Hồi nhỏ cậu mang Bùi Hoằng từ trong tuyết về phủ Hoài An Hầu, lúc đó rất vui vì cuối cùng mình cũng có một người bạn, còn mang những món điểm tâm cất giấu bấy lâu không nỡ ăn ra cho Bùi Hoằng.
Khi đó Bùi Hoằng không giống với dáng vẻ vô tư hiện tại, hắn ta ít nói và rất thận trọng.
Họ chỉ làm bạn với nhau được ba ngày, người trong cung theo dấu tìm đến, ép buộc đưa Bùi Hoằng đi. Cả hai còn chưa kịp tạm biệt nhau thì không bao lâu sau, Chung Yến Sanh cũng theo Hoài An Hầu đến Cô Tô.
Khi đó Chung Yến Sanh nghĩ rằng sẽ sớm được gặp lại Bùi Hoằng, nên lúc mới đến Cô Tô, cậu còn lén giấu vài món quà nhỏ để tặng cho người bạn đầu tiên này. Không ngờ lần tái ngộ lại là sau hơn mười năm.
Núi rộng sông dài, sau khi Cảnh Vương trở về đất phong, e là sẽ khó gặp lại.
Ngày trước Bùi Hoằng phô trương, đi đâu cũng mang theo một đám người vây quanh. Hôm nay sắp rời Kinh, vậy mà tiệc tiễn biệt đơn sơ này lại yên tĩnh đến lạ. Hắn ta tự mình uống hết bình rượu còn lại, rồi chuẩn bị rời đi.
Chung Yến Sanh đứng lên theo, định tiễn hắn ta đến cổng thành, nhưng Bùi Hoằng từ chối: “Không cần đâu, Tiểu Sanh, ngồi tỉnh rượu rồi trở về cung đi. Đêm qua hỗn loạn, hai ngày này trong Kinh thành sẽ không yên ổn lắm đâu.”
Chung Yến Sanh mở miệng, do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn không giải thích.
Thật ra Vệ Lăng đã dẫn người âm thầm theo sau, Tiêu Lộng cũng phái ám vệ bảo vệ cậu.
Nhìn cậu có vẻ như chỉ có một mình, nhưng thật ra xung quanh có rất nhiều người..
Nói ra sợ là sẽ dọa Cảnh Vương Điện hạ.
Nhưng cậu thật sự đã lâng lâng, đứng dậy thì càng choáng váng, chỉ có thể dựa vào ghế, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm!”
Bùi Hoằng xếp quạt lại, gõ nhẹ lên đầu cậu một cái rồi quay người bước xuống lầu.
Chung Yến Sanh nằm bên cửa sổ, nhìn Bùi Hoằng bước ra khỏi quán rượu, xe ngựa đã chờ sẵn ở đó.
Thị vệ phủ Cảnh Vương đang đỡ Bùi Hoằng lên xe. Bùi Hoằng dường như cảm nhận được ánh mắt của Chung Yến Sanh, ngẩng lên nhìn mái đầu lông xù của cậu thò ra cửa sổ, mỉm cười một cái, mở quạt phe phẩy rồi cúi người lên xe.
Cảnh Vương Điện hạ cũng đã đi rồi.
Chung Yến Sanh nhìn xe ngựa rời đi, rụt người lại ngồi xuống ghế cho tỉnh rượu một hồi. Đoán chừng lúc này Cảnh Vương đã ra khỏi thành, cậu xoa xoa mặt, cảm thấy tay chân không còn mềm nhũn nữa mới đứng dậy bước xuống lầu.
Vừa bước ra khỏi quán rượu, còn đang mơ màng, phía sau bỗng dưng vang lên một giọng nói: “Chung Yến Sanh?”
Chung Yến Sanh chớp mắt, chậm chạp quay đầu lại nhìn, hai mắt trợn to.
Người đứng sau cậu là Chung Tư Độ.
Lần trước cậu theo Bùi Hoằng lén rời khỏi cung cũng đến quán rượu này. Khi rời đi, cậu lờ mờ trông thấy Chung Tư Độ, lúc đó còn tưởng mình nhìn nhầm.
Lần này gặp được người thật, Chung Yến Sanh nghĩ, vậy thì lần trước không phải nhìn nhầm.
Từ sau khi vào cung, hay nói chính xác hơn là từ khi bị Tiêu Lộng trực tiếp ôm ra khỏi phủ Cảnh Vương, Chung Yến Sanh chưa từng gặp lại Chung Tư Độ, chỉ nghe từ miệng Bùi Hoằng nói rằng y đã rất tỏa sáng trong kỳ Hương.
Đã lâu không gặp, Chung Tư Độ càng thêm ôn hòa phong nhã, toát lên khí chất của một công tử phủ Hầu gia.
Chung Yến Sanh uống rượu, suy nghĩ chậm chạp, một hồi sau mới thốt lên: “Chung Tư Độ, là ngươi à.”
Nửa năm trôi qua, dường như Chung Yến Sanh đã cao lên một chút. Dung mạo cậu càng thêm xinh đẹp, đôi mắt khi nhìn người khác vẫn đen láy trong veo, như thể được người khác yêu thương trân quý, cẩn thận nuôi dưỡng, che chở trong lòng bàn tay, dù gần đây xảy ra nhiều chuyện nhưng vẫn giữ được sự trong sáng.
Chung Tư Độ im lặng hồi lâu rồi nở nụ cười ôn hòa: “Suýt chút nữa quên mất, bây giờ ngươi là Thập Nhất Hoàng tử rồi.”
Chung Yến Sanh nghe thấy câu này, nghiêm mặt lại: “Đừng nói bậy, ta không phải.”
Nhìn thấy sắc đỏ vì say trên khuôn mặt cậu, trong mắt như long lanh ánh nước, Chung Tư Độ nghe vậy thì cho rằng cậu đã say rồi, do dự một chút không biết có nên đỡ cậu hay không: “Đi một mình à? Để ta đưa ngươi về cung?”
Chung Yến Sanh nhìn y, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Đúng rồi, bây giờ lão Hoàng đế đã nằm liệt giường, không làm được gì nữa. Trước đây vì lão Hoàng đế mà phủ Hoài An Hầu buộc phải xa lánh cậu, bây giờ cậu có thể về phủ Hầu gia rồi!
Hai mắt Chung Yến Sanh sáng lên: “Ta muốn đến phủ Hầu gia một chuyến, ngươi có thể đưa ta đi không?”
Cậu nói chuyện thế này ai có thể từ chối được chứ. Chung Tư Độ hơi ngẩn ra, nhạy cảm nhận ra cậu nói là “đến” chứ không phải “về”, trong lòng bỗng dưng khó nói nên lời, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu: “Tất nhiên là được.”
Cuộc nổi loạn trong cung đêm qua xảy ra bất ngờ, nhưng Tiêu Lộng đã sớm đoán trước Đức Vương sẽ tạo phản nên phái người chuẩn bị trước, sự việc giải quyết cũng coi như là nhanh chóng.
Biến cố diễn ra lặng lẽ, ngoài việc kiểm soát trong Kinh có nghiêm ngặt hơn so với trước đây, cuộc sống của người dân Kinh thành cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
Chung Yến Sanh lên xe ngựa phủ Hoài An Hầu, nằm dựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài. Trong trạng thái lơ đễnh, cậu nhìn thấy cảnh vật trên con phố dài vẫn yên bình như mọi khi, không khỏi cảm thấy hài lòng.
Chung Tư Độ ngồi đối diện nhìn Chung Yến Sanh, trong đầu có nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Lúc đầu khi mới trở về phủ Hầu gia, y muốn đuổi Chung Yến Sanh đi để lấy lại thân phận của mình, nhưng không ngờ Chung Yến Sanh vốn không muốn chiếm lấy thân phận đó. Đến khi y khôi phục lại thân phận Thế tử, quay đầu lại thì phát hiện Chung Yến Sanh đã đi xa rồi.
Trong lòng muôn vàn cảm xúc khó diễn tả thành lời.
Sau khi uống rượu, đầu óc Chung Yến Sanh trở nên nóng bừng. Để gió thổi vào một lúc, bị hắt xì mới không dám tham lạnh nữa, vội buông rèm xe.
Gió lạnh thổi làm đầu óc Chung Yến Sanh tỉnh táo hơn một chút, cậu quay đầu lại, nghiêm túc nói với Chung Tư Độ: “Có một câu mà ta nên nói với ngươi sớm hơn, nhưng chưa có cơ hội.”
Tim Chung Tư Độ như lỡ mất một nhịp: “Gì cơ?”
Chung Yến Sanh chân thành nói: “Xin lỗi.”
Dù không phải lỗi của cậu, nhưng thật sự vì cậu mà Chung Tư Độ mới phải lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy. Về tình về lý, cậu nên nói với Chung Tư Độ một tiếng xin lỗi.
Không ngờ rằng Chung Yến Sanh lại bất thình lình xin lỗi như vậy, Chung Tư Độ im lặng hồi lâu, có lẽ đã đoán ra ý của cậu, sau một lúc lâu, y lắc đầu: “…Mọi chuyện đã qua rồi.”
Chung Yến Sanh mím môi cười với y.
Vì Chung Yến Sanh đã mở lời trước nên bầu không khí trong xe ngựa không còn căng thẳng nữa. Chung Tư Độ cũng không muốn nhắc đến chuyện cũ, nhìn Chung Yến Sanh với vẻ ngoài như được người khác yêu thương, chăm sóc cẩn thận đến từng sợi tóc, y ngập ngừng hỏi: “Định Vương đối xử với ngươi… thế nào?”
Chung Yến Sanh đung đưa chân, do vẫn còn chưa tỉnh rượu hoàn toàn nên vô tình nói ra những lời thật lòng: “Ca ca đối xử với ta rất tốt.”
Ca ca.
Trong nháy mắt, biểu cảm của Chung Tư Độ vô cùng khó tả.
Chung Yến Sanh không nhận ra có gì bất thường, phát hiện xe ngựa đã dừng lại, bèn vén rèm xe lên nhìn ra ngoài. Trông thấy tấm biển phủ Hoài An Hầu đã lâu không gặp, hai mắt cậu sáng lên rồi tự nhảy xuống xe ngựa.
Tối qua hỗn loạn xảy ra nhiều chuyện, Hắc Giáp Vệ mà Tiêu Lộng phái đến bảo vệ phủ Hoài An Hầu đã ra tay trước, bắt hết những kẻ lão Hoàng đế cài vào phủ Hoài An Hầu, cũng xóa tan đám mây mù bao phủ trên đầu phủ Hoài An Hầu mấy tháng nay.
Tuy nhiên, sự xuất hiện đột ngột của Chung Yến Sanh vẫn khiến hạ nhân trong phủ kinh ngạc nhiều hơn là vui mừng, họ vội vàng chạy đi thông báo với Hầu phu nhân.
Lúc Hầu phu nhân vội vã đến phòng khách thì trông thấy Chung Yến Sanh khoác áo lông cáo đang bước vào, thiếu niên xinh đẹp được áo lông bao bọc làm tôn lên vẻ mềm mại. Hốc mắt bà lập tức đỏ lên, bà dùng tay che miệng để kiềm chế cảm xúc, nhưng vẫn không kìm được mà đưa tay vuốt tóc cậu, vẻ mặt như đang ở trong mơ: “Điều Nhi?”
Chung Yến Sanh ngoan ngoãn cúi đầu để bà vuốt ve: “Mẹ.”
Mẹ cậu cũng là mẹ, Hầu phu nhân cũng là mẹ.
Cậu chưa từng gặp mẹ ruột, nhưng cậu biết mẹ rất yêu thương mình. Hầu phu nhân không sinh ra cậu nhưng đối xử với cậu cũng như con ruột vậy.
Huống chi năm đó cậu bị sinh non, cơ thể hết sức yếu ớt, nếu không có Hầu phu nhân đổi cậu đi, có lẽ cậu đã sống không nổi nổi.
Chung Yến Sanh cảm thấy, mẹ ruột của mình chắc sẽ không để bụng nếu cậu gọi Hầu phu nhân là “mẹ” đâu.
Hầu phu nhân đoán Chung Yến Sanh đã biết thân phận thật của mình. Nghe cậu gọi mình là “mẹ”, bà không kìm được nước mắt. Được Chung Yến Sanh và Chung Tư Độ dìu vào phòng, bà mới ổn định được cảm xúc, lau nước mắt nhìn Chung Yến Sanh.
Dạo này những biến cố xảy ra ở Kinh thành Hầu phu nhân đều biết, quả thật đã khiến bà vừa lo lắng vừa kinh ngạc. Bà lo rằng Chung Yến Sanh sẽ xảy ra chuyện gì, cũng ngạc nhiên vì đứa trẻ thường ngày ngoan ngoãn, sức khỏe không tốt như Chung Yến Sanh lại dám cùng Tiêu Lộng làm những chuyện như vậy. Chưa đầy một năm, đứa con trai nhỏ yếu ớt trong ký ức của bà đã trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng dường như điều đó cũng không quá kỳ lạ. Đứa nhỏ này mang trong mình dòng máu của Thái tử, kết hợp những ưu điểm của Thái tử và Thái tử phi, vốn dĩ đã là một đứa trẻ rất ưu tú.
Hầu phu nhân vuốt ve gò má Chung Yến Sanh, giọng nói hơi nghẹn ngào, cuối cùng chỉ thốt lên: “Gầy đi rồi.”
Chung Yến Sanh nhỏ giọng nói: “Đồ ăn trong cung khó nuốt… nhưng giờ thì ngon hơn rồi ạ.”
Nghe thấy lời cậu, Hầu phu nhân không nhịn được mà bật cười, lấy khăn tay lau đi giọt nước mắt còn sót lại nơi khóe mắt, cẩn thận hỏi: “Lúc nào thì Điều Nhi về cung? Có muốn ở lại dùng bữa tối không?”
Chung Yến Sanh cười tít mắt với bà: “Dạ muốn.”
Hầu phu nhân còn rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng đa số những điều bà muốn hỏi đều liên quan đến Tiêu Lộng.
Vị Định Vương điện hạ đó, vốn đã nắm giữ trọng binh, nay lại có quyền lực lớn hơn bao giờ hết. Nghe nói tính cách của hắn thay đổi thất thường, hành động tùy hứng, không theo bất kỳ quy tắc nào, chắc hẳn rất khó gần.
Khi đó, vì bất đắc dĩ mà Điều Điều phải được đưa đến phủ Định Vương. Mặc dù Điều Điều và Định Vương có hôn ước, nhưng Điều Điều lại là con trai, cũng không rõ liệu Định Vương có chấp nhận không.
Nhưng Định Vương chịu giúp Chung Yến Sanh một tay, ít nhất cũng cho thấy hắn sẵn lòng đứng về cùng một phía.
Nhưng với thế cục hiện tại, trăm quan trong triều đều nghĩ rằng Định Vương có ý định soán ngôi đoạt vị, hoặc là có ý định nâng đỡ Chung Yến Sanh lên ngôi, trở thành Nhiếp Chính Vương thật sự.
Mối quan hệ giữa Định Vương và Điều Điều hiện giờ rốt cuộc là thế nào?
Hầu phu nhân ưu sầu cực kỳ: “Điều Điều, con rời khỏi cung, Định Vương có biết không?”
Sáng sớm hôm nay, các triều thần đã kinh hãi cả đêm không biết ai sẽ là người ngồi trên long ỷ cuối cùng, ôm tâm trạng nặng nề vào triều. Hoài An Hầu cũng đi, nhưng đến giờ vẫn chưa trở về.
Chung Yến Sanh cầm chén trà nóng do Hầu phu nhân đưa cho, hoàn toàn không nhận ra hình tượng của Tiêu Lộng trong lòng Hầu phu nhân kinh khủng đến mức nào: “Biết ạ.”
Ám vệ của Tiêu Lộng vẫn đang nấp bên ngoài cửa sổ kìa.
Hầu phu nhân thở phào nhẹ nhõm.
Không phải là trốn ra ngoài, có vẻ như ít nhất lúc này Định Vương chưa có ý định giam lỏng Điều Nhi trong cung như một con rối.
Chung Tư Độ ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn hai người ôn lại chuyện cũ, vài lần muốn nói nhưng cuối cùng lại nuốt trở vào trong.
Sự lạ lẫm vì lâu ngày không gặp nhanh chóng bị xua tan, Hầu phu nhân kéo Chung Yến Sanh ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi thăm hồi lâu. Bà hỏi về những ngày sống trong cung, xuôi Nam dẹp loạn có nguy hiểm không. Thời gian thoáng chốc trôi qua rất nhanh.
Lúc trời bắt đầu tối, hạ nhân gõ cửa thông báo rằng Hoài An Hầu và Định Vương Điện hạ đã đến.
Nghe thấy Định Vương đến, sắc mặt của Hầu phu nhân và Chung Tư Độ đều hơi thay đổi, như thể đang đối mặt với kẻ địch.
Chung Yến Sanh vội nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Tiêu Lộng.
Có vẻ là bận bịu đã xong, thấy cậu mãi chưa về cung, biết cậu đang ở đâu bèn dứt khoát đến đón cậu.
Không biết họ đã nói gì với nhau, vẻ mặt của Hoài An Hầu trông rất khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy Chung Yến Sanh, ông mới thả lỏng đôi chút, có vẻ như là yên tâm.
Tiêu Lộng luôn hành xử theo ý mình, ngay cả khi trước đây bị lão Hoàng đế áp chế, hắn cũng không có thái độ tốt với lão. Nhưng phủ Hoài An Hầu lại khác, nơi này coi như là một nửa gia đình của Chung Yến Sanh.
Sau một hồi suy nghĩ, trước khi Hầu phu nhân và Chung Tư Độ kịp hành lễ, Tiêu Lộng đã rất tự nhiên gật đầu chào Hầu phu nhân một cái, miễn cưỡng bày ra vẻ mặt thân thiện: “Tiểu vương ra mắt bác gái.”
Hầu phu nhân: “…”
Quả nhiên là Định Vương, hành xử kỳ lạ cực kỳ!
Chung Yến Sanh cũng xen vào: “Mẹ, không cần khách sáo với Định Vương Điện hạ đâu.”
Tiêu Lộng nở nụ cười ôn hòa hơn: “Ừ, không cần đa lễ.”
Nhưng cái vẻ hòa nhã này lại không có chút hiền lành gì, ngược lại còn giống như sói đội lốt cừu, còn dọa người hơn cả lúc không cười nữa.
Biểu cảm của Hoài An Hầu càng khó hiểu: “Trời đã tối, Định Vương Điện hạ cũng đã đến rồi, có muốn dùng bữa tối cùng chúng ta không?”
Ngoài miệng là hỏi, nhưng ý tứ trong câu lại là: Chúng ta sắp dùng bữa, có thể làm phiền ngài đi chỗ khác được không?
Cả ngày không gặp, Tiêu Lộng nhớ Chung Yến Sanh đến điên lên được, chẳng những không chịu đi mà còn tỉnh bơ nhích lại gần cậu hơn một chút. Ngửi thấy mùi hương mềm mại ấm áp quen thuộc, những tiếng ồn ào của các triều thần văng vẳng bên tai suốt cả ngày mới chịu tan biến, hắn hờ hững nói: “Ồ? Vậy à, vậy bổn vương cũng tiện thể ở lại dùng bữa tối với phủ Hầu gia vậy.”
Hoài An Hầu: “…”
Chung Tư Độ nở nụ cười nhạt: “Không thích hợp lắm đâu, phủ Hầu gia mộc mạc, sợ rằng tiếp đãi ngài không chu đáo.”
Lần này Chung Yến Sanh lên tiếng, cố gắng cứu vãn hình ảnh không gần người khác của Tiêu Lộng: “Không sao đâu! Định Vương Điện hạ ăn gì cũng được mà!”
Tiêu Lộng: “…”
Tiêu Lộng cúi đầu nhìn cậu một cái, ý cười thoáng hiện nơi khóe miệng, lần này chân thật hơn một chút: “Ừm, bổn vương ăn gì cũng được.”
Trong bầu không khí kỳ quặc, mọi người vẫn ngồi xuống cùng một bàn dùng bữa tối, Tiêu Lộng ngồi đối diện với Chung Yến Sanh.
Biết rằng đây là vị Định Vương Điện hạ nổi danh, đám hạ nhân trong phủ Hầu gia sợ hãi vô cùng, nhanh chóng dọn bữa tối lên rồi vội vã rời đi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thấy mọi người đều đang nhìn mình, Tiêu Lộng nhướng mày: “Không cần phải để ý đến bổn vương, cứ thoải mái đi.”
Trong mắt những người không hiểu Tiêu Lộng, hắn trông hết sức kinh khủng. Nhưng Chung Yến Sanh biết, Tiêu Lộng vốn kiêu ngạo, hắn đã cố gắng hết sức để giữ thể diện cho mọi người rồi.
Tiêu Lộng cúi đầu, cố gắng kiềm chế, cực kỳ giống Đạp Tuyết khi lật ngửa bụng ra trước mặt cậu, giả vờ như mình là một chú mèo con vô hại.
Rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh lén cười trong lòng, nhân lúc không ai trên bàn ăn chú ý, bèn giơ chân lên lén khều chân Tiêu Lộng.
Tiêu Lộng đang thản nhiên dùng bữa, cảm nhận được chân của Chung Yến Sanh lén lút cọ cọ như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua người, hắn khựng lại một chút, đôi mắt xanh đậm híp lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu một cái.
Chung Yến Sanh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, muốn rút chân về, nhưng một giây sau cậu không thể cười nổi nữa.
Chân cậu bị Tiêu Lộng kẹp chặt giữa hai chân, không rút ra được.
Chung Yến Sanh bắt đầu luống cuống, cúi đầu cố gắng rút chân thêm lần nữa, nhưng vẫn không thoát ra được.
So với Tiêu Lộng, sức lực của cậu vốn đã nhỏ bé, chứ nói gì trên bàn ăn còn có ba người khác. Cậu không dám dùng nhiều sức, sợ bị phát hiện.
Thấy Chung Yến Sanh bỗng dưng bất động, Hầu phu nhân ân cần gắp cho cậu một món ăn: “Sao Điều Nhi không ăn nữa? Mẹ đã dặn nhà bếp làm những món con thích ăn nhất đó.”
Hai tai Chung Yến Sanh đã ửng đỏ, lúng túng đáp: “…Cảm ơn mẹ.”
Tiêu Lộng kẹp chân cậu, vô cùng tự nhiên gắp cho cậu một miếng rau: “Rau mồng tơi mới hái đấy, nếm thử một chút.”
Không biết có phải cố ý hay không, hắn đặc biệt nhấn mạnh chữ “hái”, khiến Chung Yến Sanh không khỏi nhớ lại vài ký ức. Hai tai cậu đỏ bừng, cảm thấy mình sắp ngất đến nơi, cắn chặt môi lại cố rút chân ra.
Kết quả không những không rút được, ngược lại trong lúc hoảng hốt giãy giụa thì vô tình chạm phải thứ gì đó, khiến cả người cậu lập tức cứng đờ.
Ánh mắt Tiêu Lộng nhìn cậu chằm chằm lại càng sâu hơn.
Hoài An Hầu thấy Chung Yến Sanh nửa ngày không động đũa, nghiêm khắc giáo dục: “Điều Điều, không được kén ăn.”
Tiêu Lộng như mỉm cười, cũng không ăn nữa mà chỉ chăm chú nhìn cậu như đang nhìn một miếng thịt béo bở, chậm rãi lặp lại lời của Hoài An Hầu: “Điều Điều, không được kén ăn.”
“…”
Chung Yến Sanh bị nhìn đến mức xấu hổ muốn khóc, hốc mắt bắt đầu ướt ướt, trong lòng vô cùng hối hận.
Tiêu Lộng đúng là con chó xấu xa.
Nhưng cậu lại như miếng bánh bao thịt tự mình đưa đến miệng sói.
Hoài An Hầu và Hầu phu nhân không nhận ra điều gì khác lạ, chỉ có Chung Tư Độ phát hiện sự bất thường. Y nhìn vẻ mặt vi diệu của Tiêu Lộng, lại nhìn hàng mi ướt át đang run rẩy của Chung Yến Sanh, nhíu mày đứng lên.
May mà trên bàn ăn vẫn còn Hoài An Hầu và Hầu phu nhân, Tiêu Lộng cũng không dám làm gì quá đáng. Trước khi mọi người kịp nhận ra điều bất thường, hắn đã buông chân của Chung Yến Sanh ra.
Chung Yến Sanh suýt chút nữa làm rơi cả giày, nhưng lại không dám cúi đầu chỉnh lại, chỉ biết vùi đầu ăn cơm.
Thấy Chung Yến Sanh ngoan ngoãn ăn cơm, Tiêu Lộng lại không động đũa, với tư cách là chủ nhà, Hoài An Hầu không thể không hỏi: “Chẳng lẽ thức ăn không hợp khẩu vị của Định Vương Điện hạ?”
Tiêu Lộng nhếch môi: “Ừ, bổn vương thích ăn măng xuân.”
Hoài An Hầu âm thầm nhíu mày.
Chẳng phải nói cái gì cũng ăn sao? Sao lại kén chọn vậy? Đã sắp vào đông rồi, lấy đâu ra măng xuân?
Dùng cơm xong, Hoài An Hầu muốn tìm Chung Yến Sanh nói chuyện riêng. Chung Yến Sanh ngồi yên tại chỗ, đỏ bừng mặt ngồi im một lát, rồi dưới ánh mắt ngạc nhiên của Hoài An Hầu, cậu kéo chiếc giày bị tuột một nửa lại, lén trừng mắt với Tiêu Lộng một cái.
Vào đến thư phòng, Hoài An Hầu chắp tay sau lưng, một lát sau mới lên tiếng: “Điều Điều đã biết hết rồi sao?”
Chung Yến Sanh vội vàng hoàn hồn, gật đầu.
Hoài An Hầu khẽ thở dài: “Có trách cha vì đã không nói rõ sự thật với con sớm hơn không?”
Chung Yến Sanh lắc đầu: “Làm sao con trách được, con đã hiểu cả rồi. Nếu năm đó không có cha mẹ mạo hiểm bảo vệ con… thì giờ con cũng không thể đứng ở đây.”
Hoài An Hầu nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, cảm thấy hơi hoảng hốt.
Khi còn nhỏ, sức khỏe của Chung Yến Sanh rất yếu ớt, Hoài An Hầu bảo vệ cậu trong phủ Hầu gia, hy vọng rằng cậu có thể bình an sống một đời cũng tốt. Nhưng đứa nhỏ này không phải là con chim nhỏ yếu ớt cần được bảo vệ dưới cánh suốt đời, mà là một con chim cũng có thể mượn gió để cất cánh bay cao.
Giọng Hoài An Hầu nghiêm túc: “Những lời dài dòng không cần nói nữa. Nhưng có một việc, cha cần phải nói với con.”
Trong lòng Chung Yến Sanh chợt thắt lại: “Chuyện gì ạ?”
“Khoảng hơn mười năm trước, cha đảm nhiệm chức Thiếu khanh ở Hồng Lư Tự, thông thạo tiếng Mông Cổ. Khi đó, Thái tử Điện hạ từng mang đến vài câu tiếng Mông Cổ, cùng cha phiên dịch một phen.” Hoài An Hầu hạ thấp giọng: “Dù chỉ là một mảnh rời bị thiếu sót, nhưng vẫn có thể hiểu đại khái, đó là phương pháp dùng cổ của ngoại tộc.”
Chung Yến Sanh không ngờ lại nghe được chuyện này từ chỗ Hoài An Hầu, hô hấp cũng chậm lại, lắng nghe Hoài An Hầu tiếp tục: “Trong mảnh rời ấy ghi rằng, công dụng của trùng con là gây rối loạn, khiến người ta đau đầu như búa bổ, trùng mẹ thì có tác dụng xoa dịu. Nếu người mang trùng mẹ chết, người mang trùng con cũng sẽ chết theo… Đây là một cách thức để ngoại tộc kiểm soát người khác.”
Chung Yến Sanh vô thức đưa tay sờ lên vết bớt sau gáy.
Hoài An Hầu nhìn sâu vào Chung Yến Sanh: “Cha có nghe phong thanh rằng Định Vương có bệnh về đầu, thấy hắn đối xử đặc biệt với con thì nhớ đến chuyện này. Đêm qua trong cung hỗn loạn, bất kể… Bệ hạ đã xảy ra chuyện gì, những lời lão nói không thể hoàn toàn tin tưởng.”
Chung Yến Sanh nhớ lại lời của lão Hoàng đế tối qua.
Lão Hoàng đế nói “Chỉ có diệt trừ trùng mẹ, trùng con mới biến mất, hai người chỉ được sống một…” Quả nhiên là giả!
Lão già biến thái đó, dù bị tra tấn như vậy vẫn còn muốn lừa gạt bọn họ!
Thử nghĩ một phen, nếu người đó không phải là Tiêu Lộng, mà là một người khác bị hành hạ bởi cổ độc nhiều năm, lại nghe lão Hoàng đế nói người mang trùng con chỉ sống thêm được tối đa ba năm nữa.
Rất có thể người đó thật sự sẽ trở mặt ra tay với Chung Yến Sanh.
Nếu Chung Yến Sanh chết, thì người mang trùng con cũng sẽ chết theo.
Mặc dù lão Hoàng đế không thể tiếp tục nắm quyền, nhưng vẫn có thể mỉm cười ra đi.
Biểu cảm Chung Yến Sanh cứng đờ, rất hối hận vì cú đấm tối qua không đủ mạnh.
Hoài An Hầu không giỏi ăn nói, sau một lúc lại nói thêm: “Uy tín của Thái tử Điện hạ vẫn còn, việc triều đình, cha sẽ cùng những người bạn cũ giúp sức.”
Chung Yến Sanh cúi đầu, hốc mắt hơi ướt: “Cảm ơn cha.”
“Thái tử bảo vệ Chung gia, đó là ơn huệ của cả gia tộc, việc nhỏ nhặt này không đáng là bao.” Hoài An Hầu vỗ vai cậu, lộ ra một nụ cười nhẹ: “Hãy yên tâm làm điều con muốn.”
Rời khỏi thư phòng, Chung Yến Sanh muốn đến viện Xuân Vu lấy ít đồ.
Cậu còn nhiều thứ giấu trong màn giường, chưa kịp lấy đi đâu.
Những thứ bên trong.. cần phải tránh xa tầm mắt Tiêu Lộng.
Chung Yến Sanh lén đi vòng qua đại sảnh, quen đường quen lối đến viện Xuân Vu. Hoài An Hầu luôn phái người đến quét dọn nên nơi này trông không hề hẻo lánh.
Cậu đẩy cửa, vừa bước vào một bước thì ngang hông xuất hiện một cánh tay quen thuộc, cậu bị kéo vào trong phòng, cửa phòng “cạch” một tiếng đóng lại. Sống mũi cao hơi lạnh cọ vào cổ, như con thú dữ có thể cắn đứt cổ cậu bất cứ lúc nào, hít lấy hít để mùi hương đầy sự xâm chiếm, cổ tay cũng bị giữ chặt sau lưng.
Chung Yến Sanh hoàn toàn không ngờ Tiêu Lộng lại đi theo sau, cả người ngây ra một hồi.
“Điều Điều.” Giọng Tiêu Lộng mang theo ý cười: “Không ngoan chút nào.”
Lá gan càng ngày càng lớn, còn dám khều chân hắn dưới bàn ăn.
Đã nhiều ngày không gần gũi với Tiêu Lộng, hai tai Chung Yến Sanh đều tê rần, còn chưa bị làm gì eo đã mềm nhũn, không còn chút sức lực nào để đẩy hắn ra. Ngay sau đó ngón tay bị hắn ngậm lấy, cảm giác ướt át và hơi đau truyền đến, Tiêu Lộng thế mà lại cắn cậu.
Chung Yến Sanh sợ hãi rút tay lại, bị hắn ôm như vậy thì không nhịn được mà giãy giụa: “Đây là phủ Hầu gia…”
“Hửm? Khó trách nơi đây đều là mùi của em, đây là nơi Điều Điều từng ở phải không?”
Tiêu Lộng đặt cậu lên giường, vừa ngửi vừa hôn cậu, như con chó lớn cuối cùng cũng nhặt được cục xương, yêu thích không nỡ buông tay: “Vậy phải nhỏ giọng chút, đừng để người khác nghe thấy.”
Cơ thể lại rơi vào sự kiểm soát của Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh bị hắn liếm đến cả người run rẩy. Men rượu buổi trưa dường như lại trỗi dậy, nóng đến không chịu nổi, dái tai cũng bị hắn cắn nhẹ và cọ xát, giọng Tiêu Lộng đầy sự trêu chọc: “Vừa rồi trên bàn ăn còn quyến rũ ta, sao giờ lại không dám nhìn bổn vương rồi?”
Chung Yến Sanh cảm thấy hết sức ấm ức: “Em chỉ muốn đá anh một cái thôi mà…”
Tiêu Lộng cố ý nghiêm mặt, đưa tay bẻ chân cậu ra, vừa tức vừa buồn cười: “Em đá bổn vương mà còn có lý lẽ nữa.”
Chiếc đèn lồng nhỏ nằm đơn độc bên cửa bị tấm bình phong chắn lại. Dưới ánh sáng lờ mờ, Chung Yến Sanh vẫn có thể mượn ánh sáng yếu ớt ấy nhìn rõ dục vọng nồng đậm trong mắt Tiêu Lộng.
Chịu đói nhiều ngày, hắn trông rõ ràng muốn ăn sạch cậu không còn một mẩu xương.
Chung Yến Sanh sợ hãi lùi lại về sau, nhưng lại bị kéo chân một cái, cả người hoàn toàn bị bao phủ trong mùi hương của Tiêu Lộng, không còn nơi nào để trốn.
Tiêu Lộng đưa ngón tay đến, cọ xát đôi môi cậu một cách thô lỗ. Chung Yến Sanh không thích bị cọ lắm, do dự một chút rồi ngoan ngoãn đưa chiếc lưỡi hồng hồng ra liếm ngón tay hắn.
Cảm giác ướt át khiến hơi thở của Tiêu Lộng dường như cũng nặng nề hơn, ngay sau đó, Chung Yến Sanh cảm nhận được một cảm giác quen thuộc.
Cậu mơ màng, đầu óc choáng váng mà nghĩ, không thể nào như vậy được.
Tiêu Lộng lại, lại được rồi sao?
Chẳng phải còn chưa uống thuốc tráng dương à?
Đầu óc còn rối ren, đai lưng đột nhiên lỏng ra.
Mùa thu, Chung Yến Sanh mặc thêm nhiều lớp áo, đồ dày hơn.
Tiêu Lộng nghịch lưỡi cậu, khiến cậu gần như không thở nổi. Sau khi lột bỏ nhiều lớp áo, hắn rốt cuộc không nhịn được mà sáp tới gần hôn cậu, ngậm lấy đầu lưỡi cắn nhẹ, cười khẽ: “Bé ngoan, em là một chiếc măng non.”
–
Tác giả:
Bé cưng, em là một chiếc măng non.
(lén lén gặm một cái)
Hoài An Hầu: Thời tiết này lấy đâu ra măng xuân?
Tiêu Lộng (lau miệng): Cảm ơn đã chiêu đãi.