Chung Yến Sanh dịu dàng vuốt ve mái tóc Tiêu Lộng, xoa dịu cơn đau đầu và ngọn lửa giận dữ đang sắp bùng nổ trong lòng hắn.
Người vừa rồi còn toát ra hơi thở lạnh băng như một con thú dữ bị chọc giận, giờ đây dần được xoa dịu.
Những nụ hôn nhỏ vụn xuất phát từ cổ bắt đầu lan dần xuống, Chung Yến Sanh nhận thấy hắn đang hướng tới một nơi không ổn cho lắm, vội vàng giữ hắn lại.
Trong căn phòng tối đen, chỉ có ánh trăng mờ mờ chiếu vào qua cửa sổ, phác họa những đường nét mờ nhạt của hai người. Đầu Tiêu Lộng chôn vào cổ Chung Yến Sanh, hơi thở mát lạnh lướt qua cổ họng yếu ớt, khiến cậu vô thức nuốt nước bọt: “Anh, hết giận chưa?”
Hai ngày qua Tiêu Lộng đau đầu liên tục, đã vậy còn ho ra máu. Khi nghe tin tức từ trong cung, bệnh đau đầu của hắn suýt nữa lại tái phát. Vừa vội vàng lẻn vào cung, còn chưa kịp làm gì, Chung Yến Sanh đã như một con mèo con mềm mại, nằm xuống lộ ra cái bụng mềm cho hắn tùy ý mà cắn mút.
Mùi hương thanh nhẹ, ẩm ướt như hoa lan, tỏa hương trong không khí, thấm vào từng dây thần kinh căng thẳng của Tiêu Lộng.
Đầu mũi cao thẳng của hắn chạm vào chiếc cổ mềm mịn như ngọc của người trong lòng, dường như có thể thông qua làn da mỏng manh ấy, ngửi thấy hương thơm ngọt ngào từ tận xương tủy của đối phương.
Trong nháy mắt, sự tham lam và chiếm hữu đối với người trong lòng của Tiêu Lộng như bùng lên.
Hắn dễ dàng bế bổng thân hình gầy gò của Chung Yến Sanh, nhẹ nhàng đặt cậu lên bàn, hai tay chống bên mép bàn vây chặt Chung Yến Sanh trong vòng tay mình. Hắn hơi cúi người xuống, trán chạm vào trán Chung Yến Sanh, miệng cười nói bằng giọng trầm khàn: “Chưa hết.”
“Em dỗ ta thêm chút nữa đi.”
Động tác của Tiêu Lộng luôn nhanh nhẹn như vậy, Chung Yến Sanh chẳng rõ từ khi nào mà thắt lưng và giày của mình đã rơi xuống đất.
Cậu chớp chớp mắt, bị vây giữa hơi thở quen thuộc, không biết lấy đâu ra can đảm mà nhấc chân chạm vào chân Tiêu Lộng.
“Giờ đã hết giận chưa?”
Nhịp thở của Tiêu Lộng khựng lại, đôi mắt xanh sẫm lóe lên ánh sáng nguy hiểm như sói, rồi hơi thở dần trở nên nóng rực. Những nụ hôn ướt át từ từ hạ xuống từ trán đến khóe mắt như muốn nuốt chửng cậu, giống như một con chó xấu xa không biết điểm dừng: “Điều Điều, đạp thêm một lần nữa.”
Giọng nói trầm thấp và quyến rũ vang lên bên tai khiến nửa người Chung Yến Sanh mềm nhũn và tê dại. Cảm nhận được hơi thở dần nóng lên của người trước mặt, cậu không dám lộn xộn nữa, tai đỏ bừng, muốn rút chân lại, nhưng chưa kịp rút thì mắt cá chân đã bị giữ chặt một cách chuẩn xác.
Mắt cá chân của cậu nhỏ gầy, vừa đủ để Tiêu Lộng nắm gọn trong lòng bàn tay, buộc Chung Yến Sanh đang hoảng loạn chạy trốn phải đặt chân trở lại, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cậu: “Chạy đi đâu?”
Lòng bàn chân cậu đang đạp trên người Tiêu Lộng, cảm giác xấu hổ đến mức muốn ngất đi, còn rất hối hận vì hành động vừa rồi của mình. Cậu lắp bắp: “Buông, buông chân em ra đi, phòng hơi tối, em muốn… ưm.”
Sự kháng cự yếu ớt gần như không tồn tại đã bị Tiêu Lộng dễ dàng liếm hôn vào. Một tay Tiêu Lộng giữ mắt cá chân Chung Yến Sanh, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết ép cậu đạp lên mình, tay kia giữ chặt sau gáy, kéo Chung Yến Sanh đang có ý định chạy trốn lại, hôn vừa sâu vừa dùng sức.
Đó là một nụ hôn vừa sâu vừa táo bạo lại ướt át, khiến Chung Yến Sanh không thể khép miệng lại được, môi và lưỡi đều bị xâm chiếm, chỉ mới một lúc mà quai hàm cậu đã bắt đầu thấy tê tê.
Căn phòng như một cái lò hấp, vừa ngột ngạt vừa nóng nực. Dưới cái nóng đó, đuôi tóc cậu hơi ướt, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên, đầu óc bị Tiêu Lộng khuấy đảo thành một mớ hỗn độn, chẳng biết là miệng đau hơn hay chân mỏi hơn.
Nhưng cậu đã sắp không chịu nổi nữa rồi, mắt lấp lánh nước, tức giận giãy giụa, rồi đạp mạnh lên người Tiêu Lộng một cái.
Tiêu Lộng ngừng lại một lát, khẽ rên rỉ trong cổ họng, thở dốc bên tai cậu.
Toàn thân Chung Yến Sanh cứng đờ, đầu óc ù ù.
Cậu vừa đạp… Tiêu Lộng…
Sự kìm kẹp nơi mắt cá chân đã nới lỏng, giọng nói khàn khàn pha chút ý cười của Tiêu Lộng vang lên bên tai: “Cảm ơn bé chủ nhân.”
Mặt Chung Yến Sanh hoàn toàn đỏ bừng.
Dù quần áo cả hai đều chỉnh tề, nhưng, nhưng việc này còn xấu hổ hơn là làm những chuyện khác.
Tiêu Lộng ôm lấy Chung Yến Sanh đang xấu hổ sắp bốc khói, đặt cậu lên giường, cả người toát ra vẻ lười biếng và hưởng thụ, sát khí trước đó đã hoàn toàn bị dập tắt, tay hắn đặt lên mắt cá chân Chung Yến Sanh vuốt ve, cười trêu nói: “Điều Điều hư quá.”
Hành động quyến rũ của cậu thật sự rất vụng về, nhưng lại vô cùng hiệu quả với Tiêu Lộng.
Chung Yến Sanh phải mất một lúc lâu mới vượt qua cảm giác khó nói nên lời này, sau đó giơ tay đấm vào ngực Tiêu Lộng một cú: “Em hư là học từ ai chứ?”
Nếu không phải sợ Tiêu Lộng làm điều gì kích động, cậu đã không làm chuyện này rồi, bây giờ cậu chỉ muốn đi rửa chân thôi.
Tiêu Lộng bị cậu đấm một cái, lồng ngực không thấy đau mà trái lại còn ngứa ngáy, chỉ dùng mũi chạm vào cổ Chung Yến Sanh đã không còn đủ thỏa mãn nữa rồi. Con người luôn có lòng tham không đáy, càng được Chung Yến Sanh chiều chuộng, hắn càng đòi hỏi nhiều hơn. Tiêu Lộng cắn lên lớp áo lót của cậu, hơi thở nóng bỏng phả lên khiến Chung Yến Sanh hơi co người lại: “Còn đau không?”
Đương nhiên Chung Yến Sanh còn đau rồi.
Tiêu Lộng dùng miệng lúc mạnh lúc nhẹ. Sau khi trở về, Chung Yến Sanh phải lén tự mình thoa thuốc, đau đến mức suýt khóc. Lúc đi đứng hay ngồi nằm, cảm giác bị quần áo cọ vào ấy kỳ quặc cực kỳ. Tất cả đều là tại Tiêu Lộng.
Nhưng cậu không dám kêu đau, chỉ lùi lại một chút: “…Không đau.”
Nghe câu trả lời của cậu, Tiêu Lộng liếm nhẹ môi: “Vậy thì tốt, để ta liếm thêm lần nữa.”
Chung Yến Sanh thật sự muốn khóc, vội vàng đổi lời: “Đau!”
“Bé ngoan.” Tiêu Lộng dỗ dành: “Liếm một chút sẽ không đau nữa.”
Chung Yến Sanh: “…”
Cậu biết ngay mà! Đau thì liếm sẽ hết đau, không đau nữa thì lại liếm.
Cậu hoảng sợ giãy giụa, rồi lại đấm cho Tiêu Lộng thêm hai cú: “Không được liếm! Đạp Tuyết đã học được cách lộn mèo chưa mà dám liếm em.”
Tiêu Lộng thấy cậu đáng yêu đến mức lòng cũng trở nên mềm nhũn, khiến hắn muốn làm cậu khóc rồi liếm hết nước mắt đi. Hắn giữ chặt tay Chung Yến Sanh, cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi mềm mại ướt át của cậu mà hôn.
Chung Yến Sanh ngoan ngoãn không động đậy nữa.
Hai ngày qua, ở trong điện Dưỡng Tâm khiến cậu sợ hãi vô cùng, tâm trí như đang trôi nổi vô định.
Giống như Tiêu Lộng cần ở bên cạnh cậu, ngửi mùi hương của cậu mới có thể bình tĩnh vậy. Cậu cũng chỉ có thể cảm thấy yên tâm khi được bao bọc trong mùi hương của hắn.
Tiêu Lộng hiếm khi hôn dịu dàng như vậy, nhưng lại triền miên hơn lúc hung hăng chiếm đoạt bình thường. Khi hai đôi môi cuối cùng cũng rời nhau, Chung Yến Sanh đã hoàn toàn ngơ ngác, mặt mày mờ mịt như bị hôn đến đờ đẫn.
Tiêu Lộng không kiềm được, lại cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu, giọng trầm mà dịu dàng: “Ta hối hận vì đã để em quay lại cung.”
Tin đồn từ trong cung nói rằng lão Hoàng đế đang định ban hôn cho Chung Yến Sanh. Trong hai ngày qua, Chung Yến Sanh bị giam cầm trong điện Dưỡng Tâm, mất liên lạc với bên ngoài.
Thêm vào đó, người của Hoắc Song và Triển Nhung cũng không thể tiếp cận được nơi trọng yếu như điện Dưỡng Tâm, ngay cả tình trạng của Chung Yến Sanh ra sao cũng chẳng ai biết được.
Vừa nghĩ đến đây, sự tàn bạo trong lòng Tiêu Lộng lại dâng lên cuồn cuộn.
Hắn bình tĩnh nói: “Điều Điều, đêm nay ta sẽ trói em mang về nhốt lại.”
Chung Yến Sanh sững sờ, đôi mắt đen láy nhìn vào đôi mắt xanh đang gợn sóng của Tiêu Lộng, như thể sắp chìm vào trong đó.
Một lúc sau cậu mới hiểu được lời Tiêu Lộng vừa nói, hai mắt mở to đầy kinh ngạc, đôi môi đỏ ửng hơi mấp máy, ngạc nhiên hỏi: “Ca ca, anh thật sự muốn nhốt em ạ?”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Lộng không giấu giếm suy nghĩ đen tối của mình trước mặt Chung Yến Sanh. Hắn nắm chặt cổ tay Chung Yến Sanh nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt trở nên tối tăm: “Em sợ không?”
Chung Yến Sanh chần chừ một lúc, giọng nói khàn khàn vì vừa bị hôn quá lâu, giọng điệu trở nên mềm mại: “Vậy anh đừng dùng dây trói em, em sợ đau lắm.”
Đôi mắt trong veo như thể hiểu rõ việc bị Tiêu Lộng giam giữ có ý nghĩa gì, nhưng cũng như thể không hiểu gì cả.
Nhưng trong ánh mắt cậu chứa sự quyến luyến và tin tưởng hết sức rõ ràng, tin rằng Tiêu Lộng sẽ không bao giờ làm tổn thương mình.
Không ai có thể nhẫn tâm phụ lòng tin của cậu.
Tiêu Lộng nhìn cậu một lúc lâu rồi giương cờ đầu hàng, cảm giác giận dữ trong lòng tan biến hoàn toàn. Những suy nghĩ điên rồ bị đè nén, trái tim hắn trở nên mềm đi khi bị cái đầu nhỏ của Chung Yến Sanh cọ vào ngực, cuối cùng thở dài bất lực.
Chung Yến Sanh vẫn đang tựa đầu vào ngực hắn, đôi môi bị hôn ướt át đỏ hồng, hơi thở ấm áp mang theo hương lan nhè nhẹ phả vào mặt: “Anh còn muốn trói em lại không?”
Thật là muốn mạng người ta mà.
Cổ họng Tiêu Lộng khô khốc, hận không thể ngay lập tức nuốt chửng con sẻ nhỏ không biết sống chết này vào bụng, nhưng vẫn đứng dậy lấy khăn. Vóc dáng hắn quá cao, vừa đứng dậy thì không may đụng phải một mớ đồ lỉnh kỉnh trong tấm màn.
Một giây sau, một đống đồ rơi xuống đầu hắn.
Tiêu Lộng: “…”
Chung Yến Sanh: “…”
Tiêu Lộng nhặt hai món đồ rơi xuống lên, nhìn kỹ mới thấy đó là hai con chim sẻ bằng gỗ hắn tặng cho Chung Yến Sanh.
Chung Yến Sanh giấu trong lớp màn lụa rất nhiều thứ vụn vặt, như những bức tượng gỗ, túi thơm, lọ thuốc… Cái túi thơm hơi phình phình, Tiêu Lộng đoán từng mảnh giấy nhỏ mà hắn viết cho Chung Yến Sanh đều được cẩn thận gấp lại giấu trong chiếc túi đó.
Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng hắn.
Lần đầu tiên ổ nhỏ bí mật của mình cứ như vậy bị người ta tìm ra, cậu ngây người một lúc lâu, chột dạ chỉ trích: “Tại anh cao quá đó.”
Tiêu Lộng nhìn chằm chằm cậu một lúc, không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng đẩy cậu xuống giường.
Chung Yến Sanh gần như không kháng cự, mềm nhũn ngã xuống.
“Bé ngoan.” Bây giờ Tiêu Lộng chỉ muốn nuốt chửng cậu vào bụng, ánh mắt hung ác nhưng giọng nói lại dịu dàng: “Tối nay có cho ta làm em không?”
Tiếng quần áo cọ xát vang lên sột soạt bên tai, Chung Yến Sanh nhắm mắt lại, hàng mi dài không ngừng run rẩy, nắm chặt cổ áo hắn. Sau một lúc lâu, mặt cậu đỏ lên rồi gật đầu.
Cậu cắn môi, nhỏ giọng thương lượng: “Đừng cắn em.”
“Không cắn.” Tiêu Lộng trông như rất dễ nói chuyện, thương xót cậu đến tận xương tủy: “Em nói gì thì là cái đó.”
Thực tế chứng minh, Tiêu Lộng vẫn rất đáng ghét.
Giường của điện Minh Huy rất lớn, kêu cót két một lúc lâu.
Không lâu sau Chung Yến Sanh đã giương cờ đầu hàng.
Gần nửa đêm, trong phòng truyền ra mệnh lệnh, nói rằng tiểu Điện hạ gặp ác mộng, yêu cầu mang nước nóng vào phòng.
Lúc này mà mang thùng tắm vào thì giống như là đang khua chiêng gõ trống, Triển Nhung giả làm cung nhân mang chậu nước nóng và khăn lau vào, không dám nhìn màn che lấy một cái, nhanh chóng lui ra ngoài.
Tiêu Lộng vắt khăn ướt, lau mồ hôi cho Chung Yến Sanh đang gần như không mở nổi mắt. Hắn lau sạch đôi tay trắng nõn của cậu rồi áp lên mặt mình, dùng tay cậu vuốt ve, thuận thế cúi đầu xuống hôn một cái, giọng nói dịu dàng: “Điều Điều, hôm đó xuống thuyền có mang theo món quà của ta về không?”
Anh còn dám nhắc!
Chung Yến Sanh yếu ớt tát nhẹ một cái vào mặt hắn.
Sức lực của cậu đều bị rút cạn, không giống đánh người mà như đang vuốt ve hắn hơn, như con chim nhỏ dùng đôi cánh mềm mại vỗ vào người, không những không đau mà còn khiến hắn ngứa ngáy đến tận xương tủy.
Tiêu Lộng nheo mắt, ánh mắt tối tăm, nụ cười càng sâu: “Đánh thêm lần nữa?”
Chung Yến Sanh: “…”
Biến thái!
Chung Yến Sanh quay đầu đi, không thèm để ý đến hắn nữa.
Cả người cậu bị Tiêu Lộng làm lộn xộn, Tiêu Lộng không muốn lau sạch, nhưng hắn biết rõ cơ thể của tiểu mỹ nhân này yếu đuối đến nhường nào, lo lắng ban đêm trời lạnh lại khiến cậu bị cảm, vẫn nhanh chóng lau sạch sẽ cho cậu rồi quấn chăn lại.
Chung Yến Sanh khó chịu cựa quậy: “…Chưa lau sạch.”
“Chút nữa lau.” Tiêu Lộng nằm xuống ôm cậu, dùng đầu mũi cọ cọ: “Chỉ một lát thôi.”
Chung Yến Sanh thật sự rất dễ mềm lòng, bị hắn cọ cọ vài cái như con mèo lớn là quên mất bài học vừa nãy, do dự gật đầu: “Được, được rồi.”
Ngoan không chịu nổi.
Tiêu Lộng ôm cậu, mỉm cười: “Điều Điều, sao lại giấu mọi thứ trong màn?”
Bởi vì rương thì sẽ bị lục, ngăn kéo dưới giường và hộp trang điểm đều có dấu vết.
Chỉ có màn giường nơi cậu quen giấu đồ nhất, trong lớp màn chồng chất sẽ không bị lục lọi.
Hai mắt Chung Yến Sanh chớp chớp liên tục, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Em không còn nơi nào khác để giấu.”
Phủ Hoài An Hầu không còn là nhà của cậu, cung điện cũng không phải là nhà của cậu.
Nơi duy nhất cậu có thể về là phủ Định Vương, bây giờ lại không thể về được nữa rồi.
Cậu đã lừa Tiêu Văn Lan, dù Đạp Tuyết không thể lộn mèo thì cậu vẫn sẽ đến phủ Định Vương.
Tiêu Lộng đau lòng gần chết, chỉ muốn mang tất cả những điều tốt đẹp nhất đến trước mặt cậu, yêu thương hôn lên hàng mi đang rung rinh ấy, hận không thể nhét cậu vào ngực mang về phủ trong tối nay.
Chung Yến Sanh bị hắn hôn hơi nhột nhưng không tránh.
Tiêu Lộng mạo hiểm vào cung, thật ra… cậu rất vui.
Trái tim vốn dao động không yên giờ cũng ổn định lại, không còn hoang mang như trước nữa.
Cậu nhìn vào gò má anh tuấn của Tiêu Lộng, đưa tay chạm vào eo hắn: “Vết thương của anh đã lành chưa?”
Hầu kết Tiêu Lộng giật nhẹ, đè tay cậu lại: “Đừng sờ lung tung.”
Chung Yến Sanh ấm ức: “Không phải anh đã sờ em rồi sao?”
“Khỏi rồi.” Tiêu Lộng gạt tay cậu ra, nửa đe dọa nửa cảnh báo: “Có thể nhõng nhẽo nhưng đừng quyến rũ ta.”
Chung Yến Sanh lại bị cho là quyến rũ hắn, ấm ức nhìn hắn một hồi lâu. Cậu đổi tư thế, bò lên người Tiêu Lộng, lấy cơ thể Định Vương Điện hạ làm đệm, hơi thở ấm áp mềm mại lướt qua hầu kết hắn.
Tiêu Lộng cứng đờ cả người, không nhúc nhích mà dựa nửa người vào đầu giường, ánh mắt u ám nhìn cậu.
Một lát sau, hắn vẫn không động vào, vuốt mái tóc mềm mại còn ướt của cậu, kéo chăn lên một chút, động tác rất bình tĩnh nhưng ánh mắt thì không hề bình tĩnh chút nào.
Chung Yến Sanh chỉ muốn nằm trên người hắn một lát, để tránh cho Tiêu Lộng nghĩ đến những chuyện xấu bèn lập tức đổi chủ đề: “Ca ca, đúng là lão già đó dùng Ô Hương.”
Cậu nghiêm túc kể lại chuyện buổi trưa mấy ngày trước cố tình gạt chân Bùi Hoằng, mạo hiểm liếc một cái, sau đó lại đến điện Dưỡng Tâm thăm dò.
Trước khi dùng Ô Hương thì lão Hoàng đế trông như mất hết sức sống, sắp trút hơi thở cuối cùng tới nơi, vậy mà uống thuốc xong thì mặt mũi như bầu trời sau mưa. Thứ có hiệu quả thần kỳ như vậy, ngoài Ô Hương ra thì không còn thứ nào khác.
Chung Yến Sanh tiếp tục nói: “Em đã bảo Vệ Lăng làm một số viên Ô Hương giả, đến lúc đó sẽ trộn vào những viên thuốc lão già kia uống.”
Tiêu Lộng vừa nghe đã đoán ra ý của cậu, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi cậu nói xong rồi mới đáp: “Ta trấn giữ ngoài biên cương, có một số vương quốc nhỏ ngoại tộc cũng ưa thích những thứ này, người của ta biết rõ hơn. Hãy để Vệ Lăng đi tìm họ.”
Chung Yến Sanh gật đầu liên tục.
Viên Ô Hương có hiệu quả đáng kể trong việc giảm ho, giảm đau và an thần, nhưng uống nhiều quá thì chẳng khác nào tự tìm chết. Nếu lão Hoàng đế ăn phải những viên Ô Hương bị trộn lẫn, phát hiện lượng dùng như trước không có tác dụng thì lão sẽ làm gì?
Hoặc là tăng thêm liều lượng, hủy hoại cơ thể, hoặc là không dám ăn nhiều, vì nghiện mà trở nên hoảng loạn.
Dù lão Hoàng đế làm gì đi nữa thì cũng đều có lợi cho họ.
“Chỉ cần vài ngày nữa, nội gián mà ta đã cài vào sẽ có cơ hội trực ở điện Dưỡng Tâm.” Tiêu Lộng nói bằng giọng ôn hòa: “Việc đổi thuốc giao cho họ làm, lần sau nếu em bị mắc kẹt ở điện Dưỡng Tâm nữa cũng sẽ có người hỗ trợ.”
Những cung nhân trong điện Dưỡng Tâm phải luân phiên ba ngày một lần, tốc độ luân phiên rất nhanh. Lão Hoàng đế thật sự đã làm quá nhiều việc trái lương tâm, ban đêm sợ quỷ đến gõ cửa, không dám để người ở bên cạnh quá lâu.
Nghe lời này của Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh cảm thấy yên tâm hơn. Mấy ngày trước, khi cậu và Phùng Cát bị mắc kẹt trong điện Dưỡng Tâm, xung quanh toàn là những gương mặt xa lạ, không thể tin ai, cảm giác sợ hãi và bất lực đó thật sự rất kinh khủng.
“Ta đã bảo Triển Nhung lập một danh sách, đã giao cho Hoắc Song rồi. Em cứ để y giả vờ đi tìm những người đó.”
Chung Yến Sanh nghiêng đầu: “Danh sách gì vậy?”
“Lão già đó giữ Hoắc Song bên mình là để nhờ tay y tìm ra những tàn dư bị phân tán khắp nơi của cha em.” Trong mắt Tiêu Lộng lóe lên một tia lạnh lẽo: “Bổn vương sẽ tặng lão một danh sách.”
Danh sách mà Tiêu Lộng mang đến chủ yếu là những người đã từng thừa cơ hãm hại cha Chung Yến Sanh hoặc người của Tiêu gia.
Dù sao thì cũng đã có tiền lệ như phủ Hoài An Hầu, nhìn bề ngoài có vẻ như đang quay lưng với cha Chung Yến Sanh, nhưng thực tế thì bí mật bảo vệ cậu. Với bản tính đa nghi của lão Hoàng đế, khi phát hiện Hoắc Song đang cố tiếp cận những người có tên trong danh sách, lão sẽ không ngần ngại ra tay bóp chết họ.
Tiêu Lộng mỉm cười nói: “Để cho họ tự cắn xé lẫn nhau.”
Chung Yến Sanh chân thành nói: “Anh thật là xấu xa, Định Vương Điện hạ ạ.”
“Ta coi đó là lời khen.”
Tiêu Lộng vừa nói vừa cau mày, vòng tay qua eo cậu: “Lại gầy đi rồi.”
Chung Yến Sanh oán trách: “Ừm, đồ ăn trong cung khó nuốt quá.”
Vẫn là ở phủ Vương gia tốt hơn, những cận vệ nấu ăn ở phủ Vương gia luôn nghiên cứu những món cậu thích, bác Vương cũng thường làm món ăn nhẹ cho cậu. Mỗi lần cậu và Đạp Tuyết đến bếp đều được mọi người lần lượt đút ăn no nê.
Hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau một lúc, bên ngoài cửa sổ vang lên hai tiếng gõ nhẹ, là tín hiệu của Triển Nhung.
Chung Yến Sanh ngẩn ra một lúc, rồi buồn bã: “Anh phải đi rồi sao?”
“Vẫn còn có thể ở lại thêm chút nữa.” Tiêu Lộng cúi xuống hôn khóe môi cậu: “Đợi khi người của ta đã được cài vào đủ, việc đi lại trong cung sẽ dễ dàng hơn, ngoan nào, đừng khóc.”
Lúc này Chung Yến Sanh mới nhận ra hốc mắt mình đã ướt, cậu cúi đầu đáp một tiếng, buồn bã một hồi rồi nhớ ra một chuyện: “Ca ca, Đức Vương là Hoàng tử mà lão già đó thích nhất sao?”
“Sao tự nhiên lại nói chuyện này?”
Đức Vương có ngoại hình rất giống với lão Hoàng đế khi còn trẻ, nhưng tính cách lại khác hoàn toàn. Tính cách Đức Vương nóng nảy và ngạo mạn, không có đầu óc, trong khi lão Hoàng đế khi còn trẻ lại rất khiêm tốn và biết nhẫn nhịn. Vì xuất thân không tốt bằng các anh em khác, lão thường bị bắt nạt, chỉ có sự bảo vệ của Thái tử Khang Văn mới giúp lão có cuộc sống dễ chịu hơn một chút.
Chung Yến Sanh nhớ lại cảnh lão Hoàng đế và Đức Vương trong điện Dưỡng Tâm hôm đó, không chắc chắn lắm nói: “Em cảm thấy lão không thích Đức Vương lắm, nhưng trước đây nghe nói lão rất xem trọng Đức Vương, dù Đức Vương phạm lỗi lớn đến đâu cũng sẽ dung túng.”
Nói đến đây, Chung Yến Sanh im bặt.
Luôn dung túng cho một người rồi đẩy người đó xuống, chẳng phải đây là thủ đoạn thường dùng của lão Hoàng đế sao?
Nhìn như rất yêu thương cả Đức Vương lẫn cậu, chẳng phải cũng là đạo lý này?
Nếu không thích đứa con trai Đức Vương này, vậy tại sao lại triệu thân vương vào Kinh?
Thân vương vào kinh đương nhiên là để nhắm vào ngôi vị Hoàng đế, nhưng lão Hoàng đế vốn là người tuyệt đối không buông quyền lực khỏi tay, vậy thì triệu những người con mà lão không thích vào Kinh để làm gì?
Tiêu Lộng cũng nhận ra chỗ mâu thuẫn: “Nếu là muốn tránh việc thân vương nổi loạn, ngoài An Vương, Đức Vương, Cảnh Vương, vẫn còn nhiều thân vương khác trong tôn thất, triệu ba người này về cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Chung Yến Sanh cố gắng suy nghĩ, đưa ra một suy đoán mà ngay cả bản thân cũng cảm thấy khó tin: “Còn một khả năng nữa, người con mà lão thật sự để ý đến không phải là Đức Vương.”
Mà có thể là An Vương hoặc… Cảnh Vương Điện hạ.
Trong mắt lão Hoàng đế, Tiêu Lộng và Đức Vương đều chỉ là những viên đá mài dao.
Chung Yến Sanh không chút do dự: “An Vương!”
Cảnh Vương Điện hạ là người tốt, chưa bao giờ có ý đồ xấu, còn giúp cậu che giấu trước mặt lão Hoàng đế. Để mà so sánh thì An Vương đáng nghi hơn nhiều.
An Vương thường rất khiêm nhường và im lặng, không có gì nổi bật, luôn bị Đức Vương sai bảo và khinh thường. Điều này giống hệt với lão Hoàng đế khi còn trẻ. Lão Hoàng đế nhìn thấy An Vương, có lẽ sẽ nghĩ đến bản thân mình khi ấy, nên việc lão đặt nhiều kỳ vọng vào An Vương cũng là điều bình thường.
Tiêu Lộng trầm ngâm một lúc: “Ta sẽ cho người theo dõi An Vương.”
Chung Yến Sanh cảm thấy mọi thứ trước mắt trở nên sáng tỏ hơn nhiều nhờ sự thông minh của mình. Cậu dùng ngón tay thon dài chọc vào ngực Tiêu Lộng, hai mắt sáng lên trông như muốn được khen: “Ca ca, có phải em rất thông minh không?”
Tiêu Lộng không khỏi mỉm cười: “Ừm, thông minh lắm, Điều Điều.”
Chung Yến Sanh hơi ngại ngùng, lén vui vẻ một hồi rồi hỏi tiếp: “Ca ca, Lâu đại phu vẫn chưa tìm ra gì sao?”
“Có chút manh mối rồi.”
Chung Yến Sanh “À” một tiếng, trong lòng cậu vẫn lo lắng về thứ trên cơ thể mình, sợ rằng nó là thứ được sinh ra để ràng buộc Tiêu Lộng, cũng lo lắng rằng Tiêu Lộng thích cậu chỉ vì ảo giác mà thứ đó mang lại. Cậu không nhịn được lại nằm xuống, áp tai vào lồng ngực Tiêu Lộng.
Dưới làn da mỏng manh và dẻo dai, nhịp tim đều đặn của Tiêu Lộng bên tai Chung Yến Sanh đập càng lúc càng nhanh.
Chung Yến Sanh ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực Tiêu Lộng: “Ca ca, sao tim của anh đột nhiên đập nhanh quá vậy?”
“Vì có một bé nghịch ngợm đang dán vào đây.”
Tiêu Lộng nhéo nhẹ vào miếng thịt mềm trên má cậu, đôi mắt đã chuyển sang màu xanh lam: “Không nhận ra sự thay đổi khác của ta sao?”
Tất nhiên Chung Yến Sanh nhận ra, cậu cứng đờ người, từ từ bò ra khỏi người Tiêu Lộng, không dám nằm trên người hắn nữa: “Anh… anh nhịn đi.”
“Không nhịn được.”
Tiêu Lộng nghiêng người đè cậu xuống, may mắn là lúc nãy chưa lau sạch cho Chung Yến Sanh nên rất thuận lợi tiến vào, giọng khàn đi: “Lần cuối cùng, ngoan.”
Tiêu Lộng đúng là tên lừa đảo.
Chung Yến Sanh lại sắp sụp đổ.
Khi không thể chịu đựng nổi nữa, cậu sẽ cố gắng chạy trốn, dùng cả tay chân để bò ra ngoài. Tiêu Lộng thấy cậu thích bò, bèn rất chu đáo mà theo sát phía sau cậu, thấy cậu dừng lại thì hứng thú hỏi: “Sao không bò nữa?”
Chân Chung Yến Sanh đã mềm nhũn không còn sức, cả người ướt đẫm, nghẹn ngào mắng: “Đồ lừa đảo…”
“Oan quá, ta rất nghe lời em mà.” Tiêu Lộng nheo mắt lại, ngậm một lọn tóc của cậu, cười nói: “Không hề kìm nén bản tính của mình.”
Chung Yến Sanh nghẹn ngào một lúc.
Tiêu Lộng đúng là con chó xấu xa, miệng nói lời ngon ngọt bao nhiêu thì đối xử với cậu lại tàn nhẫn bấy nhiêu.
Chung Yến Sanh nằm bò một lúc, đầu óc hỗn độn, cả người như bị ngâm trong mồ hôi nóng. Đương lúc mơ màng, đầu cậu lại bị chậm rãi sờ một cái, giọng nói của Tiêu Lộng đầy vẻ xấu xa: “Điều Điều, tiếp tục bò đi.”
“…”
Canh tư, đêm đen sâu thẳm, Tiêu Lộng phủ cả người Chung Yến Sanh bằng mùi hương của mình, hài lòng ngửi ngửi mùi vị của cậu. Xuất phát từ một loại dục vọng chiếm hữu u ám nào đó, Tiêu Lộng không lau sạch sẽ mà chỉ tỉ mỉ mặc quần áo cho cậu, quấn vào chăn và đặt ấm sưởi vào.
Đứng trước giường, Tiêu Lộng đặt những món đồ mà Chung Yến Sanh yêu quý vào sâu trong màn, sau đó chăm chú nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi, đẫm nước và yên bình đang ngủ của cậu. Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cậu rồi nhẹ nhàng rời đi, cả người toát lên vẻ lười biếng trèo ra ngoài cửa sổ. Hắn không thèm để ý đến Hoắc Song mặt đang đen như đáy nồi và hai mắt nổi lửa bừng bừng, ung dung đi theo Triển Nhung rời khỏi.
Chung Yến Sanh đã mệt đến cực độ, lại vì được bao bọc trong mùi hương quen thuộc mà hiếm khi có một giấc ngủ ngon lành trong cung.
Sáng hôm sau, khi mơ màng tỉnh dậy, cậu cảm thấy trên đùi mình lành lạnh. Vừa đưa tay chạm một cái thì cắn chặt môi.
Không phải mồ hôi.
Tiêu Lộng dỗ dành cậu cả buổi, cuối cùng vẫn không lau sạch cho cậu.
…Đồ chó.
–
Tác giả:
Điều Điều: Có phải em rất thông minh không!
Tiêu Lộng: Điều Điều thật là thông minh!
Điều Điều vì huấn luyện chó mà tự đẩy mình vào bể khổ.
Là một người đàn ông thành công thì phải vừa biết làm việc vừa biết làm vợ (ps: Chỉ là không chịu dọn bên ngoài, yên tâm, đồ chó ấy thực ra cũng xót vợ).
Liên quan đến chiều cao:
Tiêu Lộng: 1m89
Điều Điều 1m75 (sau này sẽ phấn đấu cao lên 1m79)