Lát nữa phải cho đám phế vật ngoài kia một trận mới được.
Chậc… con chim nhỏ này cũng có chút mánh khóe đấy, đúng là biết cách làm người ta mê muội.
Tiêu Lộng hơi ngồi thẳng dậy, nghi ngờ bản thân sắp bị chứng đau đầu hành hạ cho khùng rồi.
Chung Yến Sanh không phải kẻ nhỏ nhen, lúc không thật sự tức giận thì rất dễ dỗ. Nghe thấy Tiêu Lộng xin lỗi thì lập tức tha thứ cho hắn, cảm thấy vị ca ca này còn có thể chấp nhận được.
Bầu không khí vừa dịu xuống một chút thì người trước mặt bỗng dưng mím chặt môi. Cậu nhạy cảm nhận ra sự không vui của Tiêu Lộng, không kìm được mà nhỏ giọng hỏi: “Ca ca, có phải anh ghét em lắm không?”
Có ai lại hỏi trực tiếp như vậy chứ.
Tiêu Lộng còn chưa trả lời, đã thấy thiếu niên gầy yếu trước mặt cúi đầu xuống, tự lẩm bẩm như nói với chính mình: “Em biết anh chắc chắn không thích em, nhưng em cũng giống anh, đều là bất đắc dĩ mà thôi.”
Lời này lọt vào tai Tiêu Lộng lại mang ý nghĩa khác.
Chân mày hắn từ từ nhướng lên: “Ngươi không tự nguyện?”
Chung Yến Sanh nhận được phản hồi, gật đầu mạnh: “Đương nhiên không phải!”
Đâu phải cậu cố tình muốn bị ôm nhầm, giờ biết sự thật rồi, cậu cũng đang cố gắng để cứu vãn tình hình mà.
Tiêu Lộng nhìn cậu, ánh mắt mơ màng dừng lại vài giây trên gương mặt đẹp đẽ, thu hút ngay cả trong bóng tối.
Sở hữu dung mạo ấy, nếu không có khả năng tự bảo vệ, đứa nhỏ này đương nhiên sẽ dễ dàng trở thành con mồi cho những kẻ xấu xa lợi dụng.
Đám nhà giàu quyền thế vẫn thích ép người lương thiện đi vào con đường sai trái như vậy.
Chung Yến Sanh thấy hắn có vẻ đang suy tư, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá, mặc dù hơi lủng củng nhưng ít nhất cũng đã truyền đạt được ý của mình.
Cậu sẽ cố gắng hơn nữa để đối phương tin rằng cậu không hề có ý định tranh giành vị trí Thế tử phủ Hầu gia, và cũng sẵn lòng rời đi.
Một mỹ nhân bị ép phải đến quyến rũ mình quả thật đáng thương, nhưng Tiêu Lộng không phải người dễ mủi lòng như vậy.
Mùi hương của Chung Yến Sanh có thể giúp giảm bớt chứng đau đầu dai dẳng hành hạ hắn suốt mười mấy năm. Người khác có thể sẽ coi đó như báu vật, nhưng Tiêu Lộng lại là kẻ luôn cảnh giác. Sống trong âm mưu và dối trá nhiều năm, hắn đã thấm nhuần rằng những thứ càng đẹp đẽ vô hại thì càng cần phải để ý, để không bị mê đắm, lệ thuộc, rồi rơi vào vực thẳm của nó.
Dẫu sao thì những thứ này chỉ mang đến thêm điểm yếu.
Vì vậy, khi Chung Yến Sanh nghĩ đến chính sự, vừa định mở miệng hỏi hắn có muốn được xoa đầu hay không, Tiêu Lộng đã nửa nằm trên giường, nhếch cằm, lạnh lùng ra lệnh: “Ngồi im, đừng động đậy.”
Chung Yến Sanh chỉ cần đứng ở đầu giường, mùi hương lan tỏa cũng có thể giảm bớt chứng đau đầu.
Không nên chìm đắm, nhưng thỉnh thoảng dùng một chút cũng không sao.
Dù sao hắn cũng sẽ không để ai phát hiện ra đứa nhỏ này còn có tác dụng như vậy.
Thấy Tiêu Lộng điều chỉnh tấm lụa che khuất đôi mắt bị lộ ra, Chung Yến Sanh ngoan ngoãn im lặng.
Người trên giường trung y xộc xệch, tóc dài chưa chải, cả người toát lên vẻ mệt mỏi uể oải. Lúc này rất không thích hợp để nói chuyện trong nhà, sẽ khiến người ta phiền lòng.
Không vội, phải kiên nhẫn.
Nhưng mà trong phòng tối quá.
Đứng được một lúc, Chung Yến Sanh bắt đầu chịu không nổi.
Chung Yến Sanh bình thường là một cây nấm nhỏ ẩn mình trong bóng tối, không thích cử động nhiều, nhưng cậu lại không thích môi trường tối tăm như vậy. Đứng không cũng chán, cậu ngẩng đầu nhìn mảnh vải đen che kín cửa sổ rồi đề nghị: “Ca ca, anh có muốn làm chút chuyện thú vị không?”
Cùng cậu làm chuyện thú vị?
Tiêu Lộng mở mắt, hiểu rõ trong lòng.
Bắt đầu quyến rũ mình rồi.
Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng khiến tâm trạng Tiêu Lộng tốt hơn rất nhiều, hiếm khi nảy sinh hứng thú mà muốn xem đứa nhỏ này tính quyến rũ người khác thế nào. Hắn tựa vào đầu giường chống cằm. Trong bóng tối, dung mạo tuấn tú dưới lớp lụa trắng trở nên yêu dị: “Ồ?”
Ngay sau đó, đôi mắt thiếu niên trước mặt lấp lánh: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng được không? Lúc em đến đây trời đã nắng lên, thời tiết rất đẹp. Khu vườn hôm qua lớn như vậy, đi dạo một chút có thể giúp anh bớt đau đầu.”
Hơn nữa cậu đọc trong sách nói rằng, ở trong phòng tối quá lâu sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, tính tình trở nên kỳ lạ, nên phải phơi nắng nhiều chút.
Chung Yến Sanh thầm nghĩ, ca ca rất cần phải phơi nắng.
Tiêu Lộng giữ nguyên tư thế thoải mái, im lặng vài giây.
Chung Yến Sanh không nhận được câu trả lời, nghĩ rằng mình lại vô tình làm hắn khó chịu, giọng nói yếu ớt: “Ca ca ơi?”
Tiêu Lộng không chút cảm xúc: “…Được.”
Chung Yến Sanh vui vẻ đi đến bên cạnh, đẩy chiếc xe lăn qua: “Ca ca, cần em đỡ anh đứng lên không?”
Cứ líu ra líu ríu suốt, gọi ca ơi ca à ngày càng quen miệng.
Tiêu Lộng liếc cậu một cái, hơi ngồi thẳng người lại. Áo trong hắn lỏng lẻo, dưới ánh sáng mờ ảo, lồng ngực căng đầy như ẩn như hiện, những đường cơ bắp tràn đầy sức mạnh và mỹ cảm mãnh liệt.
Chung Yến Sanh chú ý đến chúng, nhìn chằm chằm một lúc rồi đưa tay ra.
Ồ? Cuối cùng cũng đến chủ đề chính rồi.
Tiêu Lộng nhướng mày, không nhúc nhích, chờ mỹ nhân ngã vào lòng mình.
Chung Yến Sanh đưa tay ra cẩn thận chỉnh lại áo cho Tiêu Lộng, che kín mít, còn kéo luôn áo khoác ở cuối giường xuống tỉ mỉ choàng lên người hắn, nghiêm túc dặn dò: “Ca ca nhớ mặc đồ cho đàng hoàng, đừng để bị cảm lạnh.”
Tiêu Lộng: “…”
Tiêu Lộng không cần Chung Yến Sanh đỡ, chỉ chống một tay rồi ngồi lên xe lăn một cách nhẹ nhàng.
Chung Yến Sanh nhìn động tác trôi chảy của hắn, trong lòng vừa áy náy vừa kính nể.
Áy náy vì nếu thiếu gia thật có thể ở lại phủ Hầu gia, có lẽ chân của hắn đã không ra nông nỗi này. Cũng kính nể hắn có tinh thần kiên cường, ngay cả trong tình trạng như vậy cũng có thể sinh hoạt một cách tự tại.
Trên sàn toàn là mảnh vỡ của gốm sứ và các vật trang trí rơi xuống, Chung Yến Sanh chạy tới dọn lối đi rồi mới trở lại đẩy xe lăn: “Ca ca, để em đẩy anh ra ngoài.”
Muốn chơi trò tình cảm à.
Tiêu Lộng cảm thấy khó chịu không nói nên lời, lạnh lùng đáp: “Ừ.”
Bên ngoài ánh nắng rực rỡ. Vừa ra khỏi phòng tối, ánh sáng ập tới khiến Chung Yến Sanh bị chói mắt không kịp đề phòng, vô thức đưa tay lên che trước mắt Tiêu Lộng.
Mùi hương ấm áp bất ngờ kề ngay mũi, Tiêu Lộng ngồi tựa vào xe lăn nhìn bàn tay thon dài che trước mặt, hơi chớp mắt.
Đầu ngón tay và lòng bàn tay mềm mại không có một vết chai, chắc chắn chưa từng cầm kiếm.
Chung Yến Sanh hành động trong vô thức mới nhớ ra Tiêu Lộng có đeo dải lụa che mắt, sẽ không bị chói mắt thì tự nhiên thu tay về, không nói gì đẩy xe lăn ra khỏi viện.
Triển Nhung mặt lạnh đang gác bên ngoài, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại. Trông thấy Chung Yến Sanh nguyên vẹn đẩy Tiêu Lộng ra, lần đầu tiên trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên không thể tin nổi.
Chủ tử bị chứng đau đầu nghiêm trọng như vậy, còn bảo hắn đưa Chung Yến Sanh vào viện, lúc đẩy vào hắn còn nghĩ cậu chắc chắn không qua nổi.
Chung Yến Sanh bị đẩy vào thô bạo như vậy thì có hơi giận thật, nhưng tính cậu dễ nguôi, bây giờ đã không còn tức giận nữa: “Phiền ngươi đưa chúng ta đến vườn hoa hôm qua.”
Triển Nhung nhìn Tiêu Lộng bằng ánh mắt kỳ lạ.
Thấy Tiêu Lộng hơi gật đầu, Triển Nhung cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, đi trước dẫn đường.
Các ám vệ bò dậy từ dưới đất cũng âm thầm bám theo.
Vườn hoa cách viện này khá xa.
Chung Yến Sanh tự nguyện đẩy xe lăn, đẩy chưa được bao lâu đã bắt đầu thở dốc.
Tiêu Lộng nghe thấy cậu thở hổn hển, khoanh tay nhàn nhã, không nói giúp một lời.
Chung Yến Sanh cũng không dám nói mình đẩy không nổi nữa. Lúc sắp kiệt sức, phía trước bỗng xuất hiện một đoạn gồ ghề, cậu đẩy nhẹ vài lần đều không qua được.
Thấy Tiêu Lộng nghiêng đầu nhìn, Chung Yến Sanh cắn răng, dùng hết sức từ hồi bú sữa mẹ đẩy mạnh một cái. Ngay lập tức, chiếc xe lăn kêu “cạch” một tiếng, Tiêu Lộng lảo đảo, suýt chút nữa bị Chung Yến Sanh hất bay ra khỏi xe.
Triển Nhung khiếp sợ quay đầu lại, các ám vệ ẩn nấp suýt nữa nhảy ra ngoài.
May mắn thay Tiêu Lộng kịp nắm lấy tay vịn, chân đạp mạnh xuống đất mới không vồ tới trước, đưa tay xoa trán.
Nếu con chim nhỏ này được phái tới để ám sát hắn.
Thì kẻ phái cậu đến chắc hẳn phải có chút vấn đề về đầu óc.
Chung Yến Sanh cũng sợ hết hồn, vừa hốt hoảng vừa xấu hổ, cúi đầu chân thành xin lỗi: “Xin lỗi ca ca, em không cố ý, em hết sức rồi.”
Các ám vệ run rẩy nhìn sắc mặt Tiêu Lộng, cảm thấy chủ tử sắp bùng nổ rồi.
Những tên lanh lợi hơn còn đi lấy dụng cụ vệ sinh.
Lần này chắc chắn phải chết!
Bầu không khí hết sức kỳ lạ, ngay cả Triển Nhung cũng không kìm được mà lùi lại phía sau. Bỗng dưng phía trước xuất hiện một giọng nói già nua xen vào: “Ha ha, hôm nay thiếu gia cũng đến ngắm hoa à? Còn mang theo một người bạn nhỏ nữa.”
Chung Yến Sanh hơi ngẩng đầu lên, trước mắt cậu là một ông lão mặc đồ vải thô, đầu tóc hoa râm, mặt mày hiền từ, lưng hơi còng, đang chào hỏi họ.
Tiêu Lộng không làm vẻ mặt không mấy thân thiện nữa, gật đầu đáp: “Bác Vương.”
Chung Yến Sanh đoán ông có thể là quản gia Hoài An Hầu sắp xếp ở biệt viện Trường Liễu, không biết mình, nên lễ phép chào: “Chào bác Vương ạ.”
Bác Vương tiến đến gần, nheo mắt nhìn Chung Yến Sanh một lúc rồi lại nhìn Tiêu Lộng với vẻ mặt phức tạp, cười nhiều hơn: “Hôm nay hoa lại nở thêm, thiếu gia đến thật đúng lúc.”
Tiêu Lộng thư giãn trở lại, dựa vào xe lăn, ừm một tiếng hờ hững.
Vườn hoa của biệt viện Trường Liễu đều do bác Vương chăm sóc. Hôm nay một cây trà Điền Hồng quý hiếm vừa chớm nở, đỏ trắng đan xen, lộng lẫy động lòng người.
Cách đó không xa, trên tấm màn tre, những đóa tường vi nhiều màu quấn quanh lấy nhau. Cánh hoa xếp chồng của hồng leo trắng, thất sắc tầm xuân, sắc màu rực rỡ của loa kèn, bên dưới là nhiều loài hoa với màu sắc mà cậu chưa từng biết đến.
Hầu phu nhân rất thích hoa, cũng thích trồng hoa.
Nhưng Chung Yến Sanh chưa từng thấy những loài hoa này trong vườn của phủ Hầu gia.
Nghĩ lại tối qua gặp Hầu phu nhân, tâm trạng của bà ấy dường như không tốt lắm. Chung Yến Sanh chợt dừng bước, một ý tưởng lóe lên.
“Ca ca ơi.” Chung Yến Sanh cúi người, ghé sát tai Tiêu Lộng nói: “Em có thể hỏi bác Vương vài câu được không?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai mang theo hương thơm mơ hồ tựa sương khói, còn dễ chịu hơn cả mùi hoa trong vườn. Lông mày Tiêu Lộng giật giật, hắn nheo mắt lại, quay đầu nhìn vào mắt người phía sau.
Khoảng cách gần đến mức có thể thấy rõ hàng mi dài đen nhánh của cậu, đôi mắt trong sáng như ngọc trai ngâm trong nước suối, đen tuyền tinh khiết, không chút tạp chất, chỉ đơn giản là trong sáng nhìn hắn.
Trước đây không phải chưa từng có ai dùng mỹ nhân kế với Tiêu Lộng, hay nói đúng hơn là hắn đã gặp quá nhiều thủ đoạn như vậy.
Những người được huấn luyện để có vẻ đẹp phong tình vạn chủng, dùng hết mọi thủ đoạn để quyến rũ hắn, ý đồ hạ độc ám sát, cuối cùng đều không thành công.
Những kẻ đó muốn ám sát Tiêu Lộng thế nào thì hắn sẽ dùng cách đó để giết họ, dần dần bắt đầu có những lời đồn không hay, nói hắn có thù tất báo —— Tiêu Lộng khịt mũi khinh thường, nếu đã có ý định giết hắn rồi, bị hắn giết ngược lại thì có gì sai.
Hắn không quan tâm đến lai lịch của Chung Yến Sanh cũng vì lý do này, hắn quá hiểu những thủ đoạn đó, và cũng có đủ tự tin.
Nhưng giờ đây, đột nhiên hắn không còn cảm thấy tự tin như trước nữa.
Tiêu Lộng dùng ánh mắt dò xét nhìn cậu một lúc lâu rồi gật đầu.
Chung Yến Sanh chạy đến tìm bác Vương. Cậu rất lễ phép, gương mặt thiếu niên tuấn tú phấn chấn lại pha chút ngoan ngoãn, người già rất thích những đứa trẻ như vậy. Miệng Chung Yến Sanh lại rất ngọt, hỏi gì bác Vương cũng trả lời, còn bật cười ha hả.
Chung Yến Sanh ngồi xổm trước một luống hoa, khi thì hỏi đó là hoa gì, khi thì khen bác Vương lợi hại quá, trồng loài hoa này có khó không. Dù khoảng cách khá xa nhưng mỗi một câu nói đều lọt vào tai Tiêu Lộng.
Bác Vương kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của Chung Yến Sanh, trìu mến nhìn cậu.
Tiêu Lộng quan sát cảnh này, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn.
Bác Vương là quản gia lâu năm của phủ Vương gia, đã phục vụ Tiêu gia mấy chục năm. Ông nhìn Tiêu Lộng lớn lên, dù đã có tuổi nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như trước.
Nếu đứa nhỏ này giả vờ, bác Vương chắc chắn sẽ nhận ra.
Chung Yến Sanh được bác Vương dẫn đi, nhận biết rất nhiều loài hoa lạ, trong lòng thầm trách Hoài An Hầu mấy câu.
Nhiều hoa như vậy cũng không biết mang về phủ Hầu gia tặng mẹ.
Thế thì đừng trách cậu mượn hoa hiến Phật.
Chung Yến Sanh ngóng nhìn bác Vương: “Bác Vương, con có thể xin một ít hạt giống hoa được không?”
Biệt viện toàn là những tên khua dao múa kiếm, không được kẻ nào biết thưởng thức hoa cỏ. Bác Vương thường ngày chỉ có một mình trồng hoa mà không ai ngắm, Tiêu Lộng cũng ít khi đến nên rất cô đơn. Nghe Chung Yến Sanh muốn hạt giống thì vui vẻ đồng ý ngay, ông còn kéo Chung Yến Sanh tỉ mỉ giảng giải những lưu ý khi gieo từng loại hạt giống.
Chung Yến Sanh vừa nghe vừa ghi nhớ, trong lòng thầm vui vẻ.
Mang những hạt giống khó tìm này về, tìm cơ hội tặng cho Hầu phu nhân rồi nói rằng là thiếu gia thật cố tình tìm cho bà.
Quan hệ mẹ con rạn nứt, bắt đầu sửa chữa từ bước này!
Mắt Chung Yến Sanh lấp lánh, cảm thấy mình thật thông minh.
Thấy bác Vương nói chưa đủ, còn muốn hướng dẫn cách xới đất, cậu lại vội vàng chạy lên giúp, bận rộn như con chim sẻ đang tập vỗ cánh.
Tiêu Lộng thường ngày lười đến đây vì sợ bác Vương phấn khích kéo hắn nói chuyện không ngừng. Giờ đây chống tay lên má, nhìn hai người bận rộn thấy mãi không chán. Hắn nhìn Chung Yến Sanh, lại nhớ tới chú chim sẻ tròn vo, lông xù ở Liêu Đông ngày ấy, ngón tay vô thức cọ vào nhau.
Triển Nhung đứng sau xe lăn, cuối cùng không nhịn được nói: “Chủ tử, thuộc hạ thấy người này hơi lạ…”
Tiêu Lộng xoa cằm: “Ngươi cũng cảm thấy tên đó đáng yêu lạ kỳ?”
“…”
–
Tác giả:
Tiêu Lộng: Em ấy quyến rũ ta (chắc chắn).
Điều Điều:?
Tiêu Lộng: Em ấy đang chơi trò lạt mềm buộc chặt (chắc chắn hơn).
Điều Điều vô tội:???