Người duy nhất trong số đó, trước sau đều như tượng gỗ - Thịnh Đản, vậy mà cũng ý thức được, thì ra mình cũng bị coi như vật thể vô hình, bị người ta ghét bỏ.
Nếu như chỉ là bị người khác đối xử bằng cách coi như không khí, có lẽ cô còn có thể vui vẻ chút.
Vậy mà. . . . . .
Cô lễ phép – hòa nhã chào hỏi các vị sư huynh sư tỷ, đổi lấy cũng là câu: "Ôi, đừng kêu như vậy, người làm sư huynh hay sư tỷ như chúng tôi làm sao có thể chịu đựng nổi" mọi người cứ giễu cợt như vậy.
Cô không dám lên tiếng mà ngồi một bên lắng nghe các tiền bối giảng thuật và trao đổi kinh nghiệm, kinh nghiệm giảng thuật khôi hài, đổi lấy cũng là câu: "Tiền bối Thịnh Đản, những thứ này chị không cần học, chỉ cần dựa vào Tùy Trần thì chị cũng đủ một bước lên mây rồi." Trêu chọc như vậy.
Thương nghiệp tài trợ trang phục, cô rất rõ ràng mình không xứng cầm lấy, chỉ là ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ nhìn xem một chút mà thôi, một lần nữa vì chính mình mà đưa tới những câu nói chua ngoa— — À? Sẽ không cần trang phục sao? Theo lời của cô, không phải cởi hết sẽ tốt hơn sao?
>﹏
Không phải chỉ là khát vọng bạn bè chỉ bảo cô thái độ đối nhân xử thế thôi sao, như vậy cũng sai lầm rồi sao?
Không phải chỉ hi vọng cùng mọi người chung sống hoà với mình, chia sẻ chút phiền não trong lòng vì công việc thôi, như vậy cũng có tội?
Thịnh Đản tủi thân, bất đắc dĩ trốn vào trong phòng họp, một mình lặng lẽ nâng tách cà phê, cảm giác mình và không khí náo nhiệt hoàn thuận bên ngoài hoàn toàn không hợp nhau.
"Đến đây, chờ lâu lắm rồi chứ?"
Đúng lúc này, một thân thể cao lớn tựa vào cửa phòng họp, ngăn lại không khí hoàn thuận vui vẻ bên ngoài.
Thịnh Đản nghe thấy tiếng nói, lập tức xây đắp nụ cười buồn thiu, nhìn Nhậm Sâm chậm rãi tiến vào phòng họp, khéo léo lắc đầu một cái, "Không lâu, không lâu, tôi cũng vừa mới đến, Sâm ca tìm em gấp như vậy là có việc sao?"
"Cho cô." Nhậm Sâm đưa cái túi trong tay đặt lên bàn.
Thấy thế, Thịnh Đản nghi hoặc mà nghiêng đầu qua, vừa chỉ chỉ túi trên bàn vừa chỉ chỉ mình, sau khi Nhậm Sâm gật đầu, cô mới xác định những thứ kia thật sự là cho cô .
"Ah, tại sao không phải cho tôi trang phục và giầy?" Những thứ kia được gói trong cái túi rất đẹp đẽ, cô cẩn thận từng li từng tí mở cái túi ra, giống như sợ làm đau nó vậy. Sau khi thấy những thứ ở bên trong, Thịnh Đản không khỏi sửng sốt.
"Thương nghiệp tài trợ đưa."
Nhãn hiệu in trên túi, cô nhận ra.
F•Y, mặc dù so với các trang phục mà sư huynh và sư tỷ vừa nhận được, nó không tính là quá nổi tiếng, nhưng đối với Thịnh Đản mà nói, vẫn cảm thấy “thụ sủng nhược kinh”.
⊙o⊙ Lại có thương nghiệp tài trợ trang phục cho cô sao? !
"Là như vậy. Sau khi F•Y xem qua chương trình ghi hình của Thích Huyền, cảm thấy có hứng thú với cô, muốn mời cô làm người phát ngôn cho sản phẩm mới của họ. Tôi đã hỏi Cẩm ca, anh ấy cũng muốn cô thử xem. F•Y vẫn luôn do người mẫu của công ty chúng ta phát ngôn, chỉ là hợp đồng gần đây nhanh đến kỳ hạn, có tin đồn là bọn họ muốn làm cho có cảm giác mới mẻ nên định mời công ty khác làm phát ngôn. Ý của Cẩm ca là, nếu cô có thể hoàn thành xuất sắc vai trò này, thì công ty có thể suy tính đến chuyện chính thức ký hợp đồng với cô."
Lại một sóng kinh ngạc vui mừng đập vào mặt, Thịnh Đản ngạc nhiên.
Chính thức ký hợp đồng? Nhanh như vậy? Không phải cô đang nằm mơ chứ, loại may mắn này cũng quá làm cho người ta bất ngờ rồi. Đờ đẫn hồi lâu, cô mới nghiền ngẫm kỹ lời nói của Nhậm Sâm, "Nên, sẽ không phải là hi vọng tôi có thể tranh thủ quyền phát ngôn lại đây chứ?"
"Nghĩ quá nhiều." Nhậm Sâm buồn cười “xuy” một tiếng, "Cô cho rằng IN không có ai sao? Nghèo túng đến mức cần cô đi tranh thủ phát ngôn?"
". . . . . . -_-|||" Sâm ca, đôi khi nói chuyện không cần trực tiếp như vậy.
"Cô có thực lực thế nào, công ty rất rõ ràng, yên tâm đi, sẽ không yêu cầu cô đi hoàn thành nhiệm vụ mà không có khả năng hoàn thành. Chỉ là, biểu hiện cô tốt, có lẽ có thể vì công ty tranh thủ một chút điểm ấn tượng. Cho dù nhãn hiệu muốn tuyển dụng người mới, bọn họ vẫn có thể ưu tiên suy tính đến người của IN."
Thịnh Đản ngu ngơ chớp mắt vài cái, sửng sốt, cùng cảm thấy khó tin.
Sau khi hưng phấn cùng kích động đi qua, cô bắt đầu nghĩ lại mà thấy sợ sệt, "Nhưng. . . . . . Tôi không có chút kinh nghiệm nào, chương trình huấn luyện còn chưa kết thúc, tôi sợ. . . . . . Sợ sẽ gây họa. . . . . . Không bằng, hãy tìm những người khác đi."
"Ban đầu là ai muốn tìm cơ hội luồn cúi để tranh thủ xuất đầu lộ diện chứ, Thịnh Đản đấy. Hiện tại, cơ hội ở ngay trước mặt, cô không cần sao?"
"Bây giờ, xưa đâu bằng nay á. . . . . ." >﹏
Nhậm Sâm cau mày, phía dưới nhẹ lay động, mặc dù rất e ngại việc cô bám riết không tha, nhưng sự dẻo dai trong quá trình rèn luyện dần dần trôi qua lại cảm thấy tiếc hận.
Khi tầm mắt anh lơ đãng xuyên thấu qua cửa, nhìn thấy hai bóng người đang đi về hướng bên này, ngồi lên bàn hội nghị, khom người xuống, lại gần cô, mở miệng dụ dỗ, "Có phải bây giờ cảm thấy nhất cử nhất động của mình đều bị người ta dùng ống nhòm quan sát, cho nên không dám mất thể diện? Chẳng lẽ cô không muốn bằng thực lực của mình để khiến cho những người không coi trọng cô phải câm miệng sao?"
"Ưmh. . . . . ." Động tác xảy ra bất ngờ, Thịnh Đản có chút không thích ứng, thậm chí không có biện pháp biểu đạt ý nguyện lưu loát. Cô theo bản năng xê dịch thân thể lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với Nhậm Sâm, cánh môi khẽ nhúc nhích, do dự mở miệng, "Không sai, đương nhiên là rất muốn, nhưng tôi cảm thấy vẫn phải suy xét đến thực lực của bản thân mình, mẹ tôi nói, biết rõ không thắng được thì đừng so bì sẽ tốt hơn, chính là Nhất Cổ Tác Khí, hai thì suy, ba thì kiệt. . . . . ."
Chưa đủ khuyến khích, khiến để lời nói của cô càng ngày càng không mạch lạc, ngay cả 《 Tả truyện 》 cũng khiêng lên rồi.
Nắm chặt cơ hội cái gì, làm sao lại không nghĩ tới chứ. Chỉ là trải qua kinh nghiệm đã để cho cô hiểu, cơ hội không dễ đến, nếu không thể một kích trúng đích, như vậy thì không cần lãng phí.
— — Ầm.
Chợt, một tiếng vang thật lớn, cắt đứt suy nghĩ rối rắm của Thịnh Đản. Cô đột nhiên cả kinh, theo phản xạ mà rụt cổ lại, nhìn về hướng cánh cửa.
"Quấy rầy chuyện tốt của hai người rồi hả?"
Cô còn chưa kịp thấy rõ người tới, lời nói của đối phương đã bay tới. Giọng điệu lạnh lẽo, thanh âm rét thấu xương, trừ Tùy Trần ra, còn có thể là ai? Quả nhiên, hôm nay đúng là ngày tụ hợp đại thần của IN. Thịnh Đản bị thanh âm cùng tầm mắt rét lạnh kia bắn tới, dọa sợ không nhẹ, cho ra cảm khái duy nhất.
"Nghĩ quá nhiều." Nhậm Sâm lấy lại tinh thần đầu tiên, cười nhạo, nói nhỏ, đuổi đi áp suất thấp trong phòng họp.
Mặc dù đắc tội Tùy Trần, trước tốt nhất nên lấy lòng người để đảm bảo chuyện bất ngờ, nhưng anh lại kích động còn cô ý giật long trên người sư tử, nguyên nhân rất đơn giản, anh cũng cần sẵng giọng đối tượng.
Nghĩ tới đó, anh đẩy cái kính mắt trên mũi, con mắt bắn về phía người phụ nữ đứng sau Tùy Trần.
"Dù sao cũng nê khóa cửa lại. A Sâm, cậu không muốn sự việc lần trước lại xảy ra lần nữa chứ?" Cũng sắp bị tầm mắt của anh bắn thủng, người phụ nữ cũng không chịu thua, giơ giơ cằm lên, mắt liếc Thịnh Đản, “hừ” lạnh.
Lấy sự việc lần trước? Chuyện gì? Lời nói ý vị sâu xa khiến Thịnh Đản quay về hiện thực, cô căn bản không để ý tư thế đó của cô cùng với Nhậm Sâm có bao nhiêu mờ ám dẫn đến người khác mộng tưởng, cô càng không để ý tới sắc mặt của Tùy Trần gần như xanh mét, chỉ vội vàng nghiên cứu ánh mắt không quá thân thiện phía sau Tùy Trần.
Ánh chiều, chủ nhân của ánh mắt đó cũng là người phụ nữ xấp xỉ tuối Đỗ Ngôn Ngôn, mặc dù không có phong cách cao cao tại thượng như Đỗ Ngôn Ngôn, nhưng từ trên xuống dưới để lộ ra là người phụ nữ lão luyện – quả quyết, làm người ta không dám thân cận. Cô ta có ngũ quan rất tinh xảo, không phải thanh tú như cô gái nhỏ, mà lại có hơi thở xinh đẹp, thậm chí rõ ràng có chút bức người, mái tóc dài đen mượt buộc thành đuôi ngựa thật cao ở sau đầu, một thân quần áo đen OL riêng biệt nhưng đơn giản, bao gồm hơi thở chuyên nghiệp.
Người này Thịnh Đản có nghe nói qua.
Thượng Tinh Tinh, người đại diện kim bài ở IN, có quyền thế rất mạnh trong giới người mẫu đẳng cấp, trong đó có cả Tùy Trần.
Nghiêm chỉnh mà nói, đây coi như là lần đầu tiên Thịnh Đản nhìn thấy cô ấy, ngay cả cô có ngu đi nữa, cũng mơ hồ nhận thấy được, lần đầu tiên gặp mặt này hình như là có vẻ không vui gì.
So với Thịnh Đản đang không được tự nhiên, Nhậm Sâm trái lại rất khoan thai tự đắc, không để lại dấu vết kéo ra khoảng cách với cô, thu hồi thong dong, "Muốn dùng phòng họp sao?"
"A, cũng không có chuyện gì, hiếm khi Tùy Trần tới công ty, muốn cùng cậu ấy hàn huyên một chút, bên ngoài quá ồn." Thượng Tinh Tinh cũng lấy lại vẻ mặt tươi cười, tròng mắt rơi trên người Thịnh Đản, "Đúng rồi, nghe nói anh giúp đỡ Thịnh Đản lên sân khấu xuất sắc rồi hả ?"
"Ừ." Anh gật đầu khách khí.
Ngược lại, Thượng Tinh Tinh rất không khách khí, "A, tôi khuyên anh đừng uổng phí sức lực, cho rằng nhặt được một người mới hiểu được đùa bỡn một chút, là có thể đấu với tôi sao? Ánh mắt của anh thủy chung cũng chỉ rách nát như vậy! Coi như giúp cô tar a hoa, cũng chẳng qua cho cô ta cơ hội thất bại mà thôi."
". . . . . . > miệng
"Tôi khuyên anh nên dốc sức lên người Thích Huyền thôi, đừng lãng phí hơi sức nữa. Nhà máy và cửa hàng tư nhân cũng không bởi vì cô ta là bạn gái xì căng đan của Tùy Trần, mà hạ thấp yêu cầu đâu, những lăng xê này không ra ngoài được đâu!"
". . . . . . -_-‖" Một thanh kiếm hung hăng đâm vào lòng Thịnh Đản, cô cắn môi dưới, ngước mắt nhìn về phía Tùy Trần.
Sự thật chứng minh, muốn Tùy Trần giúp cô nói chuyện, quả thật chính là cuồng dại xằng bậy. Anh không chỉ là tư thái bàng quan, thời khắc mấu chốt còn đổ thêm dầu vào lửa, "Nếu như cô có ý kiến đối với lời nói của Tinh Tinh, đại khái có thể dùng hành động phản bác."
Cái này có thể nhịn, lại còn gì không thể nhịn! Giống như bị những lời này khuấy động mở chốt, Thịnh Đản "Phịch" đứng lên, đôi tay thẳng tắp chống đỡ trên bàn hội nghị, không chịu yếu thế đón nhận tầm mắt của Thượng Tinh Tinh, "Trận kia, tôi nhất định sẽ làm tốt! Chờ đó, dám xem thường bà!"
". . . . . . Cô nói cái gì? !" Xem thường bà? Xưng hô này khiến Thượng Tinh Tinh không để ý đến hình tượng mà kêu gào.
"Tôi nói, cô chờ đó, tôi sẽ chứng minh mình không dựa vào một chút thủ đoạn cùng xì căng đan, là thực lực, thực lực!" Mi mày cô nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm túc, khí thế thiêu đốt không cho hoài nghi.
Quẳng xuống lời nói ngoan độc, Thịnh Đản tự cho là xuất sắc, mở cánh cửa khép hờ của phòng họp, khí thế hung hăng, xoải bước rời đi.
Lúc gần đi, hình như còn nghe thấy Nhậm Sâm dịu dàng nói "Cố lên", mặc dù khích lệ yếu ớt, nhưng khiến cô nhất thời cảm thấy tràn đầy sức lực.
Cửa phòng họp bởi vì tiếng động khổng lồ mà trở nên kinh hoảng, tạo ra tiếng "Ken két" nhỏ nhẹ, thành tiếng vang duy nhất của phòng họp. Ánh mắt Tùy Trần thu lại, lạnh lẽo dò xét trên người Nhậm Sâm.
Người sau đang hả hê thưởng thức Thượng Tinh Tinh mất khống chế đến phát điên.
Cho đến khi Tùy Trần đứng thẳng người, cất bước rời đi, khi sát vai Nhậm Sâm, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe rõ, lạnh lùng buông xuống lời cảnh cáo "Muốn tìm cô gái như Tinh Tinh, là chuyện của anh, đừng đụng người của tôi."
". . . . . ." Thình lình Nhậm Sâm bị kéo suy nghĩ trở về.
Tâm sự của mình bị một câu của người đàn ông nói toạc ra, cổ họng không lưu loát lướt qua cổ, nhiều lúng túng, nghĩ lại mà thấy sợ.
Tôi. . . . . . . . . . . . Cậu. . . . . .
Đạn mù này khi nào thì biến thành "Người của cậu", sao không thông báo trước. . . . . .