Nếu không phải bị Tiêu Lộng bịt miệng, thì với sự bất ngờ như vậy, suýt nữa Chung Yến Sanh đã sặc nước rồi.
Nước chảy quá xiết, Chung Yến Sanh chỉ kịp nắm chặt Tiêu Lộng rồi bị dòng nước cuốn đi. Trong lúc hỗn loạn, Tiêu Lộng bất ngờ ôm chặt cậu vào lòng, bên tai vang lên một tiếng “bùm”, không biết là âm thanh gì.
May mắn thay, đoạn nước chảy xiết này lại đổ vào một cái đầm nước rộng, khiến dòng nước dần dần trở nên yên ả. Chung Yến Sanh cảm thấy đầu óc quay cuồng, không biết mình bị cuốn trôi đến đâu. Cơn đau đầu và chóng mặt ập đến, giằng co lâu như vậy, thuốc mà Lâu Thanh Đường đưa cho dường như đã hết tác dụng.
Nhưng tình trạng của Tiêu Lộng rõ ràng là tệ hơn cậu rất nhiều, bàn tay nắm lấy cậu không còn sức như trước, dường như đã mất ý thức, lặng lẽ chìm dần xuống.
Chung Yến Sanh hốt hoảng: “Ca ca… Tiêu Lộng!”
Tiêu Lộng nhảy xuống rất dứt khoát, cậu còn tưởng rằng lời của Triển Nhung chỉ là nói đùa.
Nhưng hoá ra hắn thật sự không biết bơi!
Chung Yến Sanh liều mạng giữ cho mình tỉnh táo, hít một hơi thật sâu, lại lặn xuống nước, dán môi mình vào môi Tiêu Lộng, chậm rãi truyền hơi cho hắn.
Bàn tay nắm lấy tay cậu không còn tí sức dường như đã cử động lại.
Lúc nãy trong rừng là Tiêu Lộng kéo cậu chạy, hiện tại rơi xuống nước thì lại trở thành Chung Yến Sanh cố kéo Tiêu Lộng bơi vào bờ.
Tiêu Lộng cao lớn hơn cậu nhiều, Chung Yến Sanh phải nghỉ lấy sức vài lần mới có thể kéo hắn vào bờ. Cậu leo lên bờ trước, rồi lại cố kéo Tiêu Lộng lên.
Làm xong tất cả những việc này, Chung Yến Sanh đã không còn chút sức lực nào nữa. Cậu thở hổn hển ngồi quỳ trên bờ, để Tiêu Lộng gối đầu lên đùi mình. Khi đỡ mệt, thấy Tiêu Lộng vẫn không động tĩnh, cậu sợ hãi đưa ngón tay run rẩy đến trước mũi Tiêu Lộng.
May thay, hắn vẫn còn thở.
Chung Yến Sanh mềm nhũn cả người, lúc này mới cảm nhận được cái lạnh.
Lúc này có lẽ cũng gần đến giờ Dần, là lúc nửa đêm lạnh nhất, gió rít lên thổi qua người, y phục ướt sũng vừa nặng vừa lạnh thấu xương.
Mặt trăng cuối cùng cũng ló dạng. Gần đến Trung thu, mặt trăng dần tròn trịa, ánh trăng sáng rực rỡ chiếu xuống mặt nước đen tối lấp lánh, cũng soi lên khuôn mặt nhợt nhạt của Tiêu Lộng.
Chung Yến Sanh chưa bao giờ thấy Định Vương yếu ớt thế này, trong lòng dần nhận ra một điều.
Tiêu Lộng… vết thương của hắn!
Còn có khi họ bị nước cuốn trôi, hình như Tiêu Lộng đã chắn giúp cậu thứ gì đó.
Chung Yến Sanh vội vàng sờ ngực, may mắn là bình thuốc và con dao vẫn còn.
Cậu run rẩy, vội vàng cởi áo ngoài của Tiêu Lộng ra. Đai lưng ướt nhẹp rất khó tháo, Chung Yến Sanh kéo vài lần thấy càng kéo càng chặt. Cậu sốt ruột, dứt khoát rút dao găm ra, chột dạ nói: “Là, là anh bảo em dùng dao găm nha.”
Nói xong thì “xoẹt” một tiếng, cậu cắt đứt đai lưng của Tiêu Lộng, cởi áo ra, để lộ nửa thân trên.
Cơ thể Tiêu Lộng cường tráng hơn Chung Yến Sanh rất nhiều, lồng ngực săn chắc, cơ bụng mỏng mà mạnh mẽ chạy dài xuống dưới thắt lưng. Dưới ánh trăng, làn da hắn lấp lánh ánh nước, ướt đẫm.
Cơ bụng đẹp như vậy chắc là rất có lực.
Chung Yến Sanh ngẩn ra một lúc, không hiểu sao mặt đỏ bừng, lắc đầu.
Nghĩ, nghĩ gì vậy! Tiêu Lộng đang bị thương mà!
Khi gạt áo ở eo của Tiêu Lộng ra, Chung Yến Sanh lại nhìn thấy rõ những vết thương lớn nhỏ trên người hắn, hầu hết đều là vết thương cũ từ lâu.
Chung Yến Sanh thích những thứ đẹp đẽ không tì vết, nhưng khi nhìn những vết thương này trên người Tiêu Lộng, cậu lại không thấy chúng xấu xí. Ngược lại, chúng khiến hốc mắt cậu nóng hổi, mím chặt môi.
Khi vén áo bên eo ra, Chung Yến Sanh mới nhìn rõ vết thương trên eo hắn.
Đó là một vết dao cắt rất sâu, dài bằng ngón tay cái của cậu. Vốn đã cầm máu, nhưng sau khi vật lộn với Vạn Châu rồi mang cậu chạy một hồi, vết thương lại nứt ra, còn bị ngâm trong nước một lúc nên trông thê thảm không nỡ nhìn.
Khi bị tấn công vào lúc chiều, có lẽ Tiêu Lộng đã bị thương. Sau đó, chắc hẳn do chứng đau đầu tái phát nên hắn bị thất lạc với mấy người Triển Nhung. Đến giờ vết thương vẫn chưa được xử lý, hiện tại không thể trì hoãn thêm được nữa.
Hốc mắt Chung Yến Sanh càng nóng hơn, cậu đỏ mắt dùng ngón tay cẩn thận thoa thuốc mỡ lên vết thương.
Thoa một hồi, nước mắt lại rơi tí tách.
Từ nhỏ sức khỏe của Chung Yến Sanh đã không tốt, yếu ớt hay bệnh nhưng thật ra cậu rất ít khóc, thế mà tối nay lại khóc hai lần.
Nghĩ đến việc có thể sẽ có truy binh xuất hiện, mà Tiêu Lộng hiện giờ lại hôn mê không biết khi nào mới tỉnh, còn mình thì đã kiệt sức, đầu óc choáng váng, trán thì nóng hổi, không thể kéo nổi Tiêu Lộng. Buổi đêm lạnh thế này, không có ống mồi lửa cũng không thể đốt củi, có thể họ sẽ không qua nổi đêm nay…
Nước mắt chảy càng nhiều hơn.
Chung Yến Sanh không dám khóc thành tiếng, vừa lén khóc vừa bôi thuốc cho Tiêu Lộng, mệt thì nghỉ một lúc rồi lại tiếp tục. Nước mắt rơi xuống cằm nhỏ tí tách lên người Tiêu Lộng. Một lát sau, ngón tay cậu bỗng nhiên bị nắm chặt.
Chung Yến Sanh sửng sốt, mắt ngấn lệ nhìn về phía Tiêu Lộng, mang theo chút giọng mũi nặng nề: “Ca ca?”
Tiêu Lộng lại chạm vào ngón tay cậu.
Điều này cho Chung Yến Sanh một sức mạnh và lòng dũng cảm lớn lao, cậu vội lau nước mắt, xé một mảnh vải lớn từ chiếc áo lụa mềm của mình, tạm thời băng bó cho Tiêu Lộng.
Khi chỉnh lại áo cho Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh mới nhận ra hành động cắt đứt đai lưng của Tiêu Lộng có hơi ngu ngốc, lẽ ra cậu nên cắt áo.
Cắt thì cũng cắt rồi… cũng chẳng còn cách nào khác, đành che tạm vậy.
Chung Yến Sanh cúi đầu, hy vọng khi Tiêu Lộng tỉnh lại sẽ không nói điều gì kỳ lạ, rồi lấy ra viên thuốc cảm lạnh đặc chế của Lâu Thanh Đường, nhét vào miệng Tiêu Lộng.
Vốn nghĩ rằng việc cho Tiêu Lộng uống thuốc sẽ tốn một phen công sức, không ngờ Tiêu Lộng lại hết sức thuận theo, gần như không có trở ngại gì mà thành công đưa thuốc vào.
Chung Yến Sanh làm xong hết thảy những thứ này thì người cũng bắt đầu nóng lên, cậu như một con thú nhỏ chui vào lòng Tiêu Lộng sưởi ấm, cọ vào lòng hắn. Nhìn đôi môi nhợt nhạt dưới ánh trăng, không kìm được mà ngẩng đầu, lần đầu tiên chủ động hôn lên môi hắn: “Ca ca, anh phải cố qua khỏi… Em, em còn chưa đưa anh xem tranh của em nữa.”
Nhớ đến những gì Tiêu Lộng đã làm với cậu trong hang động, hàng mi Chung Yến Sanh hơi rung lên, cậu kìm chế nỗi thẹn thùng mà hỏi nhỏ: “Có thật là anh rất muốn ngủ với em không…”
Ký ức về đêm trên thuyền hôm đó của Chung Yến Sanh rất mơ hồ, bây giờ nhớ lại chỉ thấy đau và mệt, sau khi về thì khó chịu mấy ngày liền.
Chung Yến Sanh cắn môi: “Cũng, cũng không phải là không được, nhưng anh phải học cách không làm em đau, em sợ đau lắm.”
Chung Yến Sanh càng nghĩ thì đầu càng nóng, không biết mình lấy đâu ra can đảm để nói những điều này, hoặc là nói cậu cũng không to gan, chắc chắn trước mặt Tiêu Lộng tỉnh táo thì cậu không dám nói những lời thế này đâu.
Nhưng dường như những lời này lại có tác dụng, có vẻ Tiêu Lộng đã nghe thấy, bàn tay lỏng lẻo đặt trên eo cậu siết chặt lại.
Chung Yến Sanh thấy có hiệu quả, ép xuống sự xấu hổ, tiếp tục nói: “Em có thể vẽ thêm vài bức hai ta ngủ trong cuốn sách nhỏ…”
Vân Thành tính tình trẻ con, thích vui chơi, cũng tò mò về chuyện tình cảm. Khi ở Cô Tô, không biết lấy từ đâu ra một bức Xuân Cung(*), lén lút xem với Chung Yến Sanh.
(*) Tranh khiêu dâm.
Kết quả bị thầy Chu phát hiện, hai người cùng bị đánh bằng thước, còn bị phạt chép Lễ Ký mấy lần.
Chung Yến Sanh chỉ liếc qua một cái thì xấu hổ đến mức không dám xem tiếp, chỉ nhớ những tư thế trên đó rất kỳ quặc, cũng không đẹp lắm.
Nếu là cậu vẽ thì chắc chắn sẽ rất đẹp.
Nếu là vẽ cậu và Tiêu Lộng…
Chung Yến Sanh không dám nghĩ nữa, đầu vùi vào lòng Tiêu Lộng, nghi ngờ mình sắp bị sốt hỏng đầu rồi.
Cậu thật sự sốt cao, khuôn mặt đỏ. Cơn sốt mà thuốc đã đè nén xuống lại bùng lên, thậm chí còn nghiêm trọng hơn buổi chiều. Dù người ướt đẫm mồ hôi nhưng cổ họng lại khô rát đến đau đớn, đầu óc nhói lên từng cơn, chỉ khi cọ vào vòng tay lạnh lẽo của Tiêu Lộng mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Chung Yến Sanh nằm trong lòng Tiêu Lộng, trong lúc mơ mơ màng màng, cậu nghe thấy có tiếng bước chân đến gần.
Cậu nắm chặt con dao găm, quay đầu lại nghe thấy vài tiếng: “Hả? Không phải quân lính… hai người rơi xuống nước, từ đâu đến?”
“Mang họ về trước đã!”
Chung Yến Sanh nhạy bén nhận thấy những người xung quanh không có ác ý, ngón tay yếu ớt khép mở vài lần. Trước khi ngất đi, cậu nắm chặt tay Tiêu Lộng.
Tiêu Lộng cũng nắm chặt tay cậu.
Cơn cảm lạnh lần này nghiêm trọng hơn ban đầu rất nhiều, cả người Chung Yến Sanh như sắp bị sốt sấy khô. Trong cơn mê man, cậu mơ thấy nhiều giấc mơ lộn xộn. Lúc đầu mơ thấy khi còn nhỏ yếu ớt không thể xuống giường, chỉ có thể nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó lại mơ thấy khi ở Cô Tô, cậu đã khỏi bệnh, cuối cùng có thể chạy nhảy như nhiều người bình thường, nhưng vẫn không thể ra ngoài thường xuyên, chỉ có thể đợi Vân Thành mang tin tức bên ngoài và tiểu thuyết về cho cậu.
Sau đó nữa cậu đến Kinh Thành, gặp Tiêu Lộng…
Rất nhiều người âm thầm chế giễu cậu là kẻ giả mạo. Trước khi chết Vạn Châu nói với cậu đầy lời ác ý, nghĩ rằng có thể làm tổn thương cậu.
Nhưng thật ra Chung Yến Sanh không để tâm nhiều như vậy.
Không phải con của vợ chồng Hoài An Hầu khiến Chung Yến Sanh rất buồn bã mất mác, nhưng không phải là Thập Nhất Hoàng tử lại khiến cậu thấy nhẹ nhõm hơn.
Lão Hoàng đế nợ Tiêu gia một món nợ máu, còn bắt Tiêu Lộng chưa đến tuổi thành niên mang theo năm chục nghìn binh cứu viện đi bình định loạn lạc ở Mạc Bắc, rõ ràng là muốn giết Tiêu Lộng.
Tiêu Lộng ghét người hoàng thất, cậu cũng không thích họ.
May là không phải, vậy thì khi Tiêu Lộng đối xử tốt với cậu, cậu cũng không cảm thấy bất an.
Những giấc mơ của Chung Yến Sanh chồng chất lên nhau, thậm chí cậu còn mơ thấy Tiêu Lộng khi còn là thiếu niên.
Bác Vương từng miêu tả Tiêu Lộng thời thiếu niên cho cậu.
Lúc đó Tiêu Lộng vẫn chưa thu nạp được đội quân cũ của lão Định Vương, chưa có Hắc Giáp Vệ bách chiến bách thắng, chỉ có một phủ Vương gia trống trải tàn tạ, một bác Vương già yếu và một đứa đường đệ chỉ biết ôm chân hắn gào khóc.
Hắn vốn là con chim ưng tự do của Mạc Bắc. Sau khi gia đình gặp biến cố lớn, trở về Kinh thành phải chịu đựng đủ loại ánh mắt thương hại, khinh miệt của các thế gia quyền quý, bị lão Hoàng đế đè đầu gắt gao. Không như bây giờ, mạnh mẽ ung dung, tự tin sắc bén, cảnh giác với mọi thứ xung quanh, ít nói và trầm lặng.
Bác Vương nói hắn luôn bày ra vẻ mặt u ám, ngồi trong góc lau kiếm, hoàn toàn không phải là người hào hùng như trong kịch truyền miệng.
Trong mơ, bước chân cậu hơi lảo đảo, tiến tới gần thiếu niên Tiêu Lộng đầy u ám. Thiếu niên Tiêu Lộng lạnh lùng thiếu kiên nhẫn nhìn cậu bước tới, cuối cùng vẫn mở rộng vòng tay đỡ lấy cậu, làm như ghét bỏ mà mắng một câu.
“Ngốc.”
Chung Yến Sanh mơ màng nghĩ, nếu cậu có thể sinh ra sớm vài năm, cơ thể khỏe mạnh hơn, gặp được Tiêu Lộng khi còn là thiếu niên thì tốt biết bao.
Nghĩ đến đó, cậu tỉnh dậy từ giấc mơ sâu, mở mắt mơ màng một lúc mới nhận ra mình đang nằm trên giường.
Trời đã sáng, cảnh tượng trước mắt cực kỳ xa lạ, là một căn nhà nhỏ đơn sơ, ngoài chiếc giường cậu đang nằm cũng chỉ có một cái bàn và hai chiếc ghế, vô cùng mộc mạc.
Không phải là dịch trạm ở phủ Bảo Khánh.
…Tiêu Lộng đâu rồi?!
Chung Yến Sanh cuống quít ngồi dậy, đầu óc choáng váng một hồi mới nhận ra Tiêu Lộng nằm bên cạnh mình.
Tiêu Lộng đang ngủ bên cạnh cậu, mặc bộ quần áo sạch sẽ, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn còn hơi tái nhợt vì mất máu, nhưng trông hắn vẫn ổn, hơi thở cũng đều đều.
Tim Chung Yến Sanh cuối cùng cũng được bình yên trở lại.
Bất kể đây là đâu, chỉ cần Tiêu Lộng còn bên cạnh thì cậu không sợ gì nữa.
Đêm qua cậu sốt đến đau đớn khắp người, bây giờ đầu óc vẫn còn choáng váng, yếu ớt đưa tay muốn chạm vào trán Tiêu Lộng, không cẩn thận chạm vào vật bên cạnh làm nó rơi xuống đất.
Bên ngoài có người trông nom, nghe thấy tiếng động thì đẩy cửa vào, thấy Chung Yến Sanh đã ngồi dậy, ngạc nhiên nói: “Ồ, ngươi tỉnh rồi?”
Chung Yến Sanh theo phản xạ che chắn cho Tiêu Lộng, ngước mắt nhìn người mới tới.
Mắt cậu đỏ lên vì sốt, tóc đen rối tung buông xõa, làm nổi bật gương mặt trắng như tuyết càng thêm nhợt nhạt tiều tụy. Mặt mũi thanh tú như được gột rửa bằng nước, kết hợp với vẻ ngoài ôn hòa, trông như một con vật nhỏ bị thương mềm yếu, khiến người ta nhìn thấy là mềm lòng, vô thức hạ bớt đề phòng với cậu.
Người trẻ tuổi ở cửa nhìn cậu hai lần, không dám nhìn thêm nữa, gãi đầu: “Trước đó ngươi sốt nặng như vậy, chúng ta cứ tưởng ít nhất đến tối ngươi mới tỉnh.”
Là người lạ mặt.
Chung Yến Sanh nhìn gương mặt xa lạ đó, phát hiện dao găm trong tay áo vẫn còn, lặng lẽ nắm chặt. Lúc mở miệng thì giọng nói khàn khàn mềm mại, vừa vô tội vừa vô hại: “Đại ca, xin hỏi đây là đâu?”
“Nơi này là trại Thủy Vân.” Người trẻ tuổi cười lớn với cậu: “Ngươi đừng sợ, chúng ta không làm hại dân lành, chỉ thấy các ngươi một người bị thương nặng, một người bệnh nặng, không mang về thì sợ các ngươi sẽ chết trong rừng mất.”
Chung Yến Sanh ngẩn người.
Trại Thủy Vân… không thể nào?
Chẳng lẽ đây chính là hang ổ của bọn cướp mà họ vẫn đang tìm kiếm?
Quan viên phủ Bảo Khánh mất hơn nửa năm vẫn không tìm được hang ổ của bọn cướp, vậy mà cậu và Tiêu Lộng lại đụng phải?
Nhưng đêm qua trong rừng náo nhiệt như vậy, ngoài quan binh phủ Bảo Khánh, binh lính Ngũ Quân Doanh do cậu dẫn theo, còn có Hắc Giáp Vệ của Tiêu Lộng và rất nhiều thích khách không rõ lai lịch. Khắp núi đều là người, có lẽ trước đây quân lính phủ Bảo Khánh đi vây quét bọn cướp cũng không gặp phải trận chiến lớn như vậy.
Bọn cướp trong rừng chắc chắn đã chú ý, phái người ra thăm dò tình hình cũng là điều bình thường.
Mặc dù đã nghe nói nhóm người này không làm hại dân lành, nhưng thân phận của cậu và Tiêu Lộng thật sự rất đặc biệt.
Hai người họ là… khâm sai từ Kinh thành đến để tiêu diệt bọn cướp.
Nếu để bọn cướp biết thân phận của hai người, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bị mắc kẹt trong ổ cướp, bên cạnh không có ai, Chung Yến Sanh cảm thấy ớn lạnh cả lưng. Cậu đoán rằng có lẽ họ vẫn chưa biết thân phận của cậu và Tiêu Lộng, nên không dám nói nhiều sợ bị lộ, chỉ bày tỏ vẻ cảm kích: “Đa tạ các ngươi.”
Chung Yến Sanh vừa đẹp đẽ vừa ngoan ngoãn, khiến người trẻ tuổi không nhịn được muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn: “Người bên cạnh ngươi là ai vậy? Khi chúng ta mang ngươi về, hắn đã bất tỉnh nhưng vẫn nắm chặt ngươi không buông.”
Chung Yến Sanh: “…”
Người trẻ tuổi tặc lưỡi, tiếp tục nói: “Y phục của hai người đều ướt cả rồi. Đêm qua ta muốn tách hai người ra, thay đồ cho ngươi thì suýt nữa bị hắn đánh. Hắn cũng mạnh thật đấy, sức của ta ở trong trại cũng thuộc loại nhất nhì. Cuối cùng hắn tỉnh dậy một lúc rồi thay đồ cho ngươi.”
Chung Yến Sanh nghe mà đổ mồ hôi thay cho y.
May là Tiêu Lộng bị thương, mất nhiều máu còn bị sặc nước, đang trong lúc yếu ớt nhất, nếu không thì có lẽ đã bẻ gãy tay người này.
Người trẻ tuổi có thái độ rất thân thiện với những người đẹp, nói nhiều y như Tiêu Văn Lan: “Đúng rồi, ta tên là Lý Nhất Mộc, ngươi gọi ta là A Mộc là được. Hai ngày này trên núi hơi loạn, thủ lĩnh và mọi người ra ngoài thăm dò tình hình rồi, khoảng hai ba ngày nữa mới về, lúc đó sẽ gặp hai người, hỏi về tình hình của hai người một chút.”
Chung Yến Sanh ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Thủ lĩnh của trại Thủy Vân chắc là người đứng đầu trong vụ cướp lương thực của quan phủ, nghe nói không phải là nhân vật dễ đối phó.
Những người khác có thể không nhận ra cậu và Tiêu Lộng có thân phận đặc biệt, nhưng thủ lĩnh kia thì không chắc.
Lý Nhất Mộc nhìn cậu ngoan ngoãn, không nhịn được lại nhích lại gần: “Ngươi tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Chung Yến Sanh vừa định trả lời thì đột nhiên cảm thấy eo thắt lại, cả người bị Tiêu Lộng phía sau ôm chặt vào lòng đầy vẻ chiếm hữu.
Người phía sau cử động một chút, đầu vùi vào sau cổ cậu, hít sâu một hơi, giống như một con thú dữ đang giữ chặt con mồi, tỏ ra vài phần lười biếng. Chiếc mũi cao chạm vào vết bớt của cậu, nhẹ nhàng cọ xát.
Chung Yến Sanh không đề phòng, eo bị hắn ôm đến mềm nhũn, hai tai nhanh chóng đỏ lên.
Lý Nhất Mộc nhìn đến ngây người, lắp bắp: “Ngươi… Hắn…”
Chung Yến Sanh hạ quyết tâm, để ngăn chặn những cuộc đối thoại không cần thiết, cứng rắn nói: “Thật ra, ta là chủ nhân của hắn, hắn là nam sủng ta mua ở Tây Vực.”
Hai chữ “nam sủng” đầy khí phách này vừa bật ra khỏi miệng, không chỉ Tiêu Lộng phía sau dừng lại, mà cả Lý Nhất Mộc cũng há hốc mồm: “Hả? Hả? Ồ, ồ!”
Tiêu Lộng có đường nét khuôn mặt sắc sảo và nổi bật hơn người Trung Nguyên, tuấn tú anh dũng, đôi mắt xanh mang thêm vài phần sắc thái của người dị tộc.
Cặp mắt xanh đó vô cùng nổi tiếng, chắc chắn đêm qua Lý Nhất Mộc đã thấy được.
Chung Yến Sanh nhắm mắt, trở tay nâng cằm Tiêu Lộng lên, giọng nói bình tĩnh: “Gương mặt này không tệ đúng không? Đôi mắt còn là màu xanh, ta đã phải tốn không ít bạc đấy.”
Người không biết sự thật nhìn vào trông như Chung Yến Sanh đang nâng cằm Tiêu Lộng, nhưng chỉ có cậu biết, Tiêu Lộng đang lười biếng cọ cằm vào ngón tay cậu.
Không ngờ tiểu công tử trông vô hại này lại là một kẻ ham mê sắc dục, thế mà lại đi mua nam sủng!
Ánh mắt của Lý Nhất Mộc nhìn Chung Yến Sanh hoàn toàn thay đổi: “Thì ra là vậy… Vậy, vậy ngươi nghỉ ngơi đi. Ta đi trước, lát nữa sẽ mang cơm và thuốc đến!”
Nói xong, Lý Nhất Mộc hoang mang chạy ra ngoài.
Chung Yến Sanh thở phào nhẹ nhõm.
Y phục của cậu và Tiêu Lộng đều là những loại vải quý giá, đặc biệt là y phục của cậu, đều được làm từ loại lụa mềm mại nhất. Ban đêm có thể không nhìn rõ, nhưng ban ngày đầy ánh sáng thế này thì liếc một cái là nhìn ra giá trị của nó.
Những kẻ cướp này thường xuyên cướp hàng hóa của các thương nhân, làm sao có thể không nhận ra, nói dối Lý Nhất Mộc rằng họ là dân thường thì không có ý nghĩa gì.
Thà đóng vai một thương nhân giàu có nhưng hoang dâm vô độ còn hơn.
Sau khi đuổi được Lý Nhất Mộc đi, Tiêu Lộng ở sau lưng vẫn tiếp tục cọ vào người cậu.
Chung Yến Sanh lo lắng quay đầu lại: “Ca ca, chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu bị phát hiện ra thì…”
Khi đối diện với ánh mắt của Tiêu Lộng, giọng cậu nghẹn lại.
Tiêu Lộng tỉnh rồi, nhưng không như cậu tưởng.
Cặp mắt màu xanh đen kia giống như đúc khi mất đi lý trí ở trong hang động, mờ mịt và u ám.
Điểm khác biệt duy nhất là lần này Tiêu Lộng có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều, ngoài việc bá đạo bám lấy cậu thì không có dấu hiệu tấn công hay hung hăng gì.
Chung Yến Sanh không ngờ mọi chuyện lại như vậy, ngẩn ngơ một lúc, nhớ lại hình như Tiêu Lộng có phản ứng với máu của mình, vội vàng cầm lấy con dao găm định cắt tay cho hắn uống chút máu.
Nhưng Tiêu Lộng cứ lom lom nhìn cậu nãy giờ đột nhiên thay đổi thái độ. Hắn nhạy bén nhận ra động tác của cậu, một tay tóm lấy dao găm cất vào ống tay áo, sau đó tiếp tục giữ chặt Chung Yến Sanh hít hà một cách hưởng thụ.
Chung Yến Sanh cảm thấy tuyệt vọng: “Tiêu Hàm Nguy, đầu óc của anh có thể bình thường một chút được không hả?”
Tiêu Lộng trong trạng thái hỗn loạn này dường như chỉ hiểu được một số từ, nghe vậy hoàn toàn không có phản ứng.
Khi Lý Nhất Mộc mang cháo khoai lang và thuốc vào, Chung Yến Sanh vẫn bị Tiêu Lộng ôm chặt, khó khăn di chuyển xuống giường.
Từ nhỏ Lý Nhất Mộc đã nghèo khổ, từng trải qua nhiều ngày đói khát, căm ghét quan phủ và những thương nhân giàu có bất nhân. Y cũng biết có những người giàu thích nuôi dưỡng mỹ nhân, đi đâu cũng mang theo “thú cưng”, thậm chí trong xe ngựa cũng vui vẻ cùng họ, lúc bị y cướp bóc thì sợ đến mức liệt nửa người.
Nhưng y chưa từng thấy một thương nhân giàu có yếu ớt và xinh đẹp như Chung Yến Sanh, cũng như một… “thú cưng” to lớn và bám riết như Tiêu Lộng.
Thấy Lý Nhất Mộc cứ nhìn chằm chằm vào Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh miễn cưỡng cười: “Hắn hơi dính người.”
Lý Nhất Mộc cảm thấy phức tạp hơn: “Cũng nhìn ra.”
Cái gì mà “hơi” chứ, người phía sau thương nhân nhỏ bé xinh đẹp này trông như muốn treo lên người cậu luôn.
Ngừng lại một chút, Lý Nhất Mộc thấy hai người vẫn ở trên giường, không kìm được hỏi: “À, các ngươi không đói sao?”
Chung Yến Sanh đau khổ nói: “Đầu óc hắn không ổn lắm, hơi sợ người lạ, nếu có người ngoài thì không dám xuống giường.”
Lý Nhất Mộc: “…”
À, thì ra là đầu óc không ổn, khó trách đêm qua chảy máu đến vậy mà vẫn không cho y chạm vào chủ nhân của mình.
Lý Nhất Mộc đi đến cửa, không nhịn được lại nhìn Chung Yến Sanh.
Đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông đang ôm chặt Chung Yến Sanh vào lòng. Đôi mắt xanh dài hơi nhướn lên, lạnh lùng như hồ băng mùa đông, không một chút nhiệt độ nào, như thú dữ đang đuổi kẻ xâm phạm khỏi lãnh thổ của mình, khiến người ta rợn tóc gáy.
Lý Nhất Mộc sinh ra một nỗi sợ hãi bản năng, lập tức rút lui, đóng cửa lại.
Chung Yến Sanh lau mồ hôi, đẩy đầu Tiêu Lộng một cái, lo ngại về vết thương của hắn nên không dám dùng sức, nhỏ giọng mắng: “Tiêu Hàm Nguy, anh không thả em ra thì em sẽ đạp anh đó.”
Tiêu Lộng không những không buông tay mà còn nắm lấy eo cậu, siết chặt thêm một chút.
Giống như một con chó lớn không biết lý lẽ, sống mũi cao của hắn cọ vào cổ cậu, di chuyển đến tai, vừa ngửi mùi của cậu vừa khiến cậu nhuốm đẫm mùi của mình.
Sau đó Chung Yến Sanh nghe thấy Tiêu Lộng lên tiếng, giọng nói trầm ấm, rơi vào tai khiến người khác tê dại: “Chủ nhân.”
Như cảm thấy thú vị, hắn lại lười biếng gọi một tiếng: “Bé chủ nhân?”
Chung Yến Sanh: “…”
Giọng nói của Tiêu Lộng như vậy thật sự rất khó cưỡng lại, cậu bị hắn gọi làm nhịp tim tăng nhanh, mặt đỏ lên một hồi, nghiêng đầu nhìn Tiêu Lộng đối diện cậu một lát, cảm giác Tiêu Lộng không giống như đang giả vờ.
Trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, cậu chết lặng giơ tay ra, sờ đầu Tiêu Lộng.
Đúng như dự đoán, trên ót hắn có một cục u nhỏ.
Đêm qua sau khi rơi xuống nước, dòng nước chảy quá xiết, cậu được Tiêu Lộng bảo vệ trong lòng thì có nghe “bụp” một cái, lúc sau thì thật sự kiệt sức, bôi thuốc cho Tiêu Lộng xong thì không còn sức kiểm tra nữa.
Bây giờ thì đã xác nhận.
Ngoài ảnh hưởng của bệnh đau đầu, Tiêu Lộng còn bị đập vào đầu nữa.
–
Tác giả: Điều Điều gọi ca ca, Tiêu Lộng gọi chủ nhân, ngươi gọi ta, ta gọi ngươi, không ảnh hưởng gì đến nhau.
Có thể là mất trí nhớ hoặc não tạm thời bị hỏng, nhưng không lâu đâu, dù chồng có bị hỏng đầu thì bé vợ vẫn không bỏ rơi (Không phải).
Tranh Xuân Cung là cái đó đó.