Nhưng cậu còn chưa kịp thụt chân lại thì eo đột nhiên bị siết chặt, cả người bị nhấc bổng lên không.
Chung Yến Sanh còn chưa kịp tỉnh táo, một giây sau chân cậu đã chạm đất.
Tiêu Văn Lan nhấc cậu lên, nhẹ nhàng đặt xuống đất.
“Chung tiểu công tử đừng xấu hổ.”
Tuy Tiêu Văn Lan rất thích sắc đẹp, nhưng hắn chỉ thích ngắm và tin rằng người đẹp làm gì cũng đúng thôi. Hắn chỉ là thuận tay giúp đỡ, không có ý đồ gì xấu, còn nói to: “Không dám xuống xe ngựa cũng không phải chuyện mất mặt gì, để mình ngã mới là vấn đề lớn đó.”
Chung Yến Sanh ngơ ngác nhìn hắn: “…”
Dù hành động của Tiêu Văn Lan rất thiện ý, nhưng vào lúc này, Chung Yến Sanh vẫn cảm thấy như nhìn thấy ác quỷ.
Cảnh vật xung quanh thật sự vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến Chung Yến Sanh cảm thấy tê rần cả đầu.
Cậu từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ lại gần nơi này một lần nữa, không ngờ chỉ ngủ một giấc đã bị đưa trở lại.
Chung Yến Sanh mở miệng một cách khó khăn: “Đột nhiên ta…”
Cảm thấy không khỏe lắm.
Cậu nói rất nhỏ, chưa kịp nói hết câu sau lưng đã vang lên tiếng ồn ào cắt ngang lời cậu: “Ồ, biệt viện này hoành tráng thật đấy Tiêu Văn Lan! Có chỗ như vậy mà không kể với chúng ta sớm một chút?”
Ngoài Chung Yến Sanh, Tiêu Văn Lan còn mời thêm vài người tới. Những người khác đều tự kết bạn hoặc ngồi xe ngựa của nhà mình theo sau. Thấy Tiêu Văn Lan dừng lại thì họ cũng lục tục xuống xe. Trong chốc lát, trước cổng biệt viện Trường Liễu yên tĩnh đã trở nên náo nhiệt như cái chợ. Một đám công tử thế gia đứng bên rừng trúc, nhìn cổng biệt viện uy nghiêm mà bàn tán rôm rả.
“Vậy là ngươi không biết rồi, biệt viện Trường Liễu không phải là địa bàn của Tiêu gia, mà là của Định Vương Điện hạ.”
“Hả? Đây là nhà của Định Vương? Tiêu huynh, ngươi ngươi ngươi, sao ngươi dám dẫn chúng ta đến chỗ này.”
“Tiêu gia, hay ngươi nói trước xem ngươi định dẫn chúng ta xem cái gì? Mấy ngày nay không tiết lộ một chữ, cứ thần bí như vậy?”
“Không lẽ muốn dẫn chúng ta đi gặp Định Vương Điện hạ?”
Suy đoán thần kỳ này vừa nảy ra, mọi người lập tức cảm thấy lạnh cả đầu, cùng nhau hít sâu một hơi, nổi hết da gà: “Hả… Cái này, Tiêu gia, dù ngươi có dám mời thì bọn ta cũng không dám vào đâu, bọn ta không muốn bị chặt ngón tay.”
Hai ngày trước ở vườn Cảnh Hoa, cái tên Mạnh Tam thiếu gia nổi tiếng ngông cuồng không biết đã chọc giận Định Vương thế nào, mà bị Định Vương không chớp mắt chặt đứt ngón tay, máu chảy đầm đìa.
Theo lời kể của những người có mặt, lúc ấy Định Vương vẫn giữ nụ cười khi nói chuyện.
Chuyện này đã gây ra náo loạn lớn.
Mạnh Kỳ Bình là cháu trai của Phái Quốc Công, ở nhà rất được cưng chiều, đặc biệt là Quốc Công phu nhân cưng chiều gã một cách vô tội vạ. Ai ngờ cục cưng ra cửa còn khỏe mạnh, trở về thì bị khiêng vào nhà, mặt mày như sắp chết, còn bị mất ngón tay.
Quốc Công phu nhân tức đến độ ngất đi tại chỗ.
Hôm qua cuối cùng Hoàng thượng cũng lên triều, Phái Quốc Công lập tức dâng sớ buộc tội Tiêu Lộng, Đức Vương cũng ở bên cạnh phụ họa.
Phái Quốc Công vốn là một tên cáo già, rõ ràng biết cháu mình ở ngoài làm nhiều chuyện vô liêm sĩ, danh tiếng thối nát, các quan văn võ trong triều đều cười cợt, nên không trực tiếp đòi lại công bằng cho Mạnh Kỳ Bình, mà nói “Dưới chân thiên tử, Định Vương lại ngang ngược thế này, giữa đám đông ra tay với người khác, ngày càng ngang ngược như vậy thì tương lai sẽ ra sao”, từng chữ đều ra vẻ thương tâm.
Ai ngờ người được đặc cách không phải lên triều khi không có chuyện, nên bình thường rất ít khi lên triều, Tiêu Lộng, hôm qua lại đến.
Khi các quan lại đang bàn tán xôn xao, Định Vương Điện hạ mặc áo quan tới muộn trùng hợp nghe được câu cuối cùng, chậm rãi bước vào điện Thái Hòa. Hắn nhìn Phái Quốc Công, cười như không cười hỏi: “Bổn vương nên làm thế nào?”
Cả triều không một ai lên tiếng.
Chẳng ai biết hắn có nghe được những lời trước đó không, nhưng mặt mày Phái Quốc Công đã thay đổi rồi, không dám khóc lóc như vừa nãy nữa.
Ngay cả Đức Vương đang phụ họa cũng ngoảnh mặt đi, không biết là sợ hãi hay chột dạ.
Buổi thượng triều ngày hôm qua vô cùng đặc sắc. Định Vương Điện hạ là một nhân vật đặc biệt, ai ai cũng sợ, nhưng cũng có lắm người tò mò. Ngay cả Chung Yến Sanh chỉ chui rúc trong nhà cũng nghe người ta thì thầm về hắn.
Sáng nay Phái Quốc Công lại đi cầu Hoàng thượng trả lại công bằng cho Mạnh gia, nghe nói dì của Mạnh Kỳ Bình trong hậu cung cũng làm ầm ĩ, nhưng Bệ hạ vẫn chưa tỏ thái độ gì.
Chung Yến Sanh hơi lo rằng Tiêu Lộng sẽ bị trách phạt.
Dù cậu rất sợ bị Tiêu Lộng tìm thấy… nhưng Mạnh Kỳ Bình là kẻ xấu, đã hạ dược và bắt nạt cậu, còn mắng Định Vương Điện hạ. Tiêu Văn Lan nói đúng, gã bị chặt ngón tay cũng đáng lắm.
Mười mấy người Tiêu Văn Lan mời đều đã có mặt đầy đủ. Chung Yến Sanh không thể quay lại xe ngựa ở trước mặt mọi người, nghe họ bàn luận căng thẳng, ánh mắt không khỏi nhìn về phía biệt viện.
Càng nhìn càng thấy chiếc cổng ấy đỏ thẫm, sâu không lường được.
Lúc trước, rốt cuộc là tại sao cậu lại dám trèo qua bức tường đó?
Chung Yến Sanh chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, đây là tư gia của Định Vương điện hạ, những người không có phận sự như họ thì miễn được vào.
Mong rằng Tiêu Văn Lan chỉ đang đùa thôi.
Nhưng rõ ràng Tiêu Văn Lan không đùa.
Thấy mọi người hoảng loạn, Tiêu Văn Lan cười đắc ý: “Sợ cái gì chứ? Đây đúng là tư gia của đường ca ta, nhưng mấy ngày trước anh ta đã về Kinh, không ở đây. Thường khi về Kinh thì anh ta không thèm về cái nhà này đâu, yên tâm, yên tâm.”
Tiêu Lộng về Kinh là chuyện ai cũng biết. Đầu tiên là làm ầm trời đất để tìm người, sau lại chặt đứt ngón tay của Mạnh Kỳ Bình.
Mọi người nghe vậy thì đều thả lỏng. Cùng là một đám ăn chơi nên lá gan ai cũng lớn, bị Tiêu Văn Lan úp úp mở mở mấy ngày làm cho ngứa ngáy, dao động: “Vậy ngươi nói trước đi, ngươi định dẫn chúng ta đi xem cái gì? Xem xem có đáng để chúng ta mạo hiểm vào cái hang cọp này không.”
“Chẳng lẽ là đồ cổ tranh chữ quý giá? Nếu vậy thì chẳng có gì thú vị, nhà ai chẳng có mấy món như vậy.”
Tiêu Văn Lan lắc lắc ngón tay, thần bí: “Không phải, không phải, đương nhiên là không phải thứ tầm thường như vậy. Ta dám đảm bảo các ngươi chưa ai từng thấy thứ đó.”
Hắn nói như vậy càng khiến mọi người tò mò hơn.
Thấy không ai phản đối, Chung Yến Sanh ôm một chút hy vọng yếu ớt đấu tranh: “Nhưng đây dù sao đây cũng là nhà của Định Vương Điện hạ, không có sự đồng ý của Định Vương Điện hạ, chẳng phải chúng ta đang tự ý xông vào à? Tiêu huynh, có thể đến nơi khác xem thứ đó không?”
“Ha ha.” Tiêu Văn Lan cười to, rồi đột ngột ngưng lại: “Không thể.”
Chung Yến Sanh: “…”
Cái tính tình thất thường của người này thật sự rất giống đường ca hắn.
Cuối cùng cũng ra vẻ anh em rồi đó.
“Biệt viện này thật ra là của Tiêu gia chúng ta, đương nhiên cũng có phần của ta, ta coi như là nửa chủ nhân.” Tiêu Văn Lan ưỡn mặt vỗ ngực: “Dẫn các ngươi vào không tính là xâm nhập gì, hôm nay ta nhất định phải cho các ngươi xem thứ đó!”
Ngoại trừ Chung Yến Sanh, những người khác đều bị thuyết phục.
Da mặt Chung Yến Sanh mỏng, không giỏi từ chối người khác, nhất là khi mọi người đã hào hứng như vậy. Mọi người đều đã đi theo Tiêu Văn Lan đi trước, cậu ở lại một mình thì vô cùng khó coi.
Mấy ngày nay chắc Tiêu Lộng còn bận tìm cậu ở Kinh thành, lại vừa mới tranh chấp với Phái Quốc Công.
Đúng là nghĩ làm sao cũng không có thời gian tới đây.
Vừa nghĩ đến đây, Chung Yến Sanh nhớ lại lần trước ở vườn Cảnh Hoa, cậu cũng từng nghĩ như vậy.
Kết quả Tiêu Lộng lại bước vào từ cổng bên hông vườn Cảnh Hoa, đúng lúc đi qua lối nhỏ đó, đứng sau bụi cây nghe cậu nói bậy một trận.
Chung Yến Sanh cân nhắc, bước tới bên cạnh Tiêu Văn Lan, kéo nhẹ ống tay áo hắn.
Tiêu Văn Lan đang cười ha ha với người khác thì tay áo bị kéo, cảm thấy vị tiểu công tử xinh đẹp này như con chim nhỏ mổ tay áo, giọng dịu dàng hơn: “Làm sao thế?”
“Tiêu Nhị thiếu gia.” Chung Yến Sanh do dự hỏi: “Ngươi có chắc là Định Vương Điện hạ sẽ không về đây không?”
Tiêu Văn Lan tưởng có chuyện gì, nghe vậy thì không nhịn được cười, nhỏ giọng hỏi: “Chung tiểu công tử, sao ngươi còn sợ anh ta hơn cả ta nữa?”
Nói ra thì sợ hù chết ngươi, vì ta đã ngủ với đường ca của ngươi rồi đấy.
Chung Yến Sanh vẫn giữ vẻ mặt như vậy, nghĩ thầm, sao mà không sợ được.
Tiêu Văn Lan rõ ràng là còn sợ hơn cả cậu, ít nhất khi cậu gặp Tiêu Lộng sẽ không run rẩy hay lắp bắp.
Tiêu Văn Lan hết sức thương tiếc mỹ nhân yếu đuối, vỗ vai Chung Yến Sanh, dỗ dành: “Yên tâm, anh ta rất bận, không thể tới đâu. Tin ta đi, không ai hiểu anh ta hơn ta, hôm nay nếu anh ta xuất hiện ở biệt viện Trường Liễu thì ta sẽ dâng đầu cho ngươi làm bóng đá, được không?”
Mặc dù Chung Yến Sanh không có hứng thú đá đầu Tiêu Văn Lan lắm, nhưng Tiêu Văn Lan đã nói như vậy, cậu do dự một lúc rồi gật đầu.
“Lần trước ta đã nói rồi, anh ta chỉ hỏi mấy câu, thật sự không có sát khí.” Tiêu Văn Lan tốt bụng an ủi thêm: “Ngươi chưa thấy anh ta thật sự có sát ý đâu.”
Chung Yến Sanh buồn bã nghẹn ngào, không nói gì.
Nếu lần trước Tiêu Lộng cởi mũ che mặt cậu ra, chắc cậu đã thấy rồi.
Đã nói hết lời, lúc đi đến cổng biệt viện Trường Liễu, Chung Yến Sanh ngước nhìn tấm biển quen thuộc mà thở dài.
Thôi, đến cũng đã đến rồi.
Dù sao Tiêu Lộng cũng không có ở đây, Triển Nhung thì luôn ở bên cạnh Tiêu Lộng.
Hơn nữa cậu đã bọc kín người, đeo mũ che mặt, còn thoa phấn để ngụy trang nữa, sẽ không ai nhận ra cậu là Điều Điều đâu.
Tiêu Văn Lan cũng không hoàn toàn mạnh miệng. Vừa đi tới cổng, gõ một cái, quả nhiên có người mở cổng ra.
Là một thanh niên không có biểu cảm gì, ngoài Tiêu Văn Lan ra thì làm như không thấy những người khác, cúi người hành lễ: “Nhị thiếu gia.”
Chỉ cần không có Tiêu Lộng ở đây thì Tiêu Văn Lan rất tự mãn, chắp tay sau lưng, gật đầu với người kia: “Lui xuống đi, ta mang bạn tới chơi một lúc.”
Thanh niên kia nhìn hắn, không động đậy.
Tiêu Văn Lan trợn mắt: “Lui xuống!”
Thanh niên chậm rãi nhìn đám người đông đúc sau lưng hắn, im lặng một lúc mới rời đi.
Mọi người nín thở, vượt qua người đó vào trong viện, đến khi không còn thấy người đó nữa mới lau mồ hôi: “Có phải chúng ta không nên vào đây không?”
“Không hổ là người của Định Vương Điện hạ, làm ta nổi cả da gà…”
Vượt qua cổng lớn, cảnh tượng quen thuộc hiện ra trước mắt. Giống như lần trước rời đi, biệt viện Trường Liễu vẫn tĩnh lặng như vậy, rất thích hợp làm nơi dưỡng bệnh.
Nghĩ đến đây, Chung Yến Sanh lại tức ngực nhớ ra một số chuyện khác.
Cậu đã thật sự thấy kỳ lạ, Hoài An Hầu luôn thanh liêm chính trực, làm sao lại âm thầm tham ô một biệt viện lớn như vậy, còn cả những thứ trong thư phòng… Nghĩ lại cảnh cậu khuyên nhủ Hoài An Hầu hãy làm một vị quan thanh liêm, ngón chân không khỏi co lại.
Hôm đó Hoài An Hầu lại không đánh cậu!
Tiêu Văn Lan vừa đuổi người thì thật sự không có ai đến nữa. Trong biệt viện rộng lớn chỉ còn lại vài người họ.
Hắn dẫn một đoàn người rầm rộ đi vào trong. Một lát sau, hắn bỗng dưng dừng bước, lẩm bẩm nói cái gì đó.
Nói thì hay lắm, nhưng Tiêu Văn Lan thật sự ít khi đến biệt viện Trường Liễu.
Bố cục trong biệt viện Trường Liễu rất phức tạp, nhiều nơi bày biện giống nhau, nếu không quen đường quen lối thì rất dễ đi lạc.
Chẳng hạn như ngã rẽ trước mặt, đột nhiên không biết nên chọn cái nào.
Tiêu Văn Lan dừng lại, bắt đầu hối hận vì đã đuổi người mở cổng đi.
Hắn đứng ở hai ngã rẽ giống nhau phân vân một hồi. Mọi người đang đi theo ngắm nghía thì phát hiện có gì đó không ổn, do dự hỏi: “Tiêu gia, chẳng lẽ… ngươi không biết đường?”
Tiêu Văn Lan cố tỏ ra bình tĩnh: “Sao có thể chứ! Ta chỉ là… đang suy nghĩ chọn đường nào đi ngắn hơn.”
Chung Yến Sanh đứng bên cạnh, thấy cổ hắn đỏ lên thì nghi ngờ chớp mắt.
Đừng nói là không biết đường thật nhé?
Bầu không khí lại lúng túng một hồi, Tiêu Văn Lan vẫn đang lưỡng lự, còn mọi người thì im lặng nhìn hắn bằng ánh mắt ngày càng ngờ vực.
Chung Yến Sanh cảm thấy xấu hổ thay hắn, không nỡ nhìn tiếp nữa. Cậu ho khẽ, tai nóng bừng, nhỏ giọng nói: “Tiêu Nhị thiếu gia, ta hiểu phong thủy, cảm thấy theo bố cục chúng ta đi nãy giờ thì nên đi bên phải.”
Tiêu Văn Lan đang muốn giật tóc, nghe vậy mừng rỡ: “Ngươi còn biết cái này sao? Được thôi, vậy thì đi bên phải!”
Quả nhiên là không nghi ngờ một chút nào.
Mọi người đều không biết mình phải đi đâu. Đây là đất của Định Vương, dù chủ không ở nhà thì họ cũng không dám đi lung tung, ngoan ngoãn theo Tiêu Văn Lan.
Đi được một lúc, Tiêu Văn Lan thấy cảnh vật bắt đầu quen thuộc, dần nhớ lại đường, không nhịn được khen ngợi: “Đúng đường rồi! Chung tiểu công tử, ngươi linh nghiệm thật đấy!”
Chung Yến Sanh cười khan dưới mũ che mặt.
Đương nhiên là linh nghiệm rồi.
Sao mà không linh nghiệm được.
Đoạn đường này Triển Nhung đã dẫn cậu đi qua rất nhiều lần, có thể nói là còn thuộc đường hơn cả Tiêu Văn Lan.
Những người khác đã sớm đoán được Chung Yến Sanh là ai, nhưng gần đây ở Kinh thành có rất nhiều lời đồn về phủ Hoài An Hầu, nên họ không dám vội vàng bắt chuyện. Hơn nữa vị tiểu Thế tử này có gu khá kỳ lạ, mùi hương trên người nồng đến mức chóng mặt, còn đội mũ che mặt nên không nhìn rõ mặt mũi.
Mọi người nhìn nhau một lúc, đột nhiên sáng mắt, khen ngợi: “Hóa ra phong thủy còn có thể dùng vào việc này? Ta chưa từng biết đến đấy.”
“Ngươi thì biết gì, đây gọi là thuật Kỳ Môn Độn Giáp(*)!”
(*) Kỳ Môn Độn Giáp được ứng dụng trong việc lựa chọn thời gian, hướng bày binh, xuất quân, cầu tài, cầu danh, yết kiến quý nhân, xuất hành, khai trương, động tbáo, xây cất, tìm người cưới gả … Trước đây, Độn giáp ứng dụng vào quân sự là chủ yếu.
“Lợi hại, lợi hại!”
Bao gồm cả Tiêu Văn Lan, không một ai nghi ngờ Chung Yến Sanh.
Dù sao đây cũng là địa bàn của Định Vương Điện hạ. Ngay cả đường đi mà em họ của Định Vương cũng không quen thuộc, làm sao Chung Yến Sanh có thể từng đến, lại còn biết đường nữa chứ?
Chung Yến Sanh bịa ra một lý do rất không đáng tin. Thấy ai cũng tin như vậy, cậu lén sờ dái tai đỏ bừng của mình, cố giữ bình tĩnh: “Quá khen, quá khen.”
Vào đến nội viện, con đường xung quanh càng trở nên quen thuộc.
Đi hết đoạn đường bên trái là khu vườn của bác Vương, đi tiếp phía trước là phòng ngủ và thư phòng của Tiêu Lộng.
Chung Yến Sanh lo lắng, sợ Tiêu Văn Lan sẽ dẫn họ đến hai nơi đó.
May mắn thay Tiêu Văn Lan không có cái gan như vậy, hắn dẫn bọn họ đi đến một hướng khác.
Vừa đi, vừa chỉ tay về phía Chung Yến Sanh quen thuộc, nói một câu: “Đúng rồi, cấm tiệt không được bước qua nơi đó. Đó là nơi đường ca ta sinh hoạt, đường ca ta rất không thích bị làm phiền, qua đó có thể bị đánh đấy.”
Chung Yến Sanh: “…”
Cậu không chỉ đi vào mà còn cả gan đến mức đánh một giấc trong thư phòng của Tiêu Lộng
Chung Yến Sanh hốt hoảng, bỗng dưng không hiểu sao mình lại sống được đến tận bây giờ.
Giờ nhớ lại, lần gặp mặt đầu tiên cậu rơi xuống trước mặt Tiêu Lộng, có lẽ Tiêu Lộng đã muốn giết cậu rồi, kiếm đã chạm vào cổ nhưng chẳng biết vì sao lại dừng tay.
Nghĩ thêm về thái độ của Tiêu Lộng khi họ tiếp xúc…
Chung Yến Sanh ngập ngừng đoán, có lẽ lúc đầu Định Vương Điện hạ cảm thấy cậu như một con thú nhỏ, thú vị chăng?
Đang suy nghĩ, bước chân của Tiêu Văn Lan đột nhiên dừng lại, dừng trước một cánh cửa viện: “Đến rồi.”
Cái viện này có vẻ khá xa, tường viện rất cao, cửa viện cũng bị khóa lại, không biết bên trong là cái gì.
Tiêu Văn Lan giữ bí mật suốt quãng đường, mọi người tò mò muốn chết: “Nhanh lên nhanh lên, Tiêu gia, còn vòng vo nữa thì lần sau ta uống rượu cóc thèm gọi ngươi!”
Tiêu Văn Lan tận hưởng xong sự tò mò của mọi người, cười hì hì: “Ta cũng vô tình phát hiện bảo vật này của đường ca ta thôi, nhân lúc anh ta không có ở đây, dẫn mọi người đến xem cho biết. Vào đi.”
Nói xong, hắn tháo chốt, mở cửa bước vào.
Chung Yến Sanh theo sát sau lưng hắn. Vừa bước vào sân, nhìn qua lưng Tiêu Văn Lan thấy thứ bên trong, Chung Yến Sanh đột nhiên trợn to mắt, kinh ngạc không thôi.
Tiêu Văn Lan không hề nói quá.
Quả thật là “ở đâu cũng không thấy được, chỉ có ở đây.”
Trong sân bóng cây rậm rạp, dưới bóng cây là một cái lồng sắt lớn.
Trong lồng sắt là một con báo tuyết lông xám trắng, khắp mình có vằn đen, bộ lông vô cùng mượt mà đẹp đẽ. Nó nhắm mắt nằm trong lồng, có lẽ là đang ngủ, ngực hơi phập phồng.
Dù đang nằm cũng có thể thấy dáng vẻ khỏe mạnh của nó. Chỉ nằm một chỗ cũng toát lên vẻ uy phong lẫm liệt, đẹp đẽ vô cùng.
Mọi người đều sững sờ, đứng yên nín thở ở cửa sân. Một lúc sau mới tỉnh lại, tim đập thình thịch: “Đây, đây là… thú cưng của Định Vương Điện hạ?”
“Trời ạ, Tiêu gia, đừng nói bất ngờ mà ngươi nói là thứ này nha?”
“Nó có nhảy ra khỏi lồng không đó?”
Thấy phản ứng của bọn họ, Tiêu Văn Lan đắc ý cười ha hả, phe phẩy cây quạt khoe khoang: “Đúng vậy, đây là thú cưng của đường ca ta nhặt được từ Tây Phiên, lần đầu tiên mang về Kinh thành. Thế nào, chưa từng thấy qua đúng không? Đỉnh lắm đúng không?”
Kinh thành phồn hoa, trên phố thường có người biểu diễn khỉ, thậm chí cả báo. Nhưng những con báo đó không phải bị nhổ răng thuần dưỡng thì cũng ốm yếu gầy còm. Mọi người thật sự chưa từng thấy qua con mèo lớn nào oai phong đẹp đẽ như vậy, lông lại còn màu trắng, thanh nhã hơn những con báo bình thường khác.
Quả thật hiếm có.
“Có thể đến gần xem không?” Mọi người vừa tò mò vừa e dè: “Nó có ăn thịt người không?”
Tiêu Văn Lan cố ý dọa: “Ta nghe nói nó từng cùng đường ca ra chiến trường, ngươi đoán thử xem?”
Biểu cảm cố tình dọa dẫm của hắn quá rõ ràng, ngoài người hỏi đang sợ hãi ra thì những người khác đều bật cười: “Hay quá nhỉ Tiêu gia? Vậy mà ngươi cũng dám dẫn bọn ta đến xem.”
Chung Yến Sanh không chú ý bọn họ đang nói gì, quan sát con báo tuyết lớn.
Lần trước cậu đến biệt viện Trường Liễu cũng không biết rằng trong viện này lại nhốt một con vật đẹp đẽ như vậy.
Mọi người đùa giỡn nhau nhưng không ai tiến thêm bước nữa. Chung Yến Sanh nhìn một lúc, chậm rãi đi đến gần lồng sắt.
Thấy Chung Yến Sanh dám đi đầu, những người khác kinh ngạc nhìn nhau, rồi cùng tiến lại gần.
Càng đến gần lồng sắt thì càng có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của con thú này.
Chung Yến Sanh cẩn thận tiến đến bên lồng. Lúc đi tới, cậu cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng con báo trắng quá sức thu hút, cậu không để ý mà từ từ ngồi xuống, mở to mắt quan sát con báo tuyết.
Con mèo trắng đã nghe thấy tiếng bước chân của họ từ lâu nhưng lười biếng không quan tâm. Lúc này thấy có người không biết sống chết tiến đến gần, hơi khịt mũi rồi lười biếng mở mắt ra.
Đó là đôi mắt thú màu xám xanh, dưới bóng cây, đôi mắt ấy đổ màu xanh đậm. Lúc đối diện với Chung Yến Sanh qua chiếc mũ che mặt, nó khiến cậu lập tức nhớ đến đôi mắt của Tiêu Lộng.
Cảm xúc của con mèo lớn này rất ổn định. Dù có cả đám người đi đến, trước mặt lại có một người ngồi xổm, nó cũng chỉ lười biếng nhìn Chung Yến Sanh. Chiếc đuôi lớn mềm mại đung đưa qua lại sau lưng, không gầm rú, cũng không đứng dậy thị uy, trông rất bình tĩnh.
Càng giống Định Vương Điện hạ hơn…
Chung Yến Sanh kinh ngạc nhìn con mèo lớn này, gần như nghi ngờ đây là Tiêu Lộng hóa thành.
Ngay khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, Chung Yến Sanh rùng mình nổi da gà, cảm thấy gan mình dạo này cũng hơi lớn rồi.
Ánh mắt của cậu chuyển đến đôi tai tròn trịa mềm mại của con báo tuyết, lại nhìn cái đuôi lớn đang đung đưa, lòng bàn tay đột nhiên ngứa ngáy.
Trông thật mềm mại, muốn sờ một cái.
Chung Yến Sanh ngồi xổm trước mặt nó, nhỏ giọng hỏi: “Ta có thể chạm vào tai ngươi không?”
Lỗ tai của con mèo lớn hơi rung lên, nó như thể hiểu được, đôi mắt thú màu xám xanh hơi nheo lại.
Một người một thú đang đối diện nhau, có lẽ vì thấy con mèo lớn ngoan ngoãn, không biết ai đó đột nhiên nghịch ngợm, giơ quạt lên gõ vào thanh sắt.
“Keng” một tiếng, lồng sắt đột nhiên rung lên không ngừng.
Con báo tuyết vốn đang nằm yên trên mặt đất nhìn Chung Yến Sanh dựng tai lên, đôi mắt thú đột nhiên sắc bén, bật dậy cong cả người, gầm lên một tiếng đe dọa về phía ngoài lồng, rõ ràng là nổi giận rồi.
Tiếng gầm đó vừa trầm vừa vang, xuyên qua màng nhĩ không một vật cản, âm thanh tràn đầy uy lực.
Mọi người đều bị dọa sợ, người vừa gõ cũng hoảng hốt nhanh chóng lùi lại vài bước, Tiêu Văn Lan không kìm được mắng: “Tay ngươi ngứa đến mức phải gõ một cái hả?”
Chung Yến Sanh cũng bị dọa, vô thức lùi lại một chút. Vừa lùi lại thì con báo tuyết dường như càng kích động hơn. Nó lao mạnh vào lồng, thanh sắt bị va đập vang lên khiến người ta kinh hãi.
Người gõ vào lồng sắt tái mét cả mặt: “Lồng sắt chắc chắn thế này, con thú kia không thể ra ngoài đúng chứ?”
Nghe thấy lời gã nói, cuối cùng Chung Yến Sanh cũng nhớ lại điều bất thường mà mình cảm thấy ban nãy, quay đầu nhìn kỹ, động tác đứng lên khựng lại.
Tiêu Văn Lan tiến lại định kéo cậu: “Chung tiểu công tử, sao thế?”
Chung Yến Sanh trợn to mắt, nhìn kỹ chỗ đó rồi nói nhỏ: “Tiêu Nhị thiếu gia, cái lồng này, hình như, không có khóa?”
Vừa dứt lời, mọi người đều im lặng.
Tất cả sững sờ trong giây lát, đồng loạt nhìn về phía cửa sắt lẽ ra phải được khóa lại.
Quả nhiên như lời của Chung Yến Sanh nói, cái cửa đó căn bản không có khóa!
Bầu không khí chết lặng trong một chốc lát, mọi người gượng gạo nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Nó chắc, không hiểu tiếng người đâu nhỉ?”
Con báo tuyết vốn đang nhìn chằm chằm Chung Yến Sanh đâm vào lồng sắt bỗng dừng lại, nhìn cậu một cái. Như thể xác nhận lời nói đó, nó bước đến cửa lồng, đẩy nhẹ một cái.
Con mèo lớn ung dung bước ra ngoài.
“… Trời ơi! Báo sắp ăn thịt người rồi!”
Không biết là ai hét lên đầu tiên, mọi người lập tức hỗn loạn, ai nấy đều kêu cha gọi mẹ, chạy bán sống bán chết về hướng vừa đến. Bình thường ngồi kiệu còn ngại mệt, lúc này thì chạy còn nhanh hơn thỏ.
Chung Yến Sanh vốn không sợ đến vậy, bị họ lôi kéo cũng mơ màng chạy theo ra ngoài.
Nhưng đang đuổi theo họ là một con thú dữ nổi tiếng về tốc độ.
Chung Yến Sanh bị Tiêu Văn Lan kéo chạy. Cậu không theo kịp bước chân hắn, tầm nhìn còn bị cản. Mới chạy được vài bước, phía sau bỗng dưng nặng nề. Tiêu Văn Lan kéo tay áo cậu tuột ra, thay cậu hét lên một tiếng thảm thiết.
Con mèo lớn dễ dàng đè cậu xuống đất, hơi thở nóng bỏng của thú bao trùm bên tai.
Chung Yến Sanh dừng thở hết mấy giây, đầu óc ù ù trống rỗng. Qua lớp vải của mũ che mặt, cậu hoảng sợ nhìn con báo tuyết đang… ngửi cậu.
Dường như con mèo lớn thấy mùi trên người cậu rất lạ. Đôi mắt thú xám xanh tỏ vẻ khó hiểu. Nó hít hít mũi, lại không từ bỏ ý định mà lần theo ngực cậu, dần dần tiến đến gần cổ.
Chung Yến Sanh đang hít thở liên tục lập tức dừng lại, chiếc cổ trắng mảnh căng ra, yết hầu hơi nhúc nhích vài lần.
Muốn… muốn cắn đứt cổ cậu sao?
Trong sách du ký cậu từng đọc có nói, thú dữ săn mồi thường cắn vào cổ, một cú chí mạng.
Cậu còn chưa bị Tiêu Lộng cắn mà sắp bị thú cưng của Tiêu Lộng cắn đứt cổ trước rồi.
Mắt cậu đỏ lên, bắt đầu ươn ướt. Thấy con mèo lớn tạm thời chưa cắn, cậu chịu đựng nỗi sợ, dùng chất giọng khàn khàn run rẩy: “Ngươi, ngươi đừng, đừng ăn ta…”
Đám người chạy loạn đến cổng sân thấy tình hình không ổn thì dừng bước, quay đầu nhìn thấy cảnh này thì hoảng sợ không thôi.
Tiêu Văn Lan sợ đến tái mặt, nhìn con báo tuyết đang đè Chung Yến Sanh xuống đất ngửi ngửi, run rẩy, lấy hết can đảm hét lớn: “Đạp Tuyết! Đường ca ta cấm ngươi tùy tiện làm người khác bị thương mới nhốt ngươi ở đây, ngươi, ngươi mau thả cậu ấy ra! Ta biết ngươi nghe hiểu tiếng người!”
Con mèo lớn dường như thật sự hiểu. Nó ngẩng đầu, đôi mắt xám xanh lạnh lùng nhìn Tiêu Văn Lan như thể chê hắn lắm lời.
Tiêu Văn Lan bị nhìn đến lạnh sống lưng, không khỏi run rẩy thêm: “Nếu ngươi dám ăn cậu ấy, ta, ta sẽ bảo đường ca đánh chết ngươi…”
Con báo tuyết không thèm để ý đến hắn, lại cúi đầu, như thể Chung Yến Sanh là một miếng thịt thơm ngon, nhất định phải ngửi ra mùi hương thật sự của cậu từ hương phấn nồng nàng này.
Có lẽ thấy ngửi không phát hiện ra mùi của con mồi, nó thay đổi cách thức, há miệng.
Một vài người nhát gan đã che mắt lại, không dám nhìn cảnh máu bắn tung tóe.
Ngay lúc đó, từ cổng viện vang lên giọng nói lạnh lùng: “Đạp Tuyết, trở về.”
Mắt Chung Yến Sanh đã đẫm lệ. Vượt qua con mèo lớn, cậu lờ mờ nhìn thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ở cổng viện, mặc áo bào đỏ thẫm, khí thế lạnh lùng. Đám bạn của Tiêu Văn Lan như gặp quỷ, còn sợ hơn cả khi thấy con báo tuyết xổng lồng, đến mức phải lùi lại vào sân.
Lúc này Tiêu Văn Lan còn cảm động hơn cả khi thấy cha ruột mình, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, sắp khóc òa: “Ca! Mau cứu Chung tiểu công tử đi!”
Đồng tử Chung Yến Sanh co lại. Lúc này, cậu lại vượt qua nỗi sợ bị mãnh thú đè, cố gắng kéo chiếc nón che mặt sắp tuột xuống.
Ai ngờ một mảnh vải bị vướng vào răng nanh của con báo tuyết, cậu kéo một cái thì rách toạc. Dưới ánh sáng ban ngày, lộ ra phần cổ và cằm.
Lồng ngực Chung Yến Sanh lạnh toát.
Cậu vừa kéo một cái, con báo tuyết có vẻ thấy con mồi không ngoan thì không vui, không những không nghe lệnh của chủ nhân trở về, mà ngược lại còn thè lưỡi liếm một cái lên cổ cậu.
Lưỡi con mèo lớn có gai, lướt lên cổ khiến cậu vừa đau vừa ngứa. Chung Yến Sanh suýt nữa tưởng mình bị ăn rồi, đờ đẫn vài giây, nước mắt trào lên, không nhịn được thút thít một cái.
Con báo tuyết hưng phấn vẫy đuôi, dường như có thể nếm được mùi hương vốn có của Chung Yến Sanh từ lớp hương hoa gay mũi. Nó hưng phấn liếm thêm một cái nữa lên cổ cậu, chiếc lưỡi thô ráp cào qua da non khiến làn da ấy đỏ lên.
Thiếu niên gầy yếu bị mãnh thú đè xuống đất, chiếc cổ trắng như tuyết hơi run rẩy, tinh tế và mong manh.
Tiêu Lộng rút kiếm, mặt không cảm xúc.
Xoẹt một tiếng, con mèo lớn đang định liếm Chung Yến Sanh tiếp bỗng ngừng lại. Nó nghe ra sát khí, đuôi từ từ cụp xuống, lưu luyến thả con mồi trước mặt ra, cụp đuôi ủ rũ bước về phía Tiêu Lộng.
Cổ Chung Yến Sanh vẫn còn cảm giác bị liếm qua, lồng ngực gầy yếu phập phồng dữ dội, tay chân bủn rủn, nhất thời không thể đứng dậy được, cố gắng kéo chiếc nón che mặt đã rách một lỗ xuống.
Tay vừa giơ lên, bỗng nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
Trước mắt chợt tối sầm, một cái bóng cao lớn che phủ cậu.
Tiêu Lộng xuất hiện trong tầm nhìn. Hắn đứng ngược sáng, trông vừa anh tuấn vừa lạnh lùng, đôi mắt xanh đậm cụp xuống nhìn lên chiếc cổ mảnh mai của cậu, khóe miệng hơi nhếch lên đầy ẩn ý: “Lại là ngươi à?”
Chung Yến Sanh lập tức tê rần cả đầu.
–
Tác giả:
Điều Điều: Ngài nghe ta nói, ta tên Yến Yến không phải Điều Điều!