Đây là tình huống gì? Khoảng cách gần như vậy, phải hôn sao? Nhưng mà tại sao môi cô lại không có cảm giác gì?
Trong truyện cổ tích, hôn môi phải có cảm giác như điện giật, cảm giác mềm mại cũng không có, ngược lại cảm thấy tay tê tê, cơn tê dại kia vẫn truyền đến từ mu bàn tay lan tràn đến toàn thân.
Một lát sau, cô bừng tỉnh.
Loại cảm giác đó chỉ có người yêu nhau hôn môi mới có, cô lại không thích Tùy Trần, sao có cảm giác điện giật.
Không đúng. . . . . .
Tư thế bây giờ là, cô nằm ngang ghế sau, mà anh nghiêng người đè lên trên người cô; cô lấy tay che miệng, mà anh hôn lên chính là. . . . . . Tay của cô? !
So sánh với người đang chuyên chú quan sát ký giả ở ngoài xe – Tùy Trần, thì tiêu điểm chú ý của cô đều tập trung ở tư thế mập mờ của hai người, gương mặt ửng đỏ ầm ầm nổ tung.
Càng làm cho Thịnh Đản cảm thấy ảo não chính là cô lại có thể cho rằng cảm giác này không coi là hư, môi của anh thật mềm. Khoảng cách nhìn gần như vậy, mới phát hiện lông mi của anh thật dài, cũng không thua kém Thích Huyền, mỗi một lần mi mắt khẽ chớp, lòng cô không khống chế được mà khẽ run. Mãi cho đến khi cặp mắt mê hoặc lòng người kia chuyển động, trong giây lát điều chỉnh tiêu điểm lên trên mặt cô.
Cô chợt hoàn hồn, chính xác là giống như bị điện giật, giật nảy người, cố sức đẩy Tùy Trần ra.
"Chạm tay vào lưng mà thôi, không cần kích động như vậy." Luồng sức đẩy tới đột ngột, khiến Tùy Trần bất ngờ không kịp phòng ngự, mạnh mẽ đập lưng vào cửa kính phía sau. Anh cau mày, xoa cái gáy bị đau, liếc xéo cô.
Lời này khiến Thịnh Đản chột dạ mà giấu tay ra sau lưng, không cam lòng khi lộ ra vẻ không lịch sự trước mặt anh, ấp úng một lúc, thật vất vả cô mới bình tĩnh lại, "Người nào, người nào kích động, chỉ vì tôi bị anh ép đến không thở nổi."
"Thật sao?" Anh cố ý kéo dài âm cuối, thấy ký giả đi xa, dứt khoát ngồi dậy, lười biếng đỡ lấy đầu, xuyên qua bãi đỗ xe, không tính ánh đèn, quan sát vẻ ngượng ngùng trên mặt cô, không nhịn được liền muốn trêu chọc cô, "Tôi còn tưởng rằng, bởi vì lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một người đàn ông, cô đang lưỡng lự có muốn hay không tùy ý cho cô một nụ hôn đầu đáng giá."
"Ai mà thèm! Nụ hôn đầu gì đó đương nhiên là dành cho người trong lòng rồi!" Cô xoay người, không chút suy nghĩ mà rống lên.
"Thật sự là lần đầu tiên." Ngón tay anh di động, dời đến bên môi, che lại nụ cười trộm.
Thịnh Đản tinh mắt chộp được đằng sau ngón tay thon dài là miệng anh đang nở nụ cười, cô đương nhiên cho rằng đó là cười nhạo, nổi giận, "Như thế nào, chưa được mối tình đầu làm vậy sao? Anh cho rằng ai cũng vượt quá giới hạn giống như anh sao?"
"Không có mối tình đầu mà cũng dám dùng quy tắc ngầm, anh rất quyết đoán."
"Anh rất hiểu rõ về tôi sao? Cái gì đều không hiểu rõ thì không nên tự cho là đúng, rồi cứ thế kết luận về cuộc sống riêng của người khác."
"Vậy còn cô, rất hiểu rõ tôi sao? Vượt quá giới hạn gì đó, hình như cũng thuộc phạm vi cuộc sống riêng tư nhỉ?"
". . . . . . -_-|||" Anh trả thù thật sự rất nặng, "Tình huống khác nhau, tôi tận mắt chứng kiến anh và Đỗ Ngôn Ngôn. . . . . ."
"Cô nhất định phải dùng câu vượt quá giới hạn để hình dung sao?" Anh đột nhiên dựa người vào thành ghế, vẻ mặt nghiêm chỉnh nhìn cô.
Đó là ánh mắt khiến người ta rợn cả tóc gáy, thấy vậy, tâm Thịnh Đản hốt hoảng.
"Tôi không thích giải thích, cho nên những lời này chỉ nói một lần, cô hãy nghe cho kỹ, tôi thích cô ấy, thích lâu rồi, tôi không chấp nhận bất cứ ai dùng câu vượt quá giới hạn hoặc quy tắc ngầm ... Để hình dung quan hệ giữa hai chúng tôi."
Anh nói rất nghiêm túc, dường như Thịnh Đản cũng nghe rất nghiêm túc.
Nói đúng hơn, cô kinh ngạc đến mức không biết nên lộ ra vẻ gì khác.
— — Tôi thích cô ấy, thích lâu rồi.
Thịnh Đản nằm mơ cũng không nghĩ đến, câu nói khiến người ta buồn nôn lại thâm tình đến vậy, nhưng mà lại tràn đầy khí chất âm u lạnh lẽo thoát ra từ trong miệng Tùy Trần.
"Còn nữa, tôi rất bao che, là người của tôi, cho dù làm sai chuyện gì, tôi cũng không dễ dàng tha thứ cho kẻ nào nói xấu cô ấy như vậy trước mặt tôi. Nếu như trong cuộc thi tuyển chọn, cô ấy làm gì khiến cô không vui, tôi thay cô ấy nói xin lỗi. Nhưng mà, nếu như muốn tôi vì thế mà trách mắng cô ấy, vậy rất xin lỗi, cô còn chưa đủ tư cách."
Những lời nói khó nghe lại cay nghiệt tiếp tục được nói ra, nhưng lỳ quái là lần này cô không chán ghét anh nổi rồi.
Tim cô đập mạnh và loạn nhịp, môi hé mở nhìn về phía anh, nghiêm túc nhìn ánh đèn chiếu rọi xuống, giống như tiền bạc, sáng rực khiến người ta không thể dời mắt. Mặc dù khóe miệng đã nhếch lên, nhưng chuyển động hài hòa, ai sẽ nghĩ tới, một người đàn ông như vậy, lại một lòng như thế này.
“Nếu vậy, sao còn muốn tôi phối hợp với anh diễn trò đạn mù? Thích cô ấy như vậy, sao còn sợ công khai?" Nếu như những lời nói của anh là thật, thì đó cũng chỉ là một đoạn tình yêu mà thôi, lại không phạm pháp, cần gì phải che che giấu giấu.
"Bởi vì không thể nói." Anh quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa xe.
"A. . . " Mặc dù trả lời rất lập lờ, nhưng Thịnh Đản cũng không còn truy vấn tận gốc nữa.
Cô nghĩ, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút chuyện không muốn người khác biết. Bọn họ cũng không thân quen đến mức có thể thẳng thắn nói rõ tình hình, nếu anh không muốn nói, cô cũng không hỏi.
Nhưng đúng lúc này, Tùy Trần bỗng nhiên lại lên tiếng, "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy là năm năm trước, anh trai tôi dẫn cô ấy đến trước mặt tôi, nói với tôi: “Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, sau này cô ấy chính là chị dâu của cậu”."
Anh thẳng thắn đến mức ngay cả bản thân anh cũng kinh ngạc.
Cô gái bên cạnh thậm chí còn coi như người không quen thân, trước đó không lâu, anh còn nhận định là cô đem tin tức bán cho tuần san. Thế nhưng, những chuyện không nên nói với bất kỳ ai này, anh lại không tự chủ được mà thổ lộ với cô.
Đó là loại cảm giác rất vi diệu, cô lẳng lặng ngồi bên cạnh, dùng cặp mắt trong suốt tập trung nhìn anh, để cho anh cảm thấy hình như bọn họ quen biết từ lâu rồi, lâu đến mức ở trước mặt cô anh không che giấu chỗ nào, và cũng không cần phải giấu giếm.
Cuối cùng anh tổng kết, có lẽ gặp gỡ với người không thể so sánh - tầm thương như Thịnh Đản, không nên nhìn bọn họ đều đã biết hết, hơn nữa trong thời gian qua rất hiểu rõ, xác thực cô không giống như người nhiều chuyện, thế nên không kiêng kỵ gì cả mà đem bí mật đè nén trong lòng nói ra.
"Này, vậy. . . . . . Vậy cô ấy là của anh. . . . . ." Lại một lần kinh ngạc, lần này Thịnh Đản ngốc trệ lâu hơn.
"Chị dâu tương lai của tôi." Anh giải thích tường tận, còn thêm nụ cười tự giễu.
"(⊙o⊙). . . . . ." Trời ơi, đây là quan hệ hỗn loạn như thế nào? ! Bọn họ còn không thân quen, không cần nội tình khiến người khác không biết vạch trần ra cho cô xem chứ? Muốn cô cho đáp án như thế nào đây?
Ủng hộ hành động hoang đường của anh? Hoặc là tuân theo đạo đức của mình trách cứ anh?
"Tôi cũng biết rõ là không nên, nhưng tôi thích cô ấy, đến mức không cách nào tự kềm chế nổi nữa rồi."
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Đỗ Ngôn Ngôn là năm anh mười chín tuổi, vừa bước vào giới người mẫu, vẫn còn có tình yêu đầu tiên; một năm kia, cô ấy mới tốt nghiệp đại học, làm tiểu biên tập ở 《 Nam style 》.
Anh từng chút tích lũy quan hệ của mình, không vì mình, mà là để cho cô nhanh chóng lên vị trí tư bản.
Quan hệ của bọn họ vẫn thuần khiết trong trắng, mà kiềm chế chân tình u mê kia, vẫn xem cô ấy và anh trai là một đôi.
Cho đến khi anh đứng vững trên cái giới này, mà cô cũng ngồi vững lên vị trí chủ biên《 Nam style 》. Hai bên chất chứa mập mờ, tại một đêm nào đấy, bị rượu cồn thúc đẩy bỗng nhiên bộc phát.
Đến nước này, cũng không thể cứu vãn lại được.
Cô ấy có thủ đoạn, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô tỉnh lại trong khuỷu tay mình thì Tùy Trần liền biết, anh sẽ càng ngày càng không thể rời bỏ cô ấy, muốn rút người rời đi, còn khó hơn so với tưởng tượng.
"Anh trai anh. . . . . . Anh ta vẫn còn không biết sao?" Thịnh Đản nhớ lại lần trước xông vào gian phòng bọn họ thì nghe được một ít lời nói, giờ mới hiểu được.
Khi đó, Đỗ Ngôn Ngôn từng nói: anh nói xem nếu như anh ta biết chúng ta là gì trong căn phòng này sẽ làm ra chuyện điên khùng gì?
Thì ra là ý tứ như vậy, theo lời thuật lại thì người thay Đỗ Ngôn Ngôn bao gian phòng lâu dài kia là Tùy Trần ca ca đi, mà khi đó cô ấy còn cũng với am trai của bạn trai làm loại chuyện đó, nếu như bị đối phương biết, sao có thể không điên?
Anh lắc đầu, coi như là trả lời.
"Nhưng mà trước kia những chị em mê luyến báo cáo. . . . . . Anh ta hoàn toàn không nghi ngờ sao?"
"Cho nên tôi mới phải cẫn cô giúp một tay để là mờ nhạt tiêu điểm." Mặc dù anh trai của anh không quan tâm đến những chuyện hư hỏng của Làng giải trí,nhưng nếu như sự việc ầm ĩ, lấy thủ đoạn lúc nào cũng nhúng tay vào chuyện bát quái của ký giả, anh trai anh sớm muộn gì cũng biết.
"Vậy hai người không thế cứ tiếp tục như vậy nữa, một ngày nào đó giấy không gói được lửa, lần trước là bị tôi bắt gặp, lần sau có khả năng sẽ bị người khác bắt gặp, coi như anh nguyện ý cho phí bịt miệng, người ta thu tiền lại không muốn tuân thủ lời hứa chỗ nào cũng nói ra. Huống chi, nếu như cô ấy cũng thích anh, thì nên có lựa chọn. . . . . ."
“Cũng không phải tất cả mọi người đều cảm thấy cứ lên giường chính là tình yêu. Từ rất nhiều người mà nhìn, tình yêu nam nữ, chỉ theo như nhu cầu. Anh trai tôi có thể cho cô ấy, ít nhất bây giờ tôi không thể."
". . . . . . Anh nghĩ là Đỗ Ngôn Ngôn đối với anh chỉ có nhu cầu, không có cái khác?" Thịnh Đản nhắm mắt lại mới nói ra câu này không lộn xộn, lời nói trực tiếp quá mức cay độc, vượt quá trình độ của cô, cô không nói ra miệng.
“Ừ." Ánh mắt anh buồn bã, biết rõ quan hệ này thật nực cười, nhưng vẫn mê muội chấp nhận. Hoặc là, nói chính xác hơn, thứ cô muốn căn bản cũng không phải anh, mà là hư vinh.
Từ ngày lau súng cướp cò, sau khi tỉnh lại, cô ấy liền nói rõ rang với anh: tôi sẽ không chia tay với anh trai anh, nhưng tôi lại thích cảm giác ở chung với anh, chúng ta theo như nhu cầu, không can thiệp chuyện của nhau, OK không?
OK, tại sao không OK, đối với anh mà nói, có thể ở chung một chỗ với cô đã thỏa mãn lắm rồi.
Không thể quang mình chính đại ôm cô, hướng bạn bè giới thiệu, nói: "Đây là người phụ nữ của tôi", quan trọng sao?
Lúc ấy anh cảm thấy không quan trọng, nhưng dần dần, anh phát hiện đối với người đàn ông mà nói, cảm giác nói to những lời thề ước đó vô cùng quan trọng.
Anh không muốn cô cười với bất kỳ người đàn ông nào ngoại trừ anh.
"Anh nói những điều này với tôi. . . . . . Là vì sao?" Đề tài tiến hành đến đây, Thịnh Đản thật sự không biết đánh giá như thế nào. Theo cô, người đàn ông cơ trí này, sao lại làm ra những chuyện cực kỳ mất lý trí này.
"Không vì sao, chỉ là muốn tìm người nói ra."
Trong mắt cô hiện lên nét thương hại, sau đó lại cảm thấy không quá thích hợp, thứ anh cần không phải là sự đồng tình của người khác. Thu hồi những cảm xúc không thích hợp, cô nhún vai cười cười, giơ tay lên vỗ vỗ anh, "Được rồi, sau này anh có chuyện không vui thì cứ đến tìm tôi để nói, tôi rất biết khuyên bảo người khác. Cho dù có là bạn, tôi cũng không muốn anh làm chuyện trái với đạo đức, nếu có thể tôi sẽ không ngừng khuyên anh lý trí mà buông tay. Nếu cô ấy không thích anh, cần gì phải vậy chứ."
Không phải là anh chưa thử qua thoát khỏi vũng bùn này, tiếc rằng vô dụng. Cô ấy in dấu ấn quá sâu, lau không hết. Loại cảm giác này, không yêu người khác, sẽ không hiểu rõ.
Vì vậy anh không nhịn được mà than thở, "Chờ cô yêu rồi, cô liền hiểu được."
"Thôi đi, nói gì yêu hay không yêu, nếu không phải tình yêu, tôi thấy đầu anh căn bản là bị cửa kẹp rồi, lại còn kẹp đến vui vẻ chịu đựng, cười chết người, thiếu cô ấy thì anh sẽ thế nào?" Thịnh Đản kích động quá mức, không tránh khỏi mở miệng không suy nghĩ.
Ở trong ấn tượng của cô, tình yêu có lẽ sẽ không giống truyện cổ tích đẹp chói lọi như vậy, nhưng cũng không nên như vậy.
"Thiếu cô ấy ít nhất còn có ngày trả hết. . . . . ." Thế nào cũng tốt hơn bây giờ, ngay cả bản thân anh cũng nắm chặt không rõ, bao lâu mới có thể thoát khỏi quan hệ nực cười này.
Rốt cuộc là yêu bao sâu mới có cám khái này?
Đối với người chỉ chứng kiến qua quan hệ ** thành thục của bọn họ như Thịnh Đản mà nói, tạm thời vẫn còn khó lý giải.
Cô cũng không cảm thấy cần thiết lý giải, tựa như Tùy Trần thường nhấn mạnh, dù thế nào đi nữa bọn họ đồng thời xuất hiện cũng không nhiều lắm, mặc kệ có bao nhiêu người nói anh là yêu khác người, sau khi cũng anh hoàn thành nhiệm vụ làm tan vụ việc trước, cũng liền nhắm mắt làm ngơ?