Một đêm trôi qua không yên bình…Nữ quỷ ở chiếc gương bên cạnh thì cứ mãi chải tóc, từ ban ngày chải đến bây giờ mà vẫn chưa có xong… Ngả Diệp chỉ có thể tạm lý giải “nữ nhân này khi còn sống nhất định là rất chú trọng bề ngoài của mình”.
Còn có con quỷ cửa thì cứ ngắt quảng lại gõ gõ đập đập, làm hại Ngả Diệp cả đêm đều mơ thấy ác mộng.
Y mộng thấy Hàn Liệt bị một nam tử mang diện cụ màu sắc rực rỡ bắt đi, còn bản thân y thì không có năng lực ngăn cản, đơn giản là vì y đã bị Vương Doãn Kiệt gắt gao khóa ở trong ngực, hắn ta còn muốn mạnh mẽ cường hôn y.
Lý Đức Tân cùng Ứng Duyệt thì té ngã ở một bên, bị hút sạch *** khí, trở thành một thi thể khô quắt trắng bệch trong vô cùng bi thảm…Còn có khuôn mặt xinh đẹp của Ứng Duyệt vẫn đang trưng ra biểu tình kinh sợ ngoài ý liệu, hai mắt mở to như chuông đồng đang trừng liếc y cùng Vương Doãn Kiệt…chết không nhắm mắt…
“Không được!!” haehyuk8693
Ngả Diệp cứ như vậy hét lớn một tiếng kinh hãi rồi tỉnh lại, chỉ thấy Hàn Liệt đang lấy ra một kiện y phục trên đầu của y, y hoàn toàn không hiệu rõ tình trạng hiện tại, bèn hỏi: “Đây là cái gì?”
“Mộng quỷ, đây là thủ phạm khiến cho ngươi mơ thấy ác mộng!” Hàn Liệt vô cùng phấn chấn trêu đùa bộ y phục kia, “Tiểu tử thúi, đi ra!”
Thế rồi một chim nhỏ màu vàng bay ra từ trong bộ quần áo, ý đồ đào tẩu về hướng cửa sổ, bất quá thoáng cái nó đã bị Hàn Liệt hung hăng bóp giữ trong lòng bàn tay.
Biết trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Hàn Liệt, chỉ nghe mộng quỷ làm bộ đáng thương hề hề cầu xin tha thứ, “Liệt ca, ngài tha cho ta đi mà!”
Hàn Liệt cười cười lắc đầu, nửa đùa giỡn nói với Ngả Diệp: “Tiểu Diệp, ngươi có muốn ăn bữa khuya hay không? Thích chưng hay là chiên rán nà?”
Nhìn Ngả Diệp cười mà không đáp, mộng quỷ lại càng kích động vỗ cánh, kết quả cái cánh thiếu chút nữa đã bị Hàn Liệt bẽ gãy, đau đến xanh cả mặt. Ngay cả như vậy, Hàn Liệt vẫn không hề có chút đồng cảm với nổi đau của nó, mà nói tiếp: “Bây giờ quá muộn rồi, ăn đồ dầu mỡ sẽ không tốt cho sức khỏe… Rõ ràng chọn cách chưng thì tốt hơn!”
Lúc này, Ngả Diệp ngược lại mới chú ý đến hoàn cảnh ở chung quanh…Nữ quỷ trước gương đã không còn thấy nữa rồi, thanh âm trong ngăn tủ cũng đã biến mất. Sau đó y lại quay sang nhìn con chim kia một chút lại nói với Hàn Liệt: “Được rồi… Cha! Nhìn nó bị hù thành như vậy rồi, rất đáng thương à, buông tha cho nó đi!”
“Tha cho nó? Hừ! Hôn ta một cái!” Hàn Liệt lộ ra nụ cười xấu xa, *** tế thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của Ngả Diệp.
“Ngươi nói cái gì?” haehyuk8693
“Hôn ta một cái!” Hừ! Lại cầu tình vì “nam” nhân khác, toàn bộ ngươi bây giờ chính là bảo bối dành riêng cho ta thôi!
Không biết Hàn Liệt suy nghĩ gì trong lòng, Ngả Diệp ngược lại tiến bắt lấy ngón tay của Hàn Liệt, nghĩ muốn cường chế vặn bung nó ra, cứu thoát mộng quỷ, bất quá đây hiển nhiên là uổng công vô ích.
“Cha! Ngươi đừng nói giỡn nữa!”
“Ta rất nghiêm túc!” Hàn Liệt nghiêm mặt nói.
“Ngươi…” Ngả Diệp không có biện pháp, dù sao hai người bọn họ hôn môi cũng không phải lần đầu tiên, y đơn giản kiễng mũi chân, nhắm lại hai mắt hướng phía đôi môi mỏng của Hàn Liệt hôn lên. Đang muốn hôn một cái cho xong, hai gò má của y đột nhiên lại bị đối phương nâng lên, Hàn Liệt thả rớt mộng quỷ, tiên phát chế nhân, nhanh chóng đưa đầu lưỡi của hắn duỗi vào, cạy mở hàm răng của y, chậm rãi trở mình khuấy đảo, truy đuổi theo chiếc lưỡi không nghe lời của Ngả Diệp.
“Đừng… Cha… Không nên…” haehyuk8693
Nhìn Ngả Diệp cố hết sức nói chuyện như vậy, Hàn Liệt liền rời đi cặp môi thơm ngon làm cho hắn tiêu hồn kia, thân mật ôm lấy thắt lưng của đối phương, khẽ cúi người xuống nói: “Đừng cự tuyệt…” Vừa nói, bàn tay của hắn còn không ngừng nhẹ nhàng niết niết chiếc mũi nhỏ xinh của Ngả Diệp.
Ngả Diệp vuốt ve đôi môi của mình, dư vị của hơi ấm sau đợt tình cảm mãnh liệt kia vẫn còn đó, y không chán ghét, ngược lại rất quyến luyến cảm giác này. Y còn không tự chủ được cười lộ ra hai má lúm đồng tiền của mình. Mà Hàn Liệt thì đang dùng ánh mắt cực kì thâm tình nhìn y…Hồi lâu sau, hắn mới lưu luyến không rời nói: “Tốt lắm, ta đã thay ngươi diệt trừ mộng quỷ, ta cũng phải đi trước đây. Nếu dừng lại ở một chổ quá lâu ta sẽ bị tên Hắc Tử Lược kia phát hiện.”
Mục đích của hắn lần này tới đây vốn có hai cái, thứ nhất là đến thăm Ngả Diệp, thứ hai là thay Ngả Diệp đuổi quỷ.
Trước kia vì đạo hạnh của hắn còn chưa đủ, cho nên mỗi lần mộng quỷ xâm nhập tập kích Ngả Diệp hắn chỉ có thể sờ sờ cái trán của y, làm cho y cảm giác thoải mái hơn chút. Khi đó, hắn cảm giác bản thân mình cực kì vô dụng. Một tên phụ thân vô dụng…thật vô dụng…
Nhưng hắn đã có thực lực rồi, tuy nói không thể mỗi giây mỗi phút đều ở bên cạnh Ngả Diệp, bất quá ít nhất hắn có thể dùng đạo hạnh của mình bảo vệ cho y.
“Uh! Vậy ngươi nhất định phải trở về nữa! Nhất định đó!” haehyuk8693
“Yên tâm… Ta đã sớm không có cách nào rời khỏi ngươi rồi…”
Ngả Diệp cứ thế nhìn chăm chú theo phương hướng Hàn Liệt biến mất, cơn ác mộng vừa nãy chỉ trong nháy mắt đã bị quét đi sạch sẽ.
Mà ở bên kia…
Diêm Hồi đã ăn vạ ở chổ này đợi được hồi lâu, nãy giờ vẫn còn chưa chịu đứng lên, trong miệng thì cứ lẩm bẩm đọc tên của Hàn Liệt, còn có hai chữ “ca ca”. Gọi không được Hàn Liệt trở về nhưng lại gọi tới một kẻ luôn khiến cho hắn chán ghét.
“Mau đứng lên! Ngươi ở chỗ này phơi gió không sợ bị phong hàn à?” Bạch Tử Khước lắc đầu, ngữ khí vừa bất đắc dĩ, vừa tức giận.
“Ngươi không biết…Lòng ta lạnh lắm…Á…Không! Không nên nhắc với ta mấy từ “Hàn” hay “Liệt″…Từ ca ca cũng không được!”
Nghe Diêm Hồi nói như vậy xong, nếu cẩn thận nhìn kỹ một chút sẽ thấy, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Bạch Tử Khước đã hiện ra một chút tức giận, hai tay nắm thành quyền, móng tay đen dài đã cắm sâu vào lòng bàn tay… Không đau… Chỉ có đau lòng… Như thế này thì tính là cái gì?
“Ngươi rời đi trước đi, để cho ta một mình ở chỗ này an tĩnh chút… A a…”
Teeee một tiếng, quần áo trên người Diêm Hồi đã bị xé nát, từng mảnh từng mảnh rơi lả tả ở trên bãi cỏ, thoáng cái đã bị gió thổi bay đi mất. Hắn bây giờ chỉ có thể dùng mái tóc đỏ dài của mình che khuất thân thể, nhưng như vậy không chỉ không có khả năng che đậy được hoàn toàn thân hình của hắn, ngược lại còn làm cho cổ dục hỏa trong lòng Bạch Tử Khước bùng cháy phừng phừng. Thẳng đến khi vẻ *** nghịch bình thường của Diêm Hồi đã bay biến mất, âm trắc giận giữ nói một câu.
“Tử Khước, ngươi…dám can đảm phạm thượng sao?” haehyuk8693
Ngữ lệnh tràn ngập hàn khí kia đã làm cho dục vọng của Bạch Tử Khước nhất thời cạn sạch sành sanh