Hắn bị Chung Yến Sanh lay dậy.
Không thể nhìn thấy yêu tinh đưa tiểu Thế tử ra là ai, Vân Thành tức muốn chết.
Hôm nay hai người về thành sớm hơn mọi hôm, Vân Thành nhàn nhã gửi xe ngựa ở nhà trọ, dù sao cũng không cần vội vàng chạy về phủ Hầu gia.
Trên phố, trà lâu và tửu lầu đương là lúc náo nhiệt nhất. Chung Yến Sanh vẫn nghĩ về quyển du ký kia. Lúc đi qua một quán trà nghe thấy trong đó kể chuyện, cậu lập tức hứng thú bước vào trong.
Vân Thành kêu vài tiếng, đành bất đắc dĩ đi theo.
Người kể chuyện nói đến khô cả cổ, đang uống trà làm dịu giọng. Những người ngồi dưới đang buồn chán vì đợi thì thấy một tiểu công tử đẹp đẽ, khí phách tiến vào. Họ không khỏi nhìn trộm mấy lần, tiếng nói chuyện xung quanh cũng nhỏ hơn đôi chút.
Trước kia Chung Yến Sanh ít khi ra ngoài, dạo này vì muốn kéo gần quan hệ với thiếu gia thật nên mới phải chạy đôn chạy đáo mỗi ngày.
Lúc đi ra ngoài thường xuyên bị người khác nhòm ngó như vậy khiến cậu hơi ớn lạnh, rất hay nghi ngờ mặt mình bị ai đó vẽ bậy lên mà sao ai cũng nhìn mình.
Cậu tránh những ánh mắt đó, gọi một bình trà rồi ngồi xuống. Vân Thành nghiêng người chắn ánh nhìn của người khác, rót trà cho Chung Yến Sanh, khó chịu lẩm bẩm: “Tiểu Thế tử của chúng ta tôn quý như vàng ngọc, đâu phải loại phàm nhân như các ngươi có thể mơ tưởng…”
Vì Chung Yến Sanh bước vào mà tiếng bàn luận xung quanh cũng nhỏ lại, tiếng của bàn bên cạnh ngược lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Mấy văn sĩ tụ lại một bàn, mải mê chia sẻ những câu chuyện đồn đại, hoàn toàn không nhận ra có người bước vào.
Ban đầu là nói về mấy thế gia giàu có trong Kinh thành, rồi có người chuyển hướng, nhắc đến một từ quen thuộc:
“Các ngươi nghe gì chưa? Chuyện về phủ Hoài An Hầu…”
“Nghe rồi, có gì mà phải nói lén lút thế? Chẳng phải là phủ Hoài An Hầu mười mấy năm trước nhận nhầm con, bây giờ vị tiểu Thế tử đó là giả sao.”
“Thế tử giả, chuyện này không tầm thường đâu, chậc chậc chậc.”
Chuyện khiến cậu lo lắng nhất bất ngờ bị người ta bàn tán. Đầu óc Chung Yến Sanh trống rỗng, tay run lên làm rơi chén trà khiến trà bắn tung tóe ra sàn.
Ngược lại Vân Thành lại cảm thấy buồn cười, nghĩ rằng mấy người đó có vấn đề về đầu óc. Lúc nhìn thấy sắc mặt Chung Yến Sanh không ổn lắm, mới lập tức đen mặt, giơ tay muốn đập bàn mắng mấy người kia nhưng bị Chung Yến Sanh ngăn lại.
Mặt Chung Yến Sanh tái nhợt, nhỏ giọng: “Vân Thành, chúng ta về đi.”
Rời khỏi quán trà, Vân Thành tức giận mắng: “Mấy tên học sĩ nghèo kiết xác đó, bình thường không làm được trò trống gì chỉ biết ngồi nói xấu người này người nọ. Thiếu gia đừng để ý mấy lời vớ vẩn đó, Hầu gia và phu nhân có thể nhận nhầm con của mình sao? Phủ Hoài An Hầu ngoài ngài ra thì ai có thể làm Thế tử nữa chứ!”
Chung Yến Sanh im lặng nghe hắn lải nhải, gượng cười không nói.
Vân Thành có lòng an ủi, nhưng khổ nỗi, cậu đúng là không phải con của phủ Hoài An Hầu.
Cốt truyện trong giấc mơ cũng không nói cậu là con của ai, cậu không biết cha mẹ ruột của mình là ai.
Nếu trong quán trà có thể nghe được những lời đồn đại như thế, sợ rằng tin đồn Thế tử giả của phủ Hoài An Hầu đã lan truyền khắp các ngõ ngách trong Kinh thành.
Chung Yến Sanh nắm chặt tay, đoán rằng Hoài An Hầu hoặc Hầu phu nhân sẽ sớm đến tìm mình nói chuyện.
Quả nhiên, tối hôm đó khi vừa về phủ, Hoài An Hầu đích thân đến viện Xuân Vu, cho lui hết hạ nhân rồi gọi Chung Yến Sanh vào thư phòng.
Hoài An Hầu vốn là người ít nói, ông luôn đóng vai người cha nghiêm khắc trước mặt Chung Yến Sanh. Nếu không phải vì phu nhân tinh thần không ổn định, không thích hợp để nói chuyện, thì ông cũng không cần phải đến.
Hai cha con ngồi đối diện nhau, nhất thời không biết nên mở lời thế nào.
Một lúc sau, Hoài An Hầu mặt mày trầm ngâm, mở lời: “Điều Nhi, cha có chuyện muốn nói với con.”
Chung Yến Sanh cũng trầm giọng: “Cha, con cũng có chuyện muốn nói với cha.”
Hoài An Hầu làm quan nhiều năm, đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, nhưng đối đãi với Chung Yến Sanh lại rất cẩn thận, nghe vậy thì nói: “Được, con nói trước đi.”
Chung Yến Sanh chậm rãi hỏi: “Cha, có phải cha đang giấu con chuyện gì không?”
Nghe xong câu này, sắc mặt Hoài An Hầu hơi cứng nhắc, trong đầu lướt qua vô số suy nghĩ.
Quả nhiên là vậy.
Chung Yến Sanh len lén nhìn sắc mặt của ông, thở dài một tiếng, nắm tay Hoài An Hầu kiên định nhìn ông: “Cha, xin cha hãy làm một vị quan thanh liêm!”
Hoài An Hầu: “…”
Cái gì cơ?
Hôm nay chuyện về Thế tử giả đột nhiên lộ ra ngoài, ông cũng lờ mờ đoán được là do ai tung ra.
Chung Yến Sanh từ nhỏ đã yếu ớt, bị ông hạn chế ra ngoài. Có lẽ do được nuôi dưỡng trong nhà lâu nên đứa trẻ này có tâm tư trong sáng, đơn thuần, yếu đuối khiến người ta không yên lòng.
Trước khi đến đây, ông đã nghĩ rằng Chung Yến Sanh có thể sẽ sợ hãi lo lắng, sẽ hỏi ông rất nhiều câu để trấn an lòng mình, ông đã suy nghĩ kỹ nên trả lời ra sao.
Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng Chung Yến Sanh lại mở miệng nói câu này, khiến Hoài An Hầu trở tay không kịp, đầu óc quay mòng mòng.
Làm quan thanh liêm? Thậm chí trước đây vì tính cách quá liêm trực mà ông mới bị gạt khỏi Kinh thành nhiều năm. Hoài An Hầu im lặng mười giây, hít một hơi thật sâu, đen mặt: “Cha…”
“Cha!” Chung Yến Sanh không để ông kịp nói, thành khẩn khuyên nhủ, ân cần dẫn dắt: “Lần sau nếu cha gặp phải chuyện gì… khiến cha dao động, thì hãy nghĩ đến mẹ con.”
Mặt Hoài An Hầu càng đen hơn: “Con…”
“Nghĩ đến bà nội nữa.”
Hoài An Hầu không chịu nổi nữa, giơ tay tát lên đầu cái củ cải nhỏ này. Khi chạm vào mái tóc đen mềm mại, lực tay không tự chủ được giảm đi rất nhiều: “Con đang nghi ngờ cha mình đấy à!”
Chung Yến Sanh ôm đầu, nhìn ông bằng ánh mắt thâm sâu.
Quả nhiên, nhắc đến chuyện này cha lập tức chột dạ, giờ thì tức điên lên rồi.
Hoài An Hầu bị ánh mắt nghi ngờ trắng trợn của cậu nhìn chằm chằm, không hiểu sao đứa nhỏ này lại đột nhiên kết luận rằng ông tham ô, vừa bực vừa tức: “Cha con có phải là quan thanh liêm hay không chẳng lẽ con không rõ?”
Chung Yến Sanh hiểu nhưng không nói ra.
Cậu cũng muốn tin tưởng, nhưng biệt viện Trường Liễu đầy ắp sách quý và kỳ trân dị bảo, không thể đều là gia truyền của phủ Hoài An Hầu được. Hơn nữa căn tư gia đó có quy mô gần như tư gia của thân vương, nếu bị tra ra sẽ là chuyện lớn.
Sau khi về phủ, cậu đã tra cứu luật pháp của Đại Ung.
Hoài An Hầu bình thường nghiêm khắc trầm mặc, đột nhiên bị con trai nghi ngờ tham ô, không kìm được giọng nói cao vút: “Là ai nói bậy nói bạ với con hả?!”
“Không có đâu ạ, con đâu có nói gì đâu, cha đừng kích động, bớt giận bớt giận.”
Chung Yến Sanh vội vàng rót một tách trà hoa cúc chuẩn bị từ trước, cung kính dâng lên, vừa xoa dịu Hoài An Hầu vừa kiên trì khuyên nhủ: “Chả là hôm nay con đọc một quyển truyện, kể về một tham quan lén lút mua trạch viện, rồi giấu vô số kỳ trân dị bảo từ tiền tham nhũng trong đó, cuối cùng bị tru di cả tộc, liên lụy đến vợ con. Thật sự rất đáng thương nên con mới buột miệng nói ra mà thôi…”
Hoài An Hầu tức giận đến bật cười: “Thằng nhóc con này dám chọc cha à?”
Chung Yến Sanh chớp chớp mắt, vô tội nhìn ông.
Đôi mắt của cậu không giống với Hoài An Hầu và Hầu phu nhân, ánh mắt tràn đầy tình cảm, sáng rực đen láy, vừa trong sáng vừa tinh khiết, lúc nhìn ai đó rất dễ khiến người ta mềm lòng.
Hoài An Hầu bị cậu nhìn một hồi, cuối cùng cũng từ bỏ ý định đánh đứa nhỏ này một trận.
Dù sao nếu ông thật sự dám đánh, thì thước còn chưa mang tới, phu nhân đã xách chổi chạy đến rồi.
Hoài An Hầu nghẹn đến khó chịu, uống cạn tách trà hoa cúc, ngọn lửa vô danh cháy trong lồng ngực không sao trút ra được.
Chung Yến Sanh vô cùng hiếu thảo, thấy Hoài An Hầu uống xong, nhanh tay lẹ mắt rót thêm một chén, nói hết những gì cần nói, sau đó tò mò hỏi: “Phải rồi, cha, cha đến có việc gì muốn nói với con sao?”
Những lời đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến giờ không sao thốt ra nổi.
Huống chi, nhìn tinh thần nhãi con này còn có vẻ rất ổn định.
Hoài An Hầu yên tâm hơn phần nào, nhìn cậu một cái với vẻ không hài lòng, gằn giọng dạy dỗ: “Ngày thường đọc ít sách nhảm nhí thôi, đọc nhiều sách chính quy có ích hơn đi, hôm khác ta sẽ đến kiểm tra việc học của con.”
Nói xong, ông mặt đanh lại đứng dậy bước đi.
Còn chưa ra khỏi thư phòng, đã nghe thấy thằng nhóc con phía sau dài giọng ngâm thơ: “Một chén rượu ngon ngàn mạng người, mấy bát canh béo lệ muôn dân.”
Hoài An Hầu: “…”
Chung Yến Sanh gãi đầu, cũng không biết lời khuyên tối nay có hiệu quả hay không.
Vân Thành đợi Hoài An Hầu bưng cái mặt đen thui rời đi, mới rụt rè thò đầu vào cửa thư phòng: “Thiếu gia, sao ngài lại chọc giận Hầu gia thế? Hầu gia kiểm tra việc học của ngài à?”
Chung Yến Sanh bình tĩnh ngồi yên: “Không có đâu, ta cũng không biết sao Hầu gia lại đột nhiên giận thế.”
“Thế Hầu gia đích thân đến nói gì ạ?”
Vân Thành bước vào thư phòng, rót cho cậu một tách trà hoa cúc, buồn bực không thôi: “Là nói về chuyện học hành ạ? Thầy Chu có tuổi rồi nên không theo chúng ta vào Kinh. Đã lâu rồi ngài không nghe giảng gì, ta cũng lo lắm, trước khi rời đi thầy Chu đã dặn ta giám sát ngài mà.”
Chung Yến Sanh sững lại, gần đây nhiều việc quá, cậu đã quên béng mất chuyện này.
Hồi nhỏ cậu không đi học ở thư viện mà do Hoài An Hầu và phu nhân đích thân dạy cậu học chữ. Đến khi về Cô Tô, Hoài An Hầu mời một vị từng làm quan trong triều, sau về ẩn cư ở Cô Tô đến dạy cậu học.
Có lẽ vì khi đó sức khỏe cậu không tốt, nên thái độ của Hoài An Hầu về việc học rất mâu thuẫn.
Rõ ràng là mời thầy giáo giỏi nhất về, ngày thường cũng cấm cậu đọc sách nhảm nhí, nhưng lại dung túng cho Chung Yến Sanh học được bao nhiêu thì học, không yêu cầu nhiều, cũng không muốn cậu thi đỗ công danh.
Đường về Kinh xa xôi nên người thầy cao tuổi không thể theo cùng.
Ở kinh thành, ngoài một số ít được gia đình nuông chiều quá mức, suốt ngày ăn chơi trác táng, thì những công tử thế gia cùng tuổi với cậu hầu hết đều đang học ở Thái Học.
Nhưng Hoài An Hầu dường như không có ý định để cậu vào Thái Học, đã về Kinh gần một tháng nhưng chưa từng nhắc đến.
Tuy nhiên Chung Yến Sanh cũng không nghĩ nhiều, đi Thái Học còn làm chậm trễ việc cứu vớt phủ Hầu gia của cậu, nhiệm vụ cấp bách hiện tại vẫn là kết thân với thiếu gia thật, thay đổi vận mệnh nhà tan cửa nát của phủ Hầu gia.
Lần trước tặng con dấu điền hoàng xong, cậu cũng không dám nhắc lại nữa. Chung Yến Sanh suy nghĩ một lúc, ánh mắt dừng lại trên án thư: “Vân Thành, giúp ta mài mực.”
Vân Thành tiến lại gần, tò mò hỏi: “Thiếu gia, muộn thế này, ngài định vẽ gì à?”
Chung Yến Sanh xắn tay áo, không nói gì.
Một bức tranh không thể nào hoàn thành chỉ trong một đêm, Lúc vẽ tranh, Chung Yến Sanh còn là người cẩn thận, bận rộn đến nửa đêm, hôm sau tỉnh dậy, buồn ngủ đến nỗi bước đi loạng choạng.
Nhưng vẫn cố gắng bò dậy, lay tỉnh Vân Thành đang ngủ say, vừa ngáp vừa gọi: “Vân Thành, dậy đi, đừng ngủ nữa, dậy mau.”
Vân Thành mắt nhắm mắt mở bò dậy, mặt ngơ ngác: “…”
Hôm nay nhất định phải nhìn rõ, rốt cuộc là yêu tinh nào đang mê hoặc tiểu Thế tử!
Cuối cùng, đến biệt viện Trường Liễu, Chung Yến Sanh xuống xe ngựa. Vân Thành mở to hai mắt nhìn một người mặc áo đen đón Chung Yến Sanh vào trong, sau đó không cưỡng nổi cơn buồn ngủ, ngã xuống xe ngủ tiếp.
Chung Yến Sanh mang theo hộp bánh đã dặn nhà bếp làm, cậu vẫn nhớ thương quyển du ký hôm qua chưa đọc xong nên rất sợ rằng hôm nay lại bị dẫn đến nơi khác, may thay hôm nay vẫn gặp ở thư phòng đó.
Bước vào thư phòng ngẩng đầu lên, Chung Yến Sanh lập tức giật mình.
Hôm nay Tiêu Lộng thay một bộ áo bào màu xanh lam, khác hẳn với màu xanh nhạt khiêm tốn lúc gặp cậu lần đầu, là màu xanh bảo thạch cực kỳ bắt mắt, thêu hình mây và chữ thọ. Ánh nắng chói mắt bên ngoài đổ qua cửa sổ, khiến màu xanh ấy càng thêm lung linh, rực rỡ.
Thứ màu bắt mắt như vậy, người thường chắc chắn sẽ bị trang phục này làm cho lu mờ. Nhưng ngược lại, hắn lại khiến người ta cảm thấy lụa đẹp vì người, chứ không phải người đẹp vì lụa, cậu không tự chủ được mà ngắm nhìn khuôn mặt hắn.
Tóc cũng không còn buông lỏng tùy tiện nữa mà buộc lại bằng một chiếc trâm cài tóc màu trắng chỉn chu. Tấm lụa trắng vẫn phủ trên mắt, sống mũi cao, môi mỏng, tuấn mỹ đến cùng cực, quý phái động lòng người.
Chung Yến Sanh định cất tiếng gọi “Ca ca, em đến rồi” nhưng lại không thể thốt ra, nhịn không được ngắm thêm một chút.
Rồi lại lén ngắm thêm hai chút.
Đúng là Thế tử của phủ Hầu gia, khí chất bẩm sinh quả nhiên hơn người, khó trách có thể khiến phủ Hầu gia tan nhà nát cửa.
Nhìn Tiêu Lộng ngồi đó như một con khổng tước xanh, Triển Nhung giật giật miệng.
Ở biệt viện Trường Liễu lâu thế này, đây là lần đầu tiên thấy chủ tử ăn mặc đàng hoàng như vậy đấy? Rốt cuộc là hôm nay muốn làm gì đây?
Thấy Tiêu Lộng lại đang cúi đầu xem gì đó, Chung Yến Sanh không lên tiếng làm phiền, đặt hộp bánh xuống, quay đầu tìm quyển du ký hôm qua.
Kết quả là lục lọi mãi không thấy đâu.
Chung Yến Sanh ngại không dám hỏi Tiêu Lộng, phiền muộn gãi gãi đầu. Hoàn toàn không chú ý đến Tiêu Lộng ngồi trước án thư từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, chống cằm mang vẻ mặt đầy hứng thú nhìn cậu đi tới đi lui.
Thiếu niên xinh đẹp bước đi nhẹ nhàng như con chim nhỏ nhảy từ cành này sang cành khác.
Cảm thấy ngắm đủ rồi hắn mới lên tiếng: “Tìm cái này phải không?”
Chung Yến Sanh quay đầu nhìn, Tiêu Lộng từ tốn nhấc quyển sách bên tay lên, chính là quyển du ký cậu lục tìm mãi, hai mắt sáng bừng: “Ca ca, ở chỗ anh à!”
Chỉ lo chăm chăm vào quyển sách này, tâm trí không đặt vào chính sự, không chịu suy nghĩ làm sao để quyến rũ hắn.
Tiêu Lộng không vui nhướng mày: “Muốn đọc không?”
Quyển du ký này rất thú vị, Chung Yến Sanh gật đầu như gà mổ thóc.
Tiêu Lộng tiện tay đẩy đống thư từ sang một bên, cầm quyển sách lăn xe đến bên giường. Chung Yến Sanh giống như con cá cắn phải lưỡi câu, không cần nói gì cũng ngoan ngoãn đi theo.
Tiêu Lộng ung dung dựa lên giường, ném quyển sách về phía Chung Yến Sanh.
Kết quả là giống như lần trước ném lọ thuốc, Chung Yến Sanh không kịp phản ứng, bị quyển sách đập vào cánh tay.
Cậu đau đến nỗi kêu “Á” lên một tiếng, xoa xoa cánh tay, không hiểu vì sao Tiêu Lộng lại ném đồ vào mình. Cậu cúi đầu nhặt quyển sách lên, lông mi dài cụp xuống, trông như thể bị ấm ức chuyện gì ghê gớm lắm.
Tiêu Lộng: “…”
Có vẻ như lần sau không thể ném đồ được rồi, phải nhẹ nhàng đặt xuống.
Thấy Chung Yến Sanh không vui, mím môi không nói gì. Tiêu Lộng hơi nhếch miệng, nhìn chiếc hộp trên bàn: “Mang cái gì đến vậy?”
Nhắc đến chuyện này, Chung Yến Sanh vứt bỏ vẻ ấm ức mà cười tươi sáng rỡ: “Lần trước bánh bách hợp bị nguội mất rồi, lần này em mang cái mới làm tới.”
Nói xong quay người lấy hộp bánh nóng hổi tới đặt bên giường, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Tiêu Lộng nhướng mày, nhớ đến việc Chung Yến Sanh quả thực có nói “Lần sau mang bánh ấm đến.”
Trong miệng người khác, “lần sau” chỉ như những lời khách sáo như “hôm khác” hay “có dịp”, ai cũng hiểu là không có thật. Không ngờ đứa nhỏ này lại thật thà quá mức, nói mang đến là mang đến ngay.
Đồ chưa được thử độc Tiêu Lộng sẽ không ăn. Hắn hơi nheo mắt, tiện tay lấy một miếng từ trong hộp, đưa đến miệng Chung Yến Sanh: “Há miệng.”
Chung Yến Sanh không ngờ Tiêu Lộng muốn đút mình ăn, sững sờ một lúc, đột nhiên cảm thấy hắn cũng tốt tính lắm, rồi hơi há miệng nhận lấy.
Môi của cậu rất đẹp, chính giữa có một hạt châu nhỏ. Đôi môi có màu đỏ nhạt như cánh hoa mùa xuân, trông mềm mại và mịn màng vô cùng.
Tiêu Lộng cầm miếng bánh, thoáng chốc cảm thấy khó xử. Hắn im lặng một lúc, trong lòng hơi hối hận.
Miệng của Chung Yến Sanh mở ra hơi mỏi, nghi hoặc “A” một tiếng.
Tiêu Lộng do dự một chút, rồi nhét cả miếng bánh vào miệng cậu. Hắn không cẩn thận dùng lực mạnh quá vô tình chạm vào cánh môi, cảm giác mềm mại trơn tru trượt lên đầu ngón tay.
Giống như bị bộ lông mềm mại của con chim nhỏ cọ vào ngực, hắn vô thức xoa đầu ngón tay, ánh mắt lướt qua đôi môi ấy, ánh nhìn càng thêm sâu thẳm.
Chung Yến Sanh bị nhét một miếng bánh bách hợp to tướng suýt nghẹn, khó khăn nuốt xuống. Cậu vội vàng đi tìm nước trà uống cạn một cốc mới có thể nuốt trôi miếng bánh, cảm giác như được sống lại.
Thôi được rồi, có vẻ ca ca không biết cách chăm sóc người khác.
Chung Yến Sanh tự an ủi mình, cầm ấm trà và cốc đặt lên bàn, ho khan hai tiếng: “Cảm ơn ca ca, bánh bách hợp ngon lắm, anh có muốn thử không?”
Ánh mắt cậu như hồ nước dưới ánh mặt trời, dịu dàng và sáng trong, không chút mây mù.
Nhìn vào đôi mắt ấy, Tiêu Lộng bèn lấy một miếng cắn thử, rồi bỏ xuống, thốt ra hai chữ: “Ngọt quá.”
“Ngọt sao?” Chung Yến Sanh cũng cầm một miếng nếm thử: “Em thấy bình thường mà.”
Ngọt muốn chết còn nói không ngọt.
Tiêu Lộng dựa lưng ra sau, nhìn Chung Yến Sanh đang cúi thấp đầu, lộ ra xoáy tóc nhỏ mềm mại. Cậu cầm quyển sách, lật đến chỗ đọc dở hôm qua, muốn ngồi trước ghế dài tiếp tục đọc, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của hắn. Hắn hơi chậc một tiếng.
Đứa nhỏ này không nhận ra hôm nay hắn đổi y phục à?
Trong đầu Tiêu Lộng lóe lên suy nghĩ này rồi nhanh chóng vụt tắt, hắn cảm thấy đầu óc mình như có vấn đề, hắn thay đồ mới thì có liên quan gì đến con chim nhỏ này chứ.
Hắn cũng không hiểu tại sao hôm nay lại đặc biệt thay đồ, con chim nhỏ này mỗi ngày đến tìm hắn cũng chẳng ăn diện gì, lúc nào mặt mũi cũng xám xịt.
Khóe miệng còn đang cong cong dần hạ xuống, Tiêu Lộng lạnh nhạt nói: “Đọc sách đi.”
Trở mặt nhanh thật đấy!
Chung Yến Sanh không còn sợ sự thay đổi thất thường của Tiêu Lộng nữa, chỉ cảm thấy kỳ lạ, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Trong tiếng đọc sách nhẹ nhàng của cậu, dây thần kinh căng thẳng trong đầu Tiêu Lộng dần thả lỏng, từ từ tiến vào mộng đẹp.
Chung Yến Sanh đọc được một nửa mới nhận ra Tiêu Lộng lại ngủ mất rồi.
Cậu mở to mắt quan sát Tiêu Lộng đang yên giấc, nghi ngờ hắn dùng giọng đọc của mình để ru ngủ.
Thói quen gì kỳ lạ, nhất định phải nghe người khác đọc sách mới ngủ được à?
Hay là cố tình trêu cậu?
Chung Yến Sanh không hiểu nổi, đúng lúc miệng cậu cũng thấy mỏi, bèn như hôm qua, cuộn mình bên mép giường, vừa ăn bánh vừa tiếp tục đọc, từ từ ăn hết cả hộp bánh.
Hành vi của Tiêu Lộng đã khẳng định suy nghĩ của Chung Yến Sanh.
Sau đó mấy ngày liên tiếp, ngày nào Chung Yến Sanh vừa đến cũng bị bắt ngồi bên mép giường đọc sách ru ngủ cho Tiêu Lộng. Cậu cũng không biết đường nên không có cơ hội đi tìm bác Vương.
Chung Yến Sanh đọc đến khàn cả cổ, nhưng cậu mang nặng cảm giác áy náy nên không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của thiếu gia thật, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục đọc sách.
Quyển du ký đầu tiên đã đọc xong, Tiêu Lộng dường như cũng đoán ra sở thích của cậu, lại rút một cuốn du ký thú vị hơn từ giá sách.
Dù sao thế này cũng làm Tiêu Lộng vui vẻ, còn có thể đọc thứ mình thích, mấy cuốn sách này mà đọc ở nhà thì rất dễ bị mắng. Chung Yến Sanh đã xoắn xuýt mấy ngày, cũng rất vui vẻ phối hợp.
Cậu cảm thấy mối quan hệ với thiếu gia thật ngày càng hòa thuận. Nhưng có một điều buồn phiền là từ lúc cậu mang hạt giống về nhà, không có lần nào cậu được gặp Hầu phu nhân. Mỗi lần cho người đi hỏi, không phải là đang trên đường đến chùa Kim Phúc lễ Phật thì cũng là ở lại chùa.
Chung Yến Sanh chỉ có thể tạm thời gác ý định tặng hạt giống lại, dự định lần sau sẽ nhắc khéo Hầu gia rằng hình như mẹ mình có khuynh hướng thoát khỏi trần tục.
Trong khi mỗi ngày Chung Yến Sanh bận rộn chạy đến biệt viện Trường Liễu, lời đồn trong Kinh thành cũng ngày càng lan rộng.
Mặc dù Hoài An Hầu đã ra tay, cố gắng ngăn chặn những tin đồn về Thế tử giả của phủ Hầu gia, nhưng hôm nay vừa đè được một chỗ thì ngày mai lại rộ lên từ chỗ khác, không cách nào ngăn lại.
Trong vòng mấy ngày, bên ngoài đã có vô số phiên bản khác nhau, nhưng dù nội dung có khác biệt đến đâu cũng có ba điều không đổi.
Thứ nhất, Thế tử hiện tại của phủ Hầu gia là giả. Thứ hai, Thế tử thật của phủ Hầu gia đã trở về. Cuối cùng, Hầu gia và phu nhân không chịu nhận con ruột của mình.
Tin đồn bên ngoài hỗn loạn đến mức ngay cả người trong phủ lúc đi chợ cũng bị người ta nhận ra, hỏi này hỏi kia.
Ban đầu hạ nhân trong phủ không để ý những lời đồn đại bên ngoài, nhưng cứ ở trong bầu không khí như vậy cũng bắt đầu dao động. Thậm chí một số nha đầu và sai vặt trong viện Xuân Vu khi thấy Chung Yến Sanh cũng bắt đầu có vẻ mặt kỳ lạ, rất mong tiểu Thế tử có thể nói vài lời.
Nhưng mỗi lần họ mang vẻ kỳ lạ tiếp cận cậu, đều bị Vân Thành dứt khoát đuổi đi.
Kể từ sau lần Chung Yến Sanh rơi xuống nước, bầu không khí trong phủ Hầu gia lại một lần nữa trở nên cực kỳ quái dị.
Tin đồn Chung Yến Sanh là Thế tử giả cũng theo gió truyền khắp tai mắt các thế gia quý tộc lớn trong Kinh thành.
Qua vài ngày, Chung Yến Sanh đột nhiên nhận được lời mời của Tam thiếu gia phủ Phái Quốc Công – Mạnh Kỳ Bình.
–
Tác giả:
Tiêu Lộng vừa thay quần áo mới nhưng không được khen: Giận trong lòng, tự đoán đi.
Chương này ngoại trừ Hoài An Hầu ra thì không ai bị thương.
Chú thích: “Một chén rượu ngon ngàn mạng người, mấy bát canh béo lệ muôn dân.” – Trích thơ mắng đình thần do Hoàng đế sáng tác năm Gia Khánh thứ bảy.