Cậu mơ thấy mình bị Tiêu Lộng phát hiện.
Giống như cậu lo lắng, Tiêu Lộng trói cậu lại, lột sạch quần áo rồi ném vào bồn tắm. Cậu cố gắng thoát ra nhưng Tiêu Lộng cao hơn nhiều, lực tay cũng mạnh hơn, đứng chắn trước mặt cậu, nhẹ nhàng nhấc cậu lên và ném vào trong đó.
Đầu óc choáng váng, cậu rơi vào một thứ gì đó mềm mại. Chưa kịp hoảng sợ thì đôi mắt xanh thẫm như đêm tối ấy đã đến gần, chiếc mũi cao chạm nhẹ vào mũi cậu, giọng nói lạnh lùng: “Bổn vương đã nói, bắt được em sẽ ăn em.”
Đôi mắt Chung Yến Sanh đỏ lên vì sợ hãi, khiếp sợ nhìn hắn: “Không ăn được không…”
“Không được.”
Tiêu Lộng từ chối, nâng cằm cậu lên ngắm nhìn một lúc. Sau đó hắn cúi đầu xuống, giọng nói mang theo một chút ý cười không rõ ràng: “Bắt đầu ăn từ đây.”
Môi cậu tê dại và đau xót, đầu lưỡi cũng bị liếm cắn một cách mạnh mẽ.
Chung Yến Sanh bị buộc phải mở miệng, bàn tay to lớn ở phía sau đầu giữ chặt cậu, khiến cậu không cách nào lùi ra sau. Chiếc cổ dài mảnh khảnh căng cứng, cậu gần như nín thở mà nghĩ, nếu vậy thì cậu là thức ăn của Định Vương Điện hạ rồi.
Nhưng Định Vương Điện hạ đang chơi đùa với thức ăn.
Tiêu Lộng không tôn trọng thức ăn gì hết.
Lúc ôm cái suy nghĩ này mà tỉnh lại, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là đầu giường quen thuộc.
Có tấm màn đầy đồ lỉnh kỉnh.
Cậu ngơ ngác một lúc lâu, sau đó nghe thấy giọng nói vui mừng của Vân Thành: “Thiếu gia! Ngài tỉnh rồi? Ta đi mang thuốc tới!”
Chung Yến Sanh cảm giác môi mình vẫn còn tê và đau, vô thức đưa tay chạm vào môi, cảm thấy môi mình vẫn còn đó thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Không có bị ăn… Chắc chỉ là mơ thôi.
Đầu óc còn rối bời, chưa phân biệt rõ mơ hay thực, một tiếng bước chân đã nhanh chóng đến gần. Chung Tư Độ xuất hiện trong tầm mắt, tiến đến muốn chạm vào trán cậu.
Chung Yến Sanh chớp mắt, theo bản năng lùi lại.
Chung Tư Độ hơi nhíu mày: “Đừng trốn, để ta xem có hạ sốt chưa.”
Nói rồi, y đè bả vai Chung Yến Sanh lại, tay áp lên trán cậu, gương mặt dịu đi: “Hạ sốt rồi.”
Chung Yến Sanh đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Vân Thành đã to tiếng mang bát thuốc vào. Phía sau là một đám nha hoàn sai vặt, người bưng mâm thức ăn, người mang chậu nước khăn nóng. Căn phòng bỗng chốc náo nhiệt lên hẳn, mọi người đều tập trung bên mép giường: “Thiếu gia thế nào rồi?”
“Thiếu gia uống thuốc đi!”
“Ra nhiều mồ hôi quá, Vân Thành, mau lấy khăn nóng lau cho tiểu thiếu gia.”
Họ chen chúc bên giường, đụng vào tấm màn. Chung Yến Sanh nhìn thấy nơi mình giấu đồ đung đưa một hồi, dường như sắp rơi xuống. Ngay lúc đó, giọng của Hầu phu nhân vọng ra từ cửa, dịu dàng nhưng không kém phần nghiêm nghị: “Tụ tập bên giường làm gì? Ai về việc nấy, đừng quấy rầy Điều Nhi.”
Người vừa tụ tập bên giường lập tức sợ hãi, nhanh chóng tản ra: “Dạ, phu nhân.”
Nơi giấu đồ rung lắc một lúc, sắp đổ xuống đến nơi rồi.
Chung Tư Độ đang ngồi ngay dưới đó.
Chung Yến Sanh lén nhìn nơi đó, chớp chớp mắt, muốn nói nhưng lại thôi: “Anh có thể ngồi nhích qua bên đây một chút không…”
Chung Tư Độ vốn đang trầm ngâm, không biết nghĩ gì, nghe vậy thì ngẩn ra một lúc, gương mặt tuấn tú thậm chí hiện lên vẻ mơ hồ.
Sau đó nhanh chóng ngồi sang bên cạnh Chung Yến Sanh.
Chung Yến Sanh mới thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp thở ra hết hơi thì Hầu phu nhân đã ngồi vào chỗ Chung Tư Độ vừa ngồi, mắt đỏ hồng, chân mày mang vẻ ưu sầu: “Điều Nhi đã đỡ hơn chưa con? Điều Nhi của mẹ, về Kinh chịu khổ nhiều quá.”
Chung Yến Sanh vừa cảm động vừa sợ hãi, vội vàng làm nũng: “Mẹ, mẹ có thể ngồi gần chút không? Con muốn nhìn mẹ.”
Chung Tư Độ mím môi, đứng dậy nhường chỗ.
Con trai nhỏ làm nũng, Hầu phu nhân đương nhiên không từ chối, bà ngồi cạnh Chung Yến Sanh, thở dài buồn bã: “Thời gian trước rơi xuống nước, bị hôn mê lâu như vậy, lần này lại ngủ mê mệt hai ngày…”
Chung Yến Sanh để mẹ vuốt ve tóc mình, lén nhìn màn che mà thở phào nhẹ nhõm.
May quá may quá.
Nếu nơi đó không chịu nổi, đồ rơi xuống không phải điều đáng sợ nhất.
Rơi trúng người mới là điều đáng sợ nhất.
Thuốc của Định Vương Điện hạ, thư của Điện hạ Định Vương, ngọc giác tín vật của Định Vương Điện hạ…
Hầu phu nhân thương yêu vuốt mái tóc mềm rối của Chung Yến Sanh: “Điều Nhi, lần sau con đừng đi xa như vậy nữa, mẹ thật sự rất lo lắng.”
Chung Yến Sanh ngoan ngoãn gật đầu.
Trước đây khi thấy Hầu phu nhân yêu thương cưng chiều Chung Yến Sanh như vậy, tâm trạng của Chung Tư Độ chắc chắn sẽ rất tệ, cảm thấy không công bằng và tức giận.
Nhưng bây giờ thì khác.
Mặc dù tâm trạng của y vẫn rất tệ.
Chung Tư Độ lặng lẽ đứng phía sau, nhìn lướt qua cổ tay Chung Yến Sanh lộ ra khi nâng tay — một đoạn cổ tay mảnh khảnh, làn da trắng tuyết mịn màng, không có dấu vết gì.
Nhưng y vẫn nhớ lần đầu tiên khi gặp Chung Yến Sanh, cậu cẩn thận giấu dưới tay áo những vết trói đỏ hồng, cùng với những vết bầm tím kéo dài vào sâu trong tay áo vô cùng dụ người.
Trước đây y cứ nghĩ người để lại những dấu vết này trên người Chung Yến Sanh là Tiêu Văn Lan.
Nhưng khi đứng dưới núi Nhạn Nam, y mới nhận ra, người đó không phải Tiêu Văn Lan.
Là Tiêu Lộng.
Định Vương Tiêu Lộng, nắm giữ binh quyền, lạnh lùng hiểm độc, thủ đoạn cứng rắn và đáng sợ hơn nhiều so với Tiêu Văn Lan, là một sự tồn tại gây vô số phiền phức.
Cách đây không lâu, Tiêu Lộng đã gây xôn xao trong Kinh thành khi tìm kiếm một kẻ đắc tội tên “Điều Điều”…
Trong mắt Chung Tư Độ hiện lên sự mỉa mai.
Ngày đó khi bế Chung Yến Sanh xuống ngựa, ánh mắt Tiêu Lộng nhìn cậu đầy sự cẩn thận và thương tiếc, không giống như đang nhìn kẻ thù.
Bắt gặp ánh mắt của Tiêu Lộng, ngay khoảnh khắc đó Chung Tư Độ đã đoán ra chân tướng —— tìm kiếm Điều Điều là thật, nhưng tin đồn là giả. Tiêu Lộng toàn hành động theo cảm xúc, có quá nhiều kẻ thù, hành động này có lẽ nhằm tránh việc Chung Yến Sanh bị sử dụng như một quân cờ để uy hiếp.
Sau khi đoán ra điều này, những điều còn lại không còn khó đoán nữa.
Có lẽ ban đầu Tiêu Lộng không muốn tạo ra tiếng vang lớn như vậy. Nhưng không biết vì lý do gì, ngay khi trở về Kinh, Tiêu Lộng đã đến phủ An Bình Bá, sau đó có tin đồn rằng hắn đang tìm một người tên “Điều Điều”, rồi gán luôn cho mình cái mác là đang tìm kẻ thù.
Đường đường là Định Vương lại làm chuyện như vậy.
Chung Yến Sanh được Hầu phu nhân an ủi một lúc, ký ức trước khi mê man dần dần trở lại.
Trong cơn mưa bão trong rừng, cậu bị cảm rồi sốt cao, dần mất ý thức.
Giữa màn mưa lớn và dày đặc đó, khi cậu gần như không thể thở nổi, tầm nhìn mờ đi…
Những kỵ binh áo đen như những lưỡi dao sắc bén, thần binh giáng trần, phá tan mọi chướng ngại xuất hiện trước mặt họ.
Tiêu Lộng đã bế cậu lên ngựa.
Cậu bịt mặt, đã nói gì đó với Tiêu Lộng?
Lúc đó đầu óc mơ màng, bản thân cũng không rõ mình đang nói gì. Chung Yến Sanh cố gắng nhớ lại một chút, nhưng trong đầu trống rỗng.
Nhưng cậu chắc chắn rằng mình đã nói điều gì đó ngớ ngẩn hồ đồ.
Vì cậu nhớ rõ ánh mắt của Tiêu Lộng khi nhìn xuống tràn đầy ý cười.
Chung Yến Sanh cắn môi, lòng đầy hoang mang.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng cậu cảm thấy mình có vẻ đã bị lộ.
Tuy vậy, thái độ của Tiêu Lộng mập mờ, như thể biết lại như thể không biết.
Nhìn Chung Yến Sanh đang nói chuyện đột nhiên ngây ra, Hầu phu nhân dừng lại, nhớ lại những lời của Hầu gia nói ngày trước, ánh mắt càng lo lắng hơn.
Hai ngày nay bà đã bàn bạc rất nhiều với Hầu gia, có những quyết định không thể không làm, dù bất đắc dĩ và không nỡ.
Điền Hỉ công công là người tốt, đang nhắc nhở họ cẩn thận, phủ Hầu gia lại bị chú ý đến.
Định Vương… Điều Nhi đã trêu chọc gì tới Định Vương? Giữa hai người bọn họ…
Hầu phu nhân nhẹ nhàng thở dài, quay lại nhận bát thuốc từ tay Chung Tư Độ, cố nén nỗi buồn, nở nụ cười, cho Chung Yến Sanh uống thuốc: “Điều Nhi, thuốc đã nguội rồi, mẹ đút con uống thuốc.”
Chung Yến Sanh thích đồ ngọt, không thích uống thuốc đắng, ngửi thấy đã buồn nôn.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng uống.
Sau khi cho cậu uống từng hớp thuốc, Hầu phu nhân dịu dàng nói: “Tỉnh rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày này không cần học bài. Có đói bụng không? Mẹ đi xem trong nhà bếp có gì chuẩn bị cho con.”
Giọng Chung Yến Sanh khàn khàn nhưng giọng điệu lại mềm mại: “Dạ, cảm ơn mẹ.”
Ngày đó Tiêu Lộng đã bế cậu lên trước mặt bao người.
Chung Yến Sanh vốn lo rằng Hầu phu nhân sẽ hỏi về chuyện giữa cậu và Tiêu Lộng, nhưng thấy bà không đề cập đến, cậu thầm lau mồ hôi.
Có lẽ mọi người không phải là người lắm lời, chắc sau khi xuống núi, Vân Thành đã đưa cậu về phủ mà không ai chú ý chăng?
Hầu phu nhân dặn dò Chung Tư Độ vài câu, bảo y ở lại nói chuyện với Chung Yến Sanh rồi rời khỏi phòng.
Khi bà rời đi, căn phòng yên tĩnh trở lại, Chung Tư Độ cũng không nói gì, bầu không khí lạnh xuống.
Quan hệ của hai người đã có sự cải thiện trong vài ngày qua, nhưng Chung Yến Sanh cảm thấy chưa đến mức để Chung Tư Độ canh chừng bên giường bệnh, như vậy thì hơi làm khó y. Cậu lén nhìn tấm màn chất đầy đồ đạc, ho khan một tiếng: “Chung Tư Độ, anh về đi, em không cần ai ở bên cạnh, anh gọi Vân Thành vào là được rồi.”
Tuy nhiên, hành động của Chung Tư Độ lại trái ngược với suy nghĩ của cậu.
Chung Tư Độ không chỉ không đi mà còn ngồi xuống, vẻ mặt vẫn dịu dàng và ấm áp như thường lệ: “Ngươi đang đuổi ta đi?”
Chung Yến Sanh ngẩn người, không biết sao y lại kết luận như vậy, không nhịn được liếc tấm màn lần nữa.
Lúc nói chuyện, giọng của Chung Tư Độ cũng ôn hòa và êm ái như Hầu phu nhân: “Hay là ngươi muốn giấu chuyện gì, không dám nói với ta?”
Chung Yến Sanh lập tức thấy hối hận, không dám nhìn sang đó nữa, cặp mắt đen láy mở to, giọng nói mềm mại: “Không có mà, anh đừng đổ oan cho người vô tội.”
Biểu cảm chột dạ của cậu quá mức rõ ràng, mắt không dám nhìn thẳng, hàng mi dài rung rẩy như đang dán chữ “chột dạ” lên mặt.
Thật sự không biết nói dối.
Tâm trạng của Chung Tư Độ phức tạp hơn — Lúc đầu sao y lại nghĩ Chung Yến Sanh này thâm sâu vậy chứ?
Rõ ràng chỉ là một kẻ dễ bị lừa, thậm chí còn ngu ngốc đếm tiền giúp người bán mình.
Y rất muốn nói thẳng với Chung Yến Sanh rằng mình đã biết hết, nhưng nhìn thấy bộ dạng của cậu lại mềm lòng một cách kỳ lạ.
Chắc chắn không phải Chung Yến Sanh tự nguyện.
Nếu không tại sao lại có dấu trói, lại còn né tránh Tiêu Lộng lâu như vậy, không muốn bị hắn phát hiện ra.
Nghĩ đến đây, tâm trạng rối bời của Chung Tư Độ trở nên dễ chịu hơn.
Dù là Định Vương thì sao… Chung Yến Sanh cũng không muốn.
Đột nhiên tấm màn phát ra tiếng động nhẹ, như có thứ gì đó đang rơi xuống.
Chung Tư Độ tỉnh lại, cảnh giác nhìn quanh: “Tiếng gì vậy?”
Chung Yến Sanh đổ hết mồ hôi hột, cố đẩy Chung Tư Độ nhưng tay không có sức: “Em thấy không thoải mái nên muốn tắm, anh đi gọi Vân Thành chuẩn bị bồn tắm đi.”
Chung Tư Độ vốn không muốn đi, vô tình lướt mắt qua Chung Yến Sanh mới phát hiện cổ áo cậu lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh tinh tế, đầu tóc đen bóng hơi ẩm ướt, dính vào nơi đó cực kỳ chói mắt.
Y khựng lại một chút, lập tức đứng dậy: “Ừ.”
Chung Tư Độ vừa đi, Chung Yến Sanh vội vàng ngồi dậy, cố gắng đẩy lại phong thư bị lộ ra một nửa, đảm bảo chúng không rơi xuống mới lau mồ hôi.
Hôm nào phải đổi chỗ giấu thôi.
Sau khi tỉnh dậy, Chung Yến Sanh ngoan ngoãn tịnh dưỡng ở viện Xuân Vu vài ngày.
Bên ngoài có rất nhiều người gửi thuốc bổ tới, đếm trên đầu ngón tay đều là những người đã gặp trong buổi săn bắn, bao gồm cả Tiêu Văn Lan, Bùi Hoằng… và cả Tiêu Lộng.
Thuốc bổ từ phủ Định Vương có đến mười rương lớn, mỗi cái đều rất nặng, hạ nhân hì hục khuân vào kho, trông cảnh tượng như đang đưa sính lễ.
Khi họ đang đưa thuốc vào viện, Hoài An Hầu vừa đúng lúc nghỉ phép đến thăm Chung Yến Sanh. Hai cha con ngồi trong sân, nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt của Hoài An Hầu trầm xuống.
Chung Yến Sanh ngồi bên cạnh không dám thở mạnh, lòng dạ rối bời.
Cậu thật sự không thể đoán được Định Vương Điện hạ tâm tư khó lường này đang nghĩ cái gì nữa.
Nhưng kỳ lạ thay, Hoài An Hầu không nói nhiều mà chỉ cúi đầu nhấp một ngụm trà hoa cúc được Chung Yến Sanh đẩy tới, giọng hời hợt: “Điều Nhi kết bạn nhiều thật nhỉ?”
Chung Yến Sanh cảm thấy da đầu tê rần: “Dạ, đúng vậy.”
Hoài An Hầu nhìn những rương thuốc bổ đang được đưa vào: “Điều Nhi nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày, đã nghe lời đồn bên ngoài chưa?”
Chung Yến Sanh có phái Vân Thành ra ngoài thăm dò tin tức, không hoàn toàn không biết gì về bên ngoài.
Ví dụ như mấy ngày trước, hàng chục công tử thế gia bị mưa bão kẹt lại ở núi Nhạn Nam, là cận vệ của Định Vương ĐIện hạ tìm kiếm khắp nơi, đưa từng người một ra ngoài.
Làm cho mọi người trong Kinh thành có cảm xúc phức tạp về Định Vương Điện hạ, vừa sợ hãi chán ghét lại vừa biết ơn.
Sau khi trở về từ núi Nhạn Nam, Cảnh Vương Điện hạ lại bị Bệ hạ phạt cấm túc, còn định ngày cưới, nếu không có gì bất ngờ thì hai tháng nữa sẽ thành hôn.
Tin đồn về Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng không được truyền ra, không biết là chưa lan truyền hay đã bị người ta ngăn chặn.
Còn về Tiêu Lộng…
Vân Thành không hỏi thăm được.
Chung Yến Sanh lo lắng nghĩ, có lẽ Tiêu Lộng có việc bận, nếu không đã xuất hiện trước mặt cậu rồi.
Chung Yến Sanh lén nhìn Hoài An Hầu, muốn hỏi nhưng không dám.
Hoài An Hầu lại nhấp một ngụm trà hoa cúc, bình thản mở miệng, gọi thẳng tên: “Tiêu Lộng đang bị cấm túc suy ngẫm.”
Chung Yến Sanh lập tức quay đầu nhìn ông, mắt mở to: “Cấm túc?”
Ai dám phạt cấm túc Định Vương Điện hạ?
Như nghe được tiếng lòng của Chung Yến Sanh, Hoài An Hầu liếc cậu một cái, tiếp tục trả lời: “Bệ hạ.”
Ngày đó Tiêu Lộng đúng hẹn đưa Chung Yến Sanh đến trước phủ Hoài An Hầu, Điền Hỉ công công cũng đi theo. Ông ta cười nói Bệ hạ có lệnh, mời Tiêu Lộng theo ông vào cung một chuyến, văn thư của Đại Lý Tự đã được trình lên trước mặt Bệ hạ.
Trước đó nhìn thái độ của Bệ hạ, Hoài An Hầu đã đoán được vài phần.
Quả nhiên, Tiêu Lộng vào cung gặp Bệ hạ, sau đó Bệ hạ ban lệnh, phạt Tiêu Lộng mấy ngày trong phủ, rồi biểu hiện chút thành ý với phủ Phái Quốc Công. Hôm qua phủ Định Vương đã gửi một cây nhân sâm nghìn năm tới để Mạnh Kỳ Bình điều dưỡng —— còn chưa quý bằng một phần mười so với hôm nay gửi đến phủ Hoài An Hầu.
Sự thiên vị rõ ràng của Bệ hạ đã làm không chỉ đám người Đức Vương và An Vương có ý kiến, mà cả triều thần cũng xôn xao.
Năm ngoái mấy vị thân vương theo chiếu vào Kinh, Tiêu Lộng cũng thường xuyên về Kinh, giờ thì thường trú luôn trong Kinh thành. Ai cũng nhìn ra được tâm tư của vị Định Vương Điện hạ này không đơn giản.
Hắn hành quân nhiều năm, dưới tay có đại quân đủ sức xé nát Kinh thành.
Bệ hạ là già lú lẫn hay bệnh đến lú rồi? Không nhân cơ hội này tước binh quyền của hắn mà còn thiên vị như vậy.
Hoài An Hầu uống hết chén trà này đến chén trà khác, uống gần hết cả ấm trà hoa cúc mà vẫn cảm thấy lòng không nguôi. Ông xoa mái tóc mềm mại của Chung Yến Sanh, trầm ngâm một lúc: “Hiếm khi được nghỉ phép, đi câu cá với cha thế nào?”
Chung Yến Sanh chớp mắt: “Chỉ có hai cha con ta thôi sao? Không gọi ca ca đi cùng ạ?”
Hoài An Hầu lắc đầu: “Cha có chuyện muốn nói riêng với con.”
Hoài An Hầu là quan thanh liêm, sở thích duy nhất là câu cá. Khi ở Cô Tô, công vụ không bận rộn lắm, có thời gian sẽ đi câu cá bên sông, cá câu được nấu canh ngon thơm vô cùng.
Chuẩn bị cần câu, mồi câu và các vật dụng, Chung Yến Sanh theo Hoài An Hầu ngồi xe ngựa đến địa điểm câu cá mà ông thường đến khi còn ở Kinh thành.
Hiếm khi Hoài An Hầu cởi bỏ quan phục, mặc một bộ thường phục màu xanh, trông không nghiêm túc như thường ngày, nét mặt cũng trẻ hơn nhiều. Ông ngồi trong xe ngựa nhưng lưng vẫn thẳng tắp, kéo rèm xe nhìn ra ngoài, nói: “Đã nhiều năm trôi qua, Kinh thành vẫn như cũ, không hề thay đổi.”
Chung Yến Sanh nhạy bén cảm thấy rằng, từ khi trở về từ núi Nhạn Nam, tâm sự của Hoài An Hầu và Hầu phu nhân dường như rất nặng nề.
Đó là những chuyện mà cậu cũng không thể giúp họ giải quyết… thậm chí sự phiền muộn của họ dường như có liên quan đến cậu.
Có phải sự tồn tại của cậu đã làm phủ Hầu gia khó xử không?
Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu Chung Yến Sanh, cậu nghĩ một hồi, ngồi đối diện tò mò hỏi: “Nghe nói năm đó cha đỗ thi Đình, cưỡi ngựa dạo chơi trên phố, rất nhiều thiên kim tiểu thư quan gia vẫy tay trên lầu, còn cha chỉ bằng một cái liếc mắt mà thấy được mẹ.”
Hoài An Hầu sờ râu, trên khuôn mặt hiếm khi xuất hiện nụ cười: “Ừ.”
Chung Yến Sanh mỉm cười, trong lòng phức tạp.
Tình cảm của Hoài An Hầu và Hầu phu nhân rất tốt, bao năm qua vẫn mặn nồng như cũ, chắc chắn họ cũng rất quan tâm đến đứa trẻ của mình, nhưng hiện tại cậu ở phủ Hầu gia, sự quan tâm của họ cũng phải chia làm hai nửa.
Cả hai đều có tâm sự, trên đường đi không ai nói gì. Khi đến bờ sông, Vân Thành và những người khác đặt đồ xuống rồi đi đến cạnh xe ngựa, chỉ để lại hai người ở đó.
Hoài An Hầu thành thạo móc mồi câu, đưa cần câu cho Chung Yến Sanh: “Câu cá cần phải tâm tĩnh như nước, dù mấy giờ không có động tĩnh cũng là bình thường, tuyệt đối không được nôn nóng.”
Chung Yến Sanh đội nón rơm ngồi trên ghế nhỏ, cầm cần câu “Ồ” một tiếng, nghĩ có nên tiếp tục nói về Định Vương Điện hạ không?
Hoài An Hầu cũng cầm cần câu ngồi xuống, nhìn đứa con trai nhỏ xinh đẹp bên cạnh, rồi nhìn về phía mặt nước yên tĩnh không gợn sóng, dường như nhận ra Chung Yến Sanh đặc biệt quan tâm đến tin tức của Tiêu Lộng, từ từ tiếp tục câu chuyện trước đó trong phủ.
“Phủ Định Vương đã từng thịnh vượng như hoa nở, sau đó nhanh chóng lụi tàn, chỉ còn lại hai dòng máu. Hiện tại Bệ hạ đặc biệt ưu ái, dường như trở lại thịnh thế như xưa. Tiêu Lộng cũng không phải kẻ ngốc, ắt hẳn có cách để toàn thân thoát hiểm. Điều Nhi, con cảm thấy hắn như thế nào?”
Chung Yến Sanh đang lắng nghe chăm chú, đột nhiên bị hỏi thì không kịp phản ứng: “Cái gì như thế nào?”
Ánh mắt Hoài An Hầu bao phủ lên cậu: “Tiêu Lộng.”
Chung Yến Sanh không hiểu sao Hoài An Hầu lại đột nhiên hỏi về Tiêu Lộng, đang định trả lời thì cần câu trong tay đột nhiên chuyển động mạnh.
Mặt nước có gợn sóng, mắt Chung Yến Sanh sáng lên: “Cha, cá cắn câu rồi!”
Hoài An Hầu nhíu mày nhắc nhở: “May mắn thôi, không nên kiêu ngạo nôn nóng.”
Sau khi kéo con cá lên bỏ vào thùng, hai cha con tiếp tục câu cá và trò chuyện.
Chung Yến Sanh suy nghĩ về câu hỏi của Hoài An Hầu, cứng rắn trả lời: “Định Vương Điện hạ, cũng khá tốt?”
Hoài An Hầu: “Tốt? Điều Nhi còn nhỏ, không rành thế sự…”
Cần câu trong tay Chung Yến Sanh lại rung lắc: “Cha! Lại có cá cắn câu rồi!”
Hoài An Hầu nhìn cần câu của mình nãy giờ vẫn không nhúc nhích: “Ừ.”
Với sự trợ giúp của Hoài An Hầu, Chung Yến Sanh kéo thêm một con cá lên, so sánh một chút thì càng hưng phấn, mắt sáng lên: “Cha, con cá này lớn hơn con trước! Tối nay để bếp làm món cá chiên xương giòn nhé? Con kia có thể nấu canh, mẹ thích uống lắm.”
“… Ừ. Đừng hớn hở ra mặt như vậy.”
Chung Yến Sanh nghe lời không cười nữa, bỏ cá vào thùng rồi ngồi xuống: “Cha, chúng ta nói đến đâu rồi?”
Hoài An Hầu dừng lại một lúc, nói: “Tiêu Lộng không hoàn toàn như người ta đồn thổi là làm việc tùy ý. Hắn có tâm cơ rất sâu, không dễ đối phó, sau này nếu có tiếp xúc với hắn thì nhất định phải cẩn thận…”
“Cha, cần câu lại rung rồi!”
Hoài An Hầu nắm chặt cần câu không nhúc nhích của mình.
Lòng này khó nói tiếp rồi.
Chung Yến Sanh nhận thấy vẻ mặt khác thường của Hoài An Hầu, hơi bối rối: “Cha, chẳng phải cha nói câu cá phải tâm tĩnh như nước, giữ lòng bình thản sao?”
Hoài An Hầu im lặng một lúc, khuôn mặt nghiêm nghị, nặn ra vài chữ: “Tiêu Lộng lớn hơn con gần muời tuổi, không phải người tốt. Tiếp xúc với hắn thì phải cẩn thận.”
Chung Yến Sanh thầm nghĩ mình cần gì phải tiếp xúc với hắn, nhưng nhìn vẻ mặt của Hoài An Hầu thì vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, con sẽ cẩn thận.”
Thấy cần câu của Chung Yến Sanh cuối cùng đã yên tĩnh, tâm trạng của Hoài An Hầu cũng dịu lại đôi chút, nhìn cần câu của mình vẫn không có động tĩnh gì, trầm giọng nói: “Còn nửa tháng nữa là sinh nhật của con và Tư Độ. Hôm qua ta đã đi cầu Bệ hạ, đến ngày đó sẽ tổ chức tiệc rượu, cho Tư Độ nhận tổ quy tông, phong lại Thế tử.”
Còn thân phận Thế tử của Chung Yến Sanh đương nhiên sẽ bị hủy bỏ.
Đường đường là Thế tử phủ Hầu gia lại bị nhầm lẫn, nuôi nhầm một Thế tử giả suốt mười mấy năm, trong Kinh thành có rất nhiều người đợi xem trò vui. Những kẻ không quen biết cũng bới móc, bàn tán mỉa mai về Chung Yến Sanh và Chung Tư Độ.
Chung Yến Sanh vẫn rất bình tĩnh, chỉ nở một nụ cười nhẹ: “Dạ.”
“Điều Nhi.” Ánh mắt Hoài An Hầu phức tạp, thở dài nặng nề: “Ngày sau nếu cha mẹ có làm gì, đều là tình thế bắt buộc.”
Chung Yến Sanh hiểu được nỗi khó xử của Hoài An Hầu và Hầu phu nhân, vừa gật đầu thì cần câu trong tay lại động mạnh, lần này động tĩnh cực kỳ lớn, cậu suýt nữa không giữ được, hoảng hốt đứng dậy: “Cha! Mau giúp con, con sắp không giữ được rồi!”
“…”
Trên đường từ bờ sông trở về, tâm trạng của Hoài An Hầu rất ảm đạm.
Chung Yến Sanh đoán, ông thực sự vì chuyện của mình mà khó xử.
Có lẽ vì Định Vương Điện hạ bị phạt cấm túc, trong Kinh thành mấy ngày liền đều yên bình. Bá quan khi lên triều không phải nhìn thấy đôi mắt màu xanh đậm luôn cười như không cười của hắn, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Chung Yến Sanh đã khỏi bệnh, không cần mỗi ngày phải dậy sớm đọc sách, còn bảo Vân Thành lén mua hai cuốn sách tiểu thuyết để đọc, tâm trạng cũng tốt hơn.
Gió êm biển lặng qua vài ngày, hai phong thiệp mời từ phủ Cảnh Vương được đưa đến bàn của Chung Yến Sanh và Chung Tư Độ.
Cảnh Vương được giải trừ cấm túc, trước khi kết hôn muốn tổ chức tiệc riêng, mời Chung Yến Sanh.
–
Tác giả:
Hoài An Hầu: Tổn thương sâu sắc.