• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói trầm khàn lọt vào tai khiến cả người Chung Yến Sanh run nhẹ, trái tim vừa mềm yếu vừa đau đớn, không hiểu sao trước mắt bỗng dưng mờ đi. Một lúc lâu sau, cậu mới nhỏ giọng nói: “Rõ ràng là anh…”

Giọng nói mang theo chút giọng mũi, nhẹ nhàng mềm nhũn, chất chứa nỗi tủi thân. Tiêu Lộng cảm thấy trái tim mình như bị ai đó nhào nặn, hắn dùng áo lông cáo bọc cậu thành một quả cầu nhỏ rồi ôm cậu xoay lại, hôn lên cái trán lạnh ngắt: “Em trách oan ta.”

Hàng mi Chung Yến Sanh run lên vài lần, cúi đầu xuống, giọng nói càng run rẩy rõ ràng hơi: “Cổ độc trong người anh vẫn chưa loại bỏ hoàn toàn sao…”

Những ngày gần đây, Tiêu Lộng luôn trong trạng thái mơ màng, không để ý đến thế giới bên ngoài, trong lòng chỉ có mình Chung Yến Sanh. Nhưng càng thấy Tiêu Lộng dựa dẫm vào mình như vậy, Chung Yến Sanh càng đau lòng và áy náy hơn.

Cậu không khỏi hoài nghi, liệu có phải tất cả đều do ảnh hưởng của trùng mẹ?

Tiêu Lộng im lặng thở dài, kiên nhẫn nâng mặt cậu lên, giọng nói dịu dàng: “Điều Điều, những ngày qua em đã nghe cô và Lâu Thanh Đường kể lại, em cũng biết người bị gieo trùng con sẽ ra sao.”

Loại cổ độc này vốn là do quý tộc Man di tạo ra, mục đích củng cố địa vị, tránh bị phản bội.

Sau một khoảng thời gian, cơn đau đầu dữ dội sẽ hành hạ họ, không ai có thể chịu đựng nổi nỗi đau đó. Người bị gieo trùng con khi phát tác đều sẽ phát điên hoặc sẽ chết trong đau đớn, chỉ khi ở gần trùng mẹ mới có thể xoa dịu.

Dù không muốn chịu sự ràng buộc, nhưng nếu giết chết người mang trùng mẹ thì bản thân cũng sẽ chết.

Vì vậy, loại cổ độc này được người Man di gọi là “vô phương giải”.

Tiêu Lộng vuốt ve gò má cậu: “Bé ngoan, em nghĩ vì sao bao năm qua ta không ra tay với hoàng thất?”

Đôi mắt Chung Yến Sanh đẫm lệ, nhìn không rõ gương mặt trước mắt, cậu chớp mắt mạnh vài cái: “Chẳng phải vì… cổ độc sao?”

Lão Hoàng đế luôn dùng trùng con để khống chế Tiêu Lộng, cho phép hắn làm càn, nhưng Tiêu Lộng cũng biết ai là người đã hạ độc mình, vì thế hắn không dám manh động.

“Nếu ta muốn, năm năm trước đã kéo quân về phía Nam, đánh vào trong cung rồi.” Tiêu Lộng im lặng một lúc rồi từ tốn nói: “Nhưng nếu ta làm vậy, phòng tuyến biên cương sẽ trở nên mỏng manh, người Man di sẽ hành động, những tiểu vương quốc đang dòm ngó Đại Ung cũng sẽ ra tay.”

Từ lâu biên cương vốn đã bất ổn. Đại Ung đất rộng, tài nguyên dồi dào, phồn hoa như nước, vô số cặp mắt đều dõi theo miếng mồi béo bở này. Chỉ cần lộ ra một chút suy yếu, sẽ bị đàn sói đói lao vào cắn xé và nuốt chửng.

Qua hàng nước mắt mờ mịt, Chung Yến Sanh lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Lộng, đôi mắt đẹp đẽ nhìn cậu tựa như hồ băng cách đây không xa.

Cậu dần hiểu ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng không phải vì kiêng kị lão Hoàng đế mà không ra tay, cũng không quan tâm đến tiếng xấu phản nghịch của hậu thế.

Hắc Giáp Vệ trấn giữ biên cương, nếu hắn ra tay, Mạc Bắc sẽ lại rơi vào cảnh hỗn loạn như nhiều năm trước, ngọn lửa chiến tranh sẽ lan khắp lãnh thổ.

Hắn đã từng chứng kiến cảnh tượng đó, không muốn chứng kiến lần thứ hai.

“Sợi dây trói buộc ta chưa bao giờ là cổ độc.” Giọng nói Tiêu Lộng mang theo chút kiêu hãnh: “Bổn vương cũng không để một con trùng nhỏ bé làm lung lay ý chí.”

Những thứ hắn căm ghét, hắn chưa bao giờ giả vờ thích, đối với thứ hắn thích hắn cũng không bao giờ che giấu.

Hắn không ra tay, chỉ vì điều trói buộc hắn, là cả Đại Ung.

Môi Chung Yến Sanh khẽ run lên, những giọt nước mắt vừa cố gắng kìm nén lại trào ra ngày càng nhiều, cậu cúi đầu rúc vào hõm cổ người kia, cơ thể không ngừng run rẩy.

Cổ áo Tiêu Lộng đã gần như bị cậu làm ướt, lo cậu bị lạnh, hắn càng quấn chặt Chung Yến Sanh vào áo lông: “Còn nhớ mấy ngày trước Lâu Thanh Đường đã nói với em, tại sao cổ độc này trở thành bí mật cấm kỵ của người Man di không?”

Chung Yến Sanh hơi gật đầu.

Vì cuối cùng, những nô lệ bị khống chế không thể chịu được nữa, đã giết hết những quý tộc mang trong mình trùng mẹ.

Một cuộc đồng quy vu tận thảm khốc.

“Nếu không phải là em, bổn vương sẽ giết chết người mang trùng mẹ.” Tiêu Lộng yêu thương nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu lên, dùng ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cậu: “Nhưng em đã cứu ta, Điều Điều.”

Chung Yến Sanh ngơ ngác nhìn hắn.

“Em không phải là thứ trói buộc ta.”

Gió lạnh gào thét từ cánh đồng tuyết xa xôi thổi đến, lướt qua hồ băng, làm lay động mái tóc của người trước mắt.

Ánh sao rực rỡ và lấp lánh, bầu trời đầy sao luân chuyển, tiếng sáo Tsuur từ những túp lều gần đó vang vọng như thể đang kể về những câu chuyện xa xưa trên thảo nguyên.

“Em là người đã cứu ta.”

Trong lòng luôn thấp thỏm bất an, những thứ mơ hồ lơ lửng vào giờ khắc này đột nhiên rơi xuống. Bên tai Chung Yến Sanh vang lên những tiếng ù ù, rồi dần sáng tỏ qua giọng nói trang trọng của Tiêu Lộng.

Cậu không thể kiềm chế nổi tiếng nấc nghẹn, vội vàng hỏi: “Vậy nên, vậy nên, sự ra đời của em không phải là gông xiềng đối với anh đúng không?”

“Sao có thể chứ.” Giọng Tiêu Lộng dịu dàng: “Rõ ràng là trời cao thương xót, mới để em ra đời và đến gặp ta.”

Chung Yến Sanh biết, Tiêu Lộng đang rất tỉnh táo khi nói những lời này với cậu.

Tiêu Lộng đang rất nghiêm túc nói với cậu, những chuyện cậu lo lắng từ trước đến nay hoàn toàn không tồn tại.

“Nếu còn nghĩ mấy chuyện linh tinh nữa, ta sẽ phải dùng cách khác để khiến em tin tưởng.” Tiêu Lộng giả vờ tức giận, nhéo má cậu: “Sao lại không tin vào tình cảm của bổn vương chứ.”

Trái tim như được ngâm trong suối nước nóng, ấm áp lạ thường. Chung Yến Sanh nắm chặt tay áo Tiêu Lộng, hàng mi chớp chớp vài cái, rồi cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú của Tiêu Lộng, cậu ngượng ngùng gật đầu mấy cái, ngoan ngoãn xin lỗi: “Xin lỗi ca ca, em không nên nghĩ linh tinh.”

Tiêu Lộng hừ nhẹ một tiếng, nhưng trong mắt lại đầy ý cười, vuốt ve mái tóc của cậu qua chiếc mũ lông.

Vừa rồi tỉnh dậy không thấy Chung Yến Sanh ở bên, Tiêu Lộng đã đi tìm cậu khắp nơi, cuối cùng lại thấy thiếu niên ngồi cô đơn một mình bên hồ, ôm lấy đầu gối co mình thành một cục nhỏ, đáng thương biết bao. Trái tim Tiêu Lộng xót xa vô cùng, chỉ muốn ôm cậu lại thành một nắm nhỏ rồi giữ chặt trong lòng, để cậu cảm nhận rõ tình cảm của hắn.

Nhưng đứa nhỏ ở độ tuổi này thường dễ suy nghĩ lung tung, là người lớn hơn, hắn cần phải kiên nhẫn hướng dẫn và giải thích, để cậu không phải hoang mang bất an.

Trước đây, những lời này nói ra không có nhiều độ tin cậy, nhưng bây giờ không còn bị ảnh hưởng bởi cổ trùng nữa.

Chung Yến Sanh bị xoa nắn mà rên lên mấy tiếng, Tiêu Lộng nghe thấy tiếng kêu của cậu, dường như rất vui, cười khẽ một lúc rồi sau đó cười lớn.

Chung Yến Sanh cho rằng Tiêu Lộng đang cười mình, lúc này mới nhận ra hành động và lời nói của mình trước đây thật đáng xấu hổ. Cậu thẹn quá hóa giận, muốn bảo Tiêu Lộng đừng cười nữa, nhưng vừa mở miệng, Tiêu Lộng đã cúi xuống áp sát môi cậu, mượn cơ hội đó hôn sâu.

Hơi thở Chung Yến Sanh hơi loạn, cậu bị ép phải mở miệng ra, gốc lưỡi tê dại vô cùng, gần như không thể thở nổi.

Đạp Tuyết bên cạnh cứ cọ tới cọ lui, trông có vẻ rất chi là bối rối, dường như không hiểu tại sao vừa nãy Chung Yến Sanh còn bảo nó cắn đứt chân Tiêu Lộng mà bây giờ lại hôn nhau rồi.

Hơi thở nóng hổi quấn quýt vào nhau, môi lưỡi bị chiếm đoạt mạnh mẽ, đôi môi mềm mại bị tra tấn đến biến dạng, từ đỏ nhạt chuyển thành đỏ đậm. Xung quanh lạnh lẽo là thế, nhưng Chung Yến Sanh lại cảm thấy như bị bỏ vào lò hấp, bị hôn đến mức mí mắt cũng đỏ lên, không biết đã qua bao lâu mới được thả ra.

Tay Tiêu Lộng đặt dưới bắp chân cậu, nhẹ nhàng bế bổng cậu lên, rồi ôm cậu trở về.

Cảm giác bỗng nhiên bay lên làm Chung Yến Sanh sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy cổ hắn.

Trong bộ lạc có những binh sĩ Man di đang tuần tra, thấy Chung Yến Sanh được Tiêu Lộng bế trở về, nhận ra đây là hai vị khách quý của Bùi Nguyệt, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Chung Yến Sanh bị nhìn mà xấu hổ, chỉ có thể chôn đầu vào lồng ngực Tiêu Lộng, hai tai đỏ bừng.

Lúc vào trong lều, Tiêu Lộng nhấc chân đuổi Đạp Tuyết đang lạch bạch theo sau ra ngoài.

Chung Yến Sanh cuống cuồng: “Anh đuổi nó ra ngoài làm gì?”

Mặc dù Đạp Tuyết có bộ lông dày, nhưng bên ngoài lạnh lắm.

Tiêu Lộng không thèm ngước mắt lên, đặt cậu xuống giường, không biết làm thế nào mà đai lưng của Chung Yến Sanh lại bị cởi ra.

Vì Chung Yến Sanh sợ lạnh, Bùi Nguyệt đã sai người đặt mấy chậu than trong lều, nên trong này rất ấm áp.

Tiêu Lộng thoăn thoắt lột sạch Chung Yến Sanh, tiếp tục việc dang dở ban nãy: “Nó cản trở, ta đang vội.”

“…Anh vội cái gì chứ.”

Tiêu Lộng ngước mắt nhìn cậu, đáy mắt xanh đen như mực chứa đầy dục vọng, hết sức thản nhiên: “Vội làm em.”

Chung Yến Sanh quả nhiên không dám khóc thành tiếng.

Túp lều bên cạnh là của Bùi Nguyệt, cách một lều là Lâu Thanh Đường, bên ngoài còn có tiếng bước chân của binh sĩ Man di tuần tra.

Toàn thân cậu ướt đẫm, mồ hôi làm mái tóc cậu ẩm ướt, ánh mắt cũng mơ màng, không dám kêu thành tiếng, sợ bị cô ở bên cạnh nghe thấy.

Nếu cô phát hiện cậu lại bị Tiêu Lộng bắt nạt, chắc chắn sẽ bỏ thuốc Tiêu Lộng.

Cậu không nỡ.

Cô rất thương cậu, trong lều trải nhiều lớp thảm lông mềm mại tạo thành một chiếc giường êm ái, càng tiện cho Tiêu Lộng hành sự.

Lần chân mềm đến mức không quỳ nổi là cách đây hai tháng, Chung Yến Sanh ngã thụp xuống, lại bị Tiêu Lộng lật qua, ôm cậu nằm nghiêng trong lòng, ác ý ấn vào bụng dưới mỏng manh của cậu: “Điều Điều, đây là gì?”

Người vừa rồi còn dịu dàng bên hồ giờ lại cực kỳ xấu xa.

Chung Yến Sanh bị hắn ấn đến mức sắp hỏng rồi, mắt ngấn nước bị hắn ép mở miệng, giọng run rẩy: “…Là anh.”

Tiêu Lộng hài lòng nhưng không buông tay, hỏi: “Sau này còn dám nghĩ linh tinh nữa không?”

“Không, không dám nữa.” Đầu óc Chung Yến Sanh trống rỗng, hắn nói gì là cậu đáp ứng cái nấy: “Sẽ không… không rời bỏ ca ca đâu.”

Tiêu Lộng hài lòng thưởng cho cậu: “Điều Điều nằm không nổi nữa, ngồi dậy được không?”

Không được.

Nhưng Chung Yến Sanh không thể nói ra.

Sự dịu dàng và kiên nhẫn của Tiêu Lộng dường như đã dồn hết vào việc giải thích và an ủi cậu bên hồ, chút giận dỗi còn sót lại thì đều mang lên giường giải quyết. Hắn mang tất cả những động tác còn lại trong sách tranh của Chung Yến Sanh ra làm hết một lần.

Bỗng dưng có một thứ lông xù nào đó cọ vào chân cậu, Chung Yến Sanh hoảng sợ kêu lên một tiếng, run rẩy ngã vào lòng Tiêu Lộng. Tiêu Lộng vuốt ve tấm lưng đầy mồ hôi của cậu, yêu thương an ủi, sau đó lạnh lùng lườm Đạp Tuyết không biết đã lẻn vào từ lúc nào.

Con mèo lớn nằm bên cạnh chăm chú nhìn Chung Yến Sanh, cái đuôi to xù của nó ngoe nguẩy, quét qua quét lại trên bắp chân cậu.

Nhận ra là Đạp Tuyết trở lại, Chung Yến Sanh bị ánh mắt sáng rực của nó nhìn đến mức sắp bốc khói, mềm nhũn gạt đuôi nó ra: “Đạp Tuyết… ra ngoài đi!”

Con mèo lớn bình thường rất nghe lời cậu lần này chỉ quơ quơ cái đuôi, không những không rời đi mà còn dùng chiếc đuôi dài quấn lấy chân cậu, phát ra tiếng gầm nhẹ từ trong cổ họng.

Chung Yến Sanh tuyệt vọng đấm nhẹ Tiêu Lộng: “Anh, anh đuổi nó ra đi.”

Tiêu Lộng dứt khoát vỗ một cái vào cái đầu to của Đạp Tuyết, rồi lật người đè Chung Yến Sanh xuống dưới, buồn cười nói: “Đã bảo nó rất vướng víu rồi mà.”

Nhưng cũng may là có Đạp Tuyết xuất hiện phá rối, Tiêu Lộng không còn quá mức xấu xa nữa.

Đến gần giờ Sửu, khi Chung Yến Sanh được Tiêu Lộng dùng khăn lau tay, cậu đã mệt mỏi đến mức gần như thiếp đi. Trong cơn mơ màng, cậu phát hiện Tiêu Lộng đứng dậy đi giặt khăn, bèn nắm lấy cánh tay hắn, lẩm bẩm: “Chưa… lau sạch mà.”

Tiêu Lộng dỗ dành: “Một lát nữa sẽ lau sạch.”

Chung Yến Sanh “Dạ” một tiếng, có hơi nghi ngờ, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Giấc ngủ này là giấc ngủ yên bình nhất của Chung Yến Sanh trong thời gian gần đây, ngọt ngào không mộng mị, không còn bất kỳ lo lắng hay bất an nào.

Lúc tỉnh lại không thấy Tiêu Lộng đâu. Đạp Tuyết đang nằm ở một bên, quay mông về phía Chung Yến Sanh, cái đuôi vẫy vẫy, không thèm quay đầu lại, rõ ràng là đang giận dỗi vì tối qua bị Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng đuổi ra ngoài.

Chung Yến Sanh mơ màng dụi mắt, không nhận ra Đạp Tuyết đang giận, còn nắm lấy cái đuôi đang vung qua vung lại của con mèo lớn trước mặt, cả người vẫn còn mệt mỏi, giọng nói khàn khàn: “Đạp Tuyết, ca ca đâu rồi?”

Nghe thấy tiếng cậu, Đạp Tuyết cụp tai lại, cái đuôi giật giật, nhưng vẫn còn dỗi không thèm để ý đến cậu.

Chung Yến Sanh nhìn dáng vẻ giận dỗi của nó, nhớ lại cảnh tối qua, thật sự không biết mở miệng an ủi Đạp Tuyết thế nào.

Tỉnh táo một lúc, Chung Yến Sanh mới nhớ ra giờ này Tiêu Lộng chắc đã đi tắm thuốc ở bể tắm rồi, bèn vội vàng quơ lấy bộ đồ bên cạnh mặc vào, cơ thể cứng nhắc bước xuống đất, khập khiễng đi được hai bước.

Đạp Tuyết quay đầu lại nhìn cậu, sợ cậu bị ngã cũng nhảy xuống giường, lóc cóc đi theo.

Chung Yến Sanh cười cười sờ đầu nó: “Không giận nữa à?”

Đạp Tuyết hờn dỗi quay đầu đi, không thèm để ý đến cậu.

Bộ dạng này rất giống Tiêu Lộng mỗi khi giận.

Khi Chung Yến Sanh đến bể ngâm thuốc, quả nhiên Tiêu Lộng đang ngâm mình bên trong. Hôm nay Lâu Thanh Đường và Bùi Nguyệt đều không có mặt, hắn đang nhàm chán nằm trong đó. Thấy Chung Yến Sanh và Đạp Tuyết đến, hắn chống cằm dựa vào thành bể, ánh mắt như có móc câu quét qua người cậu, khóe miệng nhếch lên: “Ngủ ngon không?”

Bị ánh mắt đó của Tiêu Lộng nhìn đến tê dại cả người, Chung Yến Sanh mím môi, nhỏ giọng “Ừm” một tiếng, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, không dám xuống bể, đôi mắt đen láy nhìn Tiêu Lộng không nói lời nào.

Cổ trùng trong người Tiêu Lộng đã mất đi hoạt tính, hôm qua cô đã nói cậu không cần xuống bể tắm nữa, một mình Tiêu Lộng ngâm là được rồi.

Tiêu Lộng nhướng mày: “Điều Điều không xuống bể với ta sao?”

“Không xuống.” Chung Yến Sanh biết chắc hắn sẽ làm chuyện xấu, bèn kéo ghế xa thêm một chút để tránh bị kéo xuống: “Em ngồi đây nhìn anh.”

Nghe thấy giọng nói khàn khàn mềm nhũn của cậu, Tiêu Lộng nhướn mày cười, ngâm mình trong bể tắm buồn chán bèn mở miệng trêu cậu mấy câu: “Chỉ ngồi nhìn ta thôi?”

Chung Yến Sanh suy nghĩ một lúc, quyết định kể cho hắn nghe vài chuyện thú vị: “Gần đây em học được vài câu tiếng Mông Cổ từ dân du mục ở đây, bọn học gọi hồ là Nuur.”

Tiêu Lộng khẽ “Ồ” một tiếng, giọng cao vút: “Còn gì nữa không?”

Chung Yến Sanh thấy hắn có vẻ hứng thú, được khích lệ thì tiếp tục nói: “Trà sữa cô nấu gọi là Sutai Tsai, ngựa đực gọi là Ajileca(*), ngựa ở các độ tuổi khác nhau còn có nhiều cách gọi khác nhau…”

(*) Đoạn này gốc tiếng Trung là 阿极勒嘎. Mình tra thì hoàn toàn không có thông tin về chữ này liên quan đến ngựa của Mông Cổ. Loài ngựa Mông Cổ được gọi là Aduu (Адуу). Có thể đoạn này em bé nói sai hay gì đó.

Những thứ trước đây chỉ thấy trong sách du ký giờ lại hiện ra trước mắt khiến câu vô cùng hào hứng, đôi mắt cũng sáng rực lên, như một chú chim sẻ nhỏ vui vẻ vỗ cánh. Tiêu Lộng mỉm cười nhìn vào đôi mắt rạng rỡ ấy, rồi bỗng nhiên lơ đãng nói một tràng tiếng Mông Cổ.

Tiêu Lộng đã ở biên cương nhiều năm, tiếng Mông Cổ của hắn chuẩn hơn Chung Yến Sanh rất nhiều. Câu tiếng Mông Cổ ấy khá dài, Chung Yến Sanh hoàn toàn chưa từng nghe qua, cậu ngơ ngác hỏi: “Ca ca, câu này có nghĩa là gì vậy?”

Tiêu Lộng tùy tiện bóp chết con bọ cạp Bùi Nguyệt ném vào: “Không có gì.”

Chung Yến Sanh rất nghi ngờ: “Có phải anh lại mắng em ngốc nữa không?”

Tiêu Lộng nhướn mày: “Em lại đây, ta sẽ nói cho em biết câu đó có nghĩa là gì.”

“Thật không?” Chung Yến Sanh đầy hiếu kỳ, do dự một lúc rồi gạt cái đuôi Đạp Tuyết đang kẹp vào áo mình ra, bước đến bờ hồ ngồi xổm xuống: “Nghĩa là gì…”

Tiêu Lộng đột nhiên chống tay lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ ửng của cậu.

Chung Yến Sanh ngẩn ra, một lúc sau mới đỏ mặt, luống cuống lùi lại.

Tiêu Lộng cười khẽ: “Ngốc.”

Chung Yến Sanh giận rồi.

Quả nhiên vừa rồi Tiêu Lộng lại mắng cậu ngốc.

Sau khi Tiêu Lộng ngâm mình một lúc, Lâu Thanh Đường mới ngáp ngắn ngáp dài kéo rèm bước vào, chào hỏi: “Ồ, tiểu Điện hạ cũng ở đây à? Sớm thế này đã ngâm mình rồi sao Định Vương Điện hạ, chắc ngươi đã ngâm đến thấm vị thuốc rồi ha ha.”

Tiêu Lộng không như thường ngày im lặng nghe những lời châm chọc của y, mà cười như không cười, ánh mắt lạnh băng nhìn Lâu Thanh Đường.

Bước chân của Lâu Thanh Đường khựng lại, lập tức lùi về sau: “Ta có việc đi trước, tiểu Điện hạ ở lại đây trông chừng nhé, đừng để cái tên thủy quái này bò ra hại người khác đấy!”

Sau khi đuổi được kẻ không mời mà đến, Tiêu Lộng lại chống cằm quay lại nhìn Chung Yến Sanh, dịu dàng nói: “Nói tiếp đi, Điều Điều.”

Chung Yến Sanh: “…”

Tiêu Lộng cứ thế ngâm mình thêm hai ngày nữa, như Lâu Thanh Đường nói, hắn gần như đã thấm vị thuốc, đến khi trùng con trong người hắn được lấy ra.

Việc lấy trùng không hề dễ chịu, Bùi Nguyệt và Lâu Thanh Đường cùng đích thân ra tay. Chung Yến Sanh ngồi bên cạnh nắm chặt tay Tiêu Lộng, để nếu hắn đau quá thì cắn vào tay mình.

Nhưng Tiêu Lộng nào nỡ làm vậy, đến khi gần lâm vào hôn mê, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng in lên tay cậu một nụ hôn.

Cái thứ đã hành hạ Tiêu Lộng suốt hơn mười năm cuối cùng cũng được lấy ra, ném vào lò lửa đốt thành tro, những năm tháng đau khổ dường như cũng theo đó mà biến thành tro tàn.

Tiêu Lộng nhíu chặt mày, dù đã hôn mê nhưng vẫn nắm chặt tay Chung Yến Sanh không buông.

Bùi Nguyệt vờ như không thấy. Sau khi giải quyết xong trùng con trong người Tiêu Lộng, xử lý trùng mẹ trong người Chung Yến Sanh dễ dàng hơn rất nhiều, dù sao khi xưa những quý tộc Man di tạo ra thứ này không bao giờ làm điều gì tổn hại cho bản thân.

Lúc lấy trùng ra, Chung Yến Sanh không hề cảm thấy đau đớn, cũng không có cảm giác bị tách ra. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Lộng, cậu thật sự rất muốn lén hôn hắn một cái.

Bùi Nguyệt nhìn hai người họ tình cảm mà chỉ biết lắc đầu.

Chung Yến Sanh hơi xấu hổ, cậu chần chừ một lúc, thấy Bùi Nguyệt còn chưa đi, cậu nhớ lại câu tiếng Mông Cổ mà Tiêu Lộng đã nói trước đó, đột nhiên lại nảy sinh lòng hiếu kỳ: “Cô ơi, mấy ngày trước Tiêu Lộng có nói với con một câu tiếng Mông Cổ.”

“Hửm?” Bùi Nguyệt vừa điều chế thuốc vừa hỏi: “Nói gì vậy?”

Chung Yến Sanh cố gắng nhớ lại ngữ điệu của câu nói ấy, lắp bắp lặp lại, rồi mách với cô: “Có phải anh ấy đã mắng con ngốc không?”

Động tác trên tay Bùi Nguyệt ngừng lại, ánh mắt hiện lên vẻ kỳ lạ, lườm Tiêu Lộng một cái, rồi chỉ mỉm cười không nói gì.

“Cô ơi?”

Bùi Nguyệt không trả lời, một lúc sau mới lơ đãng nói: “Khi con còn chưa ra đời, đại ca và đại tẩu cùng với lão Định vương đã định sẵn hôn ước cho con và Tiêu Lộng. Cô ở Kinh thành mà còn nghe bảo Thế tử Định Vương ầm ĩ một hai đòi hủy hôn ước, còn bỏ nhà ra đi, bị lão Định Vương bắt về đánh cho mấy trận.”

Chung Yến Sanh nhớ lại lần trước khi cậu nhắc đến việc hủy hôn, sắc mặt Tiêu Lộng trông rất khó coi, cậu cảm thấy buồn cười: “Dạ, anh ấy đúng là đáng đánh.”

Bùi Nguyệt khéo léo chuyển hướng sự chú ý của Chung Yến Sanh, điều chế thuốc xong, bà còn có lòng bỏ bớt hai miếng hoàng liên: “Xong rồi, để người của hắn nấu thuốc, sau này mỗi ngày uống hai lần, uống trong một tháng là được.”

Chung Yến Sanh ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn cô ạ.”

Phải đến chiều Tiêu Lộng mới tỉnh dậy, vừa tỉnh là tìm Chung Yến Sanh ngay. Thấy cậu vẫn ở bên cạnh dựa vào hắn mà ngủ, hắn mới yên tâm.

Cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề trên cơ thể, Tiêu Lộng cũng nên chuẩn bị quay lại biên cương Đại Ung. Mấy ngày nay, Triển Nhung và Hoắc Song trong quân doanh có lẽ đã lo đến mức miệng sủi bọt rồi.

Tiêu Lộng rời đi, Chung Yến Sanh chắc chắn cũng phải đi theo.

Bùi Nguyệt lưu luyến vuốt ve mái tóc mềm mại của Chung Yến Sanh, nhưng cũng không nói gì để giữ lại: “Nhớ viết thư cho cô nhiều vào nhé.”

Chung Yến Sanh ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, rồi nghe Bùi Nguyệt dặn dò thêm vài câu, sau đó cậu mới lên tiếng: “Cô ơi, con và ca ca có chuyện muốn thương lượng với cô.”

Bùi Nguyệt thả tay xuống: “Ừm?”

“Dã tâm của hai bộ tộc Shitre và Aruchy rất lớn. Lần này tấn công Đại Ung, dù không thành công, cũng sẽ có lần sau.” Chung Yến Sanh nghiêm mặt hơn: “Họ liên tục gửi sứ giả đến bộ tộc Aohan, hy vọng bộ tộc xuất binh, nhưng đều bị cô ngăn lại. Con lo rằng họ sẽ gây bất lợi cho cô.”

Hơn nữa, lần này hai bộ tộc kia đã bị tổn thất nặng nề, khó có thể vượt qua mùa đông này. Chắc chắn họ sẽ chuyển sự chú ý sang bộ tộc Aohan, nơi có nguồn tài nguyên dồi dào và ổn định. Lỡ như họ liên kết tấn công, bộ tộc Aohan sẽ khó mà chống lại. Bộ tộc Aohan không giống như Đại Ung có quân lính tinh nhuệ và hàng phòng thủ kiên cố.

Dân du mục trong bộ tộc yêu quý Bùi Nguyệt, nhưng nhiều quý tộc lại không hài lòng với bà. Đến lúc đó, nếu có kẻ nào đâm sau lưng sẽ khó mà phòng tránh.

Bùi Nguyệt trầm ngâm một lúc, sau đó quay sang Tiêu Lộng, hỏi thẳng: “Định Vương Điện hạ muốn hợp tác với bộ tộc Aohan?”

Tiêu Lộng thu lại sự ngông cuồng thường ngày, thái độ khiêm tốn: “Mấy ngày trước, những quý tộc kia đã dám đến đại trướng để thách thức, cô cũng hiểu rõ, bây giờ cô đang đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm. Hợp tác với tiểu vương là lựa chọn tốt nhất.”

“…”

Lông mày Bùi Nguyệt giật giật khi nghe hắn gọi mình là “cô” còn tự xưng là “tiểu vương”: “Nói nghe xem.”

Tiêu Lộng mỉm cười: “Mười mấy năm nay, Man di chưa có Khả hãn.”

Bùi Nguyệt im lặng, Chung Yến Sanh tiếp lời: “Cô ơi, nếu bộ tộc Aohan không thôn tính các bộ tộc khác, thì sớm muộn gì cũng bị thôn tính. Man di cần một Khả hãn, con cảm thấy chú xuất thân quý tộc, sức khỏe lại yếu, rất thích hợp cho vị trí này.”

Nghe đứa cháu ngoan ngoãn của mình nói ra những lời lạnh lùng như vậy, Bùi Nguyệt khẽ trừng mắt với Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng xoa cằm, cúi đầu nhận sai.

Những năm qua, bất cứ ai trong các bộ tộc Man di tự xưng là Khã hãn đều bị Tiêu Lộng cho người ám sát, nhưng giết người không thể giải quyết được vấn đề, vì kẻ này chết lại có kẻ khác xuất hiện.

Người Man di sớm muộn gì cũng nhận ra họ cần đoàn kết, rồi sẽ có một người được tôn lên làm Khả hãn, khi đó mọi việc sẽ phức tạp hơn.

Thay vì để một kẻ thông minh cầm quyền, không bằng chọn một bù nhìn thân Hán trước.

Năm xưa Man di tàn sát Mạc Bắc, Tiêu gia có thâm thù đại hận với họ.

Thời niên thiếu, Tiêu Lộng đã từng hận không thể giết sạch tất cả người Man di, nhưng bây giờ hắn đã trưởng thành, hiểu rõ kẻ thù thật sự là ai, làm thế nào để xử lý mọi chuyện một cách tỉnh táo.

Bùi Nguyệt vốn không phải là người ngồi yên chờ chết, nghe họ nói xong, bà trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi gật đầu: “Đúng là rất thích hợp làm Khả hãn.”

Ở trong lều trao đổi với Bùi Nguyệt hết một buổi chiều, Tiêu Lộng và Bùi Nguyệt đã đạt được thỏa thuận chung.

Bộ tộc Aohan sẽ hỗ trợ Đại Ung đánh lùi kỵ binh của hai bộ tộc còn lại, trong khi Tiêu Lộng sẽ giúp bộ tộc Aohan thôn tính hai tộc đó, lập nên Khả hãn.

Lần đầu tiên Chung Yến Sanh tham gia vào một cuộc bàn bạc quan trọng như vậy, cảm thấy mình đã trưởng thành hơn, tràn đầy tự hào.

Sau đó cậu bị Bùi Nguyệt ép uống hai bát trà sữa, còn Tiêu Lộng thì nhét vào miệng cậu ba miếng bánh sữa nữa.

Chung Yến Sanh kiên quyết từ chối: “Con không ăn nổi nữa đâu.”

Bùi Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mấy ngày nay đã gầy đi trông thấy của cậu, lại đưa thêm vài miếng thịt khô.

Chung Yến Sanh cũng chia cho Đạp Tuyết một miếng, cúi đầu nhai miếng thịt khô cứng ngắc, chóp chép nói: “Tóm lại cô cứ yên tâm, Định Vương Điện hạ không dám có ý đồ xấu gì đâu.”

Tiêu Lộng cười một tiếng: “Quả thực không dám.”

Lúc rời khỏi căn lều, bụng Chung Yến Sanh đã no căng.

Cậu muốn kéo Tiêu Lộng ra ngoài đi dạo để tiêu cơm, nhưng Tiêu Lộng lại bị Bùi Nguyệt gọi lại.

Bùi Nguyệt nhìn Chung Yến Sanh một cái, rồi lại đối mắt với Tiêu Lộng: “Ta có vài lời muốn nói riêng với Định Vương Điện hạ.”

Tiêu Lộng hiểu ý bà, xoa đầu Chung Yến Sanh qua lớp mũ: “Bé ngoan, trở về chờ ta một lúc.”

Chung Yến Sanh thấy họ có vẻ không muốn cho mình nghe, bèn “Dạ” một tiếng, cũng không để tâm lắm, dẫn Đạp Tuyết tự đi dạo, cũng không lo lắng rằng Tiêu Lộng và Bùi Nguyệt nói chuyện xong sẽ không tìm thấy cậu.

Dù cậu ở đâu, Tiêu Lộng sẽ luôn có biện pháp tìm ra.

Hôm nay trong bộ lạc vẫn rất nhộn nhịp. Chung Yến Sanh đã quen mặt với những người dân du mục thân thiện ở đây. Dù không hiểu ngôn ngữ của nhau, họ vẫn có thể ông nói gà bà nói vịt, líu ríu với nhau một hồi.

Người dân du mục rất thích mời Chung Yến Sanh ăn, nhưng cậu đã no lắm rồi. Sau khi khéo léo từ chối hai người, cậu đành phải đi tới chỗ vắng người hơn, để tránh không đỡ nổi sự nhiệt tình của những người đó.

Dạo quanh một hồi, bỗng cậu nghe thấy tiếng nói chuyện khẽ khàng gần đó. Chung Yến Sanh và Đạp Tuyết cùng cảnh giác dựng tai lên, rón rén bước tới gần, cùng Đạp Tuyết lén lút thò đầu ra nhìn sang đó.

Đó là hai thiếu niên trẻ tuổi, họ đang nấp sau một căn lều, dựa vào nhau nhẹ giọng trò chuyện, nhìn nhau mà mặt đỏ bừng.

Bất ngờ, thiếu niên bên trái nói một câu rất dài với người bên phải. Thiếu niên bên phải sửng sốt một lúc, rồi mặt đầy hân hoan ôm chầm lấy người bên cạnh, dùng sức hôn lên mặt người đó một cái, cũng lặp lại câu tiếng Mông Cổ thật dài đó.

Chung Yến Sanh không ngờ mình lại chứng kiến cảnh này, càng không ngờ rằng trong lúc nấp sau lưng hai thiếu niên yêu nhau đang thổ lộ tình cảm, cậu lại nghe được câu nói mà Tiêu Lộng đã nói với cậu trước đây.

Nhìn phản ứng của cặp đôi này, rõ ràng đó không phải là một câu mắng mỏ.

Khó trách khi cô nghe xong câu đó lại nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, cười không nói.

Chung Yến Sanh sững sờ một lúc, rồi vội vàng rút lui. Cậu nhớ lại ngày hôm đó, Tiêu Lộng chống cằm nằm bên bể thuốc, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu cười, khiến mặt cậu đỏ từ tai đến cổ.

Dù vẫn chưa hiểu câu nói đó có nghĩa gì, nhưng bây giờ cậu đã biết, chắc chắn đó không phải là một câu mắng cậu ngốc.

Tiêu Lộng thật sự rất thích, rất thích cậu.

Có lẽ còn thích hơn những gì cậu nghĩ.



Tác giả: Điều Điều nhân mè đen, Tiêu Lộng ăn cũng rất thích!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK