“Nụ hôn đầu của tui. Sống 23 năm mà mất nụ hôn kiểu lảng xẹt vậy trời.”, Trúc Chi cũng mò dậy, vẫn chưa hết bối rối, thầm nghĩ.
“Sao…vậy?”, Nhất Uy hỏi, cậu ta vẫn chưa hết bối rối, không dám nhìn thẳng vào Trúc Chi, “Tôi.. ơ.. nghe thấy cậu la lên trong nhà.”
Trúc Chi, há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Nhất Uy.
“Có con chuột chạy ngang qua chân tôi.... mà thôi.”
“Vậy.. à?”
Sau đó cả hai im lặng không ai nói với ai câu nào. Rõ ràng họ vẫn chưa hết bối rối về nụ hôn vô tình ban nảy.
“Lúc nảy, anh hai gọi cho tui. Tui nghe giọng hét qua điện thoại không biết anh ấy có bị sao không?”, Trúc Chi lên tiêng trước..
“Tôi cũng nhận được một cuộc gọi kì lạ. Tôi đoán chuyện chúng ta giết ngạ quỷ đã lan xa.”
“Làm sao mà biết? Lúc đó chỉ có tụi mình với ngạ quỷ thôi.”
“Tôi cũng không rõ. Có lẽ một con ma để lộ ra. Nếu những thứ khác ngửi được mùi của chúng ta và tìm tới, tôi cũng không lạ.”
“Mà cậu làm gì nửa đêm nửa hôm trong nhà tui vậy?”
“Tôi sợ bên này có chuyện nên chạy tới xem thế nào. Anh của cậu không có khả năng chống tâm linh, cũng không có đôi mắt âm dương, rất dễ bị bắt mất hồn. Vừa thấy cuộc gọi lạ, tôi đã chạy tới đây ngay. Vậy mà vẫn chậm một bước.”
“Cả ngày hôm nay ảnh không về nhà. Tôi cũng không thắc mắc gì hết. Tôi cũng không gọi gì cho ảnh.”
Nhất Uy đặt tay lên vai của Trúc Chi, vỗ vỗ. Sự đụng chạm nhẹ như vậy cũng khiến trái tim Trúc Chi nhói nhói lên.
“Chuyện này không thể đoán trước được. Cậu không cần tự trách.”, Nhất Uy an ủi, “Bây giờ phải xác định chổ của anh cậu.”
“Anh hai bảo tui phải chạy ra khỏi nhà mau. Thế nghĩa là thứ đó sẽ tìm tới cửa. Tui sẽ ở đây đợi nó.”
Chẳng cần Trúc Chi và Nhất Uy đợi lâu. Thứ đó cuối cùng cũng tìm tới cửa. Nhưng thư đó không phải ma cỏ hay gì cả mà là anh hai của cô.
Trúc Chi sửng sờ nhìn vào anh mình.
“Sao anh về được? Rút cuộc có chuyện gì vậy?”
“Có việc gì đâu. Anh chỉ giỡn mặt với em thôi.”, giọng anh đều đều không có âm sắc.
“Chuyện như vậy cũng mang ra giỡn được hả? ANH CÓ BIẾT LÀ EM LO CHO ANH LẮM KHÔNG, TÊN KHỐN?”
“Bình tĩnh đi cô nương bé bỏng.”, Anh hai của cô đi thẳng lên trên lầu.
Trúc Chi và Nhất Uy trao đổi ánh mắt nghi ngờ cho nhau. Có cái gì đó lạ ở người anh mà họ không tài nào giải thích nỗi. Có phải do đôi mắt của anh ta khác mọi khi không? Lạnh lùng hơn, không có một biểu cảm nào.
Rõ ràng nghe tiếng hét kinh dị của anh hai mình. Anh còn cố gào qua điện thoại bảo cô chạy đi. Sao giờ tự dưng xuất hiện còn đeo theo biểu cảm vô hồn như vậy.
“Cậu có cùng suy nghĩ như tôi không?”, Nhất Uy hỏi nhỏ.
“Suy nghĩ gì? Anh tui bị trúng tà à?”
“Nhập hồn.”
“CÁI GÌ?”
“Cậu đừng la lớn chứ.”
“Bây giờ phải làm sao?”, Trúc Chi nói nhỏ đến độ không thấy môi của cô cử động.
“Làm như chưa có gì đi. Có khi chúng ta đoán sai cũng nên.”
Trúc Chi thở phù một cái. Cô kéo tay Nhất Uy ngồi xuống cái ghế trong phòng khách. Cả hai ngồi lặng thinh.
“Cây trâm hôm bửa em dùng để giết chết đám ma quỷ, em để ở đâu nhỉ em gái bé bỏng?”
Trúc Chi nhìn Nhất Uy một cái ngầm tỏ ý: tụi mình đoán đúng rồi đó.
“Có cây trâm nào đâu?”
“Lúc anh đang hỏi nhẹ nhàng, em gái bé bỏng phải nói ra chứ. Nếu không anh không đảm bảo tất cả được an toàn đâu.”, nói xong hắn giơ tay lên, làm động tác gì đó. Chỉ thấy cánh cửa bị đóng chặt. Con dao trong bếp phóng về phía hắn và nằm gọn trong lòng bàn tay.
Hắn cầm con dao ngắm nghía. Trúc Chi thầm sợ hãi. Nhất Uy cầm tay cô trấn an.
“Nào… Bây giờ em gái bé bỏng nói cho anh biết đi.”
“MÀY LÀ AI?”, Trúc Chi gằn giọng.
“Ô.. Thì ra cưng đã biết rồi. Cưng muốn biết anh là ai lắm đúng không? Cho anh nhìn cây trâm một cái đi. Anh hứa chỉ nhìn thôi. Cưng có biết cây trâm đó có thể gây nguy hiểm cho cưng lắm không? Không phải một mình anh muốn có nó đâu.”
“Tao thắc mắc mày làm sao biết tao có cây trâm mà tới tìm tới cửa?”, Trúc Chi lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng mặt “anh hai” của mình hỏi.
“Đơn giãn thôi. Ma giới truyền tin nhau, có một con bé người đã dùng một cây trâm không biết được làm bằng gì mà vừa làm chậm động tác của ngạ quỷ, vừa có thể giết chết cả ma. Trùng hợp là tao cũng đang cần một thứ như vậy để dùng. Cái bọn ma lâu la đó tao đã không ưa từ lâu. Giết được đứa nào hay đứa đó.”
“Thay vì giết, tụi này muốn đám đó được đầu thai hơn.”, lần này Nhất Uy nói, “Nói vậy mày không phải là ma hay quỷ sao?”
“Tao cũng là quỷ. Nhưng tao mạnh hơn bọn nó gấp trăm lần. Sau này tao sẽ phấn đấu làm “Quỷ vương” chẳng hạn. Tên Quỷ vương cũ bỏ đi quá lâu. Cả yêu giới đang phát hoảng lên tìm một người có đầu óc để thay thế. Nếu có cây trâm của cô bé, có thể tao sẽ làm cho tụi nó rung sợ. Giờ thì”, tên quỷ trong thân xác người anh đứng dậy. Hắn chỉ nắm tay lại vậy mà khiến cho Trúc Chi lẫn Nhất Uy bay lên không trung, tay chân của họ bị trói chặt lại bằng không khí, cả người họ đập thẳng vào bức tường đối diện, không thể cựa quậy.
“Đã đến lúc tặng ta cây trâm đó rồi. Có kẻ đã cố tình xóa hết mùi của tụi mày ở hiện trường. Gã đó mạnh đấy. Xem ra, có một kẻ mạnh vẫn đang hậu thuẫn cô em đây. Chậc chậc.. Tao phải mất cả tá thời gian mới tìm được anh mày đấy.”
“Mày thả tao xuống thì tao mới đưa được chớ?”
“Khôn hồn đưa đàng hoàng. Nếu không...”, hắn nói xong liền cầm con dao tự đâm vào bụng (lúc này đang là bụng của Tuấn Tú), “Không chỉ đâm một nhát thôi đâu.”
Trúc Chi ứa nước mắt, gật đầu như điên. Nếu phải lựa chọn giữa tính mạng anh mình và cây trâm kia, cô đương nhiên chọn anh mình.
“Tốt lắm.”
Tiếc là chạy vội đến đây, Nhất Uy không cầm theo vật dụng nào để phòng thân hết, cây kiếm bằng gỗ đào cũng không mang theo, cậu muốn giúp cô, nhưng lực bất tòng tâm.
Con quỷ thả Trúc Chi. Hắn đi theo cô lên phòng.
“Có thể để tôi băng bó vết thương cho anh tôi được không?”, Trúc Chi dịu giọng, “Máu của ảnh chảy nhiều như vậy nguy hiểm lắm. Làm ơn đi.”
“Lấy trâm trước, cứu người sau. Yên tâm. Tao không giông những con quỷ khác không biết giữ lời hứa. Chỉ cần cây trâm không cần mạng thằng này.”
Trúc Chi mở tủ ra, lục lọi tìm kiếm cây trâm mình đã giấu đi tối qua. Cô đưa cho hắn.
“Rồi đó. Mau rời khỏi thân xác anh tôi đi.”
Tên quỷ cầm cây trâm. Quả đúng là hàng tốt.
“Như đã hứa.”, nói xong Tuấn Tú ngất xuống sàn nhà. Có một thứ gì đó màu đỏ by ra khỏi người Tuấn Tú. Trúc Chi lao đến đỡ Tuấn Tú dậy. Phải chi có Huyết Yêu ở đây thì tốt rồi. Người đó có thể làm lành vết thương trong nháy mắt.
Cô luống cuống đang không biết phải làm gì thì Nhất Uy chạy tới. Cậu nhanh tay lấy cái gối kê đầu Tuấn Tú lại.
Tuấn Tú mở mắt, tự dưng cảm thấy đau nhói ở bụng như vừa mới bị đâm.
“Anh tỉnh rồi.”, Trúc Chi tủi thân bắt đầu ngồi khóc, “Tụi em không biết làm gì hết. Anh đã bị đâm vào bụng một nhát. Em đã gọi xe cứu thương rồi.”
“Thằng kia.”, Tuấn Tú nắm lấy áo của Nhất Uy, nói, “Hộp y tế trong phòng anh.. Lấy tới.. Anh sẽ hướng dẫn tụi bây sơ cứu cho anh. Nếu không anh sẽ mất máu mà chết trước khi đến bệnh viện mất.”
Nhất Uy nhanh chóng chạy đi. Cậu trở lại với cái hộp màu trắng trên tay.
“Lấy găng tay cao su nitrile trong hộp đeo vô. Làm như vậy giúp anh tránh được nguy cơ nhiễm trùng.”
Nhất Uy gật đầu.
Tuấn Tú tự kéo áo mình lên, vết thương không nặng lắm.
“Lấy dung dịch muối là cái chai cao nhất không màu đó. Dùng nó rửa vết thương cho anh.”
Nhất Uy rất nghe lời. Vô cùng cẩn thận làm từng khâu từng khâu mà Tuấn Tú chỉ. Mỗi lần nước muối chạm vào vết thương, Tuấn Tú lại rên rỉ. Trúc Chi nhìn thấy rất đau lòng.
“Đở anh ngồi thẳng lưng..”, mặt Tuấn Tú tái mét, anh cố gắng nói để Nhất Uy nghe rõ, “Dùng gạc sạch trong đó quấn vết thương lại. Không được quấn quá chặt máu sẽ không lưu thông đến nơi sau băng sẽ rất nguy hiểm.”
Nhất Uy lại gật đầu lần nữa. Ngoan ngoãn làm thật nhẹ nhàng.
“Cảm ơn. Nhớ giải thích rõ chuyện đã xảy ra cho anh biết đấy.”
Chuyện Tuấn Tú tỉnh lại đã là hôm sau. Trúc Chi ngủ gật trên chiếc ghế cạnh giường bệnh của anh. Tên nhóc Nhất Uy thì không thấy đâu. Có vẻ nó đã về nhà.
Trúc Chi mơ màng tỉnh dậy, mặt ngơ ngác nhìn Tuấn Tú.
“Anh đã tỉnh rồi à? Đỡ hơn chút nào chưa? Bác sĩ nói vết thương được xử lý tốt nên đã không sao rồi. May vết đâm không sâu không ảnh hưởng đến nội tạng bên trong. Nhưng phải ở trong đây hai ngày để theo dõi thêm.”
“Làm em lo lắng rồi.”
“Không là do em. Nếu không phải vì tìm em, hắn sẽ không bắt anh. Anh kể em nghe chuyện hôm qua đi.”
Tuấn Tú định mở miệng nói thì Nhất Uy xuất hiện ở cửa.
“Thằng này? Chưa về nữa hả? Bộ chú tính ở rể nhà anh hả? Chưa đủ tuổi, anh không gả Ngân Chi cho đâu”
Trúc Chi tức giận đập vào ngực Tuấn Tú một phát đau điếng.
“Đau.. Đau.”
“Đáng đời. Ai biểu anh nói chuyện bậy bạ. Uy lo cho anh lắm. Cậu ấy vừa chạy về lấy đồ cho anh đó. Không cảm ơn người ta còn giỡn ngu nữa.”
“Ai biết đâu. Anh thấy hai bây lúc nào cũng ở chung. Tụi bây gặp nhau có hai lần à, mà dính nhau như keo với sơn vậy đó.”
“ANH IM ĐI.”, Trúc Chi bực mình, thoáng nhớ lại nụ hôn hồi tối, mặt cô nóng rang, “Anh kể chuyện của anh đi.”
“Hôm qua, sau khi anh nộp hồ sơ nhập học cho em. Anh có gặp một cô gái mặt nhợt nhạt. Cô ta ôm bụng nằm vật vờ trên trạm xe buýt, luôn miệng kêu ‘cứu mạng’. Anh là sinh viên ngành y mà. Thấy người hoạn nạn, không thể làm ngơ được. Anh đành phải chở cô ấy đếnh bệnh viện coi sao. Ai ngờ, xong xuôi, cô ấy muốn anh chở về nhà vì không tiện đi xe buýt một mình. Anh thì giúp người nên giúp cho trót. Anh mới chở cô ấy về tận nhà.”
“Cô gái đó xinh không?”, Nhất Uy buột miệng hỏi.
“Xinh lắm.”
“Hèn chi.”, Trúc Chi và Nhất Uy đồng thanh, “Dại gái.”
“Trong tình huống đó thì phải giúp thôi. Anh đâu phân biệt gái xinh hay gái không xinh đâu. Cô ấy giữ anh lại dùng cơm tối. Tại anh cũng thấy đói nên ở lại luôn.”
“Không biết xấu hổ.”, Trúc Chi phê phán.
“Ăn xong thì tự dưng tất cả cửa sổ đều đóng mạnh vào dù không có một ngọn gió nào. Anh giật mình quay sang nhìn cô gái. Cô ta nhìn anh cười quái dị. Anh còn sợ đời trai mình coi như bỏ,tưởng cô ta tính hiếp anh, tưởng cổ muốn lấy thân báo đáp.”
“Ọe!”, Trúc Chi làm hành động giả vờ nôn mửa.
“Không ngờ..”, Tuấn Tú thở dài, “Cô ta phát ra một giọng vô cùng nam tính khiến anh hết hồn:
“Tìm tụi mày hơi khó đấy. Duy chỉ có mùi của mày là dễ tìm nhất.”, cô ta nói, anh nhắc lại rằng giọng nói của một thằng đàn ông. Nói xong, cô ta liền chộp lấy điện thoại của anh rồi gọi cho em và thằng Uy. Tay chân anh bất động không thể làm gì được.
Rõ ràng là có một năng lực siêu nhiên nào đó kiềm anh lại.
“Tao sẽ tới thẳng nhà mày để gặp cô em gái bé bỏng của mày. Mày giúp tao một tay chứ?”
“Không bao giờ.”, anh đã trả lời nó một cách vô cùng cương quyết.
Nhưng gọi mấy cuộc cuối cùng em cũng bắt máy. Anh chỉ còn biết gào qua điện thoại bảo em chạy đi. Anh không biết hắn muốn tìm em để làm gì. Anh đã rất lo lắng.
Sau đó anh tỉnh lại và thấy mình nằm dưới đất, máu me bê bét rồi.”
“Vì hắn đã tìm thấy cái mà hắn cần.”
Tuấn Tú trố mắt nhìn hai đứa. Anh không biết chuyện xảy ra sau đó là gì.
Nhưng Tuấn Tú nhận ra một điều: cô gái xinh đẹp nào cũng có gai. Sau này anh nhất định phải cẩn thận với những cô nàng xinh đẹp.