". . . . . . Nó không đủ nghe lời!"
". . . . . ." Anh là đang nói chiếc đũa sao? Là đang nói chiếc đũa không sai chứ? Tại sao cô cảm thấy toàn thân phát rét?
Thịnh Đản không biết một đêm kia cô và Tùy Trần có tính là tan rã trong không vui hay không, tóm lại, sau mẩu tin tức, anh thủy chung mặt lạnh, lời nói cũng rất ít. Đề nghị muốn đưa cô về nhà, cô cự tuyệt, anh càng thêm ngay mặt trực tiếp đóng sập cửa rồi.
Lại nhớ tới trước đó Tùy Trần mở cửa nghênh đón cô, chỉ có thể nói, quả thật tưởng như hai người!
Vậy mà, Thịnh Đản không có thời gian để phiền não những vấn đề này, sáng sớm hôm sau, Sâm ca liền cực kỳ tức giận tới nhà cô, nhắm đầu vào chính là một câu chất vấn: "Em và cái Hạ Lâm Phong đó là xảy ra chuyện gì?"
-_-||| Lại là này cái vấn đề trời đánh này.
Cô chỉ tốt bụng, bất đắc dĩ đem chuyện tối hôm qua giải thích với Tùy Trần lại một lần nữa thuật lại, dĩ nhiên, giọng không đến nỗi như vậy.
Sau khi nghe xong, Sâm ca không nói được lời nào ở cô trong phòng khách dạo bước, đi tới tới lui lui vô số lần, các loại phương án ứng đối ở trong đầu anh la liệt sàng lọc, cuối cùng, quyết định một phương án: "Hết cách rồi, giống như Lâm Phong là cái loại Phú Nhị Đại đó, em tốt nhất là chớ dính líu quan hệ, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của em. Gần đây anh sẽ làm em và Thích Huyền ở trên công tác giao thiệp nhiều hơn chút. . . . . ."
"Không phải là anh muốn em và Thích Huyền xì xào căng đan chứ?" Sâm ca, cái phương pháp rách nát này, coi như là lấy độc trị độc sao?
"Không phải xì xào căng đan, chuyện gì hai người đều không cần làm, dù sao về chuyện hai người rốt cuộc là bạn bè hay là người tình, truyền thông từ trước đến giờ tương đối thích suy đoán, vậy hãy để cho bọn họ đi đoán đi, có thể hòa tan chuyện của em và Hạ Lâm Phong."
"Thật ra thì cũng không nghiêm trọng như thế á..., hạ cái gì? Anh ta sẽ làm sáng tỏ."
"Giải thích hữu dụng không?" Nhậm Sâm quét tới một đạo nhìn chằm chằm, thiệt là, xuất đạo cũng đã lâu như vậy, ý tưởng như nào vẫn ngây thơ như vậy, "Huống chi người ta căn bản không giải thích, có truyền thông cho anh ta xem qua bản thảo muốn phát tối nay rồi, mặc dù anh ta chưa nói cùng em lui tới, nhưng nói với người ta là nữ hài tử em rất nỗ lực, anh ta vẫn thật thưởng thức em!"
"= miệng =! ! ! !" Làm sao có thể? Bọn họ hoàn toàn không biết, cô nỗ lực hay không cố gắng, anh ta biết cái rắm! Cố ý nói thật hay giống như rất quen biết thế, là có ý gì?
"Tốt xấu gì bây giờ em rõ ràng một chút mình có chút danh tiếng, mặc dù không đặc biệt hồng, nhưng tiền thi đấu gì đó cũng đã rất cao, anh chỉ giúp em nhận nhiều mấy trận Đại Bài tú, chưa nói đến mấy bộ phim chờ khai mạc, địa vị của em liền có thể nhanh chóng nâng lên trên một cấp bậc rồi. Bây giờ người ta đều ở đây nói, sang năm hầu gái tốt nhất 89% chính là em rồi. Sẽ có người muốn cho em mượn lăng xê cũng không ly kỳ, nhất là loại ca sĩ lập tức nhảy lên đỏ, anh ta đã không thể chỉa vào danh hiệu Thái Tử Gia của một công ty để lăng xê rồi, mê ca nhạc sẽ ngán, thế nào cũng tiền đồ của mình."
". . . . . ." Thói đời bạc bẽo, lại có thể có người tìm cô lăng xê, vị Hạ thái tử cũng quá không chọn người.
"Đúng rồi, còn có sự kiện." Nhậm Sâm đột nhiên lóe lên ý tưởng, rồi lại muốn nói mà lại thôi, suy nghĩ chốc lát, hay là nói luôn, "Hôm nay lúc anh cùng ký giả nói chuyện điện thoại còn nghe nói, Tùy Trần muốn mở hội ký giả, nói chuyện nhãn hiệu buổi họp báo, còn có. . . . . . Cậu ấy muốn cùng truyền thông tuyên bố cậu ấy và Đỗ Ngôn Ngôn chia tay."
"A, lúc nào thì tuyên bố?"
"Ngày mai."
"Như vậy à, ngày mai em không có hoạt động công khai gì đi, nên mấy ngày nữa mới có thể bị ký giả hỏi, không có việc gì, em sẽ ứng đối, sẽ không nói lung tung."
Nét mặt Thịnh Đản thật bình tĩnh, bình tĩnh khiến Nhậm Sâm cảm thấy tương đối không bình tĩnh, "Em không kinh ngạc?"
Tại sao phải kinh ngạc? Cô sớm biết như vậy, Thịnh Đản mờ mịt trừng mắt nhìn, mới nhớ tới: "Không phải đâu, là bởi vì ngày hôm qua cha em đã gọi điện thoại cho em, có nói qua Tùy Trần có thể sẽ tuyên bố cùng Đỗ Ngôn Ngôn chia tay."
"Hoàn hảo hoàn hảo." Nhậm Sâm không che giấu chút nào nhẹ nhàng mà thở ra, "Anh còn tưởng rằng em gặp qua Tùy Trần rồi."
"Từng thấy." Đối với người đại diện của mình, Thịnh Đản cảm thấy không cần có bất kỳ giấu giếm, dù sao trừ cha mẹ của cô ra thì đây mới là người giúp cô ngăn cản rơi tai nạn nhiều nhất.
Sau khi nghe, Nhậm Sâm ngạc nhiên, sợ run hồi lâu mới tìm lại âm thanh: "Các người. . . . . . Hai người chẳng lẽ hai người lại. . . . . ."
"Sự nghiệp gì không có, chỉ là bạn bè."
". . . . . . Trước cũng là nói như vậy, kết quả là ai muốn chết muốn sống còn náo mất tích?"
"Lần này em sẽ bảo vệ tốt cho mình." Thịnh Đản nói xong rất nhẹ, càng giống như là cam kết với bản thân.
Đáng tiếc, Nhậm Sâm không chút lưu tình giội xuống nước lạnh: "Bảo vệ thế nào? Em gặp cậu ấy, tựa như chuột gặp mèo."
"Sâm ca không có xem qua ‘Tom & Jerry’? Jerry mỗi lần cũng đều đem Tom chỉnh rất thảm." Không nên nhìn người tốt không dậy nổi!
"Em cũng biết nêu phim hoạt hình ra làm ví dụ à, trong chuyện cổ tích Mỹ Nhân Ngư còn có thể dài ra hai chân, công chúa Bạch Tuyết bị độc chết còn có thể từ xác chết vùng dậy, nước mắt cô nương rau diếp còn có thể khiến hoàng tử sống lại. . . . . . Thực tế thì sao? Thực tế thì sao!"
Chữ chữ câu câu đều rất có đạo lý, Thịnh Đản bẹp bẹp môi, cô và Tùy Trần không phải truyện cổ tích, cô nói không ra bất kỳ phản bác nào.
"Đàng hoàng nói cho anh biết, có phải em căn bản là không quên được Tùy Trần hay không?"
Cô không nói lời nào, chần chờ giây lát, thản nhiên gật gật đầu.
"Haizz. . . . . ." Đáp án trong dự liệu khiến Nhậm Sâm phát ra thở dài trầm trầm, có vài người thật giống như là đời trước thiếu đối phương, loại duyên phận không giải thích được này, anh biết rất khó dùng lẽ thường giải thích, "Anh vẫn dùng câu nói kia, chuyện riêng của em anh sẽ không nhúng tay vào, nhưng mà em phải công và tư rõ ràng, không cần bởi vì tình cảm bị nhục mà ngay cả sự nghiệp cũng muốn buông tha."
"Ừ." Thịnh Đản thuận theo ứng tiếng, mặc dù cô không xác định mình có thể làm được không. . . . . .
Mỗi ngày Làng Giải Trí như cũ trình diễn nhiều loại tin tức, Thịnh Đản vẫn như cũ là một người trong đó.
Qua Sâm ca cố ý sắp xếp, cô và Thích Huyền nâng cơ hội công việc rất nhiều, cơ hồ mỗi ngày đều có thể gặp phải anh.
Giống như Sâm ca dự liệu trước vậy, chuyện gì bọn họ đều không cần làm, tựa như bình thường chung đụng đơn giản nhất như vậy, truyền thông vẫn như cũ có thể ảo tưởng ra các loại chuyện xưa.
Vì vậy, xì căng đan của cô và Thích Huyền xôn xao.
Mỗi một buổi tối, Tùy Trần hết bận, cũng sẽ cho cô một cuộc điện thoại, giống như bạn bè tán gẫu vậy, nhưng phần cong lượn quanh lớn hơn là cuối cùng anh đều sẽ như có như không hỏi chuyện giữa cô và Thích Huyền.
Thịnh Đản thủy chung cũng không có ngay mặt trả lời, giống như đối đãi với những ký giả kia, lưu lại không gian tưởng tượng.
Cô thừa nhận mình có nho nhỏ phần lòng riêng cùng lòng trả thù, nghĩ đến trước kia mỗi lần bởi vì chuyện anh cùng Đỗ Ngôn Ngôn mà khó chịu, sẽ không nhịn được nghĩ, có phải cô không đem lời nói nói cho rõ ràng, Tùy Trần cũng sẽ khó chịu đây? Cho dù là một chút nhỏ.
Có lúc, đêm khuya yên tĩnh, Thịnh Đản thường xuyên sẽ nghĩ mập mờ như vậy rốt cuộc còn phải chơi bao lâu.
Sự kiên nhẫn của cô cho tới bây giờ đều không phải là đối thủ của Tùy Trần, nhưng lúc lần sau không nhịn được, cô nhất định sẽ không giống như lần trước là dẫn đầu biểu lộ tâm ý, cô sẽ rời khỏi anh, sẽ tìm người đàn ông thích hợp hơn, sẽ hoàn toàn quên lãng anh như không có việc gì cùng người khác nhắc tới đã từng là "Bạn tốt".
Nhưng là tối thiểu như hiện tại, cô còn có kiên nhẫn chơi.
Nghĩ tới đây, mắt Thịnh Đản liếc đồng hồ treo tường, sắp chín giờ, tiết mục của Thích Huyền sắp bắt đầu, cô nhanh chóng mở ti vi.
Dĩ nhiên không phải vì nhìn Thích Huyền, là bởi vì hôm nay Thích Huyền sưu tầm khách quý là Tùy Trần.
Cô từ trong tủ lạnh ôm ra một thùng Ice Cream to, lần nữa trở về trên ghế sofa thì tiết mục đã bắt đầu rồi.
Hai người đàn ông cô rất quen thuộc đang hàn huyên, thoạt nhìn rất dung hiệp, còn cố ý đem chuyện lần trước lái xe đụng nhau mang ra nhạo báng.
"Cậu nói, chúng ta có bất hòa hay không, rốt cuộc có hay không?" Vẻ mặt Thích Huyền rất khoa trương hướng về phía anh rống.
Tùy Trần nhàn nhạt ngước mắt quét anh, nặng nề trả lời: "Có, có tâm kết."
"Thật sao?" Thích Huyền nhíu mày hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía nhiếp ảnh cơ, "Người nào mời cậu ta tới, không biết tôi cùng cậu ta có tâm kết sao? Nghệ sĩ như vậy không hợp tác thế nào phỏng vấn!"
"Là cậu mời tớ tới, phiền tớ rất lâu, không ngừng gọi tớ là baby, còn khen tớ so với cậu đẹp trai hơn."
". . . . . . Này, một câu cuối cùng tớ không nói qua nha."
"Thật xin lỗi, không cẩn thận đem lời ngầm nói ra."
"Tớ tha thứ cho cậu, baby." Nói xong, Thích Huyền đứng lên, đi tới bên Tùy Trần ngồi trên ghế sa lon khác qúy, tùy tùy tiện tiện ngồi xuống, "Hôm nay vừa lúc thừa dịp tất cả mọi người ở đây, cậu cùng người xem bạn bè giải thích, ngày đó rốt cuộc tại sao muốn đụng tớ."
"Chân ga quá trơn rồi."
"Tùy Trần, nói thật."
"Xe phía sau cậu dán quảng cáo chữ quá nhỏ, tớ muốn lại gần thấy rõ ràng. . . . . ."
"Nói thật!"
Tùy Trần giống như là bị buộc đến bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là thành khẩn xoay mặt hướng ống kính, tốc độ giọng nói rất nhanh nói: "Chúng ta đánh cuộc một trăm đồng, xem xe ai tương đối chịu đụng tốt hơn, đơn thuần giải trí. A, các ca ca làm mẫu quyết định sai lầm, hậu quả nghiêm trọng đến mức nào, các bạn nhỏ trước máy truyền hình không cần học theo."