• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không hiểu sao Ngụy Dư cảm thấy nhẹ nhõm, ngước mắt nhìn sân bóng rổ.

Đèn đường bên cạnh sân bóng rổ đã bật sáng, nhưng ánh đèn không sáng lắm, xung quanh tối mờ, có thể nghe thấy giọng nói của mấy nam sinh trên sân.

"Mẹ kiếp, Lý Hà Nghiên, đừng đánh mạnh như vậy chứ?"

"Không phải cậu nói muốn đánh tôi sao?"

Giọng anh hơi thở hổn hển.

Ngụy Dư nhìn một lúc rồi quay người bước đi.

Lý Hà Nghiên thu lại tầm mắt, Trang Chiêu Lâm nói: "Vừa rồi nhìn ai thế?"

Lý Hà Nghiên ném bóng cho anh ta: "Nhìn cậu đấy."

Trang Chiêu Lâm nắm lấy vai anh: "Nói cho tôi biết đi, cậu coi trọng ai nào? Để anh đây giới thiệu cho cậu. Mỹ nhân đại học Y của chúng tôi rất nhiều."

Lý Hà Nghiên liếc anh ta một cái: “Phó chủ tịch Đại học Y còn là người mai mối à?”

"Chết tiệt, đây không phải giúp cậu tìm người yêu sao?" Trang Chiêu Lâm cười nói, "Khi cậu đến phòng máy tính, mấy cô gái trong ngành chúng tôi đã hỏi tôi về thông tin liên lạc của cậu, cậu nghĩ tôi nên cho hay không?"

Lý Hà Nghiên đẩy hai tay cậu ta trên vai mình ra, đi đến trước khung bóng rổ, cúi người lấy điện thoại, đút vào trong túi: "Đi đây."

"Bây giờ mới mấy giờ mà đã nghỉ chơi?"

"Mệt rồi."

Ngụy Dư trở về phòng trọ, cô cắm sạc điện thoại, vừa mở máy lên, âm thanh thông báo tin nhắn WeChat liên tục vang lên.

Ngụy Dư nhấp vào và thấy Từ Tằng đã gửi một tin nhắn trong nhóm ký túc xá hai phút trước: Tống Lộ và Ngô San lại đánh nhau.

Tôn Âm: Hai người này định yêu nhau lắm cắn nhau đau cho đến khi tốt nghiệp à?

Từ Tằng: Không có tình yêu, nhưng có thể giết nhau.

Lin Yi: Hai người họ có bao giờ nghĩ đến việc chuyển ký túc xá không? Tiếp tục gây ồn ào như vậy, sống cùng một ký túc xá cũng khá xấu hổ.

Có tiếng gõ cửa vang lên.

Ngụy Dư đặt điện thoại xuống đi mở cửa, sắc mặt Tống Lộ có vẻ hơi tức giận: "Thu thập mình hai ngày đi."

Ngụy Dư để cô ấy vào: “Lại cãi nhau với Ngô San à?”

Tống Lộ ậm ừ, nằm nhào xuống giường: "Ngay cả cậu cũng biết?"

"Lần này lại vì chuyện gì?"

Tống Lộ: "Dù sao cũng chỉ là chuyện vặt."

"Thế sao cậu còn cãi nhau với cô ấy?"

“Cho nên mình mới nói bọn mình không hợp nhau.” Tống Lộ lại ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Mình cùng cậu chia tiền thuê nhà đi, thỉnh thoảng quấy rầy cậu cũng không hay.”

Ngụy Dư cười nói: "Không cần, nếu như ở ký túc xá không thoải mái, có thể đến ở cùng mình."

Tống Lộ lại thở dài: "Này, tại sao lúc trước mình không được xếp cùng phòng ký túc xá với cậu nhỉ?"

Tống Lộ đang tắm rửa trong phòng tắm, đột nhiên bên ngoài truyền đến vài tiếng sấm ầm ầm, báo hiệu trời đổ mưa.

Trên sân thượng vẫn còn quần áo đang phơi, Ngụy Dư đứng ngoài cửa phòng vệ sinh nói chuyện với Tống Lộ, bên trong có tiếng nước ngừng lại, giọng nói của Tống Lộ truyền đến: “Bên ngoài đang sấm sét, cậu đừng sợ, đợi mình tắm xong rồi cùng cậu đi thu quần áo."

"Không sao, mình sẽ về ngay thôi."

"Vậy thì cẩn thận, đừng trượt ngã."

Tiếng nước lại tí tách vang lên.

Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây, cổ áo hơi thấp, Ngụy Dư nhìn nhìn rồi đi đến tủ lấy một chiếc áo khoác dệt kim.

Trên sân thượng chỉ có mái che, bốn phía đều có gió thổi, góc tường đều bị ướt do nước mưa, khiến nơi đây trở nên ẩm thấp.

Ngụy Dư thu quần áo ôm vào lòng, bên tai lại có tiếng sấm nổ.

Ngụy Dư nhanh chóng xuống tầng, đi ngang qua cửa phòng Lý Hà Nghiên, cửa đột nhiên bị người bên trong mở ra, tầm mắt không kịp tránh đi bị bắt lấy, Ngụy Dư đang định quay vào trong nhà, Lý Hà Nghiên nhíu mày, anh siết chặt cổ tay cô, kéo cô vào trong.

Lưng cô dựa vào ván cửa, một âm thanh nhỏ vang lên.

Lý Hà Nghiên thấp giọng nói: "Trốn tôi?"

Cô giật mình, lồng ngực khẽ phập phồng, ngước mắt nhìn anh, Lý Hà Nghiên đang định nói gì đó.

Cách một cánh cửa.

Trong hành lang có thể nghe thấy tiếng Tống Lộ gọi cô: "Ngụy Dư, Ngụy Dư."

Hai người im lặng một lúc, duy trì động tác hiện tại, cánh tay anh đặt trên ván cửa sau đầu cô, tay áo phông đen dường như cọ vào tai cô, Ngụy Dư nín thở, ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng.

"Thu quần áo gì mà lâu vậy?"

Tống Lộ lẩm bẩm, nghe thấy tiếng bước chân, hình như cô ấy lên tầng thượng tìm cô.

Ngụy Dư nhắc nhở: "Tôi phải trở về."

Lý Hà Nghiên nhìn cô không nói lời nào, một lúc sau mới lùi về phía sau một bước. Ngụy Dư xoay người vặn nắm đấm cửa, lại quay đầu nhìn anh: "Lý Hà Nghiên."

Anh nhìn lên.

"Tôi không trốn cậu."

Ngụy Dư trở về phòng, mấy phút sau Tống Lộ mở cửa đi vào, hai mắt sáng lên: "Cậu trở về lúc nào? Mình vừa lên sân thượng tìm cậu nhưng không thấy."

Ngụy Dư tùy ý nói: "Mình vừa mới xuống lầu vứt rác."

Tống Lộ cũng không nghi ngờ: "Bên ngoài mưa lớn quá, mình mới lên sân thượng một lát đã ướt hết cánh tay."

Ngụy Dư lấy ra hai tờ khăn giấy đưa cho cô ấy: "Lau đi."

Tống Lộ nhận lấy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đèn trong phòng Lý Hà Nghiên không bật, tối nay cậu ấy không ở đây sao?”

Ngụy Dư cụp mắt: "Không biết."

Vào ban đêm, Ngụy Dư và Tống Lộ nằm trên giường, Tống Lộ đang trò chuyện với Trần Kinh trên điện thoại, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khúc khích từ cổ họng.

Ngụy Dư lướt vòng bạn bè rồi thoát ra, Thẩm Thanh Hoài đột nhiên gửi đến một bức ảnh, Ngụy Dư bấm vào xem, đó là bức ảnh chụp một chiếc lá phong đỏ rực.

Tống Lộ nghiêng đầu nhìn một chút: "Thẩm Thanh Hoài có ý gì? Không phải muốn quay lại với cậu chứ?"

"Có lẽ là không, bọn mình đã nói sau khi chia tay sẽ làm bạn."

Tống Lộ chắc chắn: “Mình đảm bảo rằng Thẩm Thanh Hoài vẫn chưa chết tâm với cậu.”

Ngụy Dư không đáp.

Tống Lộ lại lẩm bẩm: "Thẩm học trưởng bề ngoài rất tốt, nói năng làm việc cũng khá chín chắn, nhưng không ngờ anh ta là con trai ngoan của mẹ. Quả nhiên, không có người nào là hoàn hảo cả."

Tống Lộ nói lời này mấy lần rồi, Ngụy Dư tắt điện thoại, đặt ở dưới gối: "Mình đi ngủ đây, cậu không ngủ sao?"

“Mình nói chuyện với Trần Kinh một chút nữa.” Tống Lộ cười ngọt ngào, “Mình sẽ nhỏ giọng một chút, cậu đi ngủ trước đi.”

Ngụy Dư yên lặng cười, kéo chăn lên, nhắm mắt lại.

Chiều hôm sau, Lý Hà Nghiên đến Đại học Y.

Phòng máy tính của Đại học Y nằm trong tòa nhà bên trái cổng Nam, từ tầng một đi lên, không gian yên tĩnh, hôm nay là thứ bảy, không có sinh viên nào đi học, Lý Hà Nghiên lên đến tầng ba.

Trang Chiêu Lâm đang đợi anh ở cửa phòng máy tính: “Mẹ kiếp, cuối cùng cậu cũng tới rồi, tôi còn tưởng sắp bị leo cây.”

Lý Hà Nghiên nhướng mắt: "Cậu không tin tôi?"

"Cậu xoa lương tâm của mình rồi nghĩ lại đi, bao nhiêu lần cậu cho tôi leo cây rồi?"

Có một vài nam sinh trong phòng máy tính, một số gương mặt mới, cũng có một số gương mặt quen thuộc.

Khi Trang Chiêu Lâm nói về bài toán lập trình động, Lý Hà Nghiên đã nén dữ liệu và gõ code trong mười phút. Trang Chiêu Lâm nhấn chuột chạy thử: "Tôi phục, vẫn là cậu có năng lực, chúng ta xem tiếp bài này."

Lý Hà Nghiên dựa vào lưng ghế: "Không phải nói chỉ một bài thôi sao?"

"Hiếm khi cậu tới nơi này một lần, làm xong một bài liền muốn rời đi?"

Lý Hà Nghiên cười khẽ: "Mẹ kiếp."

Lý Hà Nghiên dành cả buổi chiều trong phòng máy tính, trong lúc đó anh còn đi vệ sinh.

Một sinh viên năm nhất chưa từng gặp Lý Hà Nghiên đã hỏi Trang Chiêu Lâm để biết tin tức: "Anh Trang, anh chàng này là ai? Trước đây có thi ACM không?"

Trang Chiêu Lâm đang nhìn vào đoạn code được viết bởi Lý Hà Nghiên: "Chà, cậu ta đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi khu vực châu Á."

"Giỏi vậy, sau đó anh ta không lọt vào vòng chung kết thế giới à?"

"Cậu ta không tham gia."

“Đáng tiếc.” Chàng trai thở dài, “Sao lại không tham gia?”

Trang Chiêu Lâm nhìn chàng trai xúi giục: "Tò mò à, tò mò thì đi hỏi đi."

Sau khi Lý Hà Nghiên trở về, tiểu tử này thật sự đi hỏi anh, Lý Hà Nghiên không khỏi dừng lại một chút, cười nói: "Tôi sợ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK