Rút cuộc Vô Ảnh không muốn tiếp tục nhìn thấy nụ cười đáng yêu đó một lần nào nữa. Gã không nói gì mà lôi cổ Thanh Lâm ra khỏi người Lan Anh, rồi bỏ đi thẳng. Gã cũng hy vọng cô nàng đừng quên giữa gã và ả có một mối thâm thù liên quan đến Quỷ vương.
Lan Anh rượt theo hai người. Cô ả líu lo:
“Hai người có biết gì về đám thần chết kia hay không mà dám đi vào chổ có vào không có ra này?”
Vô Ảnh vừa đi vừa đáp (giọng điệu không vui khi ả cố tình bắt chuyện với mình):
“Phải cứu Tuấn Tú và những người khác trong đêm săn của chúng. Huyết Yêu không muốn có nhiều người bỏ mạng và anh đây cũng thế.”
Lan Anh chề môi khinh bỉ:
“Mấy người giả vờ tốt bụng cái gì chứ. Tui đoán là do mấy người không muốn những con người kia rơi vào tay của Ngọc Tự rồi làm cho lão mạnh lên thêm chứ gì. Nghe đồn những tên con người kia bị Ngọc Tự nhắm tới sẽ không toàn mạng được đâu. Mà tui còn có việc, chỉ đi chung hướng chứ không hề muốn cứu ai ra đâu đấy.”
Thanh Lâm lắc đầu không đồng ý:
“Chị Trúc Chi cũng muốn cứu mọi người, không lẽ chị ấy cũng giả vờ tốt bụng.”
Lan Anh đổi thái độ:
“Nếu tiểu chủ nhân đã nhiệt tình muốn cứu họ thì tui cũng sẽ nguyện ý thôi. Được rồi, hai người nghe đây, chúng ta nhất định phải cứu được mọi người nhé.”
Nói xong, Lan Anh chạy đi đầu tiên. Thanh Lâm và Vô Ảnh nhìn nhau cùng lắc đầu. Cô nàng đó đổi thái độ cũng nhanh quá chứ. Thanh Lâm chạy lên hỏi han tâm tình với Lan Anh:
“Nè chị biết gì về đám thần chết đó? Ý chị là gì khi nói bộ móng vuốt này của em có thể giết được thần chết?”
Lan Anh đứng lại quắc mắt nhìn Thanh Lâm. Trông điệu bộ ngáo ngơ của cậu và Vô Ảnh, ả đoán hai người này không hề biết chút gì về đám thần chết hết. Vậy mà còn dám kéo nhau vào cái nơi nguy hiểm này.
Lan Anh đáp lời, giọng điệu phật ý thấy rõ:
“Âm Cẩu là linh vật của thần chết. Thần chết tôn thờ đám Âm Cẩu ấy. Không phải chỉ vì nó mang đến chết chóc như họ muốn, mà móng vuốt của chúng làm ra lưỡi hái thần chết.”
Thanh Lâm không ngờ còn có chi tiết này. Cậu rõ ràng cũng cảm thấy nhẹ nhỏm:
“Em thấy thần chết chẳng đáng sợ gì mấy nhỉ? Nghĩ coi người dự báo cái chết cho chúng là Lôi Trí, ngay cả móng vuốt của một con chó cũng có thể giết được chúng.”
Lan Anh cóc đầu Thanh Lâm rõ đau. Cô nàng nói bằng giọng huyền bí:
“Ấy là cưng chưa được chứng kiến bọn chúng lâm trận. Ngay cả chị đây cũng sợ chúng vài phần. Không phải không không người ta lại hoảng sợ cái đêm săn của chúng, hiểu chứ? Bọn chúng có thể giết chết con người chỉ bằng một cái chạm tay đấy. Chỉ là đêm săn, bọn chúng muốn kích thích nên mới sài đến cây lưỡi hái kia. Bọn chúng khiến máu của người ta đổ khắp nơi.”
Thanh Lâm tiếp tục cập cổ Lan Anh, còn ả thì không có vẻ muốn hất cánh tay Thanh Lâm ra khỏi người mình. Thanh Lâm tỏ ý khen ngợi:
“Chị rành về họ quá ha.”
“Chị là ai chứ? Chị là nữ hoàng bóng đêm lận đó, danh xưng đó không phải để chưng chơi đâu. Chị đã tồn tại ngần ấy năm nên cũng không sợ ba cái đồ quỷ đó.”
Vô Ảnh bật cười đầy chế giễu. Lan Anh không thích thái độ đó của gã. Từ lúc gặp nhau đến bây giờ gã cứ tìm cách mỉa mai ả, tìm cách gây khó dễ với ả. Ả trừng mắt liếc Vô Ảnh:
“Anh muốn đọ sức trước khi tiến về phía trước không?”
Vô Ảnh lạnh lùng:
“Anh chờ giây phút này lâu lắm rồi. Ở đây không có Trúc Chi cấm cản và cứu cô em đâu.”
“Không cần ai cứu, tui sẽ đánh cho anh thừa sống thiếu chết mới thôi.”
Thanh Lâm có dự cảm không lành ngay từ đầu chạm mặt Lan Anh rồi. Cậu biết thể nào hai người này cũng bay vào đánh nhau cho xem. Và đúng y như những gì cậu vẫn nghĩ, họ mới chỉ nói với nhau đôi câu đã nhảy vào đòi sống đòi chết rồi. Kẻ thù cũ gặp nhau không bao giờ có kết thúc tốt đẹp cả.
Thanh Lâm có nên chen vào ngăn cản họ hay không. Vì cậu sợ hai người sẽ biến cậu thành thằn lằn mất, lần trước nhờ Trúc Chi mà cậu thoát được một kiếp nạn. Nhưng không ngăn cản thì họ đánh nhau đến tận mai mất, mà họ thì đang vội.
Vô Ảnh lôi thanh kiếm ra chỉa vào mặt của Lan Anh. Ả không sợ hãi mà biến thành một nữ hoàng bóng đêm chính hiệu: quần áo của ả biến thành một màu tím khói bao phủ hết cơ thể, tóc dài phủ qua mông và xoăn tít, đôi mắt biến thành tròng đen đầy kinh dị, trên mi tâm xuất hiện một con mắt thứ ba chưa mở, móng tay thì dài và đen thui.
Vô Ảnh chém thanh kiếm một nhát ngang eo của ả, nhưng Lan Anh né kịp. Ả híp mắt biến ra thật nhiều hình nhân khác giữ lấy cơ thể của Vô Ảnh. Còn nguyên thể của mình, Lan Anh bay đến dùng những ngón tay nhọn hoắt của mình đâm vào bụng Vô Ảnh. Gã rú lên đau đớn.
Thanh Lâm nhớ lại có một lần Trúc Chi nhìn thấy Vô Ảnh chết trong tay nữ hoàng bóng đêm. Cậu lo lắng không biết phải cản lại đòn tấn công tiếp theo của họ thế nào. Bởi vì họ thật sự hành động rất nhanh. Trong khi cậu chưa nghĩ xong kế sách hay ho thì đã thấy Vô Ảnh kẹp Lan Anh dưới thân của mình, thanh kiếm của gã lạnh lùng kề lên cổ ả suýt chút chặt đứt lìa cần cổ của ả. Thanh Lâm rú lên đầy sợ hãi.
Lan Anh không ngờ Vô Ảnh lại thoát khỏi tay của ả nhanh như vậy. Ả tức giận quyết chí dùng đến con mắt thứ ba của mình. Chỉ cần ả cố hết sức, ả sẽ giết gã chỉ trong một cái chớp mắt.
Thanh Lâm nhìn ra được nguy hiểm. Cậu hít một hơi dài rồi hét lên:
“Hai người chờ xong chuyện rồi đánh nhau không được hả? Chúng ta đang gấp lắm mà.”
Thanh Lâm nhìn thấy hai người vẫn còn ném ánh mắt tàn độc cho nhau. Cả hai không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ buông đối phương ra. Cậu quyết định chốt một câu quan trọng:
“Trúc Chi đang đi gặp Ngọc Tự. Tụi mình không biết Huyết Yêu và chị ấy có thắng nổi lão không khi bên cạnh lão còn rất nhiều tên khủng bố. Bộ hai người muốn kéo dài thời gian ở đây hả? Bộ hai người không muốn làm cho xong rồi đi giúp chị ấy hả? Bộ hai người chịu được khi không tận mắt nhìn thấy chị ấy có an toàn không hả?”
Thanh Lâm biết Trúc Chi chính là điểm yếu của cả hai người kia. Họ đương nhiên vì Trúc Chi mà đánh đổi tính mạng, huống chi chỉ bỏ đi hiềm khích lúc này.
Quả nhiên, Lan Anh đã trở lại hình dáng con người nguyên thể. Vô Ảnh cũng hạ thanh kiếm lưỡi hái xuống. Gã rời khỏi thân thể của ả. Họ thôi trừng mắt nhìn nhau. Lan Anh bò dậy, mặt vẫn còn nét giận dữ, rồi bỏ đi trước. Thanh Lâm và Vô Ảnh đi đằng sau (gã phủi tí bụi bám trên ống quần của mình). Không ai nói với ai câu gì nữa.
Kì thực Lan Anh không hiểu ma xui quỷ khiến gì lại gặp Hữu Lực tại nơi này. Ả được tiểu chủ nhân giao nhiệm vụ truy tìm dấu tích của Nguyên Sâm. Ả đã thoáng thấy một bóng hình quen thuộc – một kẻ ngày trước tận trung với Nguyên Sâm nhất, Kỵ Vinh. Gã này ngày trước đã vào sinh ra tử với Quỷ vương như huynh đệ.
Lan Anh khó lắm mới bắt kịp gã đến nơi này lại đụng trúng Hữu Lực. Nhìn thấy cái tên Vô Ảnh này là lòng căm ghét lại trào dâng. Không hiểu ả thiếu nợ gì gã, cứ mỗi lần gặp nhau gã lại muốn gây chiến với ả.
Xác của Nhất Uy bị ném một cách thảm thương một góc nhỏ bên trong lăng mộ vô chủ. Không thấy dấu hiệu nào về việc cậu còn sống cả. Cậu nằm đó, không còn hơi thở. Trúc Chi mà thấy được cảnh này chắc khóc hết nước mắt.
Vô Âm bị nhốt bên trong một căn phòng nhỏ, bốn bức tường chứa đầy tro phật xung quanh. Gã ngồi xuống đau lòng nhìn bức tường trước mặt. Gã đã phản bội Huyết Yêu, hắn đã tin tưởng gã như thế. Vậy mà gã đan tâm giết hại Nhất Uy, người từng là ân nhân của mình. Gã muốn trốn thoát khỏi nơi này, gã muốn Huyết Yêu đem xác Nhất Uy về chôn cất tử tế.
Vô Âm chợt nhớ một chuyện quan trọng. Mắt gã bừng sáng, miệng kéo một nụ cười không đẹp gì hết. Huyết Yêu đã từng đưa cho hắn một thứ và dặn gã hãy dùng nó trong tình huống không có được sự tự do như lúc này. Gã lôi ra một con rắn nhỏ xíu màu xanh lục, nói thầm vào tai con rắn ấy rồi thả nó đi. Gã đứng rất lâu nhìn con rắn bò ra khỏi khung cửa sổ bé ti ra bên ngoài. Sau đó lại ngồi xuống và chờ đợi, chờ đợi cái kì tích gì chính gã cũng không biết. Hy vọng con rắn nhỏ bé kia biết phải làm gì.
Lôi Trí quyết tâm chạy trốn khỏi Huyết Yêu, cái tên tóc đỏ xấu xa kia có khác gì Lục Trung đâu chứ. Lúc có mặt hắn, gã chỉ giả vờ đồng ý lãnh nhiệm vụ dụ cho Lục Trung xuất hiện thôi, thực chất gã đâu có muốn đem mạng của mình ra làm con tốt thí mạng.
Lôi Trí đã nghe được cuộc trò chuyện bí mật nho nhỏ kia. Cái tên tóc đỏ tưởng rằng đã ếm được bùa điếc lên tai của gã. Nhưng gã thuộc loại người không hề bị tác động bởi pháp thuật kì bí của bọn thần tiên. Gã không biết lý do, nhưng gã đã giả vờ mình không nghe thấy gì để sống sót.
Lôi Trí biết được hình xăm thanh kiếm trên cổ của mình là do mình đã ăn nhầm xác của tiểu vương – đứa con rơi của Quỷ vương, chuyện kinh thiên động địa chứ chẳng chơi. Còn may, trái tim của người đàn bà đó gã còn chưa được ăn, nếu không chắc gã sẽ trở thành Quỷ vương chứ không phải những người khác. Đến lúc đó sẽ phiền phức to. Những tên đao to búa lớn sẽ cùng nhau truy lùng và giết gã. Trốn chạy những tên thần chết đã đủ mệt rồi. Gã không muốn chạy trốn thêm bất cứ ai nữa.
Lôi Trí phải trở về bộ dáng bình thường mới sử dụng pháp thuật, trong thân xác đứa trẻ lên ba gã không dùng được nó. Đúng là ngược đời. Cũng chính vì vậy mà linh khí của gã bị đám thần chết ngửi được. Những tên thần chết cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Lôi Trí và có ý định muốn bắt gã đi.
Lôi Trí bị bao vây tứ phía, giờ phút này gã mới thật sự hối hận khi rời khỏi nơi mà gã vừa mới đinh ninh với chính mình rằng: Nó không an toàn.
Lôi Trí cảnh giác nhìn đám thần chết đáng ghét đằng kia, cố nhìn ra sơ hở hòng chạy trốn. Nhìn thế nào cũng chẳng thấy khe hở, lần này nhất định gã sẽ toang. Gã thụt lùi muốn bỏ chạy lần nữa.
Lục Trung từ đâu xuất hiện, chính xác là hắn bay từ trên trời bay xuống. Từ bên trong tay áo dài mà hắn đang mặc xuất hiện dây lụa rất dài quấn quanh người Lôi Trí khiến gã cựa quậy một cách bất lực. Gã căm ghét nhìn Lục Trung thầm nghĩ: “Sao lại bị bắt dễ dàng vậy được, lần này chết chắc rồi.”
Lục Trung và Lôi Trí biến mất trong không trung. Đám thần chết cũng từ từ rời khỏi.
Lục Trung ném Lôi Trí ra trước mặt Ngọc Tự, khuôn mặt đầy hy vọng, hắn hy vọng chủ nhân sẽ khen ngợi hắn. Đã từ rất lâu, ngài ấy chưa khen ngợi hắn lần nào nữa. Cũng tại hắn làm mất dấu Lôi Trí, chuyện cách đây đã mười mấy năm.
Ngọc Tự lần đầu gặp Lôi Trí. Lão nhìn hình xăm trên cổ của gã rồi bật cười khì khì. Lôi Trí không ngờ lại gặp được một quái nhân đứng đằng sau Lục Trung, lão ta chính là kẻ chủ mưu cái vụ truy lùng gã. Mặc dù có hơi sợ hãi, nhưng gã cũng trừng mắt lại nhìn lão.
Ngọc Tự hưng phấn rờ vào hình xăm trên cổ của Lôi Trí. Gã bất giác rùng mình rồi nhích ra xa khỏi lão. Ngọc Tự nói với Lục Trung:
“Lần đầu thấy ngươi làm tốt việc ta giao đấy.”
Lục Trung mỉm cười ngại ngùng. Lôi Trí thầm cảm thấy rùng mình. Đừng trách Lôi Trí nhiều chuyện, cái nụ cười kia không phải nụ cười mỗi khi được cấp trên khen ngợi, nó khiến Lôi Trí liên tưởng đến người được người mình yêu khen ngợi hơn. Không lẽ tên Lục Trung này có tình cảm ngoài cái tình cảm đáng ra phải có giữa thuộc hạ và chủ nhân ư? Không thể nào, hắn ta cái gu cũng mặn quá, ai lại thích được lão già mặt mày nhăn nheo như khỉ kia được.
Ngọc Tự nói tiếp:
“Ta không biết Quỷ vương cùng một ả ăn xác chết lại có thể có một đứa con. Ngươi biết ta đã tìm ngươi rất lâu rồi không Lôi Trí?”
Lôi Trí cắn môi nghe lão kia nói tiếp, mỗi câu nói của lão đều toát ra một luồng khí lạnh lẽo:
“Ngươi không biết ngươi là con của Quỷ vương hay sao?”
Đến lúc này vì quá sợ hãi, Lôi Trí đành nói ra sự thật:
“Ngài đã hiểu lầm cái thây thân tàn ma dại này rồi. Con đây không phải con của Quỷ vương gì đâu.”
Ngọc Tự rất thông cảm nói:
“Ngươi không biết cũng phải thôi. Cái hình xăm thanh kiếm bé nhỏ trên cổ của ngươi chính là dấu ấn của Quỷ vương đấy. Chỉ có ngươi mới sở hữu được thanh kiếm kia, bảo nó làm gì nó sẽ nghe theo hết.”
“Thật mà.”, Lôi Trí van xin, “Người hãy nghe con nói. Con đã ăn xác chết của một người đàn bà có hình xăm giống như vậy, nên hình xăm đã xuất hiện trên thân thể con. Trước đó, con không hề có hình xăm nào.”
Ngọc Tự liếc nhìn Lục Trung. Lão muốn Lục Trung giải thích điều mà Lôi Trí đang nói. Đáng tiếc, chính Lục Trung cũng không hề biết chuyện này. Hắn đã từng nghe một tên thuộc hạ của Nguyên Sâm nói rằng: tiểu vương của bọn họ có một hình xăm hình thanh kiếm trên cơ thể. Hắn khó lắm mới truy lùng ra một kẻ như Lôi Trí có được dung mạo tương tự. Không hề hay biết còn có cách di chuyển hình xăm từ thân thể này sang thân thể khác.
Lôi Trí tiếp tục gào lên trong tuyệt vọng:
“Có một người mang trái tim của người đàn bà kia. Con có nghe lén tên Huyết Yêu kia nói với đám người của hắn về trái tim của tiểu ma vương được ghép cho đứa con gái của người đàn bà đó. Con bé Trúc Chi đó mới là người mang trái tim của tiểu ma vương.”