Cảm giác bị nắn bóp trên cằm còn đọng lại. Nhận ra đó là mùi của Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh ngây người trong giây lát, vành tai đột nhiên nóng bừng, khuôn mặt đỏ lên một cách khó hiểu.
Mỗi khi cậu đỏ mặt thường sẽ lan từ tai xuống cổ. Lo rằng sẽ bị Tiêu Lộng phát hiện, cậu vội vàng cúi đầu, khó khăn mở miệng: “Đa tạ thuốc của Điện hạ… rất hiệu quả.”
Coi như là đáp lại câu “lắm tai ương” kia.
Bên tai dường như vang lên tiếng cười khẽ không rõ ràng. Chung Yến Sanh không chắc mình có nghe nhầm không, nhưng nhịp tim của cậu lại đập nhanh hơn rồi.
Một lúc sau, âm thanh quần áo cọ xát vang lên. Tiêu Lộng vốn đang ngồi trước mặt cậu hình như đứng lên, nhìn xuống đỉnh đầu cậu: “Tự đứng dậy được không? Hay là để bổn vương ôm ngươi?”
Gì cơ?
Nghe rõ câu sau, Chung Yến Sanh gần như bật dậy: “Không cần đâu! Đa tạ ý tốt của Điện hạ!”
Ngồi trên đất một lúc lâu rồi đột nhiên bật dậy khiến máu không kịp lưu thông. Trước mắt cậu tối sầm, chân mềm nhũn, loạng choạng đâm thẳng vào lòng Tiêu Lộng.
Như một chú chim sẻ vỗ cánh, khi cơ thể mảnh mai mềm mại ấy va vào người, mùi hương nhẹ nhàng ẩn dưới lớp phấn nồng nặc cũng lướt qua chóp mũi.
Tiêu Lộng nheo mắt lại, đang suy xét xem liệu có nên thuận thế ôm luôn không, thì Chung Yến Sanh lại giống như một con chim nhỏ bị hoảng sợ mà lùi về sau ba bước.
Gần đây, Chung Yến Sanh nghe rất nhiều chuyện về Tiêu Lộng từ miệng người khác. Nào là lột da kẻ thù để làm diều, vũ nữ mưu toan ám sát hắn chưa kịp tiếp cận đã bị chặt thành tám mảnh, hay Định Vương Điện hạ ghét nhất là bị người khác chạm vào, người cuối cùng vì muốn quyến rũ mà ngã vào lòng hắn thì cỏ trên mộ đã cao ba thước rồi.
Nói tóm lại, Định Vương Điện hạ rất ghét bị người khác chạm vào người.
Chung Yến Sanh lắp bắp: “Ta, ta chỉ hơi chóng mặt một chút, không phải cố ý, xúc phạm Điện hạ đâu.”
Mấy ngày này Tiêu Lộng bận nhiều chuyện lặt vặt. Mạnh Kỳ Bình tỉnh lại sau hai ngày hôn mê phát hiện mình bị mất ngón tay, khóc kêu trời gọi đất. Vốn Phái Quốc Công thấy Tiêu Lộng bị Đại Lý Tự điều tra thì đã yên tĩnh, nhưng cháu trai vừa khóc là lại ngày ngày đi cầu kiến Hoàng thượng, ngay cả dì của Mạnh Kỳ Bình cũng lấy nước mắt rửa mặt.
Mặc dù Tiêu Lộng không quan tâm lắm, nhưng bị những người này làm phiền mà không thể giết hết thì cũng vướng chuyện, nên hôm nay mới có thời gian kéo Chung Yến Sanh qua đây.
Tuy nhiên, hai ngày này hắn đã cho người mua một số sách tiểu thuyết để đọc vài trang.
Những hành động của chim sẻ nhỏ giống hệt dáng vẻ ngượng ngùng của các mỹ nhân trong sách tài tử giai nhân.
Xấu hổ à?
Dễ thương thật.
Tiêu Lộng mỉm cười.
Đúng như suy đoán của Lâu Thanh Đường, quả nhiên đứa nhỏ này thầm thương trộm nhớ hắn.
Lâu Thanh Đường còn đi tìm hiểu chuyện hôn ước này nọ.
Cho dù con của Thái tử tiền nhiệm còn sống trên đời thì sao chứ? Còn không bằng một nửa Điều Điều.
Không nghe thấy Tiêu Lộng trả lời, Chung Yến Sanh lén nhìn ra phía sau.
Cổng lớn phủ Định Vương đã đóng lại, vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Văn Lan đâu.
Tên chó kia rõ ràng đã tự chạy trước rồi.
Đối mặt với Tiêu Lộng một mình quá sức nguy hiểm. Chung Yến Sanh lại nhát gan, lùi về sau một bước muốn chạy trốn: “Điện hạ bận rộn công việc, tiểu thần không quấy rầy nữa, xin cáo lui trước.”
Tiêu Lộng nhìn động tác nhỏ của cậu thì bình tĩnh tiến lên một bước: “Hình như Thế tử còn chưa nói, hôm nay ngươi đến phủ bổn vương là để làm gì?”
Giọng điệu tự nhiên khiến Chung Yến Sanh vô thức nói: “Để tạ lỗi.”
Tiêu Lộng “ồ” lên một tiếng: “Lỗi gì?”
Chung Yến Sanh nhanh chóng nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, mấy ngày trước ta tự ý xông vào tư gia của Điện hạ, vốn dĩ nó không phải ý định của ta, mong Điện hạ rộng lượng tha thứ.”
Tiêu Lộng cảm thấy thú vị, lại “ồ” một tiếng, giọng kéo dài: “Vậy quà đâu?”
Chung Yến Sanh: “…”
Quà… Cậu sắp đến phủ Định Vương mới biết bị Tiêu Văn Lan lừa lên tàu giặc, tay không mà đến, làm gì có quà?
Chung Yến Sanh lúng túng.
Lông mày Tiêu Lộng hơi nhướng lên: “Xin lỗi mà chẳng có lễ lộc. Gặp bổn vương nói một câu xin lỗi rồi đi, đây là thành ý của Thế tử sao?”
Chung Yến Sanh không giỏi ăn nói, bị hắn nói đến mức tròn xoe mắt, cứng họng, muốn giải thích nhưng không biết nói sao, trong lòng lại dâng lên chút ấm ức, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lộng.
Từ nãy đến giờ cậu luôn tránh tránh né né, đến bây giờ mới nhìn rõ dáng vẻ của Tiêu Lộng.
Nhìn kỹ mới phát hiện trang phục của Tiêu Lộng rất quen mắt.
Là chiếc áo khoác cậu từng nhìn thấy ở biệt viện, cũng từng làm chăn cho cậu ngủ trưa. Màu xanh lam bảo ngọc bắt mắt, dưới ánh nắng càng phô trương quý phái. Nhưng từ ánh mắt đến xương cốt của Tiêu Lộng đều toát lên vẻ sắc bén, dù trang phục có lộng lẫy và rực rỡ đến đâu cũng không che giấu được khuôn mặt tuấn mỹ ấy, ngược lại càng làm hắn thêm kiêu ngạo và hoa lệ.
Chung Yến Sanh ngơ ngác vài giây. Tiêu Lộng khoanh tay, tâm trạng khá vui vẻ nên để mặc cậu nhìn.
Cho đến khi sự chú ý của Chung Yến Sanh va phải trang sức bên eo Tiêu Lộng.
Đó là một dải băng màu đỏ buộc một con dấu đá điền hoàng trong suốt.
Mắt Chung Yến Sanh lập tức mở to.
Là dây đeo trán và con dấu cậu tặng nhầm.
…Định Vương Điện hạ có một cả kho báu, tại sao lại chỉ đeo hai thứ này!
Đừng nói là mấy ngày nay Tiêu Lộng luôn dùng dải băng từng trói cậu buộc con dấu tặng nhầm này vào triều diện kiến bá quan, rồi sau đó chạy khắp nơi nha?
Chung Yến Sanh vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, lần này cổ thật sự nóng ran, cảm thấy mình sắp ngất đi rồi.
Môi cậu mấp máy, rất muốn mở miệng đòi lại chúng nhưng lại không dám.
Nhìn thấy Chung Yến Sanh dường như đang chú ý sợi trang sức đeo eo của mình, trong lòng Tiêu Lộng càng vui vẻ.
Chim sẻ nhỏ thấy hắn mang theo đồ của cậu bên mình chắc sẽ vui lắm nhỉ?
Tiêu Lộng vừa mới trêu Chung Yến Sanh đến mức không nói nên lời, bèn thu liễm một chút để không bắt nạt người ta quá mức: “Lại đây.”
Chung Yến Sanh ngơ ngác nhìn Tiêu Lộng, từ lúc bước vào phủ Định Vương đã chịu quá nhiều cú sốc, đầu óc nhỏ bé không kịp xoay chuyển.
“Thế tử xin lỗi không có thành ý, cũng không mang lễ vật.” Tiêu Lộng làm bộ không vui: “Bổn vương muốn ngươi ở lại một lát cũng không được sao?”
Chung Yến Sanh cảm thấy hắn nói rất có lý, do dự bước tới.
Đạp Tuyết luôn nằm bên chân Tiêu Lộng đột nhiên trở nên phấn khích, cái đuôi bắt đầu lắc lư điên cuồng, đôi mắt màu xám xanh nhìn chằm chằm Chung Yến Sanh như thể rất muốn được cậu vuốt ve.
Tiêu Lộng lơ đãng gõ nhẹ đầu Đạp Tuyết để cảnh cáo.
Một người một thú bắt mắt này đứng cạnh nhau, chẳng biết là ai giống ai hơn. Đôi mắt màu xanh đậm và đôi mắt màu xám xanh cùng nhìn lại, cảm giác kỳ lạ trong lòng Chung Yến Sanh bị ném ra khỏi đầu, chỉ còn lại sự choáng ngợp trước chúng.
Không biết nên nhìn con mèo lớn đẹp đẽ hay nhìn Định Vương Điện hạ anh tuấn kiệt xuất.
Tiêu Lộng thấy Chung Yến Sanh dao động không yên, đột nhiên cảm thấy không vui, bèn nghiêng người che khuất tầm nhìn của cậu: “Theo bổn vương.”
Chung Yến Sanh “vâng” một tiếng, ngoan ngoãn theo sau.
Cho đến khi đi theo Tiêu Lộng qua hành lang dài, Chung Yến Sanh mới dần nhận ra có gì đó sai sai.
Cậu vốn chỉ đi theo đám người Tiêu Văn Lan vào tư gia của Định Vương Điện hạ chứ không có phạm trọng tội gì.
Hơn nữa tại sao những người khác không đến xin lỗi mà chỉ có mình cậu đến?
Nhưng đã bước vào nội viện của phủ Định Vương rồi thì không thể lập tức rời đi.
Chung Yến Sanh không hiểu thái độ của Tiêu Lộng. Cậu lén kéo màn mũ, suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy nếu Tiêu Lộng đã nhận ra thân phận của mình chắc sẽ không hành xử như bây giờ.
Lần cải trang trước của cậu vẫn rất hoàn hảo.
Lại nhìn con dấu bị buộc bởi dây đeo trán bên hông Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh lập tức không dám nhìn nữa.
Ừm, giả ngu là đúng nhất!
Phủ Định Vương quả thực rất lớn, ít nhất gấp đôi phủ Hầu gia.
Đi được một lúc, Chung Yến Sanh bắt đầu mệt, không theo kịp bước đi của Tiêu Lộng. Tiêu Lộng liếc thấy thì bước chậm lại một chút, giả vờ hỏi: “Nghe nói từ nhỏ sức khỏe của Thế tử đã không tốt, về Kinh cũng ít khi ra ngoài?”
Chung Yến Sanh bị hỏi thì lập tức căng thẳng sống lưng: “… Phải.”
Sợ Tiêu Lộng nghi ngờ gì, cậu nghiêm túc bổ sung: “Ta không hay ra ngoài nhiều hoặc có thì đều phải ngồi xe ngựa. Cha mẹ sợ ta bị bắt nạt nên không cho ta tự ý ra ngoài, cũng không cho phu xe trong phủ đưa ta đi.”
Không có xe ngựa làm sao đến biệt viện Trường Liễu ở ngoại thành?
Lúc này Chung Yến Sinh thật sự rất tán thưởng sự nhìn xa trông rộng của bản thân.
Cậu không dùng xe ngựa của phủ mà nhờ Vân Thành lén đi thuê xe ngựa, cho dù Tiêu Lộng có phái người điều tra việc sử dụng xe ngựa của phủ Hoài An Hầu thì cũng không thể tra ra được.
Tiêu Lộng cười thầm một tiếng không rõ ràng.
Đứa nhỏ này không biết mình không giỏi nói dối sao? Cả người như sắp in rõ bốn chữ “giấu đầu lòi đuôi” trên người rồi kia.
Hắn vừa muốn trêu Chung Yến Sanh tiếp thì nghe thấy cậu đột nhiên “Á” lên một lên.
Tiêu Lộng không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa tay ôm lấy thiếu niên bên cạnh vào lòng. Hắn nhanh chóng nhìn xung quanh, không phát hiện điều gì bất thường mới cúi đầu nhìn con báo tuyết đi theo sau Chung Yến Sanh.
“Sao thế?”
Mặt Chung Yến Sanh đỏ bừng, lắp bắp: “Nó, nó liếm ta.”
Đạp Tuyết luôn lặng lẽ đi sau lưng bọn họ, có lẽ là chán rồi nên đột nhiên liếm tay Chung Yến Sanh một cái. Mu bàn tay bị chiếc lưỡi sần sùi chạm vào khiến Chung Yến Sanh sợ hãi không kiềm được giọng mà hét lên.
Con mèo lớn phía sau vô tội chớp đôi mắt màu xám xanh.
Hóa ra là có nội gián.
Tiêu Lộng lạnh mặt nói: “Cút.”
Đạp Tuyết rõ ràng là không vui, gầm nhẹ về phía hắn.
Tiêu Lộng một tay bảo vệ Chung Yến Sanh, tay kia đặt lên chuôi kiếm, không kiên nhẫn: “Nhà ngươi muốn bị hầm?”
Đạp Tuyết sợ hãi trước sự đe dọa. Nó rên rỉ nằm xuống đất, tai tròn lông xù cũng cụp xuống, chiếc đuôi dài quấn quanh người trông rất đáng thương.
Chung Yến Sanh vừa tỉnh táo lại mới nhận ra vừa rồi mình không kiềm chế được giọng, lập tức căng thẳng. Cậu không quan tâm đến tư thế bị Tiêu Lộng ôm mà lén nhìn nét mặt hắn.
Hình như Định Vương Điện hạ không để ý?
Tốt quá, cậu còn tưởng mình đã bị lộ.
Khoảng cách quá gần, mùi hương lạnh lẽo từ người Tiêu Lộng liên tục bay vào mũi. Chung Yến Sanh đỏ mặt lùi khỏi vòng tay hắn. Nhìn Đạp Tuyết rên rỉ tội nghiệp, Tiêu Lộng lại có vẻ định rút kiếm ra để hầm Đạp Tuyết thật, Chung Yến Sanh không nhịn được kéo nhẹ tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Nó chỉ liếm ta một cái thôi, cũng không có làm gì khác, Điện hạ đừng dọa nó.”
Trên hành lang tối mờ, trong đôi mắt màu xanh đậm của Tiêu Lộng không nhìn ra được tí cảm xúc gì, đôi mắt hơi cúi xuống: “Liếm ngươi một cái không tính là chuyện lớn?”
Tim Chung Yến Sanh vô cớ thắt lại, nhưng nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Đạp Tuyết vẫn cắn răng nói: “Chỉ là liếm một cái thôi mà.”
Tiêu Lộng nhìn chằm chằm cậu vài giây, từ từ buông tay khỏi chuôi kiếm, nở nụ cười: “Được.”
Chung Yến Sanh: “…”
Cậu có cảm giác như mình vừa nói điều gì không hay rồi.
Tiêu Lộng xách cổ Đạp Tuyết lên, kéo nó đến bên cạnh mình rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Thấy Tiêu Lộng không có hành động gì khác, Chung Yến Sanh chợt cảm thấy vừa rồi chỉ là ảo giác. Cậu im lặng một lúc, nhìn cái đuôi to của Đạp Tuyết thì không nhịn được, lấy hết can đảm hỏi: “Điện hạ, ta có nghe Tiêu Nhị thiếu gia nói, Đạp Tuyết là do ngài nhặt được ở Tây Phiên phải không?”
Tiêu Lộng thấy thú cưng của mình đang ngoe nguẩy đuôi quyến rũ chim sẻ nhỏ thì lén đá nó một cái, kiên nhẫn giải thích: “Ừm, hai năm trước trên đường trở về sau khi dẹp loạn ở Tây Phiên thì nhặt được nó.”
Ban đầu tưởng là một con mèo hoa sắp chết rét, nhặt về cho ăn thôi.
Không ngờ càng nuôi thì càng lớn, Tiêu Lộng mới phát hiện mình nhặt được một con báo tuyết hiếm có ở Tây Phiên. Mới đầu hắn định thả nó đi, nhưng không ngờ con báo nhỏ này lại cảm thấy đồ ăn của Định Vương Điện hạ quá là ngon nên không chịu đi, dù bị mang về núi thì đêm đó nó cũng mò về.
Nên đành phải nuôi thôi.
Bình thưởng Đạp Tuyết rất lười biếng, người khác nói gì nó cũng làm lơ, chỉ nghe lời Tiêu Lộng.
Nếu không phải chuẩn bị ở lại Kinh thành lâu dài, Tiêu Lộng cũng không mang nó về.
Chỉ là không biết gần đây con thú này lại học thói xấu ở đâu, ngửi thấy mùi hương dễ chịu của người đẹp là tranh thủ cơ hội giở trò.
Chung Yến Sanh nghe giọng mang đầy ý chê bai của Tiêu Lộng thì lén cười, sự căng thẳng và lo lắng suốt chặng đường cũng giảm đi ít nhiều.
Không ngờ Định Vương Điện hạ, Diêm Vương sống trong mắt mọi người lại có lòng từ bi như vậy, tình cờ nhặt được một con thú nhỏ thì vừa chê vừa nuôi nó lớn.
Tiêu Lộng thấy cậu cúi đầu, đoán là cậu đang cười.
Điều Điều cười lên rất đẹp, yên tĩnh và e thẹn như một hồ nước xuân êm đềm, bị gió thổi làm gợn sóng lăn tăn.
Tim Tiêu Lộng không hiểu sao lại ngứa ngáy. Nếu không phải sợ dọa đến con chim sẻ nhỏ nhát gan này, hắn đã muốn trực tiếp vén mũ cậu lên, ngắm nhìn gương mặt đã lâu không gặp ấy.
Một lát sau, hai người bước vào cổng của một sân nhỏ, Tiêu Lộng không dừng bước, dẫn Chung Yến Sanh vào thư phòng bên tay trái.
Chung Yến Sanh hơi ám ảnh với thư phòng, không hiểu Tiêu Lộng dẫn cậu vào đây làm gì.
Thư phòng của biệt viện Trường Liễu thì không nói, chỉ là một nơi nghỉ ngơi tránh việc, nhưng thư phòng của phủ Định Vương chắc chắn là nơi chứa nhiều bí mật. Sao một người ngoài như cậu có thể vào chứ?
Chung Yến Sanh đứng ở cửa do dự một lát, nghe thấy giọng Tiêu Lộng vọng ra từ bên trong: “Vào đi.”
Đạp Tuyết cũng đứng bên cạnh đẩy đẩy Chung Yến Sanh.
Chung Yến Sanh cũng bị ám ảnh với việc Đạp Tuyết đẩy mình, nhanh chóng bước vào thư phòng.
Thư phòng của phủ Định Vương đơn giản hơn biệt viện Trường Liễu nhiều, không có nhiều đồ vật quý giá mà chủ yếu là sách và hồ sơ dày đặc.
Chung Yến Sanh mang theo sự kính sợ, bước đến gần Tiêu Lộng đang đứng khoanh tay bên tường: “Điện hạ, ngài gọi ta vào thư phòng là để…”
Chung Yến Sanh nghẹn lời.
Tiêu Lộng quay lại, nhướng mày: “Sao không nói nữa?”
Chung Yến Sanh sững sờ nhìn ba bức tranh treo trên tường, không nói nên lời.
Từ trái sang phải, lần lượt là bức Chim đậu trên cành mai mùa đông cậu vẽ gần đây, bức Quan Triều và bức Bách Hoa đã bị một thương gia mua cách đây hai năm.
“Thấy sao?” Tiêu Lộng thản nhiên nói: “Bổn vương rất thích tranh của ‘Xuân Tùng tiên sinh’ nên kêu người thu thập hai bức còn lại của ông ấy về đây.”
Chung Yến Sanh: “…”
Tiêu Lộng cười: “Bức tranh Chim đậu trên cành mai mùa đông này mới hoàn thành không lâu, Xuân Tùng tiên sinh chắc đã đến Kinh thành rồi, bổn vương rất muốn gặp ông ấy một lần.”
Chung Yến Sanh hoảng sợ: “Không, không được đâu!”
Nếu Tiêu Lộng muốn điều tra tung tích của Xuân Tùng tiên sinh, chẳng phải sẽ nhanh chóng tìm ra cậu sao!
Tiêu Lộng bước đến trước mặt cúi đầu nhìn cậu, trong mắt dường như lóe lên một tia sáng: “Vì sao?”
“Xuân Tùng tiên sinh… lớn tuổi rồi, lưng và chân không tốt, chắc chắn không tiện ra ngoài.”
Tiêu Lộng nhìn vòng eo nhỏ nhắn của Chung Yến Sanh vài vòng, dường như hiểu ra: “Lưng và chân không tốt à… vậy thì bổn vương sẽ đến thăm.”
“Như, như vậy còn tệ hơn!” Tai của Chung Yến Sanh đỏ bừng, nhắm mắt nói đại: “Nếu ngài đến thăm e là sẽ dọa sợ ông ấy!”
Tiêu Lộng mỉm cười: “Sao Thế tử lại biết nhiều vậy?”
Chung Yến Sanh cảm thấy lời nói dối của mình ngày càng đi xa, lắp bắp: “Thật ra… ta là người quen của Xuân Tùng tiên sinh.”
“Ồ…” Tiêu Lộng gật đầu: “Ra vậy.”
Thấy Tiêu Lộng không nói gì thêm, Chung Yến Sanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe thấy một câu: “Vậy làm phiền Thế tử thay ta nói với Xuân Tùng tiên sinh rằng ta rất thích chúng.”
Chung Yến Sanh không ngờ Tiêu Lộng lại thích tranh của mình đến vậy, không biết trong lòng là lo lắng nhiều hơn hay xấu hổ xen lẫn niềm vui nhiều hơn, nhỏ nhẹ đáp: “Ừm.”
Xuân Tùng tiên sinh đã nghe thấy rồi.
Trong mắt Tiêu Lộng chứa đầy ý cười, quay lại nhìn ba bức tranh treo trên tường, chậm rãi nói: “Vài ngày trước Thế tử nhận xét bút pháp của ông ấy còn non nớt, bổn vương lại thấy bút pháp của ông ấy rất sinh động, rất có hồn. Xem tranh cũng như xem người, không thể chỉ nhìn bề ngoài, ông ấy tuy cao tuổi nhưng tâm hồn lại rất trẻ.”
Chung Yến Sanh đổ mồ hôi: “… Đúng, đúng vậy.”
Chung Yến Sanh không dám nói tiếp nữa, bèn giả vờ chăm chú xem tranh. Lúc nhìn bức tranh của mình mới nhận ra, trên bức Chim đậu trên cành mai mùa đông có một con dấu.
Cậu bèn nhích tới gần nhìn cho kỹ.
Là một dấu ấn.
Thanh phong minh nguyệt.
Một dự cảm không lành đột nhiên dâng lên trong lòng.
…Không phải chứ.
Chung Yến Sanh nhìn chằm chằm vào bốn chữ đó, rồi quay đầu lại nhìn hai bức tranh khác.
Quả nhiên, trên hai bức tranh đó cũng có dấu ấn này.
Cậu kinh ngạc lùi lại một bước, lưng đụng phải một lồng ngực lạnh lẽo và rắn chắc, chất giọng trầm thấp và quý phái của Tiêu Lộng cười lên hấp dẫn vô cùng, rơi vào tai khiến lòng người tê dại: “Đang nhìn dấu ấn?”
Chung Yến Sanh bị kẹp giữa tranh và người, tiến thoái lưỡng nan. Đương lúc mờ mịt thì khuỷu tay bị một bàn tay mạnh mẽ nhẹ nhàng đỡ lên, rồi lòng bàn tay hơi trĩu xuống, trong đó xuất hiện một vật lạnh lẽo.
Là con dấu treo bên hông Tiêu Lộng.
“Vài ngày trước con chim nhỏ rơi vào sân bổn vương để lại.” Giọng Tiêu Lộng trầm xuống như mang theo ý dỗ dành: “Bổn vương vẫn luôn mang theo bên mình.”
Chung Yến Sanh từ từ cúi đầu nhìn.
Dưới đá điền hoàng khắc bốn chữ “Thanh phong minh nguyệt” rõ ràng.
Chung Yến Sanh: “…”
Tặng! Nhầm! Rồi!
Tất cả đều tại tên tiểu nhị ở cái tiệm kia, nói “đỏ” và “vàng” không rõ ràng, lúc đó cậu vội vã về thành nên không nhìn kỹ!
Tiêu Lộng đứng sau lưng cậu, giọng nói rất dịu dàng: “Bận rộn nhiều năm, bổn vương rất thích ý nghĩa của nó.”
Chung Yến Sanh nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào con dấu. Cậu thật sự không dám nghĩ nếu Tiêu Lộng phát hiện thân phận của mình, rồi phát hiện con dấu này không phải dành cho hắn, thậm chí ý nghĩa tốt đẹp này cũng là gửi nhầm… thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng Chung Yến Sanh cũng không nhịn được, nhỏ giọng hỏi thử: “Điện hạ, nếu ngài tìm được con chim nhỏ đó, ngài sẽ làm gì?”
Tiêu Lộng cố ý hạ giọng dọa cậu: “Tất nhiên là ăn nó.”
Toang rồi!
Định Vương Điện hạ thật sự sẽ ăn cậu!
Chung Yến Sanh run mí mắt, trả con dấu lại, lặng lẽ cúi người, dựa vào vóc người gầy gò của mình mà trượt sang bên cạnh, bất an: “Điện hạ, nếu đã xem tranh xong rồi thì ta xin phép về trước… Ta sẽ nói với Xuân Tùng tiên sinh rằng ngài rất thích tranh của ông ấy.”
A, đùa quá trớn rồi.
Trông như sắp xù lông lên vậy.
Tiêu Lộng nén nụ cười không nghiêm túc lại, rất tự nhiên nói: “Được.”
Nói xong, như đã đoán trước, hắn đưa một bức thư đặt trên bàn sách cho Chung Yến Sanh: “Vậy làm phiền Thế tử chuyển lời của bổn vương đến Xuân Tùng tiên sinh.”
Chung Yến Sanh đưa tay nhận thư.
Không biết vô tình hay cố ý, đầu ngón tay Tiêu Lộng chạm vào ngón tay cậu.
Ngón tay lạnh như băng mang theo vết chai, chạm vào khiến nửa người Chung Yến Sanh đều tê dại, ngón tay run nhẹ một cái mới miễn cưỡng cầm chắc lá thư.
Định Vương Điện hạ… mặc dù không hung dữ, nhưng từ ánh mắt, giọng điệu, đến hành động đều vô cùng mang tính xâm lược.
Chung Yến Sanh cảm thấy mình thật sự sẽ bị ăn mất, cả tháng trước cộng lại cũng không bằng số lần đỏ mặt ngày hôm nay. Cậu nhanh chóng cất thư đi, cúi đầu thì thầm lời tạm biệt rồi vội vã quay đi.
Tiêu Lộng nhàn nhã bổ sung một câu: “Phải rồi, mấy ngày trước thú cưng của bổn vương đã đẩy ngã Thế tử. Hôm nay là Thế tử đến xin lỗi, lần sau tới lượt bổn vương đến phủ Hầu gia.”
Đạp Tuyết phối hợp gầm một tiếng.
Chung Yến Sanh sợ hãi đi nhanh hơn: “Không cần đâu! Đa tạ Điện hạ!”
Nhìn bóng lưng gần như chạy trối chết của Chung Yến Sanh, cuối cùng Tiêu Lộng cũng không nhịn được mà che miệng bật cười. Ở bên Chung Yến Sanh không đến một canh giờ, cơn đau đầu âm ỉ dường như cũng dịu đi.
Sao lại dễ thương thế này chứ.
Đã lâu rồi tâm trạng của hắn không tốt như vậy.
Hắn tùy ý vỗ đầu Đạp Tuyết còn đang luyến tiếc ngóng ra ngoài, quay người nhìn lại bức tranh phía sau.
Hai bức tranh kia là Lâu Thanh Đường bỏ tiền cho Triển Nhung mang từ Cô Tô về. Triển Nhung bận rộn vài ngày, sáng sớm mang tranh về Vương phủ rồi xin nghỉ về phòng ngủ bù.
Tiêu Lộng quan sát bức Chim đậu trên cành mai mùa đông, đến bức Quan Triều, rồi đến bức Bách Hoa thì dừng lại một chút.
Trên bức Bách Hoa, đào lý đua sắc, trong đó một chùm hoa lựu vô cùng nổi bật, rực rỡ chói mắt.
Hoa lựu.
Trong tiệc đấu hoa, bông hoa lựu được gỡ xuống từ mũ che mặt của Điều Điều, đại diện cho việc đính ước…
Mặt Tiêu Lộng đột nhiên tối sầm.
Vừa tỉnh dậy từ giấc mơ chơi bóng với Đạp Tuyết, Triển Nhung vươn vai, nhắm mắt định ngủ nướng thêm chút nữa thì đột nhiên bị tiếng đẩy cửa vang lên làm tỉnh giấc.
Triển Nhung hoảng sợ mở mắt, chỉ thấy chủ tử anh minh thần võ của mình bước vào như vũ bão, nghiêm mặt đi đến: “Hoa của bổn vương đâu?”
“Hả?”
–
Tác giả:
Triển Nhung:??? Không phải thưởng cho ta à?
Hiện tại Tiêu Lộng còn cười vui vẻ, sau này không cười được nữa