Chuông cửa vang lên, Uông Dương từ trong phòng bếp đi ra, miệng lẩm bẩm: "Mẹ, mẹ lại mời ai tới ăn cơm nữa vậy?"
"Mẹ không mời ai nữa mà."
"Chẳng lẽ là ba? Không phải còn đang chở khách sao?"
Uông Dương mở cửa: "Mẹ kiếp, sao lại là cậu?"
Trình Tiểu Vũ nói: "Làm sao, không cho tôi tới à? Dì Lan đâu?"
“Ở phòng bếp.” Uông Dương hừ một tiếng, “Không phải nói phải trực ca đêm sao?”
"Tôi đổi ca với đồng nghiệp."
Trình Tiểu Vũ thay dép lê, nhìn thoáng qua một đôi giày bệt màu mận được đặt ở lối vào, thuận miệng hỏi: "Giày này là của ai vậy? Cậu có bạn gái rồi à?"
“Tôi có bạn gái hay không, cậu không biết à?” Uông Dương nói, “Của Ngụy Dư.”
Trình Tiểu Vũ mím môi, Uông Dương cảm thấy đau đầu khi nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, nói với cô ấy: "Đừng cố chấp nữa, anh Nghiên đã ở bên người ta rồi, Phật gia đều nói thà phá một cây cầu còn hơn phá mối hôn sự."
"Cái gì mà Phật gia nói? Hơn nữa hai người bọn họ cũng không có kết hôn." Trình Tiểu Vũ bĩu môi.
Uông Dương nắm lấy cánh tay Trình Tiểu Vũ, nhìn chằm chằm Trình Tiểu Vũ một lúc: "Cậu thật sự không phải muốn làm cái gì chứ? Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, cậu đừng nháo đấy."
"Sợ cái gì? Cũng không phải là phá cậu với bạn gái của cậu."
"Tôi mà có bạn gái, nếu cậu dám phá, cậu có tin tôi không cho cậu vào nhà của tôi nữa không?"
“Chậc chậc, cậu tưởng tôi thích đến lắm à.” Trình Tiểu Vũ trợn tròn mắt.
Khi Ngụy Dư từ phòng vệ sinh đi ra, cô thấy Uông Dương và Trình Tiểu Vũ thì thầm điều gì đó ở cửa, Lý Hà Nghiên không ở trong phòng khách mà đang hút thuốc ngoài ban công.
Ngụy Dư ngồi xuống sô pha, khi Trình Tiểu Vũ đi vào không thèm ngó ngàng tới cô, đi theo Uông Dương vào bếp, tặng quà cho dì Lan.
Dì Lan nói: “Trong nhà không có nước tương, Uông Dương, con đi mua một chai đi.”
“Dì ơi, để cháu đi.” Trình Tiểu Vũ lại nhìn Ngụy Dư, cười nói: “Ngụy Dư, cô có thể đi cùng tôi không?”
Uông Dương sợ Trình Tiểu Vũ làm bậy, vội vàng nói: "Tôi đi cùng cậu, đi mua nước tương còn cần người đi cùng, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Ngụy Dư nói: "Tôi đi cùng Tiểu Vũ, cậu đi giúp dì đi."
Ngụy Dư và Trình Tiểu Vũ đi ra ngoài.
Uông Dương đi tới ban công: "Anh Nghiên, vừa rồi Tiểu Vũ mới cùng Ngụy Dư ra ngoài mua xì dầu, hai người họ định đánh nhau à? Hay là để tôi lén đi theo xem."
Lý Hà Nghiên ngừng hút thuốc và mỉm cười: "Không đánh nhau đâu."
Uông Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy Ngụy Dư tính tình lạnh nhạt, hẳn là sẽ không đánh nhau với Tiểu Vũ.
Trong hành lang bụi bặm.
Trình Tiểu Vũ đi trước, Ngụy Dư theo sau, không ai cố gắng phá vỡ sự im lặng.
Khi xuống tầng một, Trình Tiểu Vũ đột nhiên nói: "Có phải cô chướng mắt tôi không?"
Ngụy Dư dừng bước, cho rằng Trình Tiểu Vũ có chút trẻ con, cô cười nói: "Tôi không nghĩ như vậy."
"Vậy sao?"
Trình Tiểu Vũ quay đầu nhìn chằm chằm Ngụy Dư mấy lần, thấy vẻ mặt lãnh đạm của cô, có lẽ cũng không phải tùy tiện chiếu lệ, liền thu hồi ánh mắt: "Cô không thích tôi cũng không sao, ngay cả Uông Dương cũng nói rằng bọn tôi và Lý Hà Nghiên không phải người cùng đường.”
"Sao không phải người cùng đường, ba người lớn lên cùng nhau mà?"
"Đúng vậy, chúng tôi lớn lên cùng nhau và cùng sống trong tiểu khu này. Tôi biết Lý Hà Nghiên từ khi còn học tiểu học. Cậu ấy có đầu óc tốt, lúc học cấp hai cậu ấy học rất giỏi. Thực ra, tôi cũng muốn học hành chăm chỉ, nhưng mà mấy chuyện học tập này đều dựa vào thiên phú."
Trình Tiểu Vũ dường như chìm trong ký ức, nói luyên thuyên: "Đầu óc của tôi không tốt bằng cậu ấy. Sau khi thi vào cấp ba, tôi và Uông Dương vào một trường trung học dạy nghề còn cậu ấy được nhận vào trường trung học số 1 thành phố Y. Cậu ấy còn là thủ khoa thành phố khối tự nhiên trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Chính quyền thành phố còn thưởng 50.000 nhân dân tệ."
Lối vào của tiểu khu có một cái siêu thị, không gian không lớn nhưng vẫn đầy đủ các loại gia vị.
Trình Tiểu Vũ lấy một chai nước tương trên kệ và đi đến quầy thanh toán.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Ngụy Dư nói: "Trước đây, làm thế nào mà ba người quen nhau?"
Trình Tiểu Vũ dừng lại, tùy tiện đặt chai nước tương lên bãi cỏ: "Tôi có thể hút một điếu thuốc không?"
Ngụy Dư nhẹ gật đầu: "Hút đi."
Trình Tiểu Vũ châm một điếu thuốc, kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay sơn màu đen, rít hai hơi rồi nói: “Cậu ấy quen Uông Dương trước. Tôi là em họ của Uông Dương, hồi tiểu học tôi với cậu ấy không quá thân, nhưng lên cấp hai Lý Hà Nghiên thường xuyên không về nhà, đôi khi cậu ấy sẽ ngủ ở nhà của Uông Dương, vì vậy chúng tôi mới trở nên thân thiết.”
Ngụy Dư: "Vì sao anh ấy thường xuyên không về nhà?"
Trình Tiểu Vũ xuyên qua làn khói trắng liếc nhìn Ngụy Dư: "Chuyện gia đình cậu ấy không nói cho cô biết à?"
Ngụy Dư trầm ngâm: "Không."
Trình Tiểu Vũ vẩy tàn thuốc: “Chắc cô ngủ với Lý Hà Nghiên rồi, hẳn là đã nhìn thấy vết sẹo trên lưng cậu ấy?"
"Anh ấy nói do bị ngã."
Trình Tiểu Vũ khẽ hừ một tiếng: "Không phải ngã, là bị ba cậu ấy chém."
Ngụy Dư nhướng mắt: "Vì sao?"
Trình Tiểu Vũ ném tàn thuốc đi, nhún vai: "Những cái khác tôi không thể nói nhiều hơn. Tôi biết Lý Hà Nghiên không có ý đó với tôi, nhưng hiện tại cậu ấy thích cô, tôi hy vọng cô đừng phụ cậu ấy."
Ngụy Dư và Trình Tiểu Vũ trở về nhà.
Uông Dương cầm lấy chai nước tương trong tay Tiểu Vũ: "Mua nước tương thôi sao lâu như vậy?"
"Tôi thuộc họ rùa, được chưa?"
"Đợi cậu mua nước tương về, mấy món ăn đều bị cháy khô rồi."
Dì Lan: “Đừng lảm nhảm với Tiểu Vũ nữa, con mang mấy món đã làm xong ra trước đi, nhớ dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, nếu không đồ ăn sẽ rất nhanh nguội.”
Ngụy Dư đi tới ban công, Lý Hà Nghiên quay đầu lại: "Trình Tiểu Vũ nói gì với em?"
“Không nói gì cả, chỉ là bảo em đối với anh tốt một chút.” Ngụy Dư cười nói, “Mối quan hệ giữa ba người thật tốt, hôm trước Uông Dương cũng nói với em như vậy.”
Lý Hà Nghiên: "Không cần lo lắng, đừng quan tâm những gì bọn họ nói."
Ngụy Dư đột nhiên gọi anh: "Lý Hà Nghiên."
Lý Hà Nghiên nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Ngụy Dư: "Em sẽ đối với anh thật tốt."
Anh cười và hỏi, "Tốt như nào?"
Giọng nói của Uông Dương từ trong phòng khách truyền đến: "Bữa tối đã chuẩn bị xong, hai người mau vào đi."
"Vào ăn cơm?" anh nói.
Dì Lan mang súp bí đao sò điệp ra, Lý Hà Nghiên tiếp tay nhận lấy: "Chú Vương đâu ạ?"
"Ông ấy còn chưa về, ăn trước đi, mặc kệ ông ấy." Dì Lan lại nhìn Ngụy Dư, "Đói bụng rồi phải không, sò này khá tươi, còn nóng ăn một bát, cháu muốn ăn gì thì cứ gắp, không gắp được thì để Nghiên Tử lấy cho."
Ngụy Dư cong môi nói vâng.
Ăn tối xong, lúc cắt bánh cũng đã gần mười giờ.
Ngụy Dư và Lý Hà Nghiên đi ra cổng tiểu khu, thời tiết dần dần trở lạnh, gió đêm chậm rãi thổi qua, mang theo một chút hơi lạnh. Đèn đường bên cạnh sáng rực, chiếu sáng một góc cỏ khiến ban đêm trở nên thật dễ chịu.
Trong không gian thoáng đãng của tiểu khu, một vài người phụ nữ ngồi trò chuyện, trẻ con đội mũ bảo hiểm đi xe thăng bằng giữa bãi đất trống.
Cả hai vừa đi qua chỗ ngoặt thì nghe thấy tiếng thì thầm từ phía sau.
"Vừa rồi đi ngang qua kia không phải con trai nhà họ Lý sao?"
"Thật kỳ lạ, tại sao hôm nay nó lại đến đây, mọi người đều nói sinh con trai là tốt, có đứa con trai như vậy cũng vô dụng, mẹ kiếp, đám tang mẹ mình cũng không về, lúc nó về thì ngày bảy đầu tiên của Kim Lệ Hồng cũng đã qua."
(*) Phong tục tang lễ ở Trung Quốc: Người ta thường cho rằng ngày “bảy đầu tiên" chỉ ngày thứ bảy sau khi một người qua đời . Người ta tin rằng linh hồn của người chết sẽ trở về nhà vào ngày "bảy đầu tiên", và các thành viên gia đình nên chuẩn bị một bữa ăn cho linh hồn của người chết trước khi linh hồn trở về và phải tránh nó sau đó. Cách tốt nhất là ngủ, còn nếu không ngủ được thì nên trốn vào trong giường; Nếu linh hồn người quá cố nhìn thấy người thân sẽ khiến người đó nhớ nhung, ảnh hưởng đến việc đầu thai làm người. Nguồn: Baidu Encyclopedia
"Đúng là tạo nghiệp chướng mà, nhưng có điều, chuyện giữa Kim Lệ Hồng và lão Ôn có phải là sự thật không?"
"Chắc là sự thật. Tôi nghe nói rằng trước khi lão Lý kết hôn với Kim Lệ Hồng, người phụ nữ đó ..."
"Lý Hà Nghiên—"
Trước khi Ngụy Dư có thể giữ anh lại, Lý Hà Nghiên đã túm lấy cổ áo của người đàn ông trung niên, giơ tay và đấm vào mặt ông ta: "Lau cái mồm chết tiệt của ông cho sạch sẽ đi!"
Người đàn ông trung niên vô cớ bị một quyền, khóe miệng lập tức sưng lên, ông ta sờ sờ khóe miệng, phun ra một ngụm máu: "Mẹ kiếp thằng mồ côi!"
Tiếng la hét của người phụ nữ, tiếng nắm đấm và tiếng chân đập vào da thịt, tiếng chửi thề th.ô t.ục và tiếng khóc của trẻ con, khung cảnh ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
Sau đó, một vài người đàn ông đến tách hai người ra, khung cảnh mới bình ổn trở lại.
Một người phụ nữ oán trách nhìn Lý Hà Nghiên: "Sao tự nhiên mày lại đánh người?"
"Quên đi, đừng nói nữa."
Lý Hà Nghiên đứng ở hoa viên bên cạnh, ánh mắt âm trầm nhìn một đám người, lồng ngực kịch liệt phập phồng, anh nhéo nhéo mi tâm, một ngón tay khác bị chạm vào.
Ngụy Dư nắm chặt lấy ngón tay buông thõng của anh: "Đi thôi."
Sau khi rời khỏi tiểu khu, Ngụy Dư đến một cửa hàng tiện lợi để mua một chai nước. Khi cô đi ra, dưới ánh đèn đường, Lý Hà Nghiên đang dựa vào xe, cúi đầu rút một điếu thuốc, trên mặt không có biểu tình gì.
Anh đánh nhau với người đàn ông kia, cũng không lợi hại, trên áo phông màu trắng còn lưu lại dấu chân, khóe miệng cũng bị rách.
Ngụy Dư đi tới, đoạt lấy hộp thuốc lá trong tay anh: "Anh đừng hút nữa, rửa miệng trước đi."
Chai nước khoáng được nhét vào tay anh, nhưng Lý Hà Nghiên không mở ra, cụp mắt nhìn cô: “Em sợ à?”
Ngụy Dư nhẹ giọng nói: "Không có."
“Yên tâm, anh không đánh phụ nữ.” Anh nhàn nhạt nói.
Anh đưa tay lên chạm vào khóe miệng bị rách.
Ngụy Dư nói: "Đau không?"
Lý Hà Nghiên sửng sốt, dùng đầu ngón tay sờ sờ khóe miệng, thản nhiên cười nói: "Còn tốt."
"Lát nữa em đi hiệu thuốc mua ít thuốc mỡ."
Lý Hà Nghiên lắc đầu: "Không cần, vài ngày nữa vết sưng sẽ giảm bớt, anh có kinh nghiệm trong chuyện này rồi."
“Trước kia anh thường đánh nhau với người ta à?” Sắc mặt Ngụy Dư nghiêm nghị.
"Không."
Ngụy Dư nhớ tới lời Trình Tiểu Vũ nói trước đó, không nói thêm gì nữa.
Lý Hà Nghiên liếc cô một cái: "Sao không hỏi nữa?"
“Về thôi.” Ngụy Dư nhẹ giọng nói.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hai đứa nhỏ tội nghiệp.
Anh Nghiên vẫn còn suy sụp một thời gian nữa, dù sao thì truyện của chúng ta tên là Quỹ đạo màu xám.