"Cũng bởi vì tin cái loại lời đồn đãi đó, cho nên anh ta mới lái xe đụng anh?" Mặc dù đây là nguyên nhân có khả năng nhất, cô vẫn ôm một tia may mắn hỏi tới.
"A, là anh khiêu khích cậu ấy trước."
Anh đang dự báo thời tiết à? Bằng không, chân tướng làm sao có thể cùng dự báo trước hoàn toàn đi ngược lại! Vẻ mặt Thịnh Đản rối rắm mà nghĩ, lại cảm thấy cũng coi như về tình về lý có thể tha thứ: "Bởi vì khó chịu anh ta hoài nghi anh sao?"
"Không phải, không lý do." Anh đáp lại rất không chịu trách nhiệm.
Chân tướng là lúc anh nhận được điện thoại thông báo của Lục Y Ti bảo anh sau khi kết thúc công việc thì đi đến nhà Thịnh Đản ăn cơm, cố ý hẹn Tùy Trần buổi tối đi hộp đêm ôn chuyện, lại cố ý ở chung một chỗ, thời điểm đi lấy xe làm bộ nghe điện thoại, sau đó nói cho Tùy Trần ước hẹn hủy bỏ, hôm nào tái tụ, bởi vì buổi tối Thịnh Đản hẹn anh.
Thích Huyền thừa nhận, hành vi của anh cũng có điểm rất ngây thơ, nhưng anh chính là không nhịn được muốn khoe khoang, làm thế nào?
"Dù là đứa bé đánh nhau cũng nên có một lý do!" Thịnh Đản hiển nhiên là rất bất mãn trước giải thích của anh.
Vòng lâu như vậy, rốt cuộc Thích Huyền nói đến trọng điểm đang muốn nói: "Bởi vì anh khó chịu, cô gái anh thích bị cậu ta tổn thương như vậy, lý do này đủ chưa?"
". . . . . ."
"Em là người anh không nỡ khi dễ, dựa vào cái gì mà bị người khác khi dễ chứ."
". . . . . ." Cô khẽ nhếch môi, lại á khẩu không trả lời được.
Nếu như nói, lần trước ở Nhật Bản, anh là bởi vì uống rượu say mới có thể nói xằng nói bậy, vậy bây giờ tính là cái gì?
Anh đang uống chính là đồ uống không có nửa phần rượu, lúc anh nói chuyện nét mặt cũng không có chút cười giỡn nào, rốt cuộc Thịnh Đản không thể không tin tưởng, đây là sự thực.
"A, cũng biết em sẽ phản ứng thế này mà." Cho nên, lúc trước anh mới có thể không muốn gặp cô, không muốn nói ra miệng, sợ sẽ đem những thời gian duy trì bình thản kia đánh vỡ.
Nhưng Thích Huyền dần dần phát hiện, những thứ bình thản kia đều là hết sức giả vờ, anh không có biện pháp lừa mình dối người nữa rồi.
Anh chính là thực sự muốn có một đáp án, chỉ cần cô xác định nguyện ý quên Tùy Trần, vậy anh đều không cần quan tâm bao lâu, chỉ một cái đáp án đơn giản như vậy mà thôi.
—— cũng biết em sẽ phản ứng như thế mà.
Thật ra thì phản ứng của Thịnh Đản không có bình tĩnh như nhìn từ bề ngoài, có thể nói rằng, một nháy mắt kia, cô suýt nữa bị lòng hư vinh cắn nuốt.
Cô đang suy nghĩ, diện mạo người đàn ông trước mắt này không thể bắt bẻ, lại hài hước, mỗi lần thông báo lời kịch thật sự lại để cho người ta tim đập rất nhanh, quan trọng hơn là có bao nhiêu cô gái mộng tưởng cùng Thích Huyền nói một cuộc yêu. Tổng hợp các loại nhân tố, anh căn bản chỉ tồn tại cùng vai nam chính hoàn mĩ diễn trong phim thần tượng.
Một người như vậy ba lần bốn lượt nói thích cô, cô có lý do gì không chấp nhận?
Nhưng rất nhanh Thịnh Đản liền ý thức được, tình yêu không phải như vậy, không phải nhìn một người có cái gì, mới quyết định có muốn yêu anh hay không; mà là thời điểm cho rằng đối phương không có gì cả, đã bất tri bất giác yêu.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Hồi lâu trầm mặc, cô nhỏ giọng mà nói ra, "Anh đối với em mà nói là bạn rất thân, tiền bối rất chiếu cố em, nếu như mà trước đây em đã làm gì để cho anh hiểu lầm chuyện, vậy thì thật vô cùng xin lỗi."
Mặc dù câu trả lời nằm trong dự liệu, nhưng Thích Huyền vẫn nhịn không được “xì” cười lạnh, phương pháp cự tuyệt có rất nhiều loại, tại sao cô lại dùng cách anh ghét nhất đó: "Cho nên? Bởi vì anh thật tốt quá, em cảm thấy mình không xứng với anh, cho nên cũng không muốn làm chậm trễ anh? Sau đó, không phải muốn khuyên anh đi tìm cô gái tốt hơn em sao?"
"Ai?" Thịnh Đản ngớ ngẩn, anh đang tự biên tự diễn những thứ gì vậy, "Em không có cảm thấy mình không xứng với anh á."
". . . . . ." Thích Huyền đột nhiên cảm thấy có ngụm máu đã cắm ở cổ họng, đây được coi là cái gì? Đâm anh một đao, nhìn anh không có chết, vì vậy lại quay đầu lại bổ một đao nữa sao?
Cuối cùng, cô mới bất tri bất giác từ nét mặt của Thích Huyền nhận thấy được mình nói sai, tranh thủ thời gian giải thích nói: "Ý của em là, nếu như anh yêu thích em, mà em cũng thích anh, vậy thì mặc kệ thân phận chúng ta có bao nhiêu xa cách, em đều sẽ cố gắng để cho mình trở nên tốt hơn, cho đến khi có thể xứng với anh mới thôi."
"Cho nên, em chỉ căn bản là không có biện pháp yêu thích anh. . . . . ." Đây đã là đao thứ ba rồi! Quả nhiên, người càng xem ra vô hại, càng có thể giết người trong vô hình!
"Phải . . . . . Không có biện pháp yêu anh." Không phải là không thích, chỉ là không có trộn lẫn tình cảm giữa nam nữ mới có mà thôi.
". . . . . ." CMN đao thứ tư! Anh không có thấy cô gái cự tuyệt người như vậy thật! Cô không thể tham lam một chút sao? Dù là không thương, cũng sẽ có lòng tham muốn đối phương vẫn luôn yêu mình, mới phải là cái cô gái cần có!
"Thật xin lỗi, em không quá dịu dàng." Thịnh Đản đang nói láo, cô không phải là sẽ không, mà là không muốn.
Quanh co lòng vòng nói cự tuyệt, kì thực lại khắp nơi giữ lại đường lui, làm cho đối phương thủy chung tồn tại một tia hi vọng. Làm như vậy, có lẽ sẽ không đem quan hệ bế tắc, nhưng Thích Huyền đối với cô mà nói là rất quan trọng, cô không muốn dùng loại kỹ năng đặc thù bẩm sinh của cô gái đối phó anh.
Bởi vì Thịnh Đản rất rõ, nói như vậy, mĩ danh kỳ viết lại không muốn thương tổn anh, nhưng trên thực tế chỉ là đang thỏa mãn lòng hư vinh của mình. Hay là ích kỉ mà nghĩ đem đối phương làm vỏ xe phòng hờ mà thôi.
Thịnh Đản nghiêng đầu qua suy nghĩ một chút, nói tiếp, "Thật ra thì em còn rất ích kỉ, dùng danh nghĩa bạn bè trói anh, để cho mình hưởng thụ cảm giác anh chăm sóc có vẻ danh chính ngôn thuận. Nếu như anh cảm thấy như vậy làm anh khó xử hoặc là càng khó chịu, về sau em có thể tận lực không xuất hiện trước mặt anh, chỉ là anh yên tâm, mặc kệ anh gặp phải chuyện gì, em tuyệt đối sẽ đứng ưỡn ra trước anh đấy!"
"Phi, thế nào ưỡn? Em cho rằng mình là nữ King Kông? Thần Long đấu sĩ?" Anh nhất thời có loại cảm giác dở khóc dở cười bất đắc dĩ, ngược lại cảm thấy giải thoát, lời nói nén ở trong lòng lâu như vậy, rốt cuộc toàn bộ đều nói ra.
"Anh xem nhẹ người ta, em rất có lực chiến đấu, chỉ là không muốn vì người không đáng giá lãng phí tinh lực. Nhưng nếu như là anh hoặc là Lục Y Ti, vậy là bất đồng. Nếu ai dám chọc bạn bè cùng người nhà của em, em nhất định không để cho hắn tốt hơn. Mượn dùng lời của anh, các người đều không bỏ được khi dễ người, tại sao bị người khác khi dễ."
"Tùy Trần cũng là người không đáng giá để em lãng phí tinh lực sao?" Nếu đã nói đến đây rồi, Thích Huyền cũng không giống như những người khác, luôn cẩn thận từng li từng tí kiêng dè không đi nói tới anh ta.
Nếu như nói trước kia còn không xác định, trải qua hôm nay, anh dám khẳng định Thịnh Đản như cũ không bỏ được Tùy Trần, mà tên kia cũng hiển nhiên vẫn còn rất quan tâm cô, nếu không như thế nào có thể sau lúc nghe Thịnh Đản hẹn anh, cư nhiên xúc động lái xe đụng anh.
Nếu như vậy, tại sao cô không giữ lại những thứ lực chiến đấu kia, đem Tùy Trần đoạt lại?
Giống như Thích Huyền đoán, sau khi nghe lời của anh, Thịnh Đản rơi vào trầm mặc, cúi thấp đầu, ý vị níu lấy vạt áo của mình.
Anh cho là cô sẽ tiếp tục chọn lựa trốn tránh, không ngờ tới, cô bất thình lình ngẩng đầu lên, nghiêng con mắt, cười khổ: "Tất cả nói là bất đồng. Em thích anh ta, sở dĩ phải hi vọng anh ta tới chăm sóc bảo vệ em. Nhưng em quên. . . . . . Đàn ông các anh chỉ muốn bảo vệ chăm sóc của cô gái mình thích mà thôi."
"Không tranh không đoạt không hỏi, như thế nào biết cậu ta không thích em?"
"Em hiểu rõ, anh ta không phải là không yêu thích em, chỉ là không yêu em. Anh ta rất hưởng thụ cảm giác có một cô gái giống như em nói gì nghe nấy vây quanh anh ta, anh có biết không, đã từng chỉ cần anh ta vừa gửi thông tin nhắn nói muốn gặp em, em liền lập tức chạy tới. Em sẽ không tức giận, không có dám bất kỳ yêu cầu xa vời nào, cũng không cần danh phận, cô gái đần như vậy đi đâu tìm được người thứ hai." Cho nên, cô đi, Tùy Trần sẽ đuổi theo; cô không thấy, Tùy Trần sẽ tìm. Những hành vi này, đều không liên quan đến yêu.
Thịnh Đản cho là mình đã không có nước mắt, kết quả, nói xong, vẫn không tốt mà khóc.
Đầu kia Thích Huyền trầm mặc hồi lâu, không báo động trước bay ra một tiếng cười: "Nhìn thấy em khóc, anh vui vẻ hơn nhiều."
". . . . . ."
"Em, cô gái chết tiệt, cự tuyệt liền cự tuyệt, cần gì phải ghim anh bốn đao chứ? Thù này không báo, anh chết sẽ không nhắm mắt!"
"Vậy bây giờ anh có thể đi chết! !"
"Này, em không phải là nói anh là người đều không bỏ được khi dễ người sao?"
"Bắt đầu từ hôm nay đã không phải!"
Thật không phải rồi sao? Nếu quả thật không phải, Thịnh Đản cũng sẽ không sau ở đêm đó, đột nhiên thay đổi tâm ý quyết định tham dự lễ chúc mừng rồi.
Không sai, cô chính là vì Đỗ Ngôn Ngôn mà đi .
Bởi vì phải chuẩn bị màn tú mở màn, cho nên hoan nghênh thảm gì đó, Thịnh Đản dứt khoát bỏ qua. . . . . .
-_-||| được rồi, cô thẳng thắn, thật ra thì chuyện là như vầy: khi cô quyết định phải tham dự, chuyện thứ nhất chính là lôi kéo Sâm ca thảo luận trên thảm đỏ nên mặc cái gì. Kết quả, Sâm ca nói như vậy.
—— Thịnh Đản à, thật ra là như vậy. . . . . . Bởi vì bây giờ nhân khí của cô còn chưa đủ, không có người ái mộ giơ đèn thét chói tai không có quần chúng mong đợi trang phục của cô cho nên người chịu trách nhiệm căn bản cũng chưa có an bài cô được hoan nghênh trên thảm hồng!
Đồng nhất bồn nước lạnh lớn tưới lên cô gọi là đầm đìa máu tươi, cả người đều thảm.
"Thịnh Đản, cậu đừng moi móc, bụi trên cây cột tường phía sau đài đều bị cậu moi móc hết rồi." Lục Y Ti đỡ trán, bất đắc dĩ liếc mắt Thịnh Đản núp ở sau cây cột, vừa quan sát thảm đỏ tiếp sóng, vừa không ngừng giày xéo cây cột.
"Người ta đã rất không có tự do, bây giờ không phải moi móc hạ cây cột cũng phải nhìn có người tức hay không!" Cô càng dùng sức.
Giận chó đánh mèo, đây tuyệt đối là thuộc về dạng giận chó đánh mèo trắng trợn.