Nghe nói fan hai nhà huyên náo không thể tách rời, có người cảm thấy Tùy Trần ý thức được sự nghiệp của mình cần Thịnh Đản giúp một tay, cho nên lại ăn xong rồi, cũng có người cảm thấy Thịnh Đản sợ mình quá lâu không có tin tức, nhân khí sau đó ngã, vì vậy lần nữa dán lên Tùy Trần.
Cũng chưa có trung lập sao? Có, đó chính là. . . . . . Cảm thấy hai người bọn họ đều cần lăng xê, cho nên ăn nhịp với nhau, đùa bỡn tình cảm quần chúng.
Các loại suy đoán rối rít hỗn loạn 喧 náo loạn dài đến một tháng, chỉ có hai người trong cuộc thái độ nhất trí, khiêm tốn một chút vẫn là ít xuất hiện.
Hỏi có hợp lại hay không, đáp án dĩ nhiên là phủ nhận.
Hỏi có lăng xê hay không, đáp án dĩ nhiên là phủ nhận.
Hỏi tại sao phải hợp tác, đáp án dĩ nhiên là giúp bạn tốt sân ga.
Vậy mà, một tháng sau, tất cả truyền thông cũng đều giống như thương lượng xong, không tiếp tục báo cáo chuyện hai người bọn họ.
Ngay cả Thịnh Đản đi Nhật Bản đóng phim, mà Tùy Trần cũng vừa khéo đi Nhật Bản khai thác thị trường cho nhãn hiệu, hai người thậm chí ngủ lại cùng một quán rượu, cũng không có ký giả theo đuôi cùng chụp.
Cái kết quả này khiến Tùy Trần tương đối không hài lòng.
"Có phải rất thất vọng hay không, rõ ràng cố ý cùng ký giả tuần san tiết lộ chúng ta ở cùng một quán rượu, cư nhiên không ai tới quay?" Thịnh Đản khoan thai tự đắc kéo tay Tùy Trần, nhìn khuôn mặt xanh mét bên cạnh, cảm thấy tâm tình tương đối tốt.
Giữa trưa Thiển Thảo Tự rất huyên náo, nội tâm Tùy Trần huyên náo hơn, anh một mực lặp lại hỏi mình, rốt cuộc tại sao muốn đồng ý cưới ẩn!
"Em biết rõ, anh đáp ứng em trước, sau đó cố ý ở trước mặt ký giả lộ một đống ý tứ, sớm muộn cũng sẽ bị bạo ra ngoài chứ sao." Thịnh Đản rất thân thiết thay anh trả lời.
"Bà xã." Anh vô lực gọi cô một tiếng, rút tay bị cô khoác ra, ngược lại ôm cô vào trong ngực, "Cùng cha thương lượng một chút, chuyện vợ chồng son lão nhân gia ông ta cũng không cần nhúng tay, có được hay không?"
Không sai, căn nguyên vấn đề chính là Thẩm Phi, ai bảo anh bất hạnh nắm giữ một cái Tài Đại Khí Thô (quý báu) lại là con gái yêu để ông nổi điên.
Mặc kệ anh tiết lộ cho truyền thông bao nhiêu tin tức, người ta coi như đối với tình huống đại khái biết rõ trong lòng dạ, cũng không có người dám.
Loại cảm giác này thật sự quá oan uổng rồi!
"Cha nói rồi, thời điểm anh len lén lôi kéo em đi đăng ký kết hôn, cũng không cùng cha thương lượng, cha khó chịu, phải có để cho cha tiết cho hả giận." Thịnh Đản không thể không thừa nhận, nếu không phải là bởi vì cha của cô, có lẽ cô đã sớm thỏa hiệp mặc cho Tùy Trần công bố tất cả.
"Vậy lão nhân gia tính toán tiết bao lâu?"
"Không biết đấy. Lần trước ba em làm mai quá đáng ghét, cả ngày lẫn đêm chụp cha, hận không được hôn nhân của cha sớm một chút kết thúc có thể có chuyện cười nhìn, trong cơn tức giận cha đã nói muốn ẩn lui cho hả giận, để cho bọn họ chụp cũng không tới, sau đó mãi cho đến hôm nay cha đều không có làm việc lại."
". . . . . ." Nói là rất có thể đợi đến lúc cha vào hũ tro cốt, người đời mới biết Thịnh Đản là bà xã của anh sao? Lời như vậy, anh sẽ đợi không đến lúc đó, hiện tại liền muốn đi chết. Tùy Trần không thể làm gì khác hơn là đem mục tiêu thuyết phục đổi thành Thịnh Đản, "Em có biện pháp, em nhất định có biện pháp để cho ba thu tay lại!"
Nghe vậy, Thịnh Đản dừng bước, liếc nhìn tường hứa nguyện bên cạnh, một chút từ từ sắp bị cô không thoải mái kêu tỉnh: "Sao em phải giúp anh nghĩ biện pháp. Chỉ bằng anh làm sơ giúp em loại nguyện vọng qua loa tách trách là ‘thân thể kiện khang’? Em liền cảm thấy nhanh như vậy đồng ý gả cho anh thật là không có tiền đồ."
"Nguyện vọng kia à. . . . . ."
Tùy Trần ở sau lưng cô dừng lại, vòng chắc hông của cô, dưới cằm không chút để ý đặt trên vai cô.
Anh nhớ ngày đó vì dành ra chút thời gian thay cô tới hứa nguyện vừa hy vọng có thể nhanh một chút chạy về nước, anh thậm chí đẩy xuống công việc.
Viết nguyện vọng thì nhô ra một đống.
Chúc cô tình yêu thuận lợi? Anh không cần, ngay lúc đó cô đang cùng với Thích Huyền có cơn sóng nhỏ, nghĩ đến tình yêu của cô có thể là Thích Huyền, anh đã cảm thấy rất không thoải mái.
Chúc cô sự nghiệp thành công? Cũng không cần, nếu như có một ngày cô thật đứng lên đỉnh phong, cũng không nữa lệ thuộc vào anh thôi.
Chúc cô sớm sinh quý tử? Phi, anh không có ý định sớm làm ba như vậy.
Từng lần một bác bỏ các loại ý tưởng, cuối cùng anh chỉ viết. "Thân thể kiện khang" .
Nghĩ tới đây, Tùy Trần lấy lại tinh thần, không khỏi mỉm cười.
"Anh cười cái gì chứ, rất hả hê, em còn đặc biệt tới nơi này nhìn lén nguyện vọng sao? Em cho anh biết, em chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua đây, ngẫu nhiên thấy. . . . . ."
"Anh cười thời điểm đó của mình." Bây giờ nhớ tới, anh mới cảm thấy ăn ở hai lòng như vậy thật rất buồn cười, "Trong lúc vô tình, cũng đã yêu em như vậy rồi. Muốn thân thể em khỏe mạnh, là hy vọng em có thể theo anh đến già."
". . . . . ." Đây là lần đầu tiên anh nói yêu cô đấy.
"Nếu như bây giờ để cho anh lần nữa hứa nguyện, anh cẫn nguyện vọng này. Chờ chúng ta già rồi, có lẽ sẽ không như hiên tại yêu em nữa rồi, có lẽ chúng ta sẽ cả ngày vì chuyện vụn vặt nhàm chán gây gổ, anh sẽ oán giận động tác của em trở nên chậm, trách em không có lúc tuổi trẻ lãng mạn, em thế nhưng có thể cũng sẽ chê anh càu nhàu, chê anh trí nhớ trở nên kém, chê anh sẽ không nũng nịu. . . . . . Nhưng chỉ cần chúng ta cũng kiện kiện khang khang, mỗi ngày tỉnh lại cũng còn có thể nhìn thấy đối phương, vậy thì đủ rồi."
Đồng nhất trong nháy mắt, Thịnh Đản đột nhiên cảm thấy, trên thế giới lời êm tai nhất không phải câu cô mong lâu "Anh yêu em" như vậy, mà là mỗi sáng sớm tỉnh lại một tiếng "Sáng sớm, bà xã" kia.
Hết