• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua một đêm, ngày hôm sau Ngụy Dư thức dậy kiểm tra Weibo, những bài đăng đó đã bị gỡ bỏ. Ngụy Dư đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ khi một số bài đăng trên Weibo bị chặn tối qua.

Sau khi cô báo cảnh sát, cảnh sát đã triệu tập Trịnh Duy Nghiêu, nhưng chỉ dựa vào lịch sử tin nhắn và bản tự thuật của Vương Tuyết thì không thể trực tiếp chứng minh rằng Trịnh Duy Nghiêu đã xâm phạm Vương Tuyết, chỉ có thể chỉ ra rằng Trịnh Duy Nghiêu đã vi phạm đạo đức giáo viên.

Ngụy Dư định gọi điện thoại cho mẹ Vương Tuyết, hy vọng mẹ Vương có thể khởi kiện, nhưng bà ấy lạnh lùng từ chối: “Trường học đã trả tiền bồi thường rồi, chúng tôi không muốn đào sâu vào chuyện này nữa, cháu cũng đừng động vào."

Ngụy Dư cầm điện thoại mà cảm thấy bất lực.

Sau khi Lý Hà Nghiên trở về, anh làm ổ trong ký túc xá, bật máy tính để tạo một diễn đàn nhỏ. Anh trốn học hai ngày, giáo sư Chung cũng hai ngày không thấy anh, nên cố ý gọi điện thoại: "Lý Hà Nghiên, hai ngày nay sao em không đến lớp?"

Lý Hà Nghiên thức trắng hai đêm, dựa vào lan can ban công, châm một điếu thuốc để nâng cao tinh thần: "Em bị bệnh, em xin cố vấn nghỉ hai ngày rồi."

"Em bị bệnh gì?" Giáo sư Chung đương nhiên không tin, "Thầy thấy giọng của em còn khỏe mạnh hơn so với ông già này."

Lý Hà Nghiên cười: "Thầy Chung, thật ra em có việc bận."

Giáo sư Chung cũng không giấu diếm, dứt khoát nói thẳng: "Bạn gái của em tên là Ngụy Dư phải không?"

Lý Hà Nghiên nheo mắt: "Đúng vậy, thầy biết rồi à? Có người gọi điện thoại nói điều gì với thầy sao?"

"Em cứ trả lời đi, có phải không?"

Lý Hà Nghiên rít một hơi thuốc lá, ừ một tiếng.

Giáo sư Chung dừng một chút, sau đó thở dài: "Đừng làm chuyện hồ đồ."

Lý Hà Nghiên hỏi: "Thưa thầy, thế nào là chuyện hồ đồ?"

Giáo sư Chung bị Lý Hà Nghiên hỏi như vậy, ông ấy im lặng một lúc rồi cuối cùng nói: "Xong việc thì lăn về đi học."

"Được." Lý Hà Nghiên giãn mày, cười một tiếng: "Cảm ơn thầy."

“Thằng nhóc khốn kiếp này, không gây sự thì không sống yên ổn.” Giọng điệu của Giáo sư Chung mặc dù nghiêm khắc, nhưng xen lẫn trong đó một chút bất đắc dĩ.

Lý Hà Nghiên cúp điện thoại và gửi cho Ngụy Dư một tin nhắn, bảo cô chuyển nội dung email cho anh. Sau khi Ngụy Dư gửi cho Lý Hà Nghiên, WeChat hiện có yêu cầu kết bạn.

Ngụy Dư nghi ngờ, cô nhấn mở tin nhắn kết bạn, người này ghi rằng cô ấy cũng là nghiên cứu sinh của Trịnh Duy Nghiêu và có một số bằng chứng về Trịnh Duy Nghiêu được lưu trong điện thoại của cô ấy, hy vọng có thể giúp được Ngụy Dư.

Ngụy Dư trò chuyện với cô ấy hai tiếng đồng hồ, đây không phải là người đầu tiên liên hệ với Ngụy Dư, có mấy nữ sinh đã thêm Wechat với cô và cung cấp tin tức cho cô, Ngụy Dư sắp xếp chúng thành hình ảnh và văn bản.

Ngoài việc có quan hệ không phù hợp với các sinh viên nữ, Trịnh Duy Nghiêu luôn đe dọa sinh viên của mình bằng việc xét tốt nghiệp, còn ép sinh viên đi dự tiệc hay các sự kiện tương tự cùng ông ta.

Lần trước Lý Hà Nghiên và Đỗ Sóng đã thêm WeChat của nhau, sau đó hai người cũng thỉnh thoảng liên lạc vài lần. Đỗ Sóng có mở một tài khoản trên một nền tảng video nào đó, chủ yếu livestream về cuộc thi ACM, có một lượng fans đáng kể.

Lý Hà Nghiên gọi điện thoại cho Đỗ Sóng. Điện thoại vừa được bắt máy, Đỗ Sóng đã nói trước: "Anh Nghiên, có chuyện gì vậy?"

Lý Hà Nghiên: "Có việc cần cậu giúp một chút."

"Cậu nói đi."

Lý Hà Nghiên nói vài câu với Đỗ Sóng, Đỗ Sóng cũng không cự tuyệt, đồng ý ngay lập tức: "Được, không thành vấn đề."

Lý Hà Nghiên nói: "Chỉ cần đăng địa chỉ của diễn đàn đó là được."

Vừa cúp điện thoại, Lữ Tấn và Đại Hắc đã đẩy cửa ký túc xá đi vào. Lý Hà Nghiên ngẩng đầu nhìn, Lữ Tấn trêu chọc nói: "Lý Hà Nghiên, cậu đây là đứng ra bênh vực bạn gái à?"

Lý Hà Nghiên dập điếu thuốc: "Sao lại đến đây?"

Lữ Tấn: "Xem cậu cần giúp gì không, làm đến đâu rồi?"

"Gần xong rồi."

Lữ Tấn suy nghĩ một chút rồi nói: "Giáo sư Chung có gọi điện cho cậu không?"

"Gọi rồi."

"Thầy ấy nói gì, có phải không cho cậu làm không?"

"Không phải."

Lý Hà Nghiên kéo ghế ra, ngồi hoàn thiện nốt.

Lữ Tấn nói: "Cái diễn đàn này, cậu chắc sẽ không bị chặn chứ?"

"Thử một lần xem."

Sau khi Lý Hà Nghiên giải quyết xong những chuyện này, anh đi tìm Ngụy Dư. Trong ngày hôm đó, sự việc đã lan truyền và được đẩy lên Hot Search. Đến buổi chiều, trang web chính thức của Đại học Thanh Hoa đã đăng một thông báo.

Đại ý là một nhóm điều tra đã được thành lập để điều tra các vấn đề liên quan đến Trịnh XX được phản ánh trên một nền tảng Internet gần đây, nếu là sự thật, sẽ có hình phạt xử lý nghiêm khắc.

Ngụy Dư nhìn thông báo này thở phào một hơi. Lý Hà Nghiên không lạc quan như vậy, anh nhìn chằm chằm vào mắt Ngụy Dư, khẽ cau mày: "Em đã bao giờ nghĩ về tình hình của mình chưa? Dù sao thì Trang Vịnh Mai vẫn là giảng viên hướng dẫn của em."

Khi Ngụy Dư nhìn thấy email Vương Tuyết gửi, cô đã nghĩ đến vấn đề này: "Em muốn xin đổi giảng viên hướng dẫn."

Lý Hà Nghiên nói: Nếu không đổi được thì sao? "

Ngụy Dư cười nhạt: "Vậy thì thôi học."

“Quyết đoán thật.” Lý Hà Nghiên giật giật khóe miệng nói: “Em muốn đổi sang giảng viên nào?”

"Giảng viên Khoa truyền thông Tưởng Huệ Văn."

Lý Hà Nghiên biết giáo sư Tưởng Huệ Văn này, bà và giáo sư Chung tốt nghiệp cùng trường. Tuy nhiên, nếu một nghiên cứu sinh muốn thay đổi người hướng dẫn của mình, không chỉ phải được sự đồng ý của người hướng dẫn ban đầu mà còn phải có sự đồng ý của người hướng dẫn mới.

"Khi nào em định đi gặp bà ấy?"

"Ngày mai."

Ngày mà Ngụy Dư đến gặp giáo sư Tưởng Huệ Văn, Tưởng Huệ Văn dường như không ngạc nhiên chút nào, thấy cô đến, bà ấy chỉ vào ghế sô pha và nói: "Lão Chung đã gọi cho tôi rồi."

Ngụy Dư sững sờ hai giây.

Tưởng Huệ Văn ngẩng đầu nhìn cô: "Nhìn phản ứng của em này, em không biết sao?"

Ngụy Dư lắc đầu, Tưởng Huệ Văn mỉm cười và rót cho cô một cốc nước: “Em đến gặp tôi là vì muốn được chuyển đến nhóm nghiên cứu của tôi, nếu tôi từ chối em, em có hối hận vì những gì mình đã làm trong hai ngày này không?

Ngụy Dư nhìn Tưởng Huệ Văn, không kiêu ngạo cũng không tự ti nói: "Không ạ."

Ánh mắt của Tưởng Huệ Văn mang theo sự đánh giá: "Tại sao em lại làm điều này? Theo như tôi biết, em mới đến Đại học Thanh Hoa học kỳ này và mới quen Vương Tuyết được vài tháng. Em cũng biết thời đại bây giờ, rất nhiều tin tức trên mạng xã hội đã trở thành một cách để kiếm tiền.”

"Mọi người đều có bản năng tìm kiếm lợi ích và tránh tổn hại, nhưng đối với em bây giờ, kết quả của sự tổn hại này là điều em có thể chịu đựng được, đồng thời em không muốn hổ thẹn với lương tâm của mình." Ngụy Dư dừng một chút rồi nói tiếp: “Em không biết điều gì sẽ xảy ra với mình trong tương lai, nhưng bây giờ em vẫn muốn làm một người làm truyền thông có lương tâm”.

Tưởng Huệ Văn tán thưởng nhìn cô: "Em rất chân thành, tôi còn tưởng em sẽ trả lời tôi bằng những lý thuyết trong sách giáo khoa."

Ngụy Dư li.ếm li.ếm môi: "Vậy giáo sư..."

Tưởng Huệ Văn mỉm cười hiểu ý và đứng dậy: "Tôi đồng ý chuyển em đến nhóm nghiên cứu của tôi, chào mừng em, Ngụy Dư."

Sau khi gặp Tưởng Huệ Văn, Ngụy Dư đã gửi đơn chuyển giảng viên hướng dẫn cho Trang Vịnh Mai, may mắn thay, Trang Vịnh Mai không làm khó cô quá nhiều, Ngụy Dư nhanh chóng chuyển đến nhóm nghiên cứu của Tưởng Huệ Văn và bắt đầu cuộc sống học tập bình thường của mình.

Kể từ khi trang web chính thức của Đại học Thanh Hoa đưa ra thông báo về việc điều tra kỹ lưỡng Trịnh Duy Nghiêu, các sinh viên cũ của Trịnh Duy Nghiêu cũng đã nộp bằng chứng cho đoàn thanh tra.

Cuối tháng 12, trang web chính thức của trường đưa ra thông báo khai trừ Trịnh Duy Nghiêu khỏi Đảng và cách chức giảng viên. Mặt khác, các sinh viên cũng hợp lực để đệ đơn kiện Trịnh Duy Nghiêu, vụ việc của Vương Tuyết xem như đã kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK