Tất cả đều do không tìm được người chia sẻ vui sướng, nên cũng pha chút tư vị.
Gọi điện thoại cho Lục Y Ti, chỉ đổi được một câu "Chúc mừng, tối nay nói chuyện cùng cậu sau, tôi bận điên rồi."; gọi điện thoại cho Tùy Trần, tự đồng chuyển thành tin nhắn thoại; gọi điện thoại cho Thích Huyền, thủy chung vẫn trong trạng thái tắt máy.
Cô chán nản cúi gằm đầu, phờ phạc dựa vào vách tường, hướng về phía thang máy đang hoạt động của công ty.
T_T bi ai, thật là bi ai, nghĩ muốn vung tiền ra để làm bữa tiệc Chúc Mừng nhưng không có người.
"A! Không bằng tìm bọn Tam Thủy ca đi!" Linh quang hiện ra, trong đầu cô đột nhiên lóe ra một nhóm người, khiến Thịnh Đản hết lo nghĩ.
Cô mới vừa lấy điện thoại di động ra, còn chưa tìm kiếm ra số điện thoại của Tạ Tam Thủy, trong cầu thang bộ sau lưng truyền tới thanh âm tiếng nói chuyện với nhau khiến cô dừng động tác lại.
Lầu 64
"Tại sao ban đầu không nói cho tôi biết chân tướng sự việc? ! Anh cho rằng thay người chịu tiếng xấu thay cho người khác là rất anh hùng sao? Anh cơ hồ đem toàn bộ sự nghiệp của mình bồi thường hết rồi, nếu không phải Cẩm ca mắt nhắm mắt mở thì anh liền bị hủy hoại hết tiền đồ rồi, kết quả thì sao? Bây giờ không phải là giấy không gói được lửa sao, chuyện xảy ra vẫn đã xảy ra!"
Tiếng kêu gào rất có khí thể kia khiến cho Thịnh Đản cảm thấy rất quen tai, rất nhanh, cô liền nhận ra âm thanh kia, là Thượng Tinh Tinh.
Trong cầu thang lặng im, một lát sau, thanh âm vang lên tiếp theo chính là lời của Sâm ca, "Bọn họ là nghệ sĩ của tôi, tôi có trách nhiệm che chở bọn họ."
"Vậy bây giờ anh lại che chở nhé! Đã sớm cảnh cáo các anh rồi, người phụ nữ kia không phải dễ chọc, một đám đều giống như mù, nhìn diện mạo người ta thanh thuần liền nhào tới, đáng đời!"
". . . . . . Này, sẽ không phải cho đến bây giờ cô cho rằng tôi và cô ấy có cái gì chứ?"
"Ai biết được anh."Thượng Tinh Tinh khiển trách một câu, liền mở cửa cầu thang bộ, quay đầu lại tức giận la ầm lên: "Hiện tại không có thời gian tính sổ với anh, tôi đi tìm Cẩm ca nghĩ cách, anh tiếp tục tìm Thích Huyền. . . . . ."
Nói được nửa câu, Thượng Tinh Tinh đột nhiên ngưng lại, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn Thịnh Đản ở bên cạnh thang máy.
Sau lưng cô, cửa thang máy mở rộng ra lâu rồi, đã đóng lại một lần, cô ở vào thế tiến lùi đều khó, lúng túng đứng đó.
"Chừng nào thì cô đứng ở chỗ này? Không cảm thấy nghe lén người khác nói chuyện là rất không đạo đức sao?"
"Tôi. . . . . ." Đối mặt với lời chất vấn của Thượng Tinh Tinh, Thịnh Đản không phản bác lại được.
Trên thực tế, từ lần trước sau trận tú kia, mặc dù chị Tinh Tinh vẫn như cũ không yêu thích cô, nhưng cũng không cố ý gây khó khăn. Cho nên khi những lời nói hung ác như vậy lại một lần nữa đánh tới làm Thịnh Đản vô cùng luống cuống.
"Ký hợp đồng sao?" So với Thượng Tinh Tinh kích động, Nhậm Sâm khôi phục lại bình tĩnh rất nhanh, mỉm cười mở miệng hỏi thăm, nhìn vòng tròn xung quanh.
"Ừ." Thịnh Đản không yên lòng đáp một tiếng, nghĩ đến những lời bọn họ vừa nói với nhau, nếu đã bị nhận định là nghe lén, cũng không có gì phải che đậy, "Sâm ca, có phải Thích Huyền đã xảy ra chuyện?"
"Không có việc gì, chỉ là, hôm nay cậu ta không đi thu chương trình. Điện thoại cũng tắt máy, tất cả mọi người đang tìm cậu ta mà thôi." Nghĩ tới nghĩ lui, Nhậm Sâm lựa chọn giấu diếm.
Cho dù vẻ mặt anh xem ra rất bình thường, nhưng mà khi anh trao đổi ánh mắt với Tinh Tinh tỷ thì cô vẫn bắt được một tia không cho là không tầm thường. Cô mấp máy môi, do dự nói, "Vậy tôi giúp một tay, cùng nhau đi tìm, vừa lúc hôm nay không có lớp."
Suy nghĩ một chút, Nhậm Sâm gật đầu, "Cũng được. Cô nhớ, nếu như tìm được cậu ta phải lập tức liên lạc với tôi. . . . . ."
"Anh điên rồi sao, thời điểm này lại lôi cô ta vào sẽ hại cô ta đó!"
"Nhưng cô ấy có quan hệ không tệ với Thích Huyền, có lẽ thật sự có thể giúp tìm kiếm, hiện tại có cái gì quan trọng hơn so với việc tìm được cậu ta."
"Thôi, tùy anh. Nếu lại chọc ra cái sọt gì, đừng hy vọng tôi lại giúp anh dọn dẹp."
Tiếng cãi vả của bọn họ còn đang tiếp tục, Thịnh Đản đã biến mất không thấy bóng dáng.
Mỗi người đều có điện thoại di động hiện đại lại kết nối Internet, muốn tìm một người cũng không phải việc khó.
Thịnh Đản cố ý không có chút đầu mối.
Điện thoại của Thích Huyền vẫn tắt máy, trong nhà vẫn không có ai đáp lại, xe cũng không ở trong nhà để xe.
Cô ý thức được mình có hiểu biết thật ít ỏi về Thích Huyền, rốt cuộc có tư cách gì cho rằng bọn họ là bạn bè.
Bạn bè?
Hai chữ này khiến cho cô trong nháy mắt nghĩ tới một người, Tùy Trần. Cũng thuận tiện nghĩ tới, lúc trước anh có nói qua một câu. . . . . .
—— Có chuyện gì tìm Tạ Tam Thủy.
Cô không chút do dự lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Tạ Miểu.
"Thích Huyền? Ha, đừng tìm, sớm về nhà đi. Thời điểm này, Thích huyền không muốn gặp người, ngay cả cha mẹ cậu ta cũng không tìm được, trừ phi cậu ta nghĩ thông tự mình đưa tới cửa. Tinh lực của cô lộn xộn giống như loại ruồi nhặng không đầu, không bằng về nhà ngủ."
Lời nói của Tạ Miểu hòa lẫn với tiếng nhạc ồn ào cùng nhau truyền đến, Thịnh Đản phỏng đoán có lẽ anh đang làm việc, cũng không tiện nói thêm nữa.
Cô không phải là người dễ dàng nửa đường bỏ cuộc, nhưng có thể làm sao?
Đứng chờ ở dưới nhà Thích Huyền ước chừng duy trì được một tiếng, Thịnh Đản lại đi dạo quanh những khu vực gần nhà anh ta thật lâu, không thu hoạch được gì, không thể không đối mặt với thực tế. Tam Thủy ca nói đúng, cô căn bản là con ruồi không đầu, dù vỗ cánh bay khắp tòa nhà của thành phố, chưa chắc có thể tìm được người.
Vậy mà, Tạ Miểu nói đúng không chỉ câu này.
Khi Thịnh Đản nổi giận, thỏa hiệp kéo tấm thân mệt mỏi đi ra khỏi căn nhà của mình, tại thang máy thì ngạc nhiên.
Đột nhiên, nhảy vào tầm mắt cô chính là Thích Huyền.
Quả nhiên, khi anh ta nghĩ thông suốt, anh ta sẽ tự mình đưa tới cửa.
Một tầng lầu chỉ có hai hộ, trong hành lang lờ mờ, anh cong một gối ngồi trước cửa nhà cô, gương mặt chìm trong bóng tối, Thịnh Đản không nhìn rõ ánh mắt của anh, ngay cả đôi mắt đào hoa luôn phát sáng rực rỡ ngày trước, giờ phút này cũng trầm tĩnh giống như cục diện đáng buồn.
Bất luận trước đài hay phía sau đài, cô chưa từng thấy qua Thích Huyền lụn bại như vậy.
"Tôi muốn đợi ở nhà cô như thế này."
Giọng nói của anh nhỏ như tê liệt, cũng làm cho trái tim Thịnh Đản như bị người ta mạnh mẽ xé rách.
Cô duy trì trầm mặc, lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, muốn mở đèn phòng khách thì anh đột nhiên giơ tay lên, ngăn cô lại.
Chạm vào đầu ngón tay anh làm cho người ta kinh ngạc về sự lạnh lẽo của nó, cô không nhịn được một hồi co rúm lại, Thích Huyền không nói nhiều, chỉ là nhàn nhạt khạc ra ba chữ, "Đừng bật đèn."
Rất dễ nhận thấy, tâm tình của anh thật kinh khủng, có lẽ ở trong loại thời điểm này anh cần nhất là an tĩnh. Mới đầu Thịnh Đản cũng muốn quan tâm nhưng lại không đi quấy rầy, không hỏi nhiều. Kết quả, rốt cuộc cô không kiềm chế được, đem cái đầu bị đè nén nỏng nảy đổ ra, "Anh đi đâu vậy hả? Có biết mọi người rất lo lắng cho anh, tìm anh bao lâu không? Đùa như vậy rất khá sao? Anh bao nhiêu tuổi rồi. Đùa bỡn lại tùy hứng cái gì. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, trốn tránh có hữu dụng không?"
Thình lình xảy ra gào thét cùng trách mắng, khiến Thích Huyền kinh ngạc rất lâu, trong ấn tượng từ trước đến giờ Thịnh Đản đều khiêm tốn dễ nói chuyện, không ngờ thời điểm cô có chứng cuồng loạn sẽ biểu đạt bất mãn.
Rõ ràng là bị chửi, nhưng trong lòng anh thế nhưng lại cảm thấy ấm áp. Không nhớ rõ đã bao lâu rồi không ai dám hướng về phía anh gào lên như vậy, đã từng nhìn sắc mặt những người kia, phụ thuộc vào thời gian, nên sớm đã bị chon sâu vào trong trí nhớ của anh rồi.
Đối mặt với anh trầm mặc không nói, Thịnh Đản đã từ từ khôi phục lại bình tĩnh, cũng ý thức được mình hình như nói quá khích rồi. Cô cúi đầu thở dài, ổn định tâm trạng, vội vàng nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, là tôi không tốt, là miệng tôi không có chừng mực, nhưng anh. . . . . ."
"Không sao, tôi cũng cần có người mắng tôi, nhắc nhở tôi, những thứ quang vinh chói lọi kia đều là hư vô, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể trong một đêm bị đánh về nguyên hình." Đây là những gì mà Thích Huyền đã từng cảnh cáo mình, cho nên anh cẩn thận với loại người kinh doanh, đối với bất kỳ người nào cũng nở nụ cười, nhắc nhở mình không thể bành trướng mà phải luôn luôn nhún nhường.
Vậy mà anh thật sự không bị những biểu tượng chói lọi kia ăn mòn sao?
Mấy năm nay suông sẻ, xác thực để cho anh sắp cảm thấy đây là thứ mình cầm giữ và sử dụng, thậm chí cho là ai cũng không thể cướp đi.
Những thứ nhún nhường kia lại ngược lại, từ từ thành thói quen mang bộ mặt giả dối để trước mặt anh, nó mất đi tác dụng vốn có.
Đang suy nghĩ, giọng nói của cô gái trước mặt chợt biến đổi, lộ ra vẻ khẩn trương khó có thể che giấu, "Làm sao có thể, anh có thể có ngày hôm nay là vô số cố gắng xây đắp mà thành, làm sao sẽ dễ dàng đánh về nguyên hình như vậy, sẽ không! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ở thời gian trước chung đụng, Thích Huyền cho cô cảm giác tựa như ánh mặt trời, ấm áp, nụ cười luôn là khảm ở khóe mắt đuôi mày anh, giống như hòa làm một thể. Như hiên tại, loại thận trọng này đươc nói ra từ miệng anh, lần đầu tiên cô được lĩnh giáo.
"Tất cả các chương trình quảng cáo do tôi là phát ngôn, đều thông báo bị giảm xuống, Nhà sản xuất tạm thời tìm "bầy gánh" thay tôi thế chỗ." Anh cười khổ, tận lực để cho giọng mình có vẻ thoải mái hơn.
"Làm sao có thể. . . . . ." Coi như biết rõ hắn đã xảy ra chuyện, Thịnh Đản cũng không lường trước được việc này sẽ nghiêm trọng như thế.
Từ trước đến giờ anh cũng không có tin tức tiêu cực nào, làm sao có thể tự dưng xảy ra chuyện như vậy?
Hình như bây giờ không phải thời điểm hỏi kỹ điều này, cô cắn chặt môi dưới, vắt hết óc nghĩ xem mình có thể giúp gì được anh.
"A! Tôi gọi điện thoại hỏi bọn họ Sâm ca một chút, có lẽ bọn họ đã nghĩ ra biện pháp rồi đấy." Cô hưng phấn kêu to, vội vã lấy điện thoại di động ra.
Mới trượt ra ánh sáng trên màn hình điện thoại di động, Thích Huyền nhìn thấy cô run rẩy, long mi lộ ra lo lắng.
Anh vẫn hiểu hiện thực của cái vòng luẩn quẩn này, định luật tường sập chúng nhân đẩy không thay đổi, cho dù bề ngoài có quan hệ không tệ lắm với Thịnh Đản, anh cũng chưa từng cảm thấy cô có nhiều đặc biệt.
Cho đến giờ phút này, anh cũng không giống như những người khác là thấy phiền toái liền tránh không kịp, ngược lại đem mình can thiệp vào.
Nụ cười lặng lẽ hiện trên khóe miệng anh hoàn toàn không thích hợp, anh mặc cho tình bạn đơn thuần lo lắng men theo bị biến chất, nhàn nhạt thở dài, nhận lấy điện thoại di động của cô, ấn phím tắt máy. Lần nữa mở miệng thì giọng nói trong trẻo hơn trước, "Vô dụng thôi, có mẩu bản thảo tin tức mấy ngày nữa sẽ phát, đó không phải cứ dùng tiền là có thể áp tin tức xuống, anh ta có thể sẽ làm cho tôi té ngã xuống đáy côc. Tôi có chút mệt mỏi, muốn yên lặng nghỉ ngơi một chút, chỉ một chút thôi."
". . . . . ." Thịnh Đản không cam lòng hé miệng, cố chấp còn muốn cố gắng cứu vãn.
"Tôi đói rồi, nếu thật sư muốn giúp tôi, thì nấu tô mì cho tôi ăn."
"Được!" Cô không hề kiên trì nữa.
"Tôi đi vào phòng khách nằm một lúc." Anh cười cười, cứng ngắc xoay người, còn không tháo hết tất cả phòng bị.
Mơ hồ cảm thấy trong lòng anh còn đề phòng, Thịnh Đản suy nghĩ tỏng chốc lát, mới lên tiếng: "Anh đã nói, Tùy Trần cũng được, tôi cũng được, đều là bạn của anh. Nếu như vậy, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đừng che giấu ở trong lòng, nói ra, bạn bè sẽ là chỗ dựa cho anh; coi như trời sập, bạn bè cũng sẽ giúp ngươi chống đỡ!"
Sau khi nói xong, cô không đợi Thích Huyền đáp lại, liền xoay người đi thẳng vào phòng bếp.
Rất lâu, Thích Huyền nằm trên ghế sa lon mới lấy lại tinh thần, ngắm nhìn bóng dáng bận rồn trong phòng bếp, khóe miệng cong lên, thật lâu rồi không có nụ cười nào xuất phát từ nội tâm như vậy. "Cám ơn. . . . . ."
Một tiếng cảm ơn nhỏ nhẹ cơ hồ chỉ có bản thân anh mới có thể nghe rõ, chui ra từ đôi môi xinh đẹp của anh.