• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn chỉ là chạng vạng rất bình thường, sau khi đưa mắt nhìn Nguyên Tu cùng Annie rời đi, cô lại ngây ngốc nhìn quyển tạp chí kia, cuối cùng quyết định nghĩ cách liên lạc với những đứa bé ở Cô Nhi Viện thử xem. Mặc dù không thể trò chuyện trực tiếp cùng với Cô Nhi Viện nước ngoài, nhưng gián tiếp biết được đứa bé kia được bảo hộ rất khá, quả thật không bởi vì tin tức trong nước mà chịu ảnh hưởng.

Cô thấy thoải mái hơn, còngọi điện thoại muốn đi bồi Nguyên Tu đến thông báo .

Vậy mà, vừa mới đi tới bãi đỗ xe, những bọn cướp kia liền xuất hiện.

Cũng giống như lần trước vậy, xe tải, một đám người bịt mặt, cùng với thuốc mê.

Cho nên, sau khi cô thức tỉnh phản ứng đầu tiên chính là ——Thẩm Phi chết tiệt, thật là ngây thơ! Muốn chơi mấy lần mới đủ đây!

Nhưng kết quả, sự tình phát triển vượt xa kinh nghiệm lần trước bị "Bắt cóc" của cô.

Dùng để bố trí ổn thỏa cô không phải phòng nghỉ ngơi khách sạn trước kia, mà là kho hàng Container bẩn thỉu; Thẩm Phi chưa từng xuất hiện, chỉ có hai bọn cướp thủy chung che mặt nhìn cô.

Cô nghe được một người trong bọn cướp đánh thông điện thoại, còn tưởng rằng là Nguyên Tu, cuống quít bắt đầu kêu cứu.

Lại sau đó. . . . . .

"Nên gọi điện thoại cũng đã gọi xong, nhiệm vụ của tôi cũng coi như hoàn thành rồi. Haizz, cô gái này đắc tội với người nào đây. Mấy anh đây lăn lộn nhiều năm như vậy, lần đầu phải nghe nói loại yêu cầu này đấy."

"Mặc kệ cô đắc tội người nào, dáng dấp khó được xinh đẹp như vậy, bên kia còn nói chúng ta muốn chạm thì chạm không cần khách khí, lên chứ sao."

"Cậu ở trên hay tôi ở trên?"

"Chơi đoán số đi."

Cuộc sống có thể hoang đường một chút nữa được không? !

Gia Duyệt cứ trơ mắt nhìn hai người đàn ông ở trước mặt mình, thông qua chơi đoán số để quyết định ai trở thành người đàn ông đầu tiên của cô!

Thậm chí cô còn ôm một tia hy vọng, đoán rằng một phần cũng không phải là kế hoạch của Thẩm Phi, cố ý hù dọa cô.

Nhưng rất nhanh, khi hai người kia chơi đoán số quyết định thắng thua xong, kỳ vọng của cô cũng bị tiêu diệt rồi.

Bọn họ tới thật. . . . . .

Gia Duyệt cơ hồ đã dùng hết hơi sức toàn thân liều chết chống cự, nhưng trong lòng cô cũng rõ ràng, đối phương là hai người đàn ông to lớn, cô căn bản không thể thoát khỏi.

Trong lúc cô gần như muốn tuyệt vọng thì cửa Container bị kéo ra.

Thừa dịp động tác hai người kia dừng lại, cô sợ hãi trốn vào trong góc.

Trong lúc mơ hồ cô hình như nghe thấy người kia sau khi tiến vào lại miệng tức giận mắng to: "Chúng mày đang làm gì thế hả? Tao đã thông báo bao nhiêu lần, không cho phép tổn thương cô ta! Chán sống phải không? !"

"Không phải, người ta nói chính xác. . . . . ."

"Cút ra đây cho tao nói!"

Trong kho hàng Container rất tối, cơ hồ đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có ánh trăng yếu ớt ngoài khe cửa, Gia Duyệt không thấy rõ người tới, âm thanh của đối phương lại rõ ràng cho thấy cố ý ngụy trang.

Sau khi đối thoại kết thúc, cô nghe thấy một loạt tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Sau đó, bọn cướp cũng tốt, người thần bí kia cũng tốt, cũng không có trở lại, cho đến khi Thẩm Phi xuất hiện.

Nghĩ tới đây, cô không tự chủ kéo ánh mắt về, nhìn về phía Thẩm Phi bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần.

Cho đến giờ khắc này Gia Duyệt mới phát hiện, tay của cô vẫn bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, từ đầu đến cuối không có buông lỏng.

Cô có chút xấu hổ rút tay về, mặc dù động tác rất nhỏ, nhưng vẫn đánh thức người đàn ông bên cạnh, tròng mắt anh liếc nghiêng, nhàn nhạt quét cô, không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác gì.

"Cái đó. . . . . ." Biết được anh tỉnh rồi, Gia Duyệt không được tự nhiên thốt ra tiếng, "Cám ơn."

Bất thình lình nói cảm ơn, Thẩm Phi không làm ra phản ứng gì, ngược lại Liễu Đình ở ngồi chỗ tài xế cả kinh sợ hãi: "Ai da, thật là hiếm thấy, cô cư nhiên không hoài nghi lần bắt cóc này là do Thẩm Nhị gia nhà chúng tôi bày kế ư."

"Tôi không phải người ngang ngược không biết phải trái như vậy." Gia Duyệt tức giận quét mắt qua ghế lái.

Nhớ lại ở khu nghỉ mát gặp qua Liễu Đình một lần, thì ra là anh ta quen biết Thẩm Phi? A, trước đó mình còn chạy đến chào hàng Nguyên Tu, thật đúng là ngu xuẩn hết mức.

Nói không chừng sau đó Liễu Đình còn có thể đem chuyện ngu xuẩn của làm chuyện cười nói cho Thẩm Phi nghe.

"Vậy là sao, xử nữ giảng đạo lý mới tương đối làm người khác ưa thích chứ sao." Liễu Đình hoàn toàn không phát hiện được ánh mắt cô khó chịu, bề ngoài vẫn còn thoải mái vui vẻ phát biểu nhạo báng.

"Anh. . . . . ."

Gia Duyệt vừa mở miệng, vừa định sặc trở về, Thẩm Phi chợt mở miệng.

"Cô ấy không có làm người khác ưa thích như vậy, trong lòng cô ấy rất rõ ràng chuyện này là người nào làm."

". . . . . ." Cô trầm mặc.

Thẩm Phi chuyển con mắt hướng cô cười cười, xác nhận nói: "Nói không chừng cô còn gặp được vị chủ mưu phía sau bức màn rồi nhỉ."

". . . . . ." Cô tiếp tục mím môi không nói.

"Như thế nào, chủ mưu đó có đẹp trai hay không, không cần nói, nhất định có chỗ thua kém so với toi. Ái chà, không cần mất hứng như vậy đâu, phát biểu chút cảm tưởng xem nào."

". . . . . . mặc kệ anh!"

Cô lạnh lùng ném một câu nói, tầm mắt lại một lần nữa dời đi chỗ khác.

Chỗ chuyện bất đồng là lần này Gia Duyệt bởi vì chột dạ mới không dám nhìn thẳng ánh mắt của Thẩm Phi.

Anh đã đoán đúng, cô thật sự gặp được vị chủ mưu, nói chính xác hơn, chủ mưu kia sao đó kịp thời xuất hiện, người ngăn cản tình thế hướng phương hướng phát triển nghiêm trọng hơn.

Lúc người đó dẫn hai bọn cướp rời đi, cô nhờ ánh trăng vội vàng thoáng nhìn.

Gương mặt đó. . . . . . Cô vì cái người đàn ông đó mà bán mạng bao nhiêu năm. . . . . . Cô tuyệt sẽ không nhìn lầm.

Chỉ là Gia Duyệt nguyện lừa mình dối người, là cô nhìn lầm rồi, là cô ảo tưởng quá độ, Nguyên Tu làm sao có thể ra tay độc ác như thế với cô chứ, làm như vậy đối với anh một chút ưu việt cũng không có mà.

Kết cục ưu việt, trang đầu giải trí hôm sau cho cô câu trả lời tốt nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK