu dọn tất cả quần áo trong vali vào tủ và gọi điện lại cho Tống Lộ, hẹn cô ấy buổi tối ra ngoài ăn cơm: “Không phải cậu về Hoài Thành rồi à?"
Ngụy Dư: "Tối hôm qua mình trở lại rồi."
"Sao không ở thêm hai ngày nữa?"
Ngụy Dư ngồi ở cuối giường, cười khổ nói: "Ở không nổi."
Tống Lộ im lặng một lúc, Tống Lộ ít nhiều cũng biết tình hình nhà Ngụy Dư: "Được, tối nay gặp, mình mời cậu ăn ngon."
Thay vì đến trung tâm thương mại, cả hai tìm một nhà hàng ở phố ẩm thực cổng Tây và ăn đơn giản.
Ngụy Dư đã kể cho Tống Lộ nghe về chuyện Chu Ngọc Như sắp xếp xem mắt cho cô, khi Tống Lộ nghe xong liền tức giận: "Cậu còn chưa tốt nghiệp mà đã vội vàng giới thiệu đối tượng cho cậu rồi, mẹ cậu đang nghĩ gì vậy?"
Ngụy Dư cầm ly nước chanh lên uống một ngụm. Cô đại khái đoán được một ít tâm tư của Chu Ngọc Như. Khi cô tốt nghiệp cấp ba và muốn đăng ký vào Đại học Y, Chu Ngọc Như không đồng ý, bà muốn để cô học một trường trong tỉnh, không cần phải đi xa như vậy.
Sau đó, chỉ khi Ngụy Chí Thành nói vài lời rằng cô đạt điểm cao như vậy trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng không có trường nào phù hợp trong tỉnh, vẫn nên đăng ký vào một trường tốt nhất, bao nhiêu người muốn vào đấy mà không đủ điểm.
Tống Lộ lại nói: "Vậy cậu còn chưa nói cho mẹ cậu biết về việc thi lên thạc sĩ à?"
"Chưa nói."
Ngụy Dư muốn đợi cho đến khi cô vượt qua kỳ thi.
Tống Lộ gật đầu: "Chưa nói là đúng, nếu không sẽ ảnh hưởng tâm trạng ôn tập của cậu."
Sau bữa tối, Tống Lộ nhận được điện thoại của Trần Kinh, cô ấy tạm biệt Ngụy Dư rồi rời đi.
Ban đêm gió mát, Ngụy Dư không muốn đi xe buýt nên cô chậm rãi đi bộ về. Trên đường đi, cô lại gọi cho Lâm Giang Uyển. Hôm nay điện thoại cô im lặng cả ngày, không nhận được cuộc gọi nào của Chu Ngọc Như.
Ngụy Dư hỏi Lâm Giang Uyển thái độ của Chu Ngọc Như như nào khi cô ấy nói với Chu Ngọc Như về việc cô trở lại thành phố Y vào tối hôm qua, Lâm Giang Uyển nói: "Cũng không có phản ứng gì, mẹ cậu chỉ nói đã biết, rồi cúp máy."
Ngụy Dư ừ một tiếng.
Lâm Giang Uyển nói, “Hôm nay mẹ cậu không liên lạc với cậu sao?"
"Không."
Lâm Giang Uyển: "Hôm nay mẹ mình đi chợ về, bà ấy nói về chuyện của cậu."
"Nói chuyện gì vậy?"
"Là dì hai của cậu gặp mẹ mình ở chợ, nói gì mà sắp xếp cho cậu đi thực tập ở Thành Phổ, nhưng cậu không bằng lòng, còn nói giới trẻ bây giờ nói như rồng leo, làm như mèo mửa.” Lâm Giang Uyển nói thêm, " Dì hai của cậu thích nói xấu người khác, mẹ mình trách mắng dì cậu, nói cậu đã học đại học tốt như vậy mà lại quay về thị trấn làm giáo viên, lương chỉ có hai nghìn tệ một tháng, mặt của dì cậu tái mét luôn."
(*) “Ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa” là để phê phán những người nói nhiều, nói những lời hoa mỹ, lắt léo, tham lam vơ vét cho mình, còn khi làm thì lười nhác.
Ngụy Dư cười nhẹ.
Lâm Giang Uyển nói vài câu nữa rồi cuối cùng nói: "Tạm thế này đi, mẹ gọi mình rồi, có cơ hội mình sẽ đến thành phố Y chơi với cậu."
Ngụy Dư trở về phòng trọ, khi cô lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì một tin nhắn trên WeChat gửi đến, là từ Lý Hà Nghiên.
Lý Hà Nghiên: "Còn cần đồ lót không?"
Đầu óc của Ngụy Dư sững sờ một lúc, sau đó cô mới nhớ lại vào buổi sáng cô mượn phòng tắm của anh để thay quần áo, cô đã thay luôn đồ lót mới, còn đồ bẩn kia quên không đem về.
Ngụy Dư rút chìa khóa, quay người, đi gõ cửa phòng của Lý Hà Nghiên.
Anh đang ở trong nhà, nhanh chóng tới mở cửa, giễu cợt nói: "Tôi còn tưởng cô không cần nữa?"
Mặt Ngụy Dư đỏ bừng: "Tôi quên mất."
Khi họ vào trong nhà, cô đi thẳng vào phòng tắm, khi đi ra, cô nhìn anh một cái: "Cậu đã tháo vỏ chăn ra đi."
"Tháo vỏ chăn?" Anh nhíu mày.
"Tôi đã nói sẽ giúp cậu giặt mà."
Lý Hà Nghiên cụp mi cười: "Cô thực sự muốn giúp tôi giặt à?"
Ngụy Dư nói: "Xem như là cảm ơn cậu đã cho tôi ở nhờ hai đêm."
Lý Hà Nghiên: "Đùa cô thôi. Tôi sẽ ném vào máy giặt sau."
Ngụy Dư vừa định nói thì điện thoại đặt trên bàn của Lý Hà Nghiên vang lên, anh cầm điện thoại áp lên tai, nghe được vài câu, sắc mặt liền thay đổi: "Tôi đến ngay đây."
Ngụy Dư nhìn anh: "Có chuyện gì vậy?"
"Bà ngoại tôi bị ngã, tôi phải đến bệnh viện một chuyến." Lý Hà Nghiên ném chìa khóa cho cô, "Khóa cửa giúp tôi."
Ngụy Dư nắm lấy cánh tay anh: "Tôi đi cùng cậu."
Lý Hà Nghiên dừng bước, xoay đầu nhìn cô, Ngụy Dư mím môi: "Dù sao đang trong kỳ nghỉ, cũng không có gì làm."
Hai người ra khỏi nhà, bắt một chiếc taxi ở bên đường, đi thẳng đến bệnh viện thành phố.
Ở cửa phòng phẫu thuật, ngoại trừ Uông Dương, còn có một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi màu xám nhạt, khi nhìn thấy Lý Hà Nghiên, khuôn mặt của người đàn ông trung niên lúc đó trở nên cứng đờ, sau đó nói: "Hà Nghiên, cháu tới rồi."
Lý Hà Nghiên gật đầu, nhẹ nhàng gọi chú Ôn: "Phiền chú rồi, để cháu trông tiếp, chú về trước đi."
Người đàn ông trung niên khẽ ừ hai tiếng, rồi rời đi.
Uông Dương lại gần, thì thầm: "Bà ngoại ngã ở hành lang, là chú Ôn phát hiện."
Lý Hà Nghiên nhíu mày: "Ông ngoại có biết chuyện này không?"
Uông Dương nói: "Không, nhà tôi giấu ông cụ. Ba tôi nói với ông ngoại cậu là bà ngoại cậu sẽ ở nhà tôi hai ngày, dù sao ông ngoại cũng già rồi, đến bệnh viện chăm sóc cũng không tiện."
Lý Hà Nghiên nói: "Cảm ơn."
Uông Dương vỗ vai anh một cái: "Đm, cảm ơn cái gì, mẹ tôi đã coi cậu như con trai ruột rồi."
Ngụy Dư mua mấy chai nước về, đưa một chai cho Lý Hà Nghiên. Lý Hà Nghiên nhíu mày: "Nếu không thì cô về trước đi.”
"Không sao, chờ bà ra rồi tôi đi." Ngụy Dư nói.
Lý Hà Nghiên nhận lấy chai nước khoáng, vặn nắp rồi đưa trở về, Ngụy Dư nói: "Này của cậu mà."
Lý Hà Nghiên cười nhẹ, nhét vào tay cô, lại lấy chai nước khoáng khác trên tay cô, không đồng ý nói: "Tôi uống chai này."
Ngụy Dư uống một ngụm nước, vặn kín nắp, ngồi xuống ghế đối diện. Lý Hà Nghiên dựa vào tường, tay đút trong túi, mặt anh không biểu lộ cảm xúc. Uông Dương thì ngồi xổm trên sàn, miệng cắn điếu thuốc, không châm lửa.
Ba người đều im lặng, không ai lên tiếng cả, khoảng không gian này yên lặng đến ngột ngạt.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, bà ngoại được đẩy ra, mắt cá chân bị gãy xương nên cần phải nằm viện một tuần.
Lý Hà Nghiên đóng cửa phòng bệnh lại, nhìn Uông Dương, nói: "Cậu giúp tôi đưa Ngụy Dư về nhà."
Uông Dương: "Lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện."
Lý Hà Nghiên: "Không cần, ngày mai hãy đến."
Ngụy Dư và Uông Dương cùng nhau đi ra ngoài, Ngụy Dư thuận miệng hỏi: "Người đàn ông vừa rồi là ai?"
Uông Dương chưa kịp phản ứng: "Ai cơ?"
"Người mà các cậu gọi là chú Ôn."
Uông Dương đưa tay gãi gãi sau đầu, giả bộ cười: "Chỉ là hàng xóm thôi."
Ngụy Dư không tin, vừa rồi nhìn thái độ của Lý Hà Nghiên đối với ông ấy, không giống quan hệ hàng xóm đơn giản.
Uông Dương lái xe của ba đến bệnh viện, hiện tại sẽ lái xe đưa Ngụy Dư trở về, nhớ tới sáng nay Hoàng Tử đã nhìn thấy đồ lót của Ngụy Dư ở chỗ Lý Hà Nghiên, không khỏi hỏi: "Ngụy Dư, cô với anh Nghiên đang ở bên nhau à?”
Ngụy Dư: "Không có."
Uông Dương gật đầu, nhìn tình hình giao thông phía trước, nói: "Thật ra anh Nghiên khá tốt, làm bạn trai cũng không tồi."
Ngụy Dư hỏi: “Cậu ấy từng hẹn hò rất nhiều lần phải không?”
"Không. Mặc dù có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu ấy, nhưng anh Nghiên chưa bao giờ đồng ý." Uông Dương nói, “Ngay cả khi họ dán lên người anh Nghiên thì cũng bị Trình Tiểu Vũ mắng té khói. Trình Tiểu Vũ rất giỏi mắng người. Khi tôi và anh Nghiên còn nhỏ, bọn tôi đều không dám gây sự với cậu ấy."
Ngụy Dư nói: "Mấy người lớn lên từ nhỏ cùng nhau à?"
"Ừ, ở chung một tiểu khu, cha mẹ của anh Nghiên cũng sẽ..." Uông Dương tự biết mình đã lỡ lời, cố gắng chuyển chủ đề, "Sao cô lại tới bệnh viện cùng anh Nghiên?"
Ngụy Dư không trả lời, nhìn chằm chằm Uông Dương: "Uông Dương, vì sao ba mẹ Lý Hà Nghiên lại mất?"
Uông Dương gượng cười: "Chuyện này cô nên tự mình hỏi anh Nghiên đi."