• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường phố tấp nập người qua lại, cửa hàng thiết bị âm thanh bên cạnh đang phát một bản nhạc Hồng Kông, giọng hát của nữ ca sĩ thanh tao du dương xen lẫn tiếng huýt sáo, phía sau là dòng xe cộ hỗn loạn, tất cả những điều này trở thành phông nền cho họ.

Họ không ngần ngại hôn nhau trên đường phố, trong mắt chỉ có đối phương. Mãi cho đến khi tiếng huýt sáo nhỏ dần, hai người mới kết thúc nụ hôn này.

Ngụy Dư cúi đầu thấy tai của Lý Hà Nghiên có chút ửng đỏ, cô cười trong lòng, vẻ mặt tự nhiên hỏi anh: "Anh đặt phòng chưa?"

"Chưa."

Ngụy Dư nói đùa: "Chưa ăn cơm luôn sao?"

“Chưa.” Anh thẳng thắn thừa nhận.

Ngụy Dư mấp máy môi, chuông điện thoại cắt ngang lời cô định nói, là Chu Ngọc Như gọi tới. Ngụy Dư nhấn nút nghe, áp điện thoại lên tai: "Mẹ."

Chu Ngọc Như ở đầu bên kia hỏi: "Con đi đâu mà lâu thế?"

Ngụy Dư cúi đầu nhìn Lý Hà Nghiên, ở trước mặt anh nói dối: "Con đang đi vệ sinh, sao vậy mẹ?"

Chu Ngọc Như: "Không có việc gì, đi vệ sinh xong nhanh trở về đi. Chỗ anh trai con cũng sắp kết thúc rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau ngồi xe về."

"Vâng."

Cúp điện thoại, Ngụy Dư nói: "Trước tiên em với anh tìm một chỗ ăn cơm đi."

Lý Hà Nghiên nhướng mày: "Không sợ mẹ em phát hiện sao?"

“Phát hiện rồi nói.” Ngụy Dư nắm tay anh, “Đi thôi.”

Lý Hà Nghiên đứng dậy, Ngụy Dư lướt qua bên kia đường, hỏi anh: "Anh muốn ăn gì?"

Lý Hà Nghiên liếc một cái, tùy tiện chỉ vào một quán mì: "Chỗ kia đi."

Hai người băng qua đường, vào quán mì. Vừa ngồi xuống thì điện thoại di động của Ngụy Dư lại vang lên, là Chu Ngọc Như gọi lại, Lý Hà Nghiên nhìn qua nói: "Thôi, em về trước đi."

Ngụy Dư cau mày: "Một mình anh ăn được không?"

"Có gì mà không được?" Lý Hà Nghiên nói: "Em về đi."

Ngụy Dư do dự vài giây, cuối cùng nói: "Khi nào xong em gọi cho anh."

Lý Hà Nghiên nhìn cô khẽ gật đầu.

Ngụy Dư trở lại khách sạn, ngồi xuống bên cạnh Chu Ngọc Như, Chu Ngọc Như nói: “Đi vệ sinh sao lâu như vậy?”

"Có nhiều người nên phải xếp hàng."

Chu Tư Như lại nhìn cô vài lần, không nói gì.

Trên bàn này đều là họ hàng bên nhà Chu Ngọc Như, có người hỏi Ngụy Dư có bạn trai chưa, Ngụy Dư chưa kịp nói gì thì Chu Ngọc Như đã vội nói: “Chưa có, nó đang học tiếp, đã trúng tuyển Thanh Đại, tháng 9 này đến Gia Thành nhập học."

"Thanh Đại à, vẫn là Ngụy Dư của chúng ta học giỏi."

"Không phải nó đã học rất giỏi từ khi còn nhỏ sao, nếu không thì sao còn đỗ được Đại học Y khi thi đại học."

Trong lúc nghe mọi người khen ngợi, Chu Ngọc Như nhếch khóe miệng, ngữ khí có chút đắc ý nói: "Nó chỉ là đọc sách nhiều hơn người khác một chút, mau ăn đi, ăn đi."

Ngụy Dư có chút thất thần, thỉnh thoảng cô nhìn điện thoại, nhưng vì Chu Ngọc Như đang ở bên cạnh nên Ngụy Dư vẫn kiềm chế lại. Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, mọi người trở về chỗ ở.

Ngụy Dư vào phòng ngủ, cô không rửa mặt, mặc quần áo nằm trên giường, lắng nghe trong phòng khách có tiếng người qua lại.

Hơn một giờ sáng, trong nhà rốt cuộc cũng yên tĩnh.

Chu Ngọc Như và Ngụy Chí Thành đã ngủ thiếp đi, ở trong phòng khách vẫn có thể nghe thấy tiếng ngáy nhỏ. Mượn ánh sáng từ màn hình điện thoại, cô bước đến huyền quan, xỏ giày rồi đi ra ngoài. Ngụy Dư gọi cho Lý Hà Nghiên khi đang đi xuống cầu thang.

Điện thoại gần như được kết nối ngay lập tức, Ngụy Dư dừng một chút, nhẹ giọng hỏi: "Gửi địa chỉ khách sạn của anh cho em."

Lý Hà Nghiên cười nói: "Để làm gì?"

Ngụy Dư dừng lại, nói thẳng: "Em đến tìm anh."

Sau vài giây, Lý Hà Nghiên trực tiếp chia sẻ vị trí, Ngụy Dư nhìn thấy địa chỉ. Cô bước nhanh xuống tầng, vừa đi ra khỏi cổng khu dân cư, cô liền nhìn thấy một bóng người đang đứng dưới gốc cây trước cửa hàng tiện lợi bên cạnh.

Anh cho hai tay vào túi và bình tĩnh nhìn cô.

Ngụy Dư đến gần anh: "Anh đợi bao lâu rồi?"

“Anh nói vừa mới tới, em có tin không?” Anh thản nhiên cười.

Ngụy Dư nhìn anh chằm chằm, trong lòng vô vàn mọi cảm xúc, cô nói: "Lý Hà Nghiên, anh biết gì không?"

Anh rũ mắt nhìn cô: "Cái gì?"

"Đôi khi anh trông thật đáng ghét."

Lý Hà Nghiên nhếch khóe môi lên, cười nhàn nhạt: "Thật không?"

Đến  khách sạn, Lý Hà Nghiên nghiêng đầu nhìn cô: “Thật sự không cần về nhà sao?”

“Không cần.” Ngụy Dư nhìn anh, “Anh lo lắng cái gì?”

Lý Hà Nghiên cau mày, Ngụy Dư lại nói: "Em không lo lắng, anh cũng không cần phải lo lắng."

Lý Hà Nghiên cười nhạt, lại tiến lên một bước, cúi đầu mổ hai cái lên khóe môi của cô, mơ hồ nói: "Quên mất, em vẫn luôn rất dũng cảm."

Ngụy Dư cũng cười, ôm cổ anh hôn trả lại.

Hai người vừa hôn vừa đi đến giường. Bắp chân chạm vào mép giường, Ngụy Dư thuận theo nằm xuống, lưng chìm vào trong chăn bông mềm mại, có mùi ẩm ướt tỏa ra.

Ngụy Dư ngay lập tức nhíu mày: "Cái chăn này không sạch lắm."

Lý Hà Nghiên cũng ngửi thấy, khẽ ừ một tiếng, từ trên người cô lăn xuống, nằm ngửa ở bên cạnh.

Giọng nói của Ngụy Dư có chút giễu cợt: "Lý Hà Nghiên, anh nhát gan thật đấy."

Lý Hà Nghiên nhìn chằm chằm trần nhà, nặng nề cười một tiếng, từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc, nhét vào trong miệng, thấp giọng mơ hồ nói: "Đừng khiêu khích anh."

Ngày hôm sau, Ngụy Dư về nhà trước khi Chu Ngọc Như tỉnh dậy. Cô thay đồ ngủ, nằm trên giường nhưng không ngủ được. Sau khi nghe thấy âm thanh bận rộn của Chu Ngọc Như trong bếp, Ngụy Dư bước ra khỏi phòng và nói với Chu Ngọc Như rằng hôm nay cô sẽ quay về thành phố Y.

Chu Ngọc Như đang hấp bánh bao: "Con mới về được có hai ngày."

Ngụy Dư nói dối: "Con xin chủ cửa hàng nghỉ hai ngày thôi."

Chu Ngọc Như gật đầu: "Vậy ăn sáng xong thì đi."

Ngụy Dư ừ một tiếng.

Sau khi quay về thành phố Y, cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường. Ngụy Dư tìm được việc làm bán thời gian ở một cửa hàng. Việc Lý Hà Nghiên đưa cô đi làm và đón cô tan làm mỗi ngày không thay đổi. Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến tháng tám.

Vài ngày trước khi Ngụy Dư định đến Đại học Thanh Hoa để báo cáo, cô đã quay lại Hoài Thành để sắp xếp một vài bộ quần áo mùa đông. Lý Hà Nghiên mời Uông Dương và những người khác ăn tối vào hai ngày trước khi cô trở về Hoài Thành.

Địa điểm ăn uống vẫn là quán ăn ở cổng Tây, nhưng bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, cũng không có nhiều khách. Bàn của bọn họ là bàn duy nhất có khách ngồi trong quán.

Ban đầu, bầu không khí trên bàn khá hài hòa, nhưng khi Lý Hà Nghiên đi vệ sinh giữa chừng. Trình Tiểu Vũ đột nhiên nâng cốc chúc mừng Ngụy Dư: "Chúc mừng cô đã trúng tuyển vào Đại học Thanh Hoa. Chúc cô tiền đồ như gấm, từng bước thăng tiến."

Ngụy Dư khẽ cười nói cám ơn.

Trình Tiểu Vũ đột nhiên thay đổi thái độ, hừ lạnh một tiếng: "Ngụy Dư, cô thật giả tạo."

Không khí trên bàn ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Sau khi đến Thanh Đai, cô định cắt đứt với Lý Hà Nghiên phải không?” Trình Tiểu Vũ nhìn cô chăm chú, “Cô coi cậu ấy là trò tiêu khiển hay gì?”

Trình Tiểu Vũ tuy bề ngoài trông có vẻ tùy tiện nhưng thực chất lại rất cẩn thận. Khi đó, Hoàng Tử và Lý Hà Nghiên đã nói đùa rằng nếu Ngụy Dư được nhận vào Đại học Thanh Hoa, nếu có người khác đuổi theo cô thì sao. Lý Hà Nghiên không phản ứng gì, nhưng Trình Tiểu Vũ đã nhìn ra manh mối.

Sắc mặt Ngụy Dư không thay đổi, chỉ nhìn cô ta chằm chằm.

Trình Tiểu Vũ đợi một hồi, cũng không đợi được Ngụy Dư giải thích, cuối cùng phất phơ nói: "Tình cảm của cô đối với cậu ấy cũng chỉ đến thế mà thôi."

Lúc Lý Hà Nghiên từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy vẻ mặt không thoải mái của mọi người trên bàn, không khỏi cười hỏi: "Làm sao vậy?"

Uông Dương đứng ra hòa giải: "Không có gì, chị Vũ uống nhiều quá, uống đến điên rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK