Phụ thân!
Ngả Diệp đột nhiên tỉnh giấc, vỗ vỗ đầu…Y bắt đầu nhớ lại giấc mộng mình vừa mới mơ thấy…
Y mới thấy Hàn Liệt bình an vô sự, hắn chẳng những không có bị Hắc Tử Lược bắt được, mà còn chậm rãi nói chuyện với một tên nam tử tóc đỏ bí ẩn.
Ngả Diệp thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn cảnh trí chung quanh một chút. Đây là một gian phòng rất mộc mạc, Lý Đức Tân thì đang ghé vào bên giường của y, trong miệng thì thào đọc tên của y.
Tiểu Diệp…Tiểu Diệp…Một lần lại một lần lập lại.
Thấy thế, Ngả Diệp đau lòng cầm lấy đôi bàn tay hàm hậu đã phủ đầy vết chai của đối phương, thấp giọng nói: “Đức Tân… Xin lỗi, làm cho ngươi lo lắng rồi.”
Thấy Lý Đức Tân vẫn tiếp tục ngủ say, tựa hồ như thật sự rất mệt nhọc. Thế là Ngả Diệp liền xuống giường, ngược lại còn chuyển hắn qua giường nằm. Động tác của Ngả Diệp vừa mềm nhẹ, lại rất chuyên chú, cho nên y đã không chú ý tới bầu không khí quỷ dị bắn tới từ bốn phía…
Trong gương tựa hồ có bóng người, vù một tiếng đã không thấy gì nữa, tiếp theo đó một chiếc lược đỏ không biết sao lại rớt xuống mặt đất.
Bên trong tủ quần áo dường như đang có một thứ gì đó đang ngọ ngọe, một lát vỗ một lát lại chụp lấy. haehyuk8693
Ngoài cửa sổ còn có thêm vài ánh mắt đang gắt gao nhìn chăm chú vào y…
Qua hồi lâu, y mới cảm giác được không khí khác lạ ở chung quanh. Đột nhiên, Ngả Diệp lại ngước lên đặt câu hỏi với trần nhà: “Quấy rầy các ngươi…Trong phủ này từ trên xuống dưới đều là phù chú, các ngươi không sao chứ?”
Tựa hồ như có cảm ứng, tủ quần áo bắt đầu lay động, cánh cửa tủ hết đóng rồi lại mở, thẳng đến khi Lý Đức Tân tỉnh lại, cánh cửa tủ mới ba một tiếng đóng chặt lại…Lực đạo to lớn như vậy lại làm cho Ngả Diệp sinh nghi…Xem ra trong Lý phủ này tựa hồ có một linh thể cao cường bản lãnh đang ẩn núp…
Bất quá y cũng không sợ hãi, đơn giản là vì y đã “thấy nhiều biết rộng” à.
“Tiểu Diệp… Ngươi không sao chứ?” Vào lúc vừa tỉnh lại, Lý Đức Tân liền đánh một cái ngáp lớn, một bên còn mở mồm hỏi y.
Ngả Diệp không nói gì, chỉ là nhìn vào Lý Đức Tân, gật đầu, lúc đứng dậy muốn đi, cánh tay lại bị hắn bắt lấy. haehyuk8693
“Đừng đi mà… Đến Lý phủ ở đi, dù sao ngươi mỗi ngày đều phải đến nơi này làm công. Chổ của ta nhiều phòng, ngươi ở lại nơi này để cho ta chiếu cố ngươi, được không?”
Trông thấy Ngả Diệp đang do dự, Lý Đức Tân lại cố gắng khuyên nhũ, lời nói đầy tình cảm, “Cho dù ở lại chỗ này, ngươi muốn trở về liền có thể trở về ngay! Huống hồ, nếu ngươi lại xảy ra chuyện gì nữa… Ta tin tưởng Ngả lão gia trên trời có linh thiêng cũng nhất định không an tâm được.”
Có câu vốn là thịnh tình không thể chối từ, thấy Lý Đức Tân thành khẩn như vậy, Ngả Diệp cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, qua một lát sau y mới chậm rãi mở miệng, “Vậy được rồi…Ta sẽ nán lại…” Nói là như thế, bất quá trong lòng của y lại đang suy nghĩ đến Hàn Liệt.
Kỳ thật y nghĩ muốn về nhà tìm Hàn Liệt…
Huống hồ Hàn Liệt nếu về nhà rồi, tìm không được y thì làm sao đây? Có thể hay không sẽ lo lắng cho y?
Còn có thêm mười mấy nghi vấn đang không ngừng xoay quang trong đầu Ngả Diệp, mà tất cả chúng… đều là về Hàn Liệt…
Không biết Hàn Liệt sao rồi nhỉ?