Ngả Diệp rất nhanh đã rửa xong chén đũa, lại nhìn quanh khung cảnh bên ngoài cửa sổ một chút, chỉ thấy ao nước trước mặt tựa hồ đã trở thành một cánh cửa thiên địa để du hồn dạo chơi, không biết đến chừng nào mới rút hết nước nữa.
Y hướng về phía các quỷ hồn, thân thiện hươu hươu tay một cái sau đó mới đem cửa sổ đóng lại.
Ngả lão gia ăn xong cơm thì đã đi nghĩ, y còn thay Ngả lão gia đắp thêm một cái chăn. Sau đó, y lại cảm thấy bản thân có chút mơ màng buồn ngủ, liền vội vã trở về phòng. Tùy ý liếc mắt nhìn quỷ không đầu đang bò tới bò lui trên mặt đất một cái, y liền nhanh chóng cởi quần áo rồi ngã vào trên giường.
“Ngủ ngon… hề hề…”
Qủy hồn vốn nằm ở trên giường sau khi nghe thấy lời Ngả Diệp nói liền vội vã đứng dậy.
Hắn nhất định là bị sự nhiệt của mình hù cho bỏ chạy rồi… Tuy nói y không có cách nào nhận thấy bất cứ biểu cảm gì từ sắc mặt của quỷ hồn —- bởi vì đó là một con quỷ không mặt.
Bất quá, nguyên nhân khiến quỷ không mặt bước xuống giường tựa hồ không phải là bị Ngả Diệp hù dọa, quỷ hồn vẫn bò tới bò lui trên mặt đất kia cũng đã biến mất, chẳng lẽ lại có một quỷ hồn lợi hại hơn đến tìm y gây phiền toái?
Nghĩ tới đây, Ngả Diệp liền thủ sẵn trận địa ngênh đón quân địch, hai tay trảo chặt lấy chiếc mền, dúi đầu vào bên trong gối đầu.
Vù vù một tiếng, cửa sổ vừa bị mở ra lập tức đóng lại… Tiếp theo là một loạt bước chân, là tiếng bước chân rất nặng nề… Đối phương đi đến bên giường của y thì dừng lại, nhất thời không còn tiếng vang gì nữa.
Lại là một quỷ hồn nghịch ngợm muốn gây chuyện đây… Đừng để ý đến hắn, ngủ! Ngủ!
Ngả Diệp vốn là nghĩ như vậy, bất quá ngay lúc y cảm giác được lòng bàn chân của mình bị một cái gì đó lướt qua, y liền không thể chịu đựng được nữa, hai chân loạn đá, tiếp theo liền mở chăn ra đứng dậy, mắng to: “Ta muốn đi ngủ, đừng phiền ta!”
“Chân của ngươi rất lạnh…” haehyuk8693
Hàn Liệt trở tay cầm lấy chân của Ngả Diệp, cả đôi tay không ngừng xoa nắn, xoa xoa bóp bóp, đem từng chút từng chút nhiệt độ ấm áp trên cơ thể hắn truyền đến bàn chân nhỏ lạnh như băng của y.
“Xin lỗi! Ta không biết là ngươi…” Ngả Diệp kéo kéo chăn xin lỗi, hai chân cũng không có di chuyển, tùy ý để cho Hàn Liệt thay y vân vê. Bất quá chỉ là xoa chân thôi, nhưng toàn thân của y đều đã toát ra một loại cảm giác thư sướng vô cùng.
Bất quá Hàn Liệt lại ngoảnh mặt làm ngơ với câu xin lỗi của y, chỉ hỏi: “Như vậy có thoải mái không?”, Sức lực trên tay cũng không chút giảm bớt.
Ngả Diệp trảo lấy chiếc chăn, thẹn thùng gật gật đầu.haehyuk8693
Hai người đều vô thức hy vọng thời gian có thể ngừng lại trong giây phút này…
Ngả Diệp cứ như vậy nhìn chăm chú theo dõi bộ dáng của đối phương khi xoa chân cho mình, trái tim trong ngực cũng bịch bịch loạn nhịp theo. Ngả Diệp nghĩ…Hắn khi còn sống nhất định là một phụ thân rất tốt.