• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này Tiêu Lộng không hề khống chế lực, mặt của lão Hoàng đế bị đấm lệch sang một bên, mặt mũi bầm tím ngất đi, chẳng còn chút dáng vẻ nào của một thiên tử đang tại vị.

Vốn Chung Yến Sanh đang bị mấy lời của lão Hoàng đế làm cho sững sờ, trong lòng hoảng loạn vô cùng. Cú đấm bất ngờ này khiến cậu kinh ngạc, còn chưa kịp tỉnh táo lại đã bị Tiêu Lộng nắm lấy tay.

Tiêu Lộng lau tay xong, ném cái phất trần của Điền Hỉ đi rồi kéo cậu ra ngoài.

Tay Tiêu Lộng lớn hơn cậu, dễ dàng nắm chặt tay cậu, bước chân cũng dài và nhanh hơn, nhưng khi dắt Chung Yến Sanh đi, hắn sẽ cố ý giảm tốc độ, dẫn cậu rời khỏi căn phòng ngủ tối tăm ngột ngạt này.

Cuối cùng cái mùi ngọt ngấy khó thở pha lẫn mùi thuốc nồng nặc cũng tan biến, cơn gió lạnh ngoài trời thổi đến làm Chung Yến Sanh rùng mình. Cậu tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra trạng thái của Tiêu Lộng hơi khác thường: “Ca ca?”

Tiêu Lộng trông rất khó chịu, đôi mày nhíu lại, mím môi thành một đường thẳng, vẻ mặt lạnh như băng, không còn nụ cười thường ngày.

Nghe thấy tiếng cậu, hắn mới quay đầu lại, khuôn mặt lạnh lùng dịu đi một chút. Hắn bóp nhẹ tay cậu một cái, ra hiệu cho cậu yên tâm.

Chung Yến Sanh nhìn vẻ mặt này của hắn, nghi ngờ rằng Tiêu Lộng kéo cậu ra ngoài chỉ để tránh ở lại trong phòng, lỡ tay giết chết lão Hoàng đế.

Sau khi an ủi Chung Yến Sanh, Tiêu Lộng lạnh nhạt nói: “Triển Nhung.”

Triển Nhung cúi đầu: “Chủ tử.”

“Cử người canh giữ lão.” Giọng Tiêu Lộng lạnh ngắt: “Đảm bảo không chết là được.”

Đêm nay lão già này đã chịu nhiều đả kích, lại bị tra tấn bởi Ô Hương, nhưng cái miệng vẫn không chịu trung thực.

Một Hoàng đế liệt nửa người, nghiện Ô Hương, có bệnh ho mãn tính, giờ chẳng còn ai để ý đến.

Lão Hoàng đế đương nhiên có thể tưởng tượng được, nếu tối nay không chết thì sau này sẽ là cảnh tượng sống không bằng chết đến cỡ nào.

Vừa rồi lão cố ý nói những lời đó, trong lòng chắc chắn có hai ý định. Một là nếu có thể thấy Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng vì câu “hai người chỉ được sống một” mà bất hòa với nhau, lão đương nhiên sẽ rất vui mừng.

Hai là coi như lời nói này không ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người, thì cũng sẽ chọc giận Tiêu Lộng, để hắn trực tiếp kết liễu lão, lão sẽ không phải chịu đựng thêm nữa.

Tuy nhiên, mục đích của lão chỉ đạt được một nửa. Trong suốt nửa năm qua, Chung Yến Sanh đã trải qua nhiều biến cố, học hỏi được nhiều thứ, trưởng thành hơn trước rất nhiều. Nhưng cậu vẫn chỉ là một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi, như một chú chim non còn chưa hiểu sự đời, rất dễ bị ảnh hưởng và suy nghĩ lung tung.

Tiêu Lộng cũng suýt chút nữa đã ra tay giết lão.

Triển Nhung hiểu ý Tiêu Lộng, kính cẩn cúi đầu.

Bên ngoài vẫn còn mưa lất phất, gió lạnh thổi đến khiến tâm trạng hoảng loạn của Chung Yến Sanh dịu đi đôi chút. Cậu nhíu mày nhìn về phía Vệ Lăng: “Vệ Lăng, ông cho người mang An Vương đến đây, ta có vài chuyện muốn hỏi y.”

Tiêu Lộng đứng phía sau cũng nhìn về phía đó, bóng dáng cao lớn của hắn bao phủ lấy thiếu niên, giống như thú dữ đang bảo vệ thứ ở sau, đôi mắt xanh đen như hồ băng mùa đông, sâu thẳm không thấy đáy.

Vệ Lăng siết chặt thanh kiếm trong tay, trong lòng dấy lên sự lo lắng.

Trước đây hợp tác với phủ Định Vương là vì lão Hoàng đế còn đang nắm quyền.

Nhưng giờ lão Hoàng đế đã thất thế, cận vệ người thì chết, kẻ thì tan rã. Vì cuộc nội loạn trong Ngũ Quân Doanh do Đức Vương và nhà mẹ của gã gây ra, hiện tại ba đại doanh cũng đang rối loạn, không còn sức mạnh đáng kể.

Tiêu Lộng cứ vậy mà danh chính ngôn thuận, mượn lý do hộ giá mang Hắc Giáp Vệ trấn giữ trong cung, không ai có thể ngăn cản được hắn.

Nếu trước đây mọi người chỉ lo lắng Tiêu Lộng sẽ trở thành Nhiếp Chính Vương, thì bây giờ hắn gần như đã trở thành Nhiếp Chính Vương đúng nghĩa rồi.

Cựu thần của Thái tử do Vệ Lăng dẫn đầu đang bí mật tập hợp trong Kinh thành, tất cả đều muốn lật lại án cho Thái Tử, đưa tiểu chủ tử lên ngôi.

Nhưng với quyền lực hiện nay của Định Vương, có thật là giang sơn sẽ không đổi chủ… mưu quyền đoạt vị sao?

Vệ Lăng lo lắng, cho người đi dẫn An Vương tới, rồi tiếp tục cảnh giác quan sát mọi hành động của Tiêu Lộng.

Ngoài trời gió lạnh, Tiêu Lộng sợ tiểu mỹ nhân yếu ớt của mình bị cảm, bèn rời mắt đi, kéo mũ trùm đầu của Chung Yến Sanh lên.

Chiếc mũ trùm đầu quá lớn, trùm kín đầu cậu che khuất tầm nhìn. Chung Yến Sanh không thích lắm, bèn kéo cái mũ trùm đầu xuống.

Tiêu Lộng lại giơ tay, kéo cái mũ lên.

Chung Yến Sanh lại kéo xuống.

Tiêu Lộng lại kéo lên.

Cứ kéo qua kéo lại, tóc của Chung Yến Sanh đã rối tung mà Tiêu Lộng vẫn không thấy chán. Chung Yến Sanh giận dỗi, đấm nhẹ vào ngực hắn.

Tiêu Lộng bật cười.

Vệ Lăng đang nghiêm mặt đứng đó: “…”

Đôi mắt xanh như hồ băng mùa đông vừa rồi đã tan chảy, Tiêu Lộng lại nắm lấy tay Chung Yến Sanh, giọng dịu dàng: “Vào thư phòng ngồi chờ đi.”

Chung Yến Sanh miễn cưỡng gật đầu một cái.

Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, cậu thò đầu vào nhìn phòng ngủ của lão Hoàng đế, nhỏ nhen một xíu: “Chuyển lò sưởi vào thư phòng đi.”

Không cho lão già đó sưởi ấm nữa!

Trong lúc chờ An Vương được đưa đến, Chung Yến Sanh ngồi trên ghế, đung đưa đôi chân, ngẩng đầu nhìn Tiêu Lộng đang khoanh tay đứng tựa vào giá sách. Ánh nến ấm áp màu vàng nhạt chiếu lên nửa người hắn, làm nổi bật những đường nét thon dài, gọn gàng và sạch sẽ, khiến khuôn mặt càng thêm tuấn mỹ.

Trong lòng Chung Yến Sanh vẫn đang lo lắng về cổ độc, nhưng sau khi nhìn Tiêu Lộng vài lần, cậu không tự chủ được mà bị cuốn hút. Cậu lén nhìn hắn thêm một cái, rồi lại nhìn thêm vài cái nữa. Cứ ba bốn lần như vậy thì bắt gặp đôi mắt xanh như đang cười của hắn.

Lỗ tai Chung Yến Sanh nóng bừng, giả vờ nghiêm túc nói chuyện: “Ca ca, Tù Lan tiên sinh bị diệt khẩu kia là do anh sai người làm đúng không? Tù Lan tiên sinh thật vẫn chưa…”

Tiêu Lộng bước hai bước đến trước ghế, lúc đi lại, trên người vang lên tiếng giáp va chạm nho nhỏ.

Khi hắn đến gần, Chung Yến Sanh mới ngửi thấy mùi sắt lạnh như băng từ bộ giáp của hắn.

Lúc trước ở trước mặt lão Hoàng đế, cậu không để ý Tiêu Lộng đang mặc giáp nhẹ. Đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn mặc giáp… như thể đang nhìn thấy vị chủ soái chỉ huy ngàn binh trên chiến trường, vừa phóng khoáng vừa dũng mãnh.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn đến mức ngẩn ngơ, đôi môi hé mở để lộ chiếc lưỡi đỏ và hàm răng trắng, trông vừa trong sáng vừa quyến rũ.

Ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Lộng nhìn chằm chằm cậu một lúc, tay hắn tùy ý đặt lên hai tay vịn, vây lấy cậu trong phạm vi của chiếc ghế, cúi xuống gọi: “Điều Điều.”

Chung Yến Sanh vô thức hé miệng thêm chút nữa: “Ca…”

Tiêu Lộng cúi đầu, đạt được mục đích mà ngậm lấy môi cậu.

… Đây là thư phòng thường ngày triệu kiến triều thần đó!

Lông mi Chung Yến Sanh run rẩy, cậu nhắm mắt lại, hơi thở rối loạn, ngồi thẳng lưng trên ghế, cảm nhận hơi thở lạnh như băng quen thuộc bao phủ lấy mình, hai tay vì hồi hộp mà đặt trên đầu gối, siết chặt lấy vải áo.

Đôi môi mềm mại bị tách ra dễ như trở bàn tay, đầu lưỡi bị thưởng thức một cách tùy ý, hơi thở nóng bỏng. Tiêu Lộng hôn rất sâu, cuốn lấy cậu khiến cậu phải há miệng, quai hàm đau nhức, không kịp nuốt nước bọt cũng như hít thở.

Khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Tiêu Lộng mới nghiêng người buông tha tiểu mỹ nhân đã bị hôn đến choáng váng, không còn sức để suy nghĩ nhiều này. Hắn phì cười một tiếng, giọng nói lười biếng đầy thỏa mãn: “Lời của lão già đó không đáng tin. Nếu em còn dám nghĩ nhiều, bổn vương sẽ phải tìm cách khác để giữ vững lòng quân rồi.”

Chung Yến Sanh bị hôn đến mức tai đỏ môi hồng, ngồi trên ghế.

Cậu thật sự không còn sức để suy nghĩ những chuyện linh tinh kia nữa.

Cậu đỏ mặt, khẽ “Ồ” một tiếng.

Cũng đâu phải do cậu muốn suy nghĩ nhiều đâu.

Cậu sờ vào vết bớt sau cổ, trong lòng thở dài.

Không biết khi nào mới có tin tức từ Lâu đại phu nhỉ?

Dù không có tiến triển gì về cổ độc, thì ít nhất cũng nên có thuốc tráng dương chứ.

Ngoài thư phòng vang lên tiếng của Vệ Lăng: “Tiểu chủ tử, An Vương đã được đưa tới.”

Chung Yến Sanh lên tiếng đáp lại: “Ừm, đưa vào đi.”

Cậu có hơi chột dạ, muốn lau đi vết đỏ trên môi, nhưng lại càng trông xinh đẹp hơn.

Tiêu Lộng ngồi xuống bên cạnh, đưa tay nâng cằm cậu, lại sáp tới cắn môi dưới của cậu một cái.

Tiếng bước chân đã đến cửa, Chung Yến Sanh suýt bị hù chết, vội vàng đẩy đầu hắn ra, trừng mắt nhìn hắn một cái.

Tiêu Lộng chậm rãi dựa lưng ra sau, hoàn toàn không cảm thấy hành động của mình lưu manh cỡ nào, chống tay lên cằm lười biếng nhìn người bước vào cửa.

Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Chung Yến Sanh gặp mặt An Vương. Trước đây An Vương luôn đứng sau lưng Đức Vương, không có chút cảm giác tồn tại, không bao giờ nói chuyện, chỉ lặng lẽ uống trà. Dù có bị Đức Vương sai khiến như một hạ nhân, y cũng không bao giờ thay đổi sắc mặt.

Ngay cả trong tình cảnh này, vẻ mặt của An Vương cũng bình tĩnh lạ thường, không hề có chút hoảng sợ nào.

Chung Yến Sanh nhìn dáng vẻ không chịu nói chuyện của y, chủ động lên tiếng: “Ngươi biết ta là ai nhỉ?”

An Vương lớn hơn Đức Vương bốn tuổi. Năm đó khi cha cậu tạo phản, An Vương đã gần đến tuổi trưởng thành, không kém cha cậu nhiều tuổi lắm, tiếp xúc qua lại có lẽ cũng nhiều hơn Đức Vương.

Quả nhiên, vừa nghe thấy lời này, tầm mắt của An Vương dừng lại trên mặt của Chung Yến Sanh, chậm rãi nói: “Lão Ngũ chỉ nghĩ ngươi là kẻ giả mạo do Bệ hạ đưa đến, nhưng ngay từ lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã biết ngươi là ai rồi.”

Chung Yến Sanh gật đầu: “Vậy nên, khi ta và Định Vương Điện hạ xuống phía Nam, ngươi đã phái thích khách đến giải quyết ta?”

Lúc đó, khi cậu lên núi tìm Tiêu Lộng, tổng cộng đã có bốn nhóm thích khách xuất hiện.

Nhóm thích khách đầu tiên là hung hãn nhất, cũng là những người đầu tiên ám sát Tiêu Lộng. Chín phần là những tử sĩ Man di do Quế Quảng Tổng binh bí mật phái đến. Nhóm cuối cùng là do Triển Nhung dẫn người đến, cố tình làm rối tình hình để cứu cậu ra.

Hai nhóm còn lại có nguồn gốc không rõ ràng, có thể suy đoán một trong số đó là người của Đức Vương. Dù sao, với tính cách của Đức Vương, cơ hội lập công ở phía Nam đã mất, chắc chắn gã ta sẽ hận Chung Yến Sanh, huống chi gã và Tiêu Lộng còn có thù cũ.

Nhóm thích khách cuối cùng kia, Chung Yến Sanh chỉ có thể nghĩ đến An Vương.

Nào ngờ vừa nói xong, An Vương lại lắc đầu: “Không phải ta.”

Chung Yến Sanh ngẩn người.

Bây giờ An Vương không có lý do gì để nói dối nữa.

Nếu không phải An Vương, vậy có thể là ai? Trong Kinh thành, còn ai có thể vươn tay xa đến vậy?

Vẻ mặt An Vương vẫn bình tĩnh như cũ, y chủ động tiếp tục “Hai người gọi ta đến đây là để hỏi về Tù Lan tiên sinh đúng không? Đúng vậy, kẻ đó là người bổn vương sắp xếp bên cạnh Đức Vương.”

Chung Yến Sanh nhìn mặt y, luôn có cảm giác kỳ lạ nhưng không thể nói rõ là kỳ lạ ở đâu: “Vậy nên ngươi thừa nhận, ngươi đã phái người đến bên cạnh Đức Vương, xúi giục gã để… hạ độc Bệ hạ?”

An Vương không trả lời ngay, mà nở một nụ cười kỳ dị, trên khuôn mặt phổ thông đó khiến người ta không khỏi rợn tóc gáy: “Đức Vương gây náo loạn ngoài cổng cung, nghe nói đã bị giết rồi?”

Chung Yến Sanh không kìm được mà rụt người vào Tiêu Lộng: “Đúng vậy.”

Nụ cười của An Vương càng sâu hơn: “Ta muốn làm một cuộc giao dịch với hai ngươi.”

Chung Yến Sanh càng cảm thấy người này rất kỳ lạ: “…Giao dịch gì?”

“Giao thi thể của Bùi Vĩnh cho ta.” An Vương bị cột hai tay sau lưng, khi nói chuyện có thể hơi run rẩy: “Ta sẽ nói cho các ngươi tất cả những gì ta biết.”

Chung Yến Sanh hơi nghiêng đầu, càng thêm bối rối.

An Vương muốn thi thể Đức Vương làm gì? Đức Vương luôn đánh đập và tùy ý làm nhục y, An Vương sẽ không đời nào lại lấy ơn báo oán, muốn thu xếp hậu sự cho Đức Vương đâu?

Ngón tay Tiêu Lộng gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng lạnh lùng: “Có vẻ như ngươi không hiểu tình hình cho lắm. Nếu bổn vương muốn biết điều gì từ miệng ngươi, không cần phải giao thi thể của Bùi Vĩnh cho ngươi.”

An Vương khựng lại một chút, rồi không nói một lời kéo tay áo lên. Vệ Lăng đứng bên cạnh lập tức đặt tay lên chuôi kiếm.

Ngoài dự đoán, An Vương không có ý định làm gì, y chỉ kéo ống tay áo lên để lộ hai cánh tay của mình.

Nhìn thấy rõ những thứ dưới ống tay áo y, mọi người xung quanh đều cau mày, trước mắt Chung Yến Sanh tối sầm xuống, Tiêu Lộng đã dùng tay che mắt cậu lại.

Dù Tiêu Lộng phản ứng nhanh, nhưng Chung Yến Sanh vẫn kịp liếc qua một cái.

Dù từ nhỏ đến lớn không được yêu thương, nhưng An Vương vẫn là con của Hoàng đế, là một thân vương cao quý của Đại Ung. Thế nhưng trên hai cánh tay y lại chằng chịt những vết bỏng và vết cắt, như những con giun đất vặn vẹo, thật sự thê thảm không nỡ nhìn.

Khó trách dù là vào giữa mùa hè, lúc nào gặp mặt An Vương cũng ăn mặc kín mít, ngay cả cổ cũng che lại.

Giọng Tiêu Lộng không vui: “Buông xuống đi.”

“Sau khi mẫu phi của ta qua đời, Bệ hạ đã giao ta cho Quý phi nuôi dưỡng.” An Vương buông ống tay áo xuống, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Quý phi và Bùi Vĩnh đều là những người có tính cách tàn bạo, đặc biệt là Bùi Vĩnh, trời sinh tàn nhẫn, ở trong mắt gã những kẻ thấp kém hơn gã đều là sâu bọ. Ngoài những vết thương trên tay, trên người ta còn rất nhiều vết thương tương tự.”

“Bổn vương biết Định Vương cao tay, nhưng bổn vương đã chịu đựng suốt nhiều năm qua, sợ rằng ngươi cũng phải bỏ chút công sức mới có thể khiến ta mở miệng, cần gì phải phiền phức như thế?”

Với tính cách nóng nảy có thể phóng hỏa đốt rừng của Đức Vương, Chung Yến Sanh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cơ thể An Vương dưới lớp y phục lộng lẫy đó là dáng vẻ gì, không khỏi cảm thấy y có hơi đáng thương. Cậu mượn sự rộng rãi của tay áo, kéo kéo tay Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng liếc cậu một cái: “Nhõng nhẽo cũng vô ích thôi.”

Chung Yến Sanh nhẹ nhàng cong ngón tay út của mình, ghé sát vào tai hắn thì thầm: “Thật không?”

Tiêu Lộng: “…”

Tiêu Lộng không mặn không nhạt đáp: “Nói đi, ngươi đã biết về sự tồn tại của Ô Hương từ khi nào, Tù Lan tiên sinh rốt cuộc là ai.”

Những ngày qua, ngoài việc đánh lạc hướng Cẩm Y Vệ, người của Tiêu Lộng cũng đang tìm kiếm Tù Lan tiên sinh, nhưng hoàn toàn không có tin tức, đến nay vẫn không rõ tung tích.

Giọng điệu của Tiêu Lộng cho thấy dường như hắn đã đồng ý với thỏa thuận của An Vương.

Định Vương nói là làm, cũng không thèm lừa gạt người khác.

An Vương nghĩ ngợi một lúc, rồi bắt đầu nói: “Tù Lan là người ta sắp xếp bên cạnh Đức Vương, không sai, nhưng kẻ đó không phải là người của ta. Kẻ đó vốn là con trai của một đại phu trong đất phong của Đức Vương. Trước khi Đức Vương vào Kinh, hậu viện của gã có một vị phu nhân khó sinh, cha kẻ đó được người của phủ Vương gia mời đến trợ sinh. Sau khi đứa trẻ được sinh ra, cha kẻ đó bị gán cho tội danh xúc phạm phu nhân, rồi bị chém đầu.”

Lời giải thích này nghe rất hợp lý, hoàn toàn là việc Đức Vương có thể làm.

Chung Yến Sanh nhíu đôi lông mày tinh tế: “Vậy nên kẻ đó đã tìm đến chỗ ngươi để tự đề cử, giả mạo thân phận đến dưới trướng Đức Vương, muốn hãm hại Đức Vương?”

An Vương gật đầu: “Các ngoại bang nhỏ như Xiêm La, khi dâng lễ vật lên triều đình đều phải đi qua đất phong của bổn vương. Có lần một sứ giả đã lấy Ô Hương dâng cho bổn vương, vì vậy bổn vương biết mùi hương của nó.”

Nếu nói như vậy thì An Vương đã biết đến Ô Hương từ sứ giả Xiêm La. Sau khi về Kinh, lão Hoàng đế thường dùng Ô hương, nhưng vì mùi quá nồng, cho dù có dùng thuốc đắng cũng có những lúc khó che giấu. An Vương đã nhận ra sự kỳ lạ, hợp tác với Tù Lan tiên sinh muốn báo thù cho cha mình, quyết tâm gài bẫy Đức Vương một phen.

Chỉ có điều, An Vương cũng tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm. Chuyện này chỉ cần điều tra kỹ, An Vương sẽ bị bại lộ.

Nhưng không có Tù Lan tiên sinh làm chứng, An Vương cứ khăng khăng rằng mình chỉ gửi một mưu sĩ đến cho Đức Vương, những việc khác không liên quan đến y, lão Hoàng đế chỉ còn cách đày y về đất phong, không cho phép về Kinh nữa.

Mọi thứ đều hợp lý, nhưng trực giác của Chung Yến Sanh vẫn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Nghe An Vương nói xong, vẻ mặt Tiêu Lộng vẫn rất khó lường, không nhìn ra được là tin bao nhiêu phần. Hồi lâu sau, đầu ngón tay hắn hơi nhấc lên: “Như ý ngươi muốn.”

Ánh mắt luôn bình tĩnh của An Vương lần này lại toát ra chút nhẹ nhõm: “Bổn vương theo lệnh về Kinh chỉ để giải quyết thù cũ với Bùi Vĩnh, những gì xảy ra trong cung đều không liên quan gì đến bổn vương. Trời vừa sáng, bổn vương sẽ lên đường trở về đất phong.”

Tiêu Lộng chống cằm không lên tiếng. Chung Yến Sanh nhìn hắn một lúc, lại nhìn An Vương, rồi chớp chớp mắt. Ý thức được mình nên nói gì đó, cậu mới do dự lên tiếng: “À, vậy thì ngươi lui ra nhận thi thể của Đức Vương đi.”

Tiêu Lộng lại hơi muốn cười.

An Vương không nhịn được mà ngước mắt nhìn thiếu niên ngồi trên ghế, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen láy sáng rực, trong veo và sạch sẽ.

Y ngập ngừng một lúc, đột nhiên nói: “Năm xưa Bệ hạ thường xuyên nghi ngờ Thái tử không phải là con ruột của mình, sống trong ngờ vực nhiều năm, ngầm cho Thái y điều tra kỹ lưỡng. Khi Bát đệ ra đời, trong cung cũng có những lời đồn đãi rằng Bát đệ không phải dòng máu thuần khiết, hắn bị đưa ra khỏi cung cũng có nguyên nhân này. Bổn vương cũng từng nghĩ rằng Thái tử đại ca và Bát đệ không giống Bệ hạ sinh ra. Hôm nay khi gặp ngươi, cảm giác đó càng mạnh mẽ hơn.”

Bát đệ mà An Vương nhắc đến chính là Cảnh Vương.

Chung Yến Sanh chỉ biết Bùi Hoằng bị đưa ra khỏi cung vì một đạo sĩ thúi nói bậy nói bạ, chứ không biết đến đoạn chuyện cũ này. Cậu ngẩn ra, không hiểu tại sao An Vương lại đột nhiên nhắc đến nó: “Gì cơ?”

An Vương chỉ cúi đầu chào, không nói thêm gì nữa rồi quay lưng rời khỏi thư phòng.

Chung Yến Sanh suy nghĩ một hồi, nghiêm túc nói với Tiêu Lộng: “Em vẫn cảm thấy An Vương rất đáng ngờ.”

Từ nhỏ đến lớn y đã bị Quý phi ngược đãi, bị Đức Vương hành hạ, im hơi lặng tiếng nhẫn nhịn suốt bao nhiêu năm, càng nghe càng giống lão Hoàng đế khi còn trẻ.

Nhìn bề ngoài không có gì nổi bật, nhưng lại bất ngờ chơi một vố lớn, đẩy Đức Vương vào chỗ chết. Nếu y lại làm thêm chuyện gì nữa thì cũng không có gì lạ.

Tiêu Lộng gật đầu: “Ta sẽ cho người theo dõi y.”

An Vương vừa rời đi, Chung Yến Sanh không nhịn được đã bắt đầu ngáp.

Trời đã rất khuya, sau một đêm dài mệt mỏi, giờ đã sắp đến giờ Dần.

Tiêu Lộng nhìn cậu chịu đựng ngã trái ngã phải, còn cố gắng mở mắt thì không khỏi bật cười. Hắn nghiêng người ngửi mùi hương ấm áp từ người cậu, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngủ đi, mọi việc còn lại cứ để ta xử lý.”

Đêm nay trong cung loạn lạc, Đức Vương đã chết, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện rắc rối cần phải xử lý.

Dù rất muốn treo Chung Yến Sanh ở bên người, nhưng hắn không nỡ để tiểu mỹ nhân phải chịu khổ.

Chung Yến Sanh vốn đã không chống đỡ nổi, nghe hắn nói vậy thì thuận thế dựa vào lồng ngực hắn, ngồi đó ngủ thiếp đi.

Cậu mệt quá, giấc ngủ này rất sâu, cũng không mơ thấy gì. Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng tỏ.

Cậu nằm trong phòng ngủ của điện Minh Huy, trong phòng ấm áp nhờ than hồng. Cậu mơ mơ màng màng bò dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn thì ngoài phòng đã vang lên tiếng động. Phùng Cát vòng qua bình phong, rón rén bước vào, thấy Chung Yến Sanh đã tỉnh mới thôi cái dáng vẻ lén lút như kẻ trộm: “Tiểu Điện hạ tỉnh rồi? Ôi chao, ngài ngủ đến gần trưa, chắc phải dùng bữa trưa luôn đấy.”

Chung Yến Sanh nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua, chậm rãi ậm ừ trả lời: “Định Vương Điện hạ đâu?”

“Đêm qua xảy ra nhiều chuyện, Định Vương Điện hạ còn đang xử lý.” Cụ thể là chuyện gì xảy ra, Phùng Cát nói rất lập lờ: “Vương gia bảo ngài nghỉ ngơi cho tốt, chút nữa sẽ đến thăm ngài.”

Chung Yến Sanh bò xuống giường rửa mặt, lại nghe Phùng Cát nói: “Sáng sớm hôm nay, An Vương Điện hạ đã rời kinh. Nhưng khi rời đi, sau xe ngựa y kéo theo một thứ gì đó, không rõ là gì, nghe nói đã để lại vết máu rất dài, ra khỏi thành còn dẫn dụ lũ chó hoang bám theo suốt đoạn đường.”

Chung Yến Sanh thấy hơi khó chịu: “…Đổi chủ đề đi.”

Mới sáng sớm đã nói chuyện này, dạ dày của cậu hơi khó chịu.

Phùng Cát bèn đổi chủ đề: “Sáng nay Cảnh Vương Điện hạ cũng chủ động xin rời Kinh. Nhưng giờ ngài ấy không thể vào cung, nhờ người gửi lời tới nói muốn gặp ngài một lần, hiện đang đợi ở ngoài cổng cung, ngài có muốn ra ngoài gặp ngài ấy một lúc không?”

Chung Yến Sanh vội vàng súc miệng cho xong: “Không cần chuẩn bị bữa trưa, ta sẽ ra ngoài cung gặp Cảnh Vương Điện hạ!”

Dường như Tiêu Lộng đã đoán trước được Chung Yến Sanh tỉnh dậy sẽ muốn chạy lung tung, vậy nên đã sắp xếp sẵn xe ngựa.

Trước đây, khi lão Hoàng đế còn nắm quyền, Chung Yến Sanh chỉ có thể ngoan ngoãn đi bộ, nhiều lắm cũng chỉ được ban cho một chiếc kiệu nhỏ khi lão có tâm trạng tốt.

Hiện tại lão Hoàng đế đã thất thế, cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn, có thể ngồi xe ngựa rồi.

Chung Yến Sanh leo lên xe ngựa, hết sức hài lòng.

Lão già xấu xa, vẫn là ca ca tốt hơn!

Cơn mưa lớn đêm qua đã rửa trôi hết những vệt máu. Khi đến trước cổng cung, trong không khí chỉ còn lại một chút mùi máu tanh thoang thoảng, như có như không.

Người canh cổng cũng đã đổi thành người khác, khi nhìn thấy Chung Yến Sanh, họ cung kính cúi chào một cái rồi mở cổng.

Bùi Hoằng đã chờ sẵn bên ngoài cổng cung, khi thấy cảnh tượng này thì hơi nhíu mày một cái.

Chung Yến Sanh không chờ ai đỡ, tự mình nhảy xuống xe ngựa, chạy tới chỗ Bùi Hoằng: “Cảnh Vương Điện hạ! Sao đột nhiên ngươi lại phải đi?”

Cậu mặc rất dày, lúc chạy đến thì nhẹ nhàng như một chú chim nhỏ xinh đẹp tròn vo. Bùi Hoằng hơi ngây ra, cười một tiếng đầy bất lực: “Tiểu Sanh, ta không còn thích hợp ở lại Kinh thành nữa.”

Chung Yến Sanh “A” một tiếng, bước chân khựng lại, mím môi nhíu mày.

Đức Vương tạo phản, An Vương rời Kinh, Định Vương lại vào cung.

Với tình hình như vậy… dù là thế nào Cảnh Vương Điện hạ cũng không nên ở lại Kinh thành, càng sớm rời đi thì càng tốt.

Mặc dù người trong Kinh thành đều chế giễu Cảnh Vương chỉ biết ăn chơi, không có chí tiến thủ. Nhưng Chung Yến Sanh biết thật ra Cảnh Vương rất thông minh, chỉ là tính tình hắn ta phóng khoáng, biết nên làm gì và không nên làm gì.

Nếu không phải vì Cảnh Vương chỉ biết chơi bời, An Vương lại quá khiêm nhường, thì hai năm nay kẻ phách lối như Đức Vương đã sớm mang hai người này ra đùa cợt.

Nhìn dáng vẻ nhăn nhó của Chung Yến Sanh, Cảnh Vương bậc cười, phe phẩy chiếc quạt: “Chậc chậc, đáng thương quá đi, đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ mềm lòng mất. Ta sắp phải đi rồi, chắc là ngươi chưa dùng cơm trưa đâu nhỉ? Sao nào, ăn bữa cơm tiễn biệt với Cảnh Vương ca ca?”

Chung Yến Sanh đang cảm thấy rất buồn, uể oải đáp một tiếng, rồi theo hắn ta lên xe ngựa phủ Cảnh Vương.

Trên xe ngựa lảo đảo lắc lư. Khi đến quán rượu, Chung Yến Sanh phát hiện Bùi Hoằng đưa cậu đến quán rượu lần trước, nơi có món ăn Cô Tô rất hợp khẩu vị cậu.

Hôm nay Bùi Hoằng đã bao trọn cả quán rượu, dẫn Chung Yến Sanh lên lầu ngồi xuống, giọng cảm khái: “Trước đây ta luôn nghĩ nếu Tiểu Sanh là em trai của ta thì tốt biết bao, không ngờ sau này Tiểu Sanh thật sự trở thành em trai của ta. Đáng tiếc, chúng ta không có duyên làm anh em, lại sắp phải chia tay rồi.”

Chung Yến Sanh mới vừa cảm thấy đau lòng thì nghe Bùi Hoằng nói tiếp: “Càng đáng tiếc hơn là, ta sắp phải rời Kinh, mà vẫn chưa nghe Tiểu Sanh gọi ta một tiếng Cảnh Vương ca ca.”

Chung Yến Sanh: “…”

Chung Yến Sanh vẫn bày ra vẻ mặt không biểu cảm: “Cảnh Vương Điện hạ, ăn chút đi.”

Bùi Hoằng dường như không quan tâm đến thứ gì, tự rót cho mình vài chén rượu, rồi hăng hái hỏi: “Nhìn tình hình hôm nay, chắc là lão già sống dai kia còn chưa chết hả?”

Suy nghĩ đầu tiên của Chung Yến Sanh là lá gan của hắn ta cũng lớn thật, sau đó nhớ lại chính cậu và Tiêu Lộng đã khiến lão Hoàng đế trở nên như vậy, mới cảm thấy hơi ngại ngùng: “Ừm, vẫn chưa.”

Nhìn vẻ mặt của cậu, Bùi Hoằng không nhịn được cười thành tiếng: “Tiểu Sanh, sau này đừng làm ra vẻ mặt như vậy nữa.”

Chung Yến Sanh khó hiểu: “Tại sao?”

“Rất dễ bị bắt nạt.”

Chung Yến Sanh: “…”

Bùi Hoằng khép cây quạt lại, thở dài: “Tiểu Sanh, ta sắp đi rồi, có một số lời không thể không nói.”

Chung Yến Sanh ngây ngô nhìn hắn ta: “Cái gì?”

“Cẩn thận Tiêu Lộng.”

Ánh mắt Bùi Hoằng trở nên u ám, không đợi Chung Yến Sanh kịp mở miệng, hắn ta tiếp tục nói: “Năm xưa Thái tổ và Tiêu gia thân thiết như người một nhà, hứa hẹn chia sẻ giang sơn, nhưng chỉ qua vài thế hệ đã đi xuống, ngươi biết tại sao không?”

Hắn ta trực tiếp nói ra những bí mật tăm tối này, khiến môi Chung Yến Sanh mím chặt.

Bùi Hoằng cười nhẹ, nhấp một hớp rượu: “Tiêu Lộng sẽ không chịu để người khác kiểm soát, làm bề tôi lâu dài, sớm muộn cũng sẽ phản chủ.”

“Tiểu Sanh, không một Đế Vương nào có thể dung chứa Tiêu gia.”

Lời của Bùi Hoằng còn chưa nói hết, bỗng dưng nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp trước mặt ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, ẩn chứa sự ngoan cường: “Ta dung chứa được.”

Bùi Hoằng đối diện với ánh mắt cậu.

Chung Yến Sanh cố chấp lặp lại: “Ta dung chứa được.”

Làm Hoàng đế phải thường xuyên dậy sớm, ngày ngày phải đọc đống tấu chương dài lê thê, cậu không thích lắm.

Nhưng cậu phải minh oan cho cha mẹ, Hoàng hậu tiền nhiệm và Thái tử Khang Văn.

Cậu muốn cho ca ca một chỗ dung thân.

Nghe câu trả lời cố chấp của Chung Yến Sanh, biểu cảm của Bùi Hoằng khựng lại một lúc, không nhìn rõ là cảm xúc gì.

Một lát sau, hắn ta không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười, nâng chén rượu: “Nếu không chịu gọi ta là Cảnh Vương ca ca, vậy có thể uống cùng ta một chén không?”

Bùi Hoằng sắp phải rời đi, Chung Yến Sanh suy nghĩ một chút, rồi cũng rót một nửa chén rượu, cùng hắn ta cụng chén uống hết.

Chất rượu cay nhẹ trôi xuống cổ họng, Chung Yến Sanh cảm thấy dạ dày mình ấm lên, giọng khàn đi: “Cảnh Vương Điện hạ, ngươi là người tốt.”

Lần này, Cảnh Vương Điện hạ lại không đáp lời, chỉ nhìn khuôn mặt đỏ lên như cánh hoa đào của cậu, mỉm cười: “Hợp tan vội vã, ta chẳng thể thấy được mùa xuân ở vườn Cảnh Hoa năm sau nữa rồi. Tiểu Sanh, từ biệt ở đây thôi.”



Vệ Lăng: Cục diện đã thay đổi, phải chú ý Định Vương!

Vệ Lăng: …Thần kinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK