Trúc Chi thuyết phục lão ác quỷ:
“Tôi chỉ muốn đi tìm phòng vệ sinh thôi. Ông tha cho tôi đi. Ông đưa chúng tôi lên cao chót vót như thế làm sao tôi có thể tẩu thoát được chứ? Tụi tôi làm gì có phép thuật như ông. Với lại bạn bè của tôi thật sự đánh không lại tụi quỷ đâu. Ông đã có thứ mình muốn mắc mớ gì còn cố giữ tụi tôi lại chứ?”
Lão ác quỷ trả lời thật lòng:
“Thật ra ta có chuyện cần đến năm mạng người mới thực hiên được. Các ngươi ở đây đều có lý do cả. Đợi đến nửa đêm các ngươi sẽ biết thế nào là lễ hội thôi.”
“Bây giờ có thể cho tôi đi được chưa? Có hai thứ mà con người không thể nhịn được: nhịn đi tiểu và hắc xì hơi đấy.”
Lão họ Hồ cảm thấy cô nói cũng có lý. Huống hồ lão đã nhốt cả đám lại trên này, chúng không thể thoát được dễ dàng. Chúng đang ở trong mê cung trong Hoàng thành, không thể trốn thoát mà không hề hấn gì. Hơn nữa, bạn bè của con bé này đang ở trong tay lão, nó không thể cứ thế mà chạy một mình được.
Lão cần thời gian xác nhận thêm có phải nó là con của Quỷ vương hay không. Trước mắt cứ hồi sinh lão trước đã sau đó giết nó cũng chưa muộn. Lão gọi ra một hồn ma trong suốt bám theo Trúc Chi.
Trúc Chi thở phào một hơi dài, ít ra lão đã chịu tha cho cô một mạng. Trước mắt phải đi tìm hồ sen trước. Tên ma cứ lẽo đẽo theo cô suốt khiến cô phát bực. Cô nghĩ phải cắt đuôi tên này mới hòng tìm được Tuấn Tú.
Lúc này Tuấn Tú một mực nghe lời Huyết Yêu, anh chỉ đứng một nơi dòm ngó xung quanh. Anh giữ nhiệm vụ canh chừng những kẻ muốn vào được bên trong địa đạo. Huyết Yêu vừa mới nói cho anh biết địa đạo nằm phía bên kia hồ sen. Anh phải đứng nơi này quan sát không được rời đi đâu phòng trường hợp có kẻ phát hiện ra có người lạ mặt muốn tiếp cận địa đạo. Khi đó Tuấn Tú có thể gặp nguy hiểm.
Tuấn Tú không ngốc đến mức nhảy ra cho người ta bắt mình. Anh đã chuyển sang tư thế ngồi dựa vào thân cây cổ thụ già cạnh hồ sen (nói thật trốn kiểu này cũng không an toàn hơn trốn sau tảng đá kia là mấy). Lúc này anh mới nhìn kỹ cảnh trí tại nơi này. Nó đẹp đến mức chói lóa. Bên cạnh hồ sen có một mái hiên nhỏ rất cổ kính, Tuấn Tú đoán đây là nơi du ngoạn của người phong kiến xưa.
Bỗng nhiên Tuấn Tú thấy mặt hồ yên ả chuyển động, nước bắt đầu gợn sóng. Theo lý mà nói, anh nên đứng im trong thời khắc nhận ra điểm kỳ lạ này. Nhưng gì đó thôi thúc anh phải tiến về phía hồ sen. Anh bước chậm rãi về phía đó. Anh nghe trong gió có một giọng hát mà thanh âm của nó như vọng lại từ địa ngục, nghe rất giống tiếng hát của ma nữ trong mấy bộ phim ma mà anh từng xem.
Tuấn Tú biết mình phải làm gì tiếp theo. Anh phải chạy khỏi chổ này nếu không muốn bị giết chết. Nghĩ là làm, anh chạy thụt mạng cách xa hồ se càng xa càng tốt. Thế mà đôi chân lại như tiến gần hồ sen hơn lúc nảy, quái lạ.
“Ngươi là con người.”, giọng nói ấy vang vẳng bên tai Tuấn Tú như đòi mạng, “Con người sao lại xuất hiện ở đây?”
Tuấn Tú giật mình quay lại đằng sau và anh như chết đứng khi thấy kẻ đang nói chuyện với mình là một lão già râu tóc bạc phơ, mũi cao chót vót và cong đến mức chóp mũi đụng phải vầng trán của lão; lão mặc một bộ áo dài nam ngày xưa màu hoa sen; trên tay cầm một đóa hoa sen; mắt nhìn Tuấn Tú như nhìn kẻ đã phá bỉnh giấc ngủ của lão.
Tuấn Tú bị lão già kéo về phía lão và lão bóp lấy cổ của Tuấn Tú đưa lên cao. Anh đung đưa hai cái chân đầy vất vả và cố làm sao thoát khỏi bàn tay của lão. Mặt của Tuấn Tú tím tái dần, nụ cười trên mặt lão già kéo ra đầy tự mãn.
Trúc Chi không cách nào tìm ra hồ sen, trái tim của cô tự dưng đau thắt lại không rõ nguyên nhân. Trước mắt hiện ra cảnh tượng Tuấn Tú đang bị lão già nào đó giết chết. Cô cố bò dậy tiếp tục chạy đi. Đây là lần thứ hai cô thấy một nạn nhân bị giết đến hai lần, mọi khi cô chỉ thấy một lần thôi. Chuyện quái gì đang diễn ra với cô đây?
Huyết Yêu cảm nhận được Trúc Chi đang ở đâu. Hắn đã rút được kinh nghiệm lần trước nên lén lút đặt một loại phép thuật nho nhỏ lên người của cô. Nhờ vậy mới gặp được cô khi cô đang chạy thụt mạng về phía này. Hắn bay tới đón đầu cô, hắn nói:
“Làm sao lại ở đây một mình. Nguy hiểm lắm.”
Trúc Chi thấy Huyết Yêu chỉ đi một mình và không thấy Tuấn Tú đâu. Cô nói đầy trách móc:
“Sao anh lại đi một mình, Tuấn Tú đâu? Tôi thấy anh ấy bị giết chết ngay tại hồ sen. Mà có tìm thế nào cũng tìm không ra cái hồ chết bầm đó.”
Huyết Yêu nghe vậy thì nắm lấy tay của cô rồi biến mất. Khi xuất hiện lại tại hồ sen, Huyết Yêu và Trúc Chi không thấy Tuấn Tú ở đâu. Huyết Yêu nói:
“Rõ ràng đã bảo nó đứng ở đây cơ mà.”
“Không có cách nào tìm ra ảnh sao? Có khi nào ảnh bị lão hồ yêu đó bắt mất.”
“Lão hồ yêu?”
“Tôi thấy một lão già tóc bạc xuất hiện từ hồ sen, mặc bộ áo dài màu hoa sen, trên tay cầm một đóa hoa sen. Người này không có trong cuốn sách về quái vật nên tôi không biết lão là ai.”
“Phù Dung - một lão thần bảo vệ hồ sen này. Lão không thích con người lắm. Muốn mở địa đạo bên kia hồ sen phải bước qua xác của lão và phải cóng nạp năm mạng con người mới được qua.”
“Năm mạng là con người?”, Trúc Chi như vỡ lẽ ra một điều, “Điều này làm tôi rõ ràng một chuyện, lão họ Hồ đã nói cần đến năm mạng người vào phút chót. Không lẽ lão thật sự sẽ cóng nạp năm tụi tui cho lão yêu thần kia?”
Sự im lặng của Huyết Yêu khiến cô chắc chắn về suy đoán của mình. Cô nói tiếp:
“Có cách nào cứu lấy Tuấn Tú không?”
“Lùi lại đi.”, Huyết Yêu ra lệnh, “Ta sẽ đi xuống dưới hồ xem sao.”
“Còn tôi thì sao?”
“Cứ ở yên trên này, mọi chuyện ta sẽ lo. Ta sẽ không để Tuấn Tú gặp nguy hiểm.”
Trúc Chi gật đầu đồng ý. Một phần cô không muốn làm vướng tay vướng chân của hắn. Một phần do cô tin tưởng hắn tuyệt đối. Trước khi Huyết Yêu nhảy xuống hồ sen, Trúc Chi nói theo:
“Cẩn thận một chút, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.”
“Được.”, Huyết Yêu đáp rồi nhảy xuống hồ.
Tiểu Bạch rất nhỏ bé khi đứng trước mặt Nguyệt Thi. Cô bé chỉ cao 1m45 là cùng, gương mặt lại non chẹt. Nhưng ít ai biết đạo hạnh của Tiểu Bạch cũng được mấy trăm năm. Những linh vật thường phát triển cơ thể rất chậm.
Nguyệt Thi đứng im đánh giá Tiểu Bạch. Một cô nhóc bé nhỏ không khiến ả sợ hãi lắm. Ả khinh bỉ nhìn Tiểu Bạch. Thời khắc ánh mắt của họ chạm mặt nhau, Tiểu Bạch liền biến thành một người có khuôn mặt xinh đẹp tựa ánh trăng. Điều đó khiến Nguyệt Thi như phát điên, ả trừng mắt nhìn Tiểu Bạch, đôi mắt dường như có chút oán hận lại có chút buồn bã.
Tiểu Bạch cười cay đắng nói:
“Tỷ đã quên Nguyệt Nguyệt rồi sao? Nguyệt Nguyệt rất nhớ tỷ đó.”
Giọng nói đó không lẫn vào đâu được. Nguyệt Thi bất giác lùi ra xa khỏi Tiểu Bạch. Tiểu Bạch vẫn còn trong hình dáng yểu điệu thục nữ của Nguyệt Nguyệt, nó nói như một cái máy:
“Chúng ta đã từng có những kỷ niệm đẹp đến đau lòng. Nguyệt Nguyệt nhớ rõ hôm đó là đêm trăng tròn, Nguyệt Nguyệt đang đợi Lâm công tử cùng nhau đi dạo quanh hồ sen. Không ngờ không thấy Lâm công tử đâu mà tỷ lại xuất hiện. Tỷ có nhớ đã làm gì etakhông?”
Nguyệt Thi đương nhiên nhớ rõ ràng những gì đã xảy ra, cũng nhớ rõ đứa em gái cùng cha khác mẹ này của mình. Nguyệt Thi đem lòng yêu Lâm Đoàn trước khi chàng gặp đứa em bé nhỏ này của ả. Ả thường hay lén nhìn chàng trong những đêm hội làng. Làng của ả mỗi khi đêm trăng tròn thường hay tổ chức những cuộc gặp gỡ giao duyên giữa trai gái mới lớn, cho họ tìm hiểu nhau, nếu cặp đôi nào yêu nhau trong đêm hội đó, bà mai sẽ đến nhà của hai bên cưới hỏi.
Nguyệt Thi những tưởng mình sẽ được chàng chọn mình nào ngờ chàng lại say đắm Nguyệt Nguyệt. Lòng ghen tức dâng trào. Ả có gì thua đứa em này? Ả xinh đẹp hơn nó, giỏi giang hơn nó, công dung ngôn hạnh ả tự thấy mình hơn nó vài phần. Thế mà Lâm Đoàn như vừa gặp nó liền đã yêu từ kiếp nào. Ả làm sao chịu đựng nổi nỗi đau đó – cái nỗi đau nhìn người mình yêu hạnh phúc bên cạnh người khác, mà người đó lại là em gái của mình?
Nguyệt Thi tức giận. Đếm hôm đó ả biết được Nguyệt Nguyệt và Lâm Đoàn hẹn nhau ra ngoài đình gần hồ sen. Ả đã đi trước một bước. Ả giả vờ như Nguyệt Nguyệt bị ốm nặng không thể ra ngoài hồ gặp Lâm công tử. Khi Lâm Đoàn đã trở về nhà của chàng, ả một mình thân chinh đến hồ sen gặp Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Thi đã tự tay mình đẩy Nguyệt Nguyệt rơi xuống hồ. Khi nó với tay lên kêu cứu ả đã đứng trên bờ nhìn xuống và cười. Ả phải tận mắt nhìn thấy nó chìm sâu xuống dưới đáy hồ mới yên lòng rời đi. Đến lúc đó ả mới nhận ra vì chữ “tình” con người ta có thể vô tình đến mức nào. Chỉ vì muốn sở hữu Lâm Đoàn cho riêng mình, ả đã nhẫn tâm giết chết đứa em gái của mình. Tất cả đều chỉ vì chữ “tình” ấy.
Kể từ đó, đêm đêm ả lại nghe tiếng khóc lóc thảm thiết của Nguyệt Nguyệt. Hồn ma của nó cứ ám ảnh ả suốt cả quãng đời còn lại của ả. Ả đã đi tìm thầy pháp và gã đã nói với ả phải đốt cái xác của nó dưới lửa địa ngục mới có thể tiêu diệt được linh hồn không siêu thoát của nó. Nguyệt Thi cho người lặn xuống tìm lấy cơ thể của nó, nghe đâu cái xác trôi lềnh bềnh trên hồ đã được người ta vớt lên chôn cất. Ả cũng tìm đến quật mộ của Nguyệt Nguyệt lên và đốt nó thành tro bụi.
Nguyệt Nguyệt lúc đó đã nguyền ả:
“Tỷ mãi mãi sẽ không có được Lâm công tử, tỷ mãi mãi sẽ trở thành một nữ nhân có bộ dạng xấu xí.”, sau đó linh hồn của Nguyệt Nguyệt lao đến dùng bàn tay khô quắt nhăn nheo đen xì kia ôm lấy khuôn mặt của ả. Khuôn mặt ả rát bỏng, hai hình bàn tay xuất hiện trên mặt ả đỏ chót, nó ăn sâu đến tận răng.
Nguyệt Thi đứng thét giữa trời xé tan bầu không khí yên tĩnh buổi đêm khuya. Hai bàn tay ả dính đầy máu, khuôn mặt đẹp đẽ rạng ngời không còn nữa. Ả té ngã xuống đất khi thấy khuôn mặt đầy máu của mình dưới mặt hồ.
Nguyệt Thi đổi sang cười điên loạn. Phải ả như phát điên. Với khuôn mặt gớm ghiếc này, ả làm sao đến bên cạnh Lâm công tử nữa, làm sao ả dám đối diện với người khác nữa. Họ sẽ gọi ả là quỷ, ả không muốn như thế.
Cuối cùng Nguyệt Thi cắn lưỡi mà chết. Ả biến thành quỷ dữ với khuôn mặt quỷ xấu xí, thế nên lúc nào cũng đeo mạn che mặt vì không muốn ai thấy khuôn mặt của mình.
Nguyệt Thi vẫn chưa thể siêu thoát hoặc ả không muốn siêu thoát. Ả vẫn còn một tâm nguyện chưa hoàn thành, tâm nguyện này khiến ý chí của ả mạnh đến mức thoát được sự truy đuổi của sứ gải địa ngục. Đó chính là được gặp lại Nguyệt Nguyệt một lần, ả muốn tự mình hỏi Nguyệt Nguyệt một số chuyện.
Lúc này nhìn thấy Nguyệt Nguyệt trong lòng của ả dâng trào niềm căm hận sâu sắc. Ả gào lên:
“Nhìn xem muội đã làm gì ta? Ta không thể nào xuất hiện dưới khuôn mặt quỷ này được. Tất cả đều do muội. Muội có biết ngần ấy thời gian mỗi lần nhìn thấy những cô nương trắng treo xinh đẹp ta lại nhớ đến muội, nhớ đến sự tàn độc mà muội đã ban cho ta. Ta chỉ muốn họ chết hết mới thỏa nỗi hận trong lòng ta.”
Tiểu Bạch xoay người nhìn thẳng vào mắt của Nguyệt Thi, khuôn mặt xinh đẹp của nó như đâm thẳng vào trái tim của ả khiến nó rỉ máu. Đáng ra khuôn mặt xinh đẹp đó phải là của ả mới đúng. Thật không công bằng.