• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hội trường rất tối, giống như rạp chiếu phim sau khi tắt đèn, chỉ có ánh đèn màu trắng trên T đài làm nổi bật lên, như kim cương lấp lánh lóe sáng.

Tiếng nhạc ồn ào bao phủ nhịp tim đập dồn dập của Thịnh Đản, môi cô mím chặt, nhìn không chớp mắt bóng dáng trên T trên.

Tới hay là không? Cô từ chối thật lâu.

Ném tiền xu, xé cánh hoa. . . . . . Thậm chí ngay cả loại thủ đoạn ngây thơ cũng thử vận dụng qua.

Những kết quả bói toán nhàm chán kia thế nào, cô cũng không nhớ rõ, cũng không quan trọng, dù sao rốt cuộc cô vẫn tới rồi.

Vào giờ phút này an vị ở vị trí hàng đầu tiên, sau khi chờ mong thật lâu, rốt cuộc cũng đợi đến khi Tùy Trần ra sân.

Đây là lần đầu tiên Thịnh Đản nhìn anh ở trên catwalk show, cũng là lần đầu tiên biết ở trên T đài kia, anh làm cho người ta không dời mắt nổi. Ngay cả những trang phục được anh mặc lên người, cũng có vẻ cực kỳ xuất chúng.

Quan trọng hơn là, từ khóe miệng đến đáy mắt anh nồng đậm ý cười.

Thịnh Đản còn tưởng lầm là mình hoa mắt, nghiêng người lại gần T đài để xác nhận lại.

Cho đến khi xác nhận Tùy Trần thật sự là đang cười, không giống với nụ cười lạnh lùng trước đây, trên T đài, nụ cười của anh phát ra từ nội tâm.

Cô không biết là. . . . .

Tùy Trần sở dĩ không tự giác cong khóe miệng lên, là bởi vì ở giữa hàng ghế khách quý nhìn thấy cô.

Rất khó hình dung, lúc chống lại tầm mắt cô trong nháy mắt kia chính là tâm tình của anh, anh chỉ biết rằng, tất cả những thấp thỏm trước khi gặp được cô, toàn bộ được tiêu trừ.

Có lẽ Tạ Tam Thủy thuận miệng nói mà mà lại đoán đúng, cô không đến, anh thật sự đi không tốt trận tú này.

Tâm đã bị nắm vững vàng, nhớ lại, rốt cuộc tại sao cô muốn tránh anh? Còn tính toán trốn tránh bao lâu? Có thể hay không cứ không giải thích được như vậy, từ đó không hề liên lạc nữa?

Chuyển tiến vào phía sau đài, anh vội vàng vừa dùng tốc độ nhanh nhất thay xuống bộ trang phục trên người, vừa dặn dò trợ lý bên cạnh, "Bảo Tạ Miểu đem Thịnh Đản tới phía sau đài."

"Bây giờ?" Trợ lý kinh ngạc xác nhận lại.

"Có vấn đề gì không?" Phủ thêm áo khoác, anh nhíu mày hỏi ngược lại.

"Thế nhưng sau bộ trang phục này vẫn còn phải chào cảm ơn đấy."

"Đem cô ấy vào đây trước." Anh dằn lại tính tình lặp lại lần nữa, giọng điệu không cho phép nghi ngờ.

Trực giác nói cho anh biết, nếu không đem Thịnh Đản vào đây trước, sau khi kết thúc, nói không chừng cô sẽ không nói hai lời liền lập tức rời đi trước.

Tùy Trần không phải lần đầu tiên đi catwalk show, hẳn không luống cuống, cũng không cần bạn bè đặc biệt chạy tới cổ vũ.

Sở dĩ muốn Thịnh Đản tớ, là bởi vì muốn gặp cô, suy đoán nghe cô nói chuyện.

. . . . . .

Tạ Miểu làm việc với hiệu suất rất cao, khi Tùy Trần cùng với nhà thiết kế cúi đầu cảm ơn cuối buổi diễn, thuận lợi hoàn thành cả tràng tú sau đó trở lại phía sau đài thì thấy Thịnh Đản đã ngồi ở chỗ trống trước bàn trang điểm, đung đưa hai chân, trong mắt đánh giá những thứ mới lạ bốn phía.

Anh không kịp thay trang phục liền cười đi lên trước, cố ý đem Coke ướp lạnh mới mua từ trong máy bán hàng tự động ở hành lang dán sát vào gương mặt của cô, rước lấy cô luôn miệng sợ hãi kêu.

"Ghét, rất lạnh đấy!" Thịnh Đản quay đầu thấy rõ người phía sau, bất mãn trừng anh, oán trách.

"Ăn cơm tối chưa?" Anh buồn cười nhìn bộ dáng trợn mắt trừng trừng của cô, không nhịn được giơ tay lên thay cô vuốt đi những giọt nước đá đọng lại trên mặt cô.

Rõ ràng là động tác vô cùng thân mật, thế nhưng anh lại làm rất tự nhiên, điều này làm cho gương mặt phiếm đỏ của Thịnh Đản càng lúc càng thấy mình không ổn, dễ dàng bị một hành động và lời nói của anh trêu chọc.

Cô vội vàng tránh tầm mắt, mượn cớ đưa mục lục nhãn hiệu giới thiệu trong tay để che giấu động tác lúng túng, cố đáp vẻ tùy ý: "Còn chưa, trận tú này cũng quá biết bấm thời gian, vừa đúng lúc cơm tối, em đâu kịp ăn, sau đó có phải hay không có thể có Lễ Chúc Mừng?"

"Không được."

"Ai?" Cự tuyệt cũng quá quả quyết nhỉ? Cô cũng chỉ là không có chuyện nên nói nhảm thôi, cũng sẽ không thật sự đi ăn không uống không, lễ phép phải đi trước chứ, ít nhất anh nên khách khí một chút.

"Cùng anh ăn, anh chẳng muốn đi Lễ Chúc Mừng."

Mặc dù chỉ là một bữa cơm tối, Tùy Trần vẫn như cũ, không muốn có quá nhiều người không có liên quan tồn tại, chỉ muốn lẳng lặng, cho dù là cùng cô ăn ở quán ven đường cũng được.

Thịnh Đản nhận lấy lon cô ca đã được anh mở ra, không yên lòng nhấp một hớp. Cũng đã tới, dừng một bữa cơm tối mà thôi, nếu như cự tuyệt hình như có vẻ quá kiêu căng. Sở dĩ đáp ứng đi mà nói, cô lại đắn đo không biết nên đơn độc đối mặt với anh thế nào. Suy nghĩ một hồi, cô nhếch môi cười, ngẩng đầu lên, "Được, bảo cả Thích Huyền và bọn Tam Thủy ca cùng đi."

"Bọn họ không rảnh." Tùy Trần nghiễm nhiên tựa như người phát ngôn thay bọn họ cự tuyệt lời mời của Thịnh Đản, "Chẳng qua là anh rảnh rỗi. Đi thay trang phục trước, chờ anh."

"Không hỏi qua một tiếng làm sao biết bọn họ không rảnh, này, này. . . . . ."

Thịnh Đản nhất quyết không tha la hét, nhưng lại bị Tùy Trần để lại sau lưng tất cả, anh không cần lãng phí tinh lực hỏi, cho dù bọn Tạ Tam Thủy có rảnh rỗi, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp tìm một chút chuyện để cho bọn họ không rảnh.

Tiếng bước chân có lực vang vọng ở khoảng trống của bãi đỗ xe, Thịnh Đản buồn bã nhìn chằm chằm bóng lưng nhàn nhã trước mặt, nghiến răng nghiến lợi.

Người đàn ông này không chỉ có nhỏ mọn, lòng trả thù nặng, còn chuyên chế độc tài!

Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô sợ cái gì, Tùy Trần sẽ làm cái gì, nhiều lần đều có thể trúng mục tiêu chỗ yếu hại cô.

"Đêm hôm đó. . . . . ."

Ví dụ như, cô sợ anh sẽ nhắc tới chuyện đêm đó, cũng hoàn toàn không chuẩn bị lý do thoái thác ứng phó, anh chính là không e dè đề cập tới.

"Ai, ngại quá, em không có tiền dư, chỉ có thể mời ăn quán ven đường, nếu anh không có thói quen, vậy thì hẹn hôm khác chúng ta cùng đi." Thịnh Đản liên tục không ngừng cắt đứt lời của anh, xem ra bữa cơm này không thể nào ăn được dễ dàng, nếu cố gắng mang nhiều chút sách lược cứu binh sẽ mất hiệu lực, cô định nửa đường bỏ cuộc rồi.

"Anh rất quen."

". . . . . ." Nhưng em không có thói quen!

Muốn cô làm bộ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra mà đối diện với Tùy Trần, mệt chết đi!

Không khí đang lâm vào lúng túng, phía sau bọn họ, đột nhiên truyền đến tiếng còi xe.

Tùy Trần không quá nhạy cảm, chỉ cho là đang cản con đường của người khác, lôi kéo Thịnh Đản lui lại mấy bước về phía bên kia.

Chiếc xe kia không có ý rời đi, ngược lại còn tắt máy.

Rốt cuộc, Tùy Trần nghi ngờ nhíu nhíu mày, liếc mắt quan sát người bước ra từ trong xe.

"Đã kết thúc?"

Người đàn ông nói chuyện là người mà Thịnh Đản chưa từng thấy qua, nhưng cô gái bên cạnh rúc vào người đàn ông kia, ngược lại cô rất là quen thuộc.

Đỗ Ngôn Ngôn còn rất quan tâm Tùy Trần, cô ta dám công khai ở trước mặt anh tựa vào người đàn ông khác, vậy cũng chỉ có một khả năng. Người này là anh trai của Tùy Trần?

"Sao anh ở chỗ này?" Trong nháy mắt, Tùy Trần thu lại ý cười.

"Không muốn gặp anh sao?"

"Chính xác là không nghĩ tới."

"Vậy, cô ấy?" Nói xong, Thành Luật rút cánh tay đang bị Đỗ Ngôn Ngôn khoác ra, đem cô đẩy về phía trước mấy bước, "Rất muốn thấy cô ấy nhỉ."

Chốc lát, giữa hai lông mày của Tùy Trần thoáng qua kinh ngạc, Thành Luật không phải là người có tế bào hài hước, cho nên rất dễ nhận thấy những lời này không phải vui đùa.

"Nghe nói cậu thích cô ấy?"

Chốc lát trầm mặc không nói, xem bộ dáng là không chờ đến khi Tùy Trần trả lời, Thành Luật cũng không hề để ý gì, ngược lại rất vừa lòng hướng tới gần chiếc xe, khóe miệng lặng lẽ hiện lên nụ cười lạnh nhạt nhẽo, "Yên tâm, anh không đến mức vì một cô gái mà trở mặt với em trai. Nếu cô ấy nguyện ý ở với cậu, thì anh không có vấn đề. Nhưng nếu như các người muốn hưởng thụ lạc thú yêu đương vụng trộm, thật xin lỗi, cho anh kết cục có vợ ngoại tình thì rất thê thảm."

Phụ nữ, muốn anh hao phí tinh lực chém giết, không thể nào.

Anh chỉ không nhịn được mình bị coi là kẻ ngu chẳng hay biết gì.

"Có thể đừng ở trước mặt bạn gái của em nói những lời này được không? Em sợ cô ấy sẽ hiểu lầm." Nói xong, Tùy Trần duỗi tay ra, mạnh mẽ kéo Thịnh Đản vào trong ngực, kìm ở trước ngực, không để cho cô có cơ hội tránh thoát, cánh môi như chuồn chuồn lướt nước sát qua khóe miệng của cô. Suy diễn hết ngọt ngào, anh khẽ nở nụ cười tỏ rõ lập trường, "Em không có hứng thú đối với chị dâu tương lai, anh cứ giữ lại mà từ từ hưởng dụng đi."

Thành Luật híp híp con mắt, bén nhạy bắt được giữa hai hàng lông mày của Đỗ Ngôn Ngôn thoáng qua tia ghen tỵ.

Xem ra cậu ấy chân chính cần trông nom là cô gái kia mới đúng.

"Xem ra kế tiếp hai người có hẹn? Vậy thì không quấy rầy." Lời nói nhỏ nhẹ, Thành Luật dẫn đầu xoay người chui vào bên trong xe, Đỗ Ngôn Ngôn lập tức thức thời theo đuôi. Trước khi đi, lúc cửa xe còn mở một nửa anh cố ý ném ra dặn dò từ trong cửa sổ xe, "Không cần kết giao bạn gái lung tung, có rảnh thì mang về nhà ăn bữa cơm."

Cho đến khi nhìn theo đèn sau xe của bọn họ biến mất ở bãi đỗ xe, Tùy Trần mới rút tay đang ôm Thịnh Đản về, không được tự nhiên mấp máy môi, "Ngại quá."

Thịnh Đản chậm rãi xoay mắt nhìn, gắt gao tập trung nhìn anh một lúc lâu.

Khóe miệng giống như vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh, cái loại độ ấm đó đối với cô mà nói đã sớm không còn xa lạ gì, lại lần nữa đem đến cho cô khuất nhục.

"Nếu như vì cần em giúp một tay mới cố ý tới tìm em, tại sao không để cho Tam Thủy ca nói chuyện rõ ràng trong điện thoại." Cô lui về phía sau một bước dài, kéo ra khoảng cách với Tùy Trần, hết sức ẩn nhẫn đè ép lửa giận.

Cô tựa như tên đần độn, ở nhà từ chối lâu như vậy, cuối cùng vẫn còn chạy tới đây.

Kết quả, giá trị sự tồn tại của cô chỉ vì thay anh giấu giếm quan hệ không thể cho ai biết với Đỗ Ngôn Ngôn sao?

Bạn bè gặp nạn nên giúp bạn không tiếc cả mạng sống, loại đạo lý nghĩa khí cùng ưỡn ngực này thì cô hiểu. Nhưng là, ít nhất cũng nên giữ cho cô quyền cảm kích!

"Anh không ngờ bọn họ sẽ đến."

"Vậy thì thật là khéo nhỉ!"

"Đúng là thật khéo." Anh phiền não quay đầu, chưa bao giờ biết thì ra là cô gái này cố chấp lại đáng sợ như vậy, "Sớm biết bọn họ sẽ đến, anh sẽ không để cho Tạ Tam Thủy đem em nhúng vào vũng nước đục này."

Sao anh lại ngu xuẩn vậy? Hiểu lầm lần trước cũng còn chưa tiêu tan hết hiềm khích, anh lại làm nó đậm hơn chứ?

"Chuyện này không liên quan đến Tam Thủy ca! Người kéo em vào vũng nước đục này chính là anh! Là anh không hiểu ra sao cả nói em là bạn gái, là anh lần lượt chủ động trêu chọc em! Nếu muốn giấu giếm quan hệ giữa anh và cô ấy cũng được, hoặc là ngu ngốc đến mức muốn kích thích lòng đố kỵ của cô ấy cũng được, làm phiền anh đi tìm người khác! Dù là bạn bè, cũng không bao gồm loại đặc biệt phục vụ này!" Mặt cô đỏ lên, rống hùng hồn.

Thịnh Đản quả nhiên là không thể kích động, một khi van cảm xúc bị mở ra, sẽ mất khống chế.

Nghe vậy, tròng mắt đen của Tùy Trần ngưng tụ, bị nhiễm miệng không ngăn cản của cô, "Vậy thì làm bạn gái thật của anh."

". . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ."

Nhìn nhau không nói gì, trầm mặc ùn ùn kéo đến.

Thịnh Đản không chớp mắt nhìn anh hồi lâu, tràn ra cười lạnh. Anh thật sự biết mình đang nói cái gì không?

Loại này mà trở thành sự thật vậy thì giọng điệu bất đắc dĩ tiếp nhận kia là ý gì?

Dáng dấp của cô thoạt nhìn rất giống như chó vẩy đuôi mừng chủ?

"Tiền bối thật đúng là vĩ đại, đem mình làm hồi thu trạm sao? Thật sự cảm ơn, cho dù tôi không có đàn ông muốn, tuyệt đối sẽ không cân nhắc qua anh! Làm phiền anh tìm chị dâu tương lai của anh tiếp tục dùng quy tắc ngầm đi!"

Sau khi quẳng xuống lời nói, cô phẫn hận bước đi thật nhanh, rời đi.

Thịnh Đản thừa nhận, yêu thích Tùy Trần là thật, nhưng cô không muốn loại này.

Đây coi là cái gì? Bởi vì trong lúc đó cùng Đỗ Ngôn Ngôn có quan hệ mưa gió mà làm ra lựa chọn tiêu cực này?

Mặc dù đơn phương yêu mến nhất định có vẻ hèn mọn, nhưng cô cũng không cam nguyện làm vỏ xe phòng hờ.

Tiếng bước chân thuộc về cô trầm trầm vang vọng ở bãi đỗ xe, tràn đầy hơi thở phẫn uất.

Tùy Trần thẩn thờ đứng ngẩn người, bàn tay lúc trước ôm chầm cô bỗng trở nên trống rỗng. Cứ kinh ngạc như vậy mà nhìn xem bóng dáng đang cách mình càng ngày càng xa, nhìn cô khom người xuống cởi xuống giày cao gót, bước chân càng lớn hơn, giống như là không kịp chờ đợi muốn biến mất từ trong thế giới của anh.

Bước chân của anh nâng lên lại hạ xuống, nhiều lần muốn đuổi theo, nhưng lại bởi vì nhớ lại những lời nói của cô mà dừng lại.

—— Làm phiền anh tìm chị dâu tương lai của anh tiếp tục dùng quy tắc ngầm đi.

Quy tắc ngầm? Lời như thế, kể từ sau khi anh và Ngôn Ngôn ở chung một chỗ, liền bên tai không dứt, đã sớm vô cảm rồi.

Nhưng tại sao, khi nói ra từ trong miệng của cô, anh liền không có biện pháp không chú ý đến.

Thì ra là, cho tới nay cô đều nhìn anh như vậy sao?

Anh không có tốt kiên nhẫn như vậy, đi dây dưa với một cô gái hiểu lầm mình nặng nề như vậy. Nếu như chung đụng lâu như vậy rồi, chỉ đổi lại một cậu đánh giá như thế, vậy thì bạn bè cũng không cần được chứ?

Không phải thiệt hại trong làng giải trí là khó có thể tìm được người bạn khác phái à, chẳng có gì ghê gớm cả.

Có lẽ không lâu nữa, cái tên này cũng sẽ bị anh quên lãng hoàn toàn.

Ít nhất vào giờ phút này thì Tùy Trần cho là như vậy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK