• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thì ra là, mặc kệ đi qua bao nhiêu lần tú trên đài T, đối mặt vô số tiền bối to lớn ngồi phía dưới buổi lễ, vẫn sẽ khẩn trương.

Thịnh Đản nắm chặt lòng bàn tay ướt mồ hôi, một đường hít sâu giữ vững, đạp một bước cuối cùng, sau khi xác định mình biến mất ở tầm mắt người xem, bàn chân cô mềm nhũn, vốn còn muốn dựa vào đồng nghiệp chống đỡ hạ xuống, không ngờ đối phương mềm còn nhanh hơn cô.

Vì vậy, thời điểm lại đi xuống thông hướng phía sau bậc thang, Thịnh Đản bi kịch cùng người mẫu khác té thành một cục.

Trường hợp thật sự có đủ nhếch nhác, khi cô thật vất vả thoát khỏi đám tỷ tỷ đè ở trên người mình, phí sức xoa eo muốn bò dậy, đỉnh đầu bay tới một hồi cười lạnh khinh thường.

Là thanh âm Thịnh Đản quá quen thuộc cay nghiệt cùng chói tai, thần kinh của cô trong nháy mắt trở nên căng thẳng, ngước mắt, tầm mắt theo đôi giày cao gót màu trắng trước mặt nhìn lên, rốt cuộc, ánh mắt đón nhận khuôn mặt mà cô không muốn thấy nhất vào lúc này.

"Còn tưởng rằng sâu róm biến thành bươm buớm rồi, đặc biệt nghĩ đến nói cho cô tiếng chúc mừng, cô cũng không cần cúi đầu rạp xuống đất như vậy để nghênh đón tôi chứ."

Giọng nói mỉa mai nguội lạnh chui vào màng nhĩ của Thịnh Đản, cô nhăn nhăn đôi mày thanh tú, coi thường đôi tay trước mặt muốn dìu cô đứng dậy, vẫn bò dậy, mặc dù tư thái dùng cả tay chân không quá lịch sự, nhưng so với tiếp nhận bố thí của Đỗ Ngôn Ngôn, cô tình nguyện nhếch nhác.

"Thịnh Đản, chúng tôi đi thay quần áo trước. Một hồi sẽ liên hoan, có muốn chúng tôi chờ cô cùng đi hay không?" Tiếng hỏi của một vị sư tỷ truyền đến từ sau lưng.

"Không cần chờ đâu, mấy chị đi trước đi, hôm nay thứ bảy, trong tiệm nhiều người, tránh cho quá thời gian người cũng không thấy đến, tôi thay xong sẽ tới." Ưu điểm của người mẫu chính là, mặc kệ có bao nhiêu khó coi, chỉ cần bò dậy, trong nháy mắt là có thể khôi phục trạng thái tốt nhất. Mỉm cười cùng sư tỷ chào hỏi xong, Thịnh Đản xoay người, nhíu mày, chứa đựng hơi lạnh mỉm cười, suy nghĩ tới Đỗ Ngôn Ngôn.

Cô ta mặc một bộ váy dài màu hồng, là sự ăn mặc trung quy trung củ không sai.

Thịnh Đản vốn tưởng rằng loại trường hợp như thế này, lấy cá tính của Đỗ Ngôn Ngôn sẽ nghĩ hết mọi biện pháp thu hút ánh nhìn của người khác, bây giờ nhìn lại, dù là chủ bút "Nam style", vô số nhân vật nổi tiếng tập hợp đên tham dự lễ chúc mừng lớn, cũng sẽ sợ nổi bật quá sức lực.

"Đỗ tiểu thư tìm tôi có việc sao?" Tình cảm của họ không có tốt như vậy, nhìn nhau không nói gì liền miễn, Thịnh Đản dẫn đầu nói.

"A, không có việc gì, quen biết một thời gian, tới chúc mừng cô có thể tiến thân vào lễ chúc mừng mới, mặc dù không đi được thảm đỏ, nhưng coi như là có tiến bộ." Cô ta dám nặn ra nụ cười sáng lạn hơn so với Thịnh Đản, thỏa đáng ứng đối, trong lời nói cũng không quên chữ chữ ngậm kim châm.

Thịnh Đản không phải người am hiểu quanh co lòng vòng: "Này vừa khéo, ngược lại thật ra thì tôi tìm cô có chuyện đấy."

". . . . . . Chuyện gì?" Cô cười quá mức chói mắt, cái loại cười nắm chắc phần thắng đó, khiến Đỗ Ngôn Ngôn trong chốc lát rối loạn trận cước.

"Cô làm qua chuyện gì tự mình không biết sao?" Thịnh Đản không trả lời mà hỏi lại. Đột nhiên có chút hiểu tại sao trước kia Đỗ Ngôn Ngôn rất thích tuần tự tiến hành kích động cô, thì ra là cảm giác chầm chậm hành hạ đối thủ, chính xác là rất không tệ. Mặc dù không tệ, nhưng bản tính của Thịnh Đản làm cho cô không có hứng thú tiếp tục nữa, cùng để cho mình khó chịu với người nói chuyện phiếm, thật sự rất không có cảm xúc, "Về điểm người kia không nhận ra chuyện bẩn của cô, nếu như là giá họa cho người khác, tôi thật đúng là không có thời gian đi xuyên phá, nhưng tại sao cô lại cố tình muốn chọn Thích Huyền chứ."

"Tôi không hiểu cô đang nói gì. . . . . ."

"Cô không hiểu cũng không sao, đợi đến lúc gây ra, xem những thứ kịch vui kia cô sẽ hiểu. Nghe nói trên tay cô cũng không có ít đồ văn đặc sắc, có muốn suy tính thu tay lại hay không, còn kịp." Những người đó đâu chỉ hiểu, còn có thể tha thiết nhìn chằm chằm kịch tình liên tiếp, tám giờ đúng, phim nhiều tập cũng không đặc sắc như vậy.

"A, cô cho rằng có bao nhiêu truyền thông dám bạo loại chuyện không bằng chứng nói ra miệng."

"Vậy cô cho là tôi sẽ ngốc đến mức không có gì cả mà tìm người đi yêu sách sao? Biết cô lâu như vậy, dù sao cũng nên học được vài điểm rồi."

"Cô. . . . ." Rốt cuộc cô có cái gì, Đỗ Ngôn Ngôn không rõ ràng lắm, rõ ràng cảm thấy Thịnh Đản rất có thể chỉ là đang phô trương thanh thế, nhưng ánh mắt của Thịnh Đản lại làm cho cô không khỏi có chút sợ hãi, "Đây là chuyện giữa tôi và anh em bọn họ, có phải cô trông nom quá rộng hay không."

"Chuyện giữa cô và anh em bọn họ, đem Thích Huyền kéo vào làm cái gì? Anh ấy đã cùng cô rồi hả?"

". . . . . ."

"Bên cạnh cô yêu anh trai lại vừa nắm em trai không thả, cuối cùng giấy không thể gói được lửa không cẩn thận chơi lớn rồi, còn oán trách người ta thực xin lỗi cô, Đỗ tiểu thư, logic của cô thật đúng là bất phàm, trong từ điển của cô cũng chưa có ‘tự mình tỉnh lại’ sao?"

"Nếu như cô nhất định xen vào việc của người khác, vậy thì đừng trách tôi kéo cô xuống nước, đem trường hợp làm cho càng khó coi hơn!"

"Tôi dám đấu với cô, cũng sẽ không thua." Nói cứng, xoay người rời đi, đây là bộ sách võ thuật cấp lực.

Đây đại khái là từ lúc Thịnh Đản chào đời tới nay đối với người khác đặt xuống lời nói cực kỳ có khí thế như vậy, ít nhất chính cô cảm thấy như vậy.

Mẹ cô vẫn nói, không nên đấu cùng người khác, coi như thắng, cũng hao phí mất tinh lực cùng tâm thần, cũng sẽ để cho kết cục biến thành hai bên tổn hại.

Cho nên thời điểm mỗi lần bị chọc tới, Thịnh Đản luôn trấn an mình, chỉ cần không đụng vào ranh giới cuối cùng của cô là tốt rồi, mà trên thực tế, vì để tránh cho rắc rối chuyển biến xấu, cô có thói quen đem ranh giới cuối cùng một giáng lại giáng. Nhưng Đỗ Ngôn Ngôn quá mạnh, ép cô phải đem ranh giới cuối cùng hạ xuống! Khi dễ cô coi như xong, còn dám khi dễ bạn bè của cô, thật là quá đáng!

Vẫn là câu nói kia, cô đều không bỏ được bạn bè bị khi dễ, tại sao bị người khác túm tóc, tại sao, tại sao!

Một đường bộ dáng cắn răng nắm quyền oán niệm, thật sự cùng mới vừa rồi cùng Đỗ Ngôn Ngôn giằng co thì có tư thế một trời một vực.

Vậy mà, khi vừa đi vào phòng thay quần áo, một đạo sức hút thình lình xảy ra níu lấy cổ tay của cô, cô chợt bị kéo vào gian thay đồ, còn chưa làm rõ ràng tình huống thế nào, vốn tưởng rằng là Lục Y Ti lại đang chơi đùa thần bí, cô không kiên nhẫn mắt trợn trắng, ngước mắt, mở miệng: "Cậu thật không. . . . . ."

Cái từ "Tán gẫu" xem ra không có cơ hội xuất hiện.

Không gian bên trong thu hẹp, vẫn không nhúc nhích ngăn cản ở trước mắt cô, bóng dáng chiếm cứ hơn phân nửa phòng thay quần áo, để cho cô đầu óc trong nháy mắt bị rút không, ngay cả dòng máu trong thân thể cũng đều bị hút hết.

Cô tựa như một thân thể trống rỗng, toàn thân lạnh lẽo, mang theo khẽ run, ngây ngô nhìn anh.

Tầm mắt chạm nhau, Tùy Trần chau đồng tử đen như mực ngưng tụ lại, không nháy mắt tập trung nhìn cô gái trước mặt, có loại ảo giác dường như đã có mấy đời.

Đã từng quen thuộc như vậy cũng cho là vĩnh viễn sẽ ở người bên cạnh mình, quay người lại liền biến mất lâu như vậy ở trong thế giới của anh, bọn họ lần trước gặp mặt thậm chí ngay cả câu "Gặp lại" cũng không kịp nói.

Anh đem đốt ngón tay chống đỡ trên tường nắm chặt, bờ môi buộc chặt, lòng tham muốn đem cô nhìn cho đủ.

Nhưng bao vây trên mặt cô là lớp trang điểm, khiến Tùy Trần nhìn không rõ lắm.

Anh không nhìn thấy khóe miệng cô mỉm cười như ngày trước, không nhìn thấy khóe mắt đuôi lông mày cô lộ ra nét lệ thuộc vào.

Không tự chủ, Tùy Trần giơ tay lên, ngón cái sờ nhẹ lên gò má của cô, dừng lại một lát sau, chợt bắt đầu dùng sức, kích động muốn lau đi lớp trang điểm chướng mắt kia.

"Anh có bệnh phải hay không? Làm cái gì thế!" Bị đau, Thịnh Đản hồi hồn nghiêng mặt sang bên, đẩy đôi tay kia ra, chuyển con mắt hung hăng trừng Tùy Trần. Rất tốt, nghĩ nhiều lời dạo đầu hơn nữa đều là phí công, ở trước mặt anh tất cả ngụy trang và phòng đều bị tan vỡ!

Cô tan vỡ đối với Tùy Trần mà nói là chuyện tốt, thì ra là cho dù là lúc nét mặt cô tức giận, anh đều nhớ nhung.

Anh không chút để ý dắt bên môi nụ cười yếu ớt, Thịnh Đản sẽ không biết, đây là từ lúc gần ba tháng tới nay, lần đầu tiên Tùy Trần cười.

Từ từ hơi dừng lại rồi động tác có vẻ thô bạo, anh quay đầu đi, cười ngây ngô, trong mắt đen là ảnh ngược hiện ra bộ dáng cô đang trợn tròn đôi mắt, nhìn một chút, nụ cười không khỏi sâu hơn.

Chờ ý thức Tùy Trần tỉnh táo lại thì anh phát hiện anh đã gặm cắn cánh môi Thịnh Đản.

Cô liền giật mình, vẻ mặt ngốc trệ, nhìn không chớp mắt cái khuôn mặt gần trong gang tấc kia, quên cả phản ứng.

Anh hài lòng phát ra một tiếng hừ nhẹ, nhắm mắt lại, tăng thêm sức lực, hung hăng cắn môi dưới của cô, thừa dịp cô theo bản năng kêu đau, anh có cơ hội không thể mất chui đầu lưỡi vào, môi lưỡi dây dưa, vẫn là tư vị ở trong trí nhớ, tất cả khó chịu giống như đều một khắc này lấy được an ủi.

"Ưmh. . . . . ." Thịnh Đản ngâm khẽ từ trong hoảng hốt tránh thoát, trải qua kinh nghiệm để cho cô hiểu, ra sức giãy giụa đều không có ích lợi gì, vì vậy cô đã có kinh nghiệm, tiết kiệm được hơi sức, nhăn mày lại, hung hăng cắn lưỡi của anh, rất dùng sức cắn.

Cô thành công, Tùy Trần bị bức lui, giữa hàng lông mày hiện ra chữ “Xuyên”, thở hổn hển, nhìn chăm chú dò xét cô.

"Nếu như không có việc gì mà nói, tôi muốn cáo từ trước." Bị Tùy Trần vây kín ở trong không gian nhỏ như vậy, cô cảm thấy sắp hít thở không thông, chỉ muốn mau né đi.

Đáng tiếc, Tùy Trần không để cho cô như ý nguyện, khi tay của cô mới vừa chạm lên cửa phòng thay quần áo thì anh chợt đưa tay dùng sức, túm kéo thân thể của cô, đem cô tựa vào bên tường.

Rất rõ ràng, thật vất vả bắt được cô, anh sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.

"Tại sao không gọi điện thoại cho anh?" Nói chuyện đồng nghiệp, một tay anh chống trên tường bên tai Thịnh Đản, một cái tay khác không để ý cô ngăn trở nắm giữ eo nhỏ của cô.

". . . . . . Tại sao muốn gọi điện thoại cho anh?" Địa phương quá nhỏ, không gian có thể tránh né cũng quá nhỏ, Thịnh Đản chỉ có thể vừa hết sức duy trì mặt ngoài bình tĩnh, vừa cố gắng hướng một bên hoạt động.

Nhưng cô mới di chuyển hai bước nhỏ, Tùy Trần lại siết chặt tay bên eo cô, keeos cô lại gần hơn: "Anh bảo Tạ Miểu chuyển cáo qua em, nếu có chuyện gì liền gọi điện thoại , anh để 24h không tắt máy. Tại sao không gọi?"

Đang nói thời điểm anh ở Anh quốc sao? Thời điểm chuyện giữa anh và Đỗ Ngôn Ngôn bị chọc ra sao?

Chuyện xa xưa như vậy, Thịnh Đản hi vọng mình có thể quên, cố tình phát hiện mình vẫn đem mỗi một chi tiết nhỏ lúc đó đều nhớ rõ ràng như vậy.

Cô hơi cúi đầu mấp máy môi, một lát sau, như không có việc gì ngẩng đầu mỉm cười: "Bởi vì không có việc gì."

"Vậy sao. . . . . ." Anh nheo tròng mắt lại, hận không thể xé bỏ tất cả ngụy trang của cô, "Vậy tại sao dọn nhà, đổi điện thoại, đều không nói cho anh biết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK