Thanh Lâm và Nhất Uy trao đổi ảnh mắt cho nhau. Hiển nhiên, họ đang ngầm ra hiệu cho nhau cùng nhìn về phía Trúc Chi. Cô đang rất tức giận, họ có thể ngửi được sát khí từ người cô.
Vô Âm và Đổng Cô liếc mắt nhìn nhau một hồi. Cuối cùng, họ quyết định mở miệng nói trước. Họ cúi đầu cảm ơn tất cả những người ngồi ở đây. Đổng Cô cầm lấy tay của Trúc Chi:
“Cảm ơn vì đã luôn đối xử tốt với chúng tôi. Ơn nghĩa của mọi người, cả chị và Thiếu Sơn không cách nào đền đáp được, cũng chẳng có cơ hội đền đáp. Chị và Thiếu Sơn sẽ tiếp tục bước tiếp, ít ra tụi này cũng sẽ có nhau mãi mãi.”
Trúc Chi gạt đi suy nghĩ tiêu cực trong đầu. Cô ôm lấy Đổng Cô. Họ dù gì cũng cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Cô cũng mong hai người họ được giải thoát, được cùng nhau bù đắp những mất mát trong thời gian qua.
Vô Âm đã trở lại hình dáng bình thường của một Thiếu Sơn như trước. Không còn bị lời nguyền trói buộc, Thiếu Sơn trông tuấn tú như cái lần Trúc Chi nhìn thấy trong ký ức của Đổng Cô.
Thiếu Sơn thấy Trúc Chi đã buông Đổng Cô ra, gã nhanh chóng nói với mọi người:
“Đừng trách đệ ấy. Đệ ấy cũng rất khó khăn mới đưa ra quyết định như vậy.”
Không nhắc đến thì thôi, đã nhắc đến thì Trúc Chi bắt đầu phát tiết:
“Anh ấy đánh giá thấp chúng em. Anh ấy nghĩ tụi này không đương đầu với nguy hiểm được hay anh ấy cho rằng tụi này sẽ trở thành gánh nặng.”
Vô Ảnh đến bên cạnh Trúc Chi lên tiếng:
“Trận chiến với Ngọc Tự rất có thể kinh động đến Thiên giới. Đến lúc đó, Huyết Yêu sẽ không thể bảo vệ được ai nữa. Luật không thể bỏ. Thần tiên bị cấm có tình cảm với người phàm. Bởi vì họ sợ đứa bé lai sẽ được sinh ra đời. Điềm gỡ đấy. Họ không muốn đứa con lai nào được phép tồn tại. Anh ấy cũng vì muốn bảo vệ em, bảo vệ tất cả mọi người mà thôi.”
Trúc Chi đây điếng:
“Vậy anh cũng cho rằng mọi người nên quên đi ư? Em sẽ không nhớ ra anh, không nhớ ra Tuấn Tú, không nhớ Thanh Lâm, không nhớ Nhất Uy, không nhớ Tiểu Bạch và người đó.”
Trúc Chi giận Huyết Yêu đến mức không muốn gọi tên hắn mà chỉ gọi “người đó”. Vô Ảnh cảm nhận được chút tức giận của cô. Gã tỏ ra thông cảm hơn là trách cứ. Ngay chính gã đây cũng không muốn quên đi tất cả mọi thứ, huống chi một người đặt nặng tình cảm như Trúc Chi.
Trúc Chi quay sang nói với mọi người ngồi đó:
“Mấy người cũng nghĩ nên quên đi tất cả mọi thứ ư?”
Nhất Uy trả lời:
“Em không muốn quên tất tần tật. Nhưng chị cũng phải đứng trong hoàn cảnh của thầy mà suy nghĩ. Nếu không nhúng tay vào chuyện này, thầy sẽ còn đứng trước nguy cơ lớn hơn. Thầy đã phạm nhiều luật trên thiên giới, trong đó có luật xen vào sự sống chết của con người. Ngay cả bí mật nuôi dưỡng một đứa con lai là em, hay che dấu hành tung của tiểu ma vương là chị, thầy cũng phải chịu trách nhiệm. Huống hồ, những tên ác quỷ khác sẽ truy đuổi giết chị để chiếm trái tim tiểu ma vương nữa. Thiên giới và Âm giới sẽ biết rằng có một tiểu ma vương còn sống, Nguyên Sâm cũng sẽ tìm tới chị. Đến lúc đó, Huyết Yêu không còn một tay che trời nữa. Nếu lựa chọn giữa quên mọi thứ và tính mạng của chị. Em thà quên hết mọi chuyện còn hơn.”
Thanh Lâm nghe những lời của Nhất Uy, cũng ngầm đồng tình. Giữa sự an toàn của cô và ký ức đẹp đẽ kia, cậu đương nhiên cũng chọn bảo vệ cô. Dù phải nói rằng, Thanh Lâm không muốn quên cái tình cảm đặc biệt mà mình dành cho cô một chút nào hết.
Trúc Chi đương nhiên biết Huyết Yêu chỉ là do bất đắc dĩ mới muốn mọi người quên đi. Dĩ nhiên cô nhìn ra được tình hình trước mắt là gì. Dĩ nhiên cô biết hắn cũng phải đắn đo thế nào mới đưa ra quyết định không có hậu như thế. Tất cả đều thể hiện rõ trên khuôn mặt của hắn cơ mà. Cô đã thấy hắn khổ sở và đầy lo âu, cô biết nỗi khổ tâm của hắn.
Trúc Chi cũng biết Huyết Yêu chẳng được nghỉ ngơi chút nào cả, lo toang đủ thứ. Hắn cũng buồn khi chuyện thành ra như vậy. Nhưng cô không hề muốn quên đi tất cả mọi chuyện, không muốn quên đi hắn.
Trúc Chi khó lắm mới biết thế nào là tình thân, tình bạn và cả tình yêu nam nữ. Cô khó lòng mà chấp nhận rằng tương lai sẽ lại một mình đối diện với tất cả.
Nhất Uy cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ghì chặt trong lòng bàn tay của mình. Cậu nói:
“Nếu chúng ta có duyên, ắt hẳn sẽ gặp lại nhau. Huống hồ, thằng Lâm, em và Trúc Chi này lại học cùng lớp. Em tin rằng rồi chúng ta sẽ lại trở thành bạn bè.”
Thanh Lâm cũng nhất trí với Nhất Uy về chuyện đó. Rằng họ sẽ lại trở thành bộ ba thám tử trong trường. Trúc Chi ôm lấy Nhất Uy và Thanh Lâm, không muốn chấp nhận việc mình sắp làm sắp tới. Tất cả họ đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi Huyết Yêu xuất hiện mà thôi.
Thanh Lâm đã được giải độc xong, cậu cũng mới vừa hay nhiều chuyện xảy ra mà mình không có cơ hội chứng kiến. Cậu chỉ nghe Nhất Uy kể lại. Chuyện mà Huyết Yêu buộc mọi người phải uống thứ nước đó, cậu không có lý do từ chối. Chỉ còn một việc khiến cậu bận tâm. Đó là tình cảm mà cậu dành cho Trúc Chi.
Thanh Lâm quyết định nói ra những lời trong lòng. Cậu nhờ mọi người lánh đi một chổ khác, nhường lại vị trí này cho cậu một chút. Nhất Uy và Vô Ảnh biết tỏng thằng ấy muốn làm gì nên kéo mọi người rời đi. Hai người còn cổ vũ cho cậu bằng một cái chạm vai hơi mạnh.
Thanh Lâm gãi đầu, không biết bắt đầu từ đâu. Cậu đang nhớ lại từng khoảnh khắc một. Cậu nhớ đã chạm mặt cô lần đầu tiên thế nào, cậu hiểu lầm cô ghét cậu, không muốn làm bạn với cậu. Cậu nhớ phi vụ đầu tiên cả đội ra sao; nhớ ước muốn thầm kín mà Đổng Cô đọc được trong tâm trí cậu đều dành cho cô như thế nào; cả cái ôm của cô dành cho cậu nữa.
Thanh Lâm hít một hơi thật sâu, rồi lấy hết can đảm từ khi sinh ra đến giờ nói:
“Em thích chị. Em muốn ở bên chị, muốn bảo vệ chị, không muốn quên đi chị. Dù sao em vẫn muốn nói ra tấm chân tình này cho chị biết, trước khi chúng ta quên đi mọi thứ.”
Trúc Chi không ngờ Thanh Lâm lại dành cho cô tình cảm đặc biệt như thế. Cô hơi bất ngờ, cũng hơi lúng túng, không biết làm sao trong hoàn cảnh này. Cô thật sự rất trân trọng tình bạn giữa hai người.
Sau cùng, Trúc Chi cầm lấy tay của Thanh Lâm, thành thật nói:
“Em là một người tốt. Chị thật sự rất cảm động. Lần đầu tiên có người tỏ tình với chị, chị rất vui. Dĩ nhiên đây là tình cảm đơn thuần và chị thật sự cũng muốn ở bên em. Nhưng mà, em biết đấy…”, Trúc Chi không dám nói tiếp. Cô sợ Thanh Lâm buồn và tổn thương bởi lời từ chối của mình.
Thanh Lâm đã biết câu trả lời từ lâu. Rằng Trúc Chi sẽ từ chối cậu mà thôi, rằng cô chỉ xem mình như một người bạn. Dù cô ấy vẫn chưa nói ra câu từ chối chính thức, cậu vẫn đau lòng một chút. Đây là lần đầu cậu thích một cô gái, có thể là tình đầu của cậu. Người ta nói đúng lắm, tình đầu thường không có kết thúc có hậu, thường không đến được với nhau.
Thanh Lâm cố tỏ ra mình vẫn ổn, cố không khiến Trúc Chi cảm thấy áy náy:
“Em biết mà. Em biết chị coi em như một người bạn bình thường. Em chỉ muốn bày tỏ chứ không muốn hẹn hò gì đâu.”
Trúc Chi mỉm cười. Cô đẩy Thanh Lâm ra bên ngoài. Nhất Uy và Vô Ảnh đang áp tai vào cánh cửa nghe ngóng, kết quả bị đụng đầu khi cô mở cửa ra ngoài. Cô nhìn hai người bằng ánh mắt lên án rõ ràng. Hai người nhìn cô, cười trừ.
Còn Thanh Lâm vẫn giữ nguyên bộ mặt sầu thảm hết chổ nói. Nhất Uy và Vô Ảnh đành kéo cậu sang một bên, tìm cách an ủi thằng bạn thất tình. Hai người tự biết câu trả lời nhờ quan sát nét mặt như đưa đám của Thanh Lâm.
Tuấn Tú vẫn chưa hết buồn khổ. Trúc Chi đến bên cạnh anh, ngồi đó tựa đầu lên vai của anh, muốn anh cứ trút hết nỗi buồn cho cô. Anh dĩ nhiên biết cô muồn gì, chỉ có điều họ sắp phải chia xa và anh sẽ không có cơ hội nhớ ra rằng anh cũng có một đứa em gái khác là cô.
Trúc Chi nói:
“Thời gian qua thất sự rất cảm ơn anh. Anh là người thân duy nhất, ngoài bà nội, đã yêu thương em thật lòng.”
Tuấn Tú ôm lấy Trúc Chi vào lòng:
“Em mãi là đứa em gái mà anh yêu thương, Trúc Chi. Sau này, hãy bảo trọng. Anh cũng sẽ sống thật tốt. Như thế Ngân Chi cũng yên lòng mà ra đi.”
Trúc Chi nhường lại chổ cho mấy anh nam chia tay nhau. Cô nghĩ họ cũng cần không gian riêng cho mình, và cô vô tình thấy vào chai bia mà Vô Ảnh đã chuẩn bị sẵn sàng. Đáng lý cô nên ngăn họ lại, dù gì họ vẫn là trẻ vị thành niên, trừ Tuấn Tú. Nhưng có những sự việc, đàn ông thường lấy bia ra để nhăm nhi. Chia tay nhau, cũng là một trong những việc quan trọng.
Trúc Chi nhờ Tiểu Bạch đưa đi tham quan một chuyến. Cô muốn nó để mình một mình tại một nơi chứa đầy sách của Huyết Yêu. Cô buộc phải tính một con đường khác nếu như đã chấp nhận uống thứ thuốc đó. Cô lục tìm tất cả những cuốn sách nói về những điều bí ẩn. Đáng tiếc tất cả đều được viết bằng tiếng Nôm, mà cô thì không hiểu gì cho lắm. Cô chỉ thấy được những hình vẽ kì quặc bên cạnh những trang sách kia.
Trúc Chi lén lút chụp lại tất cả. Cô là người thời hiện đại, đương nhiên sẽ dùng phương thức hiện đại mà làm việc. May mà điện thoại di động của cô vẫn còn sài tốt. Cô cũng lén trộm vài cuốn sách nhét vào túi xách của mình, phòng khi cần.
Bỗng dưng, Trúc Chi thấy lọ máu của rồng được đặt rất cao phía trên kia. Cô nhớ ra máu rồng có rất nhiều hữu dụng nên trộm một chút ra chiếc lọ trống.
Trúc Chi ngủ thiếp đi trên chiếc ghế mà Huyết Yêu hay nằm. Đến khi tỉnh lại, cô đã thấy Huyết Yêu ngồi bên cạnh với vẻ mặt mệt mỏi. Cô biết hắn đã làm xong mấy chuyện vặt của hắn. Cô cũng biết, đến lúc phải chia tay nhau.
Huyết Yêu đưa ly nước cho cô:
“Tất cả mọi người đều đã trở về nhà, chỉ còn mình cô. Ta thấy cô vẫn còn đang ngủ nên muốn cô nghỉ ngơi thêm một chút.”
Trúc Chi cầm ly nước mà Huyết Yêu đưa cho, trước khi uống cô hỏi hắn:
“Anh sẽ không quay lại tìm tôi dù cho tôi có mất hết ký ức, đúng không?”
“Đúng vậy.”, Huyết Yêu đáp gọn và đầy dứt khoát.
“Anh phong ấn sức mạnh của tôi luôn hay sao?”
“Có một cách khác phong ấn linh lực và quỷ khí của một tiểu ma vương mạnh hơn cách của ta. Thứ này khiến cho mùi quỷ khí của cô biến mất hoàn toàn trước mũi của kẻ khác. Nhưng nó không ngăn được cô dùng pháp lực. Nếu đã muốn cô quên hết mọi chuyện, đương nhiên ta cũng muốn cô nghĩ mình chỉ là một người bình thường, không có năng lực siêu nhiên nào đặc biệt.”
Huyết Yêu đưa cho cô một sợi dây chuyền, bên trong mặt dây chuyền có một bông hoa màu đen trông giống với đóa Hắc phù dung, và vài giọt máu có bên trong đó. Trúc Chi không biết nó có tác dụng gì, cũng không biết hắn có thèm trả lời câu hỏi của cô hay không.
Huyết Yêu giải thích:
“Hắc phù dung sẽ khiến cô bị chú ý. Ta đã phong ấn nó trong mặt dây chuyền này, ta sử dụng máu của cô nuôi nó. Như vậy, nó sẽ không mất đi sức mạnh. Nó sẽ bảo vệ tốt cho cô thôi, ít ra nó sẽ khiến vết thương trên người cô trở nên không quá nghiêm trọng. Ta nói trước, cô không cách nào sử dụng quỷ khí được.”
Trúc Chi thắc mắc:
“Nếu tôi đã quên đi mọi chuyện, tôi làm sao nhớ ra sợi dây chuyền này đang bảo vệ chính mình? Anh không sợ tôi tháo nó ra ư?”
“Không cách nào tháo nó ra cả.”
Huyết Yêu nói rất chắc chắn. Hắn tự mình đeo sợi dây chuyền vào cổ của cô. Hắn làm cái gì đó phía sau lưng cô, cô đoán hắn đang niêm phong sợi dây chuyền khiến nó không thể tháo rời. Hắn rất chu đáo và cẩn trọng, luôn luôn suy nghĩ trước sao.
Trúc Chi tiếp tục tò mò:
“Nếu tôi gặp nguy hiểm thì sao? Nếu có kẻ xuất hiện muốn giết tôi thì sao? Anh không nghĩ là lúc đó tôi quá yếu để chống lại chúng hay sao?”
“Sẽ không ai cố giết cô. Ta đã chặn mọi tin tức về tiểu ma vương. Trận chiến với Ngọc Tự đơn thuần chỉ là trận chiến giữa hai kẻ thù cũ gặp nhau. Không một ai biết sự tồn tại của cô và Nhất Uy.”
“Nếu anh đã tính như vậy, sao còn lấy mất ký ức của mọi người.”
“Ta sợ. Ta sợ ta có sơ sót. Một khe hở cũng sẽ khiến cơn gió lọt vào bên trong. Với lại, ta thật sự mong mọi người cứ sống một cuộc sống bình thường, không bị một thế giới khác làm cho phân tâm.”
Trúc Chi không nói thêm lời nào nữa. Cô đang chứng kiến cảnh Huyết Yêu rơi vào trầm tư. Cô biết người đàn ông này hẳn cũng rất buồn phiền khi quyết định như vậy. Cô không nên cô chấp làm gì, cứ làm theo ước muốn của hắn cho xong.
Trúc Chi hít một hơi thật sâu. Lời muốn nói cũng không muốn nói ra nữa. Thứ tình cảm mà cô dành cho hắn, cô sẽ chôn vùi nó tận sâu trái tim của cô. Hai người cũng không có kết quả tốt đẹp. Chính hắn cũng không dành tình cảm đặc biệt nào dành cho cô. Cô quyết định chấm dứt thứ tình cảm đơn phương của mình tại lúc này. Kết thúc mọi thứ với ly nước quên lãng trên tay.
Trúc Chi đặt một nụ hôn lên môi của Huyết Yêu coi như thay cho lời tạm biệt. Điều khiến cô ngạc nhiên chính là hắn cũng hôn đáp trả. Nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào. Đây có thể nói là nụ hôn đầu chính thức của hai người.
Huyết Yêu buông cô ra trước, không quên dùng cánh quạt gõ lên đầu cô một cái. Ánh mắt trở nên ôn nhu, nói mà như đang trách cứ:
“Đừng hòng lừa ta như lần trước. Ta biết cái hôn môi của người phàm không phải lời cảm ơn như cô đã lừa ta.”
“Và anh cũng nên biết, người con gái phàm trần chỉ hôn người mà họ yêu mà thôi.”
Trúc Chi lấy hết can đảm hỏi Huyết Yêu câu cuối cùng:
“Anh có thích tôi không? Thích theo kiểu tình cảm nam nữ ấy.”
Huyết Yêu dĩ nhiên không trả lời câu hỏi của cô. Hắn xoay lưng về phía cô, ngước nhìn ánh bình minh đang từ từ ló dạng. Giọng hắn trở nên cứng rắn:
“Uống ly nước ấy đi.”
Trúc Chi hít một hơi dài, rồi uống cạn ly nước trong tay. Cô ngất đi trong vòng tay Huyết Yêu. Hai người không hề biết rằng, tro Hắc Ma và viên hắc ngọc đã tan biến bên trong chiếc hộp được phong ấn của Huyết Yêu.
Lời của tác giả Muội Nương:
“Xin chào các bạn, mình là Muội Nương là tác giả của bộ truyện Thanh Kiếm Của Quỷ đây. Mình muốn nói cảm ơn các bạn đọc giả đã luôn ủng hộ và đón đọc bộ truyện đầu tay của mình. Mình biết còn rất nhiều thiếu sót và mình sẽ cải thiện trong tương lai.
Vậy là bộ truyện Thanh Kiếm của Quỷ đã kết thúc tại đây rồi. Phần hai của bộ truyện sẽ được Muội Nương đăng tải trên các diễn đàn. Và phần hai có tên là Hắc Ma nha mọi người, bởi vì Thanh kiếm của Quỷ có tên rồi, nên mình đặt theo tên luôn, chứ nó vẫn là thanh kiếm của Quỷ thôi.
Chương 1 của Hắc Ma sẽ được đăng vào ngày 5/5 nha. Hy vọng mọi người vẫn ủng hộ, dành tình cảm và đón đọc phần hai như phần một. Cảm ơn rất rất rất nhiều. Nhớ để lại bình luận và đánh giá truyện nhé!”