Trong màng mưa lất phất, y biết mình rất nhanh sẽ chết đuối, bởi vì y đang nhìn thấy Hắc Tử Lược mỉm cười với y…
Còn có…ánh mắt lo lắng của Hàn Liệt… Y nhất định là nhìn lầm rồi…
…
Một giấc ngủ không hề an bình.
Chỉ ngắn ngủn trong hai canh giờ, Ngả Diệp đã mơ thấy ba giấc mộng.
Giấc mộng đầu tiên là khi y còn bé, một vị đạo sĩ đã cứu giúp một cô hồn dã quỷ. Sau đó quỷ hồn kia lại quay đầu mỉm cười với y, hắn cúi đầu nói chút gì đó nhưng y lại không hiểu, rồi rất nhanh liền biến mất.
Trong giấc mộng thứ hai, có một người đàn ông cùng một thiếu niên. Bọn họ ở bờ biển đấu một trận quyết liệt người chết ta sống. Nam nhân vốn đã chiếm phần thắng, nhưng không biết tại sao lại đột nhiên té xuống đất không nhúc nhích, lúc này tên thiếu niên kia liền nở nụ cười kiêu ngạo, cầm đao xuyên vào tim của người nam nhân…
Còn giấc mộng thứ ba…rất mơ hồ, bất quá lại hết sức ấm áp.
Trong giấc mộng ấy, y chỉ là một đứa trẻ mới sinh. Sau đó, y đã trông thấy một nữ nhân vừa cực kì cẩn thận ôm y vào lòng để cho y bú, vừa thấp giọng xướng một bài đồng dao, người này hẳn là mẫu thân rồi đi?
“Liệt…sao con còn chưa ngủ?” haehyuk8693
Không biết từ nơi nào, lại có một ngón tay vươn đến nhẹ nhàng an ủi khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ mới sinh. Mặc dù xúc cảm trên làn da kia rất thô ráp, nhưng lại dễ dàng khiến cho người khác say lòng.
“Đằng Nhi không sao chứ? Vừa nãy nghe thấy tiếng khóc, ta không yên lòng nên mới đến xem.” Là thanh âm của người nam nhân kia.
“Chỉ là đói bụng thôi…nhóc con này…đều giống ngươi vô cùng ham ăn à.” Người phụ nữ sủng nịch cười, vừa vươn tay an ủi tấm lưng yếu ớt của đứa trẻ mới sinh. Lúc sau lại mỉm cười nhìn về phía nam nhân, trên gương mặt dào dạt một cảm xúc hạnh phúc.
“A…giống ta mới tốt chứ, nếu có thể ăn nhiều, thì sau này con nhất định sẽ giống ta cường tráng khỏe mạnh.” Nam nhân tiếp tục dùng đầu ngón tay vân vê hai gò má hồng nhuận của đứa trẻ, rồi sau đó chậm rãi hỏi: “Có đúng hay không hả? Đằng Nhi…”
Đằng Nhi…
Đằng Nhi…
Đằng Nhi… haehyuk8693
Tiếng cười của người phụ nữ không ngừng vang vọng trong đầu.
Còn thanh âm của người đàn ông kia lại càng lúc càng xa.
Không bắt được thanh âm kia, y lại càng ra sức chạy về trước. Bất quá giọng nói kia đã hoàn toàn xa tầm với, nghênh đón y chính là một đạo ánh sáng chói chang, nhưng không phải là Hắc Tử Lược như y suy đoán.
Ngả Diệp vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình đang nằm trong Lý phủ.
Có người đang cầm tay y, bàn tay kia rất lớn, hơn nữa… còn ẩm ướt, Ngả Diệp tưởng rằng đó là Hàn Liệt, liền dùng sức gạt bỏ nó ra, kích động đứng dậy hô to: “Ngươi cách ta xa một chút, đồ quỷ ích kỷ!”
“Ngả Diệp, ngươi lại nằm mơ thấy ma rồi?” Lý Đức Tân không hề tức giận, chỉ thở dài một hơi, tiến lên ôm thân thể mảnh khảnh của Ngả Diệp, vỗ vỗ sống lưng thay y thuận khí ——- cũng không để ý đến toàn thân mình đang hoàn toàn ướt đẫm.
Vừa nghe thấy thanh âm của Lý Đức Tân, thân thể căng chặt của Ngả Diệp nhất thời liền buông lỏng. Cả người không tự chủ được xụi lơ trong ngực Lý Đức Tân, qua một hồi lâu sau, Ứng Duyệt vẫn đứng một bên trừng hai người nãy giờ, mới tiến đến kéo kéo góc áo Lý Đức Tân, lên tiếng: “Ngả Diệp đã tỉnh dậy, ngươi đã chịu chưa? Thân thể đã ướt thành như vậy còn không mau đi tắm rửa thay quần áo? Nhanh chóng đem một thân uế khí này tảy hết đi, đừng để bị phong hàn đó! Ta sẽ thay ngươi chiếu cố Ngả Diệp.”
Đối mặt với ngữ điệu trách cứ của Ứng Duyệt, Lý Đức Tân liền biến thành một hài tử bị người lớn trách mắng đỏ mặt gật đầu, không ngừng nhìn Ngả Diệp nằm trên giường liếc mắt một cái, lại sờ sờ bùa hộ thân trong ngực xong liền rời đi.
Để lại Ứng Duyệt cùng với Ngả Diệp bốn mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Ngả Diệp mới mở miệng: “Ứng Duyệt… Đức Tân hắn… Hắn…” Bất quá dù làm thế nào y cũng nói không nên lời, miệng lưỡi của y khô khóc đến khó chịu vô cùng.
“Hắn đối với ngươi cũng tính là tận tình tận nghĩa rồi!” Ứng Duyệt ném chiếc khăn lên giường, hung tợn nói: “Chính mình không biết bơi còn vọng tưởng muốn cứu người, nếu không phải Đức Tân liều chết đem ngươi kéo lên bờ, ngươi đã sớm bị thủy quỷ dìm chết.”
Nghe vậy, Ngả Diệp kinh hãi: “Đức Tân!? Hắn không phải cũng không biết bơi sao?” Không chỉ như thế, trong ấn tượng của y, Đức Tân kỳ thật cũng không hề thích biển.
“Chính vì như vậy ta mới tức giận, đúng là kẻ ngu…” Ứng Duyệt ôm đầu cắn chặt môi dưới, không dám hồi tưởng lại những chuyện đã phát sinh vừa nãy.
Y thiếu chút nữa đã mất đi người mà mình yêu nhất rồi.
Người yêu vì cứu tình địch của y mà thiếu chút nữa đã mất mạng…
Thủy quỷ…Con mẹ nó!
Y hận không thể tiêu diệt tất cả thủy quỷ trên đời này, hận không thể rút sạch tất cả nước biển trên thế gian.
Một bên, Ngả Diệp không ngừng nắm chắc chăn cúi đầu, đối với Lý Đức Tân y vừa cảm kích, vừa cảm thấy áy náy.
“Không nói chuyện này nữa, chuyện của ngươi chúng ta đã báo cho Ngả lão gia, ngươi ở chỗ này hảo hảo nghỉ ngơi, chờ lát nữa chúng ta sẽ phái người báo cho Ngả lão gia biết tình hình của ngươi.” Ứng Duyệt vừa nói, vừa đem một chén nước đưa cho Ngả Diệp.
“Cảm ơn.” Ngả Diệp tiếp nhận chén nước, trong nháy mắt đó, y đã cảm giác được đầu ngón tay của Ứng Duyệt đang không ngừng run rẩy.
“Không cần cảm ơn!” Ứng Duyệt quay đầu đi, cố gắng không nhìn tới ánh mắt đầy cảm kích của Ngả Diệp. Y chán ghét chính mình, chán ghét với hành động thân mật của bản thân đối với Ngả Diệp, cũng thống hận sự hiền hòa của tình địch kia —– thật sự là mắc ói mà.
Ngả Diệp tĩnh dưỡng ở Lý phủ cả một đêm. Vừa đến sáng sớm, y đã không kịp nói lời từ biệt Lý Đức Tân, liền vội vội vàng chạy về nhà.
Chỉ là y cảm thấy lo lắng cho Ngả lão gia…