• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thật, y rất muốn tự mình đi tìm Hắc Tử Lược xác nhận xem Hàn Liệt có bình an vô sự hay không, nhưng mà chính y lại không có cái năng lực kia, đành phải ở chỗ này yên lặng cầu nguyện cho Hàn Liệt.

Câu hồn cũng câu luôn tâm

Bên này, Hắc Tử Lược đang vì chuyện tróc nã Hàn Liệt mà khổ não không thôi.

Thật là tức chết ta mà! Cứ như thể để cho hắn chuồn mất nữa rồi! Trước kia ít nhất còn có thể câu được góc áo của hắn…

Hắc Tử Lược cứ như vậy gắt gao nhìn chăm chú vào cọng tóc đen dài vừa rút ra từ đầu của Hàn Liệt, càng nghĩ càng giận càng rất không cam lòng. Đột nhiên, một đại quyền xẹt qua nện mạnh vào trên cái cây bên cạnh, tiếp theo đó, liền có một “người” rơi xuống từ trên cây… Hắn không chút hoang mang đón nhận lấy tiểu nhân nhi vừa té ngã kia.

Chỉ nghe thấy trong lòng liền vang lên tiếng chất vất đầy non nớt của ai kia: “Tiểu Hắc! Ngươi sao có thể bắt người nhà của đa được? Như vậy Tiểu Diệp sẽ rất thương cảm đó nha!”

“Đừng kéo nữa!” Hắc Tử Lược rất kịp thời bắt được đôi bàn tay nhỏ bé đã xém chút cởi xuống vạt áo của hắn, còn nói thêm: “Hắn đã chết, phải đi đầu thai thôi, ai cũng ngăn cản không được.”

Nghe xong Hắc Tử Lược nói, Tiểu Ngũ rất bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn: “Ta đây cũng đã chết, ngươi để cho ta đi đầu thai đi!”

Tiểu Ngũ vừa mới nói xong, sắc mặt của Hắc Tử Lược lập tức đại biến, trầm giọng quát: “Đáng chết! Không cho phép ngươi nói ra những lời này nữa!”

Vốn là chính hắn đã cầu sai hồn à! Ngươi chết vốn không phải là Tiểu Ngũ, nhưng mà bởi vì chính hắn nhất thời khinh suất nhớ lầm tên… Tiểu Ngũ vốn không nên chết! Là do hắn hại Tiểu Ngũ, bây giờ lại vì liên quan đến thời gian sinh tử nên hắn cũng không có cách nào để cho Tiểu Ngũ hoàn dương nữa rồi… Hắn đã luôn đối với chuyện này phi thường tự trách.

Càng làm cho hắn đau lòng chính là, Tiểu Ngũ chẳng những không trách y, ngược lại còn vô cùng cảm tạ hắn đã câu đi hồn phách của y, làm cho y chết đi, làm cho y thoát khỏi bàn tay ác ma của tên dưỡng phụ kia.

Kỳ thật nhìn kỹ một chút, thân hình trắng nõn của Tiểu Ngũ vẫn có khuyết điểm à… Đều là do tên dưỡng phụ nhẫn tâm kia ngược đãi…

Thật con mẹ nó hỗn đản! haehyuk8693

Hắc Tử Lược trong lòng thầm mắng một tiếng, lại vừa quan sát Tiểu Ngũ trong lòng một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã trần đầy sự sợ hãi cùng thương cảm làm cho đau lòng người à. Cũng bởi vậy, hắn mới bắt đầu cố kéo căng khuôn mặt băng lãnh của mình, chậm rãi hoà hoãn biểu tình, “Ta không muốn cho ngươi đầu thai… Sau này đừng nói những lời vô vị như vậy nữa!”

“Tiểu Hắc…” Tiểu Ngũ đang lướt ngón tay qua mái tóc đen dài của Hắc Tử Lược, nghe được câu này, trong mắt của y lộ rõ tình cảm nói bao nhiêu cũng không hết…

Đối mặt với người nam nhân đôi lúc sẽ có tính tình nóng nảy, có khi lại ôn nhu như nước này, trong lòng Tiểu Ngũ đối với hắn là vừa thương vừa sợ, có lẽ còn có thêm chút ỷ lại. Dù sao chính y lúc còn sống vẫn chưa được hưởng qua một chút xíu ấm áp nào, chỉ có Hắc Tử Lược ngẫu nhiên sẽ đối với y hỏi han ân cần… haehyuk8693

Như vậy…Thật sự là đủ rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK