Đây là một vấn đề mà Tùy Trần không có nghĩ qua.
Hành động cử chỉ tuần hoàn theo bản năng không cần có lý do.
Nếu như nhất định phải có lý do, hình như cũng chỉ muốn nhìn cô hỏi một câu, "Không có chuyện thì không thể gọi điện thoại cho cô sao?"
"Hả?" Lời mở đầu này. . . . . . =_= Thật nhàm chán.
Nhất định là vừa thấy mặt đã ném ra một vấn đề làm cho người ta khó trả lời như vậy sao, đem trường hợp bế tắc sao? Thật là một chuyện tẻ ngắt!
Hình như anh hoàn toàn không cảm thấy cô oán niệm và khó xử, bờ môi mím chặt, không chiếm được đáp án làm người ta vừa lòng, liền định vĩnh viễn giằng co như vậy à.
Khóe miệng Thịnh Đản khẽ động, thỏa hiệp, "Thì. . . . . . Công việc thôi, không tiện lắm."
Công việc? Đuôi lông mày của Tùy Trần nhảy lên, thật là một cái cớ thối nát.
Dù muốn qua loa tắc trách, cũng nên tô son trát phấn cho đường hoàng chút chứ. Bọn họ là đồng nghiệp, cô có phải bởi vì chuẩn bị ghi hình mà không có biện pháp nghe điện thoại hay không, anh biết rõ.
Tròng mắt đen của Tùy Trần trầm xuống, quan sát tạo hình hôm nay của cô.
Sợi tơ vô cùng thẫm màu rủ xuống từ nơ con bướm, đuôi tóc uốn thành vòng tròn được cố định sau ót. Con mắt màu xám chăm chú nhìn vào đồng tử của cô, anh không rõ ràng lắm có phải cảm giác sai lầm hay không, cảm giác trong đồng tử màu đen của cô tản ra ánh sáng u ám, vừa mê ly lại hấp dẫn.
Anh vươn tay, chọc chọc cái mũ ren màu trắng trên đầu cô.
"Cái kiểu tóc này cũng không tệ lắm đúng không." Là cô tự thiết kế đấy.
". . . . . ."
Tùy Trần không đáp lại cô, ánh mắt giống như ống kính từ từ dời xuống, chạy qua cổ dài nhỏ của cô, nơi đó vây quanh dây chuyền bằng ren; xuống chút nữa là ngực nữ bộc trang, hạt điều sạch sẽ màu trắng đen, viền trang phục có chút ren mộng ảo, giống như thật sự buộc quanh cô vậy, thắt lưng xinh đẹp trên cái eo nhỏ trông vô cùng tinh tế.
Qua ngắn làn váy, làm anh nhíu nhíu mày, chìm tức, xoay thân thể của cô lại. . . . . . Quả nhiên, CMN, lộ lưng đấy!
"Cô có mặc quần an toàn không?" Âm thanh của anh rất trầm, cổ họng khẽ động, tầm mắt xẹt qua tất dài quá gối đang bao bọc lấy hai chân thon dài của cô.
"Ách. . . . . . Có, có chứ." Váy ngắn như vậy, không mặc quần an toàn sẽ để lộ nội tình thôi.
"Vậy thì lộ một mảng lưng rộng như vậy làm việc là có ý gì?" Anh nhìn chăm chú vào cái khóa như ẩn như hiện trên lưng cô.
". . . . . ." Thịnh Đản không lĩnh ngộ được thâm trâmg trong mắt anh là có ý gì, càng không lĩnh hội được hơi thở bản năng của đàn ông là như thế nào, cô hoang mang rủ mắt xuống nhìn, không phát hiện có bất kỳ cái gì không đúng, nữ bộc trang không phải là như vậy sao, "Có vấn đề gì không?"
Anh đặc biệt chạy tới đây, chính là vì bắt bẻ trang phục của cô?
"Có thương tích phong hóa."
Cô không nghe lầm chứ? Có thương tích phong hóa? Anh cư nhiên học được nói chuyện cười rồi!
Làm ơn, này giống như áo lót trên người người mẫu "Victoria's Secret", nên dùng từ gì để hình dung?
"Tùy Trần! Cậu ở đây là để phê bình phẩm vị của tôi à!" Nhà Sản Xuất vừa vặn đi ngang qua, nghe không nổi nữa.
"Cho tới bây giờ, tôi cũng không khen ngợi qua phẩm vị của anh." Tùy Trần cũng không quay đầu lại, mắt đen vẫn như cũ ngưng mắt nhìn Thịnh Đản.
"Ghét, cậu không thể thỉnh thoảng khích lệ tôi một lần à."
Trời ạ, làm nũng. . . . . . Một người đàn ông qua tuổi lập gia đình, đang làm nũng. . . . . . Thịnh Đản chịu đựng một thân nổi da gà, nuốt nước miếng, lén lút nắm túi xách lên, bước chân chậm rãi di chuyển về phía cửa.
"Anh đem cô ấy bao kín, tôi liền khen anh."
Tùy Trần! Anh không phải trực tiếp để cho em đi đóng vai Xác Ướp!
"Cô phải đi chỗ nào?"
Thịnh Đản mới vừa đến gần cạnh cửa, tính toán trốn vào phòng vệ sinh thay trang phục xong liền chuồn đi, thành công sắp tới, Tùy Trần đang cùng Nhà Sản Xuất nhàm chán cãi nhau, đột nhiên chuyển hướng, tầm mắt lạnh lẽo "Hưu" bắn về phía cô.
"Trở về, về nhà." Cô dừng một chút, lấy hết dũng khí trở lại.
"Cô dự định cứ thế quăng tôi đi mà về nhà?" Anh chen chúc, xe bơi trên sông hơn một giờ chạy tới bên này, chính là vì muốn nói với cô mấy câu không quan trọng này, sau đó đưa mắt nhìn cô về nhà?
"Chẳng thế thì sao?" Lần này, cô hùng hồn hỏi lại.
"Buổi tối có hoạt động, theo giúp tôi." Tùy Trần coi như không thấy ánh mắt hiếu kỳ của đám người xung quanh tìm hiểu chuyện bát quái, áp sát cô.
Giọng nói ra lệnh làm cho Thịnh Đản cực kỳ khó chịu.
Anh có hoạt động thì liên quan gì tới cô, thiếu người đi cùng thì tìm Đỗ Ngôn Ngôn ấy.
Dĩ nhiên, loại lời nói sảm tạp ghen tuông rõ ràng này cô sẽ không ngốc mà nói ra, "Em ghi hình chương trình cả ngày rồi, mệt chết, sáng sớm ngày mai còn phải thử kính một MV, Sâm ca dặn dò em hôm nay phải ngủ sớm. . . . . ."
"Là Thích Huyền. Tối nay người hẹn tôi là Thích Huyền, nói là đặt phòng bao, muốn ăn mừng gió êm sóng lặng ngày hôm nay. Cậu ấy gọi cho cô rất nhiều lần, cô không nhận, cho nên bảo tôi tới đón cô qua đó." Anh không kiên nhẫn, cắt ngang lời từ chối của cô.
"Ai?"
Thịnh Đản nửa tin nửa ngờ mà lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra.
Quả nhiên, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Thích Huyền.
Là cô tự mình đa tình, còn tưởng rằng Tùy Trần vì chuyện tối qua cố ý tìm đến cô.
Bây giờ nhìn lại, người ta tự nhiên, hoàn toàn không đem những việc vụn vặt kia để ở trong lòng.
Cô cười cười, cũng không nhăn nhó nữa, "Vậy anh chờ em một chút, em đi thay quần áo."
". . . . . ." Người lừa gạt đến tay, nhưng Tùy Trần không vui mừng nổi.
Anh mời thì cô nghĩ mọi cách từ chối, sau khi mang Thích Huyền ra, cô không nghĩ liền đồng ý, còn cười rực rỡ đến chói mắt như vậy.
Đây coi là có ý gì? !
Thịnh Đản biết Tùy Trần là người không có kiên nhẫn cô không dám để cho anh chờ quá lâu, dùng tốc độ nhanh nhất thay xong quần áo, sau đó bọn họ cùng nhau trầm mặc đi đến bãi đỗ xe.
Tùy Trần là một người không nói nhiều, điểm này cô sớm biết, chỉ là trong những lần chung đụng trước, thì cô chưa bao giờ cảm thấy tìm đề tài mệt mỏi nhiều.
Có lẽ bởi vì hiện tại tâm tình đang yên lặng của cô bỗng có chút biến chuyển, thậm chí ngay cả nói nhảm đều cần cân nhắc trước ở trong đầu.
"Anh có lái xe tới hả?" Nhiều lần giày vò, cô không dễ dàng phát ra tiếng nói.
T_T Tốt, vấn đề ngu xuẩn.
". . . . . . Nếu không thì?" Chẳng lẽ anh nên đi gì khác từ studio vùng ngoại ô đi tới Đài Truyền Hình trung tâm thành phố?
"Ách, ý của em là, các anh đến ăn mừng sẽ uống rất nhiều rượu, uống rượu lái xe rất nguy hiểm đấy."
Tốt chủ đề cũ rích, thế nhưng anh lại cười, "Thì ra là cô đang quan tâm tôi sao."
"Người nào quan tâm anh! Em đang lo lắng cho mình, anh chết không sao cả, đừng lôi em chôn theo!" Miệng cô không che đậy có chừng mực.
Tùy Trần thu lại nụ cười, vừa thay cô mở cửa xe, vừa quét tới cái nhìn xem thường, "Tôi có nói qua là sau khi kết thúc sẽ đưa cô về nhà sao?"
"> mãnh
Cô muốn đào cái hố đem mình chôn sống tâm tình xấu hổ và giận dữ, lúc chui vào trong xe Tùy Trần, tuyên bố kết thúc.
"A! A a, a a a a a!" Từ môi Thịnh Đản tràn ra tiếng thét chói tai, đủ để phá vỡ không gian yên tĩnh của bãi đỗ xe.
"Gì vậy?" Tùy Trần cau mày, lo lắng hỏi thăm.
Tiếng thét chói tai tựa như khó có thể giải thích lý do cô kích động, Thịnh Đản khẩn trương nắm chặt tay anh, chỉ vào trước xe của anh, cà lăm nửa ngày, cuối cùng có thể nói ra câu đầy đủ, "Cái này cái này! Phiên bản số lượng có hạn, em nhờ nhiều người thu thập không được, anh lấy từ đâu tới?"
Theo tầm mắt của cô, anh mới nhớ tới cái con Hello Kitty bị chính mình dính vào trước xe, không khỏi mỉm cười.
Quả nhiên, dáng vẻ cô nhìn thấy con mèo không có miệng này, xác thực không để cho mong đợi lúc trước của anh thất bại.
"Trong xe một người đàn ông để cái này rất kỳ quái nhé, bán cho em đi, bao nhiêu tiền cũng được. . . . . ." Hưng phấn cùng phấn khởi, lý trí của Thịnh Đản còn một chút, "Ách, trả góp có được không?"
"Không bán." Anh cố ý nói chậm lại, gằn từng chữ phun ra, nhìn cô suy sụp cúi mặt, nụ cười của anh lại sâu hơn.
Thịnh Đản không tiếp tục kiên trì, bởi vì trong buồng xe bịt kín mùi thơm nồng nặc, lấp đầy hơi thở của cô, cũng tàn nhẫn nhắc nhở cô. Chỉnh đôn tâm tình, cô xoay người, lòng đầy căm phẫn, "Tùy Trần, anh cũng rất quá đáng. Lần trước để cho anh mua giúp, còn ghét bỏ nó là mèo không có miệng, kết quả mình lại len lén chạy đi mua để dụ dỗ Đỗ Ngôn Ngôn. Mua thì cứ mua, anh cũng nên thuận tiện mua giúp em một con chứ, trọng sắc khinh bạn."
"Cô chỉ cảm thấy hứng thú đối với hàng hiệu." Thật là ngốc, anh theo thói quen nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn, lại không hiểu nên làm như thế nào để giải thích rõ ràng, không thể làm gì khác hơn là vòng vo.
"Hello Kitty cũng coi là hàng hiệu à."
". . . . . ." Tiểu thư nai! Đây không phải là trọng điểm, được chứ?
"Nếu không anh nói cho em biết kiếm nó ở đâu, em tìm bạn giúp một tay đi xem một chút. . . . . ."
"Đây chính là mua cho cô!"