“Ngân Chi.”, đây là lần đầu tiên gã gọi thẳng tên của cô.
Vô Ảnh cởi bỏ chiếc áo sơ mi màu đen của mình đề lên vết thương của Trúc Chi với hy vọng máu ngừng chảy. Với tính hình này nếu không cứu chửa kịp thời có thể cô sẽ mất mạng, mà gã không muốn chuyện đó xảy ra một chút nào. Gã áy náy nhìn cô, lúc nảy nếu không phải bị những tên kia cầm chân gã đã tới kịp lúc. Gã phẫn nộ:
“Đáng ghét.”, cuối cũng gã vẫn không bảo vệ được cô. Huyết Yêu biết chuyện này không biết sẽ tính sổ trên đầu hắn ra sao đây.
Nhất Uy hoàn toàn không kiềm chế được tức giận, cậu phải giải quyết cho xong tên này một cách nhanh chóng, sau đó đưa Trúc Chi đến bệnh viện xem vết thương như thế nào, hy vọng cô ấy chịu được đến khi đó. Cậu phóng tới hướng mũi kiếm vào mặt tên thủ lĩnh, nhưng hắn biến cây quyền trường thành một thanh kiếm dài và cảm được mũi kiếm của cậu.
Đôi mắt của Nhất Uy không còn tròng đen, thay vào đó hai bên đều một màu xám tro, khuôn mặt cậu đanh lại, mày nhếch lên trông gian ác. Cậu ném thanh kiếm lên không trung rồi lướt nhẹ bằng một chân trên mặt sàn tới chổ Từ Nhân. Hắn cũng không đứng đợi cậu tiến tới mà cũng lao vào phía cậu. Nhất Uy đạp một chân vào hàng ghế gần đó đưa mình lên không chụp lấy thanh kiếm và đâm vào ngực Tự Nhân, cậu dùng bàn tay đẩy vào chuôi kiếm xuyên qua người hắn tạo một lổ to tròn trên ngực hắn.
Tự Nhân ngã người ra sau rất khó mới đứng thẳng lại. Hắn ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt xám tro không một chút tình người của Nhất Uy, bỗng dưng nhớ lại có một lần từng gặp ánh mắt này và khuôn mặt này rồi. Lần đó, hắn ở trong khu rừng từng nhìn thấy Nhất Uy và một người nữa mặc bộ đồ màu đỏ cùng nhau đánh thắng một tên quỷ háo sắc tên Mộc Tinh. Hắn không nhìn lầm được, đặc biệt thanh kiếm ma thuật này, nghe đồn thanh kiếm đó có thể giết được bất cứ sinh vật nào miễn nó có trái tim. Hắn thầm vui mừng khi hắn không có trái tim, trái tim của hắn từ lâu đã bị giam cầm, giờ đây hắn chỉ một tên thợ săn sở hữu cây quyền trượng ma thuật mà thôi, cậu ta không làm gì được hắn.
Tự Nhân chưa kịp vui mừng lâu đã bị Nhất Uy đâm tiếp một nhát vào trái tim của mình, nếu ở đó có trái tim thật hắn đã chết ngay tức khắc rồi, quả là là một người hành động vô cùng nhanh và chuẩn xác, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị Nhất Uy chém đứt tay đang cầm thanh kiếm, thanh kiếm của Tự Nhân rời khỏi tay hắn trở về hình dạng của cây quyền trượng. Nhất Uy không chờ thêm giây nào đã dùng kiếm đâm thẳng vào viên ngọc trên cây quyền trượng. Tự Nhân rú lên vì tức giận nhìn cây quyền trượng của mình bị phế đi hơn là bị vết đâm từ thanh kiếm làm cho bị thương.
Hắn vẫn còn một con bài chưa đánh. Hắn đưa bàn tay còn lại niệm câu thần chú trong miệng rồi hút lấy pháp lực từ cây quyền trượng vào cơ thể mình. Đó là câu thần chú không một thợ săn linh hồn nào biết ngoài hắn, hắn đã tình cờ biết được một câu thần chú chuyển giao pháp thuật từ cây quyền trượng vào cơ thể của thợ săn, vật dẫn là máu đồng trinh, và hắn đương nhiên uống máu Trúc Chi vẫn còn động lại một chút trên tay trái của mình.
Tự Nhân xoay người, có một làn khói đen bao vây cơ thể hắn và nâng gã lên cao, cánh tay bị Nhất Uy chém lúc nảy từ đâu mọc ra. Hắn cười một tràng dài đầy ghê rợn. Hắn đưa tay bóp lấy cổ Nhất Uy nâng lên khỏi mặt đất.
Nhất Uy nắm lấy cổ tay của Tự Nhân từ từ kéo ra, giọng uy hiếp:
“Ta biết ngươi, ta cũng biết điểm yếu của ngươi Tự Nhân. Khôn hồn ngoan ngoãn một chút, nếu không đến trái tim mà ngươi luôn khao khát muốn có cũng chẳng thể nào có được đâu.”
Tự Nhân trong một thoáng hơi sửng người, gã thả Nhất Uy xuống, hắn rút chiếc đai lưng của hắn xuống, chiếc đai lưng lập tức dài ra và trở nên sắc nhọn. Hắn nói với Nhất Uy:
“Ngươi biết về ta?”
“Bổn kiếm không những biết ngươi mà còn biết trái tim của ngươi đang bị giam ở đâu.”
“Nói cho ta biết.”
“Bổn kiếm cực kì ghét những tên như ngươi.”, Nhất Uy xoay người nhìn chổ Trúc Chi một chút, cậu thấy Vô Ảnh và Thanh Lâm đang cực kì căng thẳng nhìn vào cái thân thể cứng đờ của Trúc Chi đang nằm tại nơi đó, cậu vội vàng nói tiếp, “Ngươi tưởng hấp thụ mọi pháp thuật từ cây quyền trượng có thể làm ngươi mạnh hơn ư? Không.. không, nó càng khiến ngươi chết nhanh hơn, bởi vì ngươi bây giờ chính là cây quyền trượng ngươi không còn có cơ thể của đêm đen nữa, không còn bất tử nữa. Nếu ta đập nát thân thể ngươi, ngươi sẽ giống như cây quyền trượng hết sức mạnh và chết đi.”
Nhất Uy vừa nói xong liền đâm thanh kiếm xuyên bụng của Tự Nhân. Tự Nhân cảm nhận được cơn đau từ bụng truyền tới, lạ thay nơi bụng của hắn chảy máu. Hắn kinh hãi lắp bắp, ôm bụng của mình quỳ xuống đất, trước đây vết thương chưa bao giờ chảy máu. Hắn ngó đăm đăm khuôn mặt của Nhất Uy, hắn nghe Nhất Uy nói tiếp:
“Đáng lý ngươi không nên hấp thụ tinh khí của cây quyền trượng, không ai nói với ngươi là không nên làm điều đó sao?”
“Ngươi rút cuộc là ai?”, Tự Nhân gắt gỏng.
“Bổn kiếm là kiếm của thần Kim Quy.”
Kim Quy? Tự Nhân đã từng nghe tên áo đỏ trong rừng gọi bạn của hắn là “Kim Quy” và hai người đó cực kì mạnh. Tự Nhân lo lắng cho tính mạng của mình, hắn còn chưa hoàn thành ước muốn của hắn – ước muốn được có lại trái tim vị thần rừng của mình. Hắn đã trở thành thợ săn linh hồn chỉ vì một sai lầm nhỏ nhoi của hắn, hắn đã ăn bao nhiêu linh hồn mà vẫn chưa khôi phục thần khí. Hắn nghe đồn nếu sở hữu được Đổng Cô, hắn sẽ khôi phục lại trái tim của mình bởi vì ả có thể biến ước muốn nỗi khát khao thầm kín của người ta thành hiện thực. Hắn đã tìm đến ả, và bị ả lừa tình, ả nói sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn cũng trao luôn trái tim yêu đương của thiếu nữ cho hắn. Thế rồi, ả cho hắn một cú lừa, ả giam cầm hắn trong một khoảng không vô định nào đó đã mấy trăm năm. Lần này khó khăn lắm hắn mới thoát ra được, khó khắn lắm mới tìm ra ả, lại sắp mất mạng. Nghĩ thôi hắn đã vô cùng tức giận. Máu trong họng hắn trào ra, hắn nằm vật vả xuống sàn nhà.
Thanh Lâm không quan tâm đến trận chiến của Nhất Uy và Tự Nhân lắm, cậu đang mang tâm trạng rối bời bên cạnh Trúc Chi, máu của cô vẫn chưa ngừng chảy, cứ như vậy cô sẽ chết vì mất máu. Vô Ảnh bắt mạch của cô, gã nói cho Thanh Lâm biết:
“Mạch đập rất yếu. Bây giờ ta sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện, em ở lại phụ giúp thằng Uy đi.”
Thanh Lâm gật đầu. Nhưng Vô Ảnh không kịp đưa Trúc Chi đi đã bị Đổng Cô chặn lại. Vô Ảnh nhìn ả đầy thù hận, gã dường như còn không muốn mở miệng nói chuyện với ả.
Đổng Cô nói với giọng vô tội:
“Ta chỉ muốn giúp, lúc nảy cô ta vừa cứu lấy ta một mạng, ta không muốn nợ ân tình với cô ta.”
Ả nói phải, năng lực của ả có thể làm máu của Trúc Chi ngừng chảy, Vô Ảnh như với được một cành cây khi rơi vào hố sâu không đáy, gã mỉm cười với Đổng Cô, gã nói:
“Vậy hãy cứu lấy cô ấy.”
“Ta không thể cứu người nếu không có điều kiện.”
“Điều kiện gì cô nói đi.”, Thanh Lâm vội vội vàng vàng hỏi.
Đổng Cô liền kéo cái đầu của Thanh Lâm về phía mình và nhìn vào đôi mắt của cậu ấy. Cô ta thấy nỗi khát khao thầm kín của cậu, cô ta mỉm cười rất gian trá:
“Khát khao của ngươi là cô ta. Vậy thì đơn giản hơn nhiều, ta muốn linh hồn tinh khiết của ngươi.”
Thanh Lâm hỏi lại một lần nữa:
“Cô muốn mạng của tôi đổi lấy mạng của cậu ấy sao?”
Thanh Lâm bắt đầu rơi vào trầm tư, cậu sẽ cứu cô ấy với bất cứ giá nào, nhưng nếu cậu sẽ phải chết thì cậu muốn cùng chết với cô ấy còn hơn hy sinh mạng sống để rồ cô ấy sống áy náy hết quảng đời còn lại của mình. Trúc Chi nếu biết cậu vì muốn cứu sống cô mà hy sinh bản thân mình cũng sẽ một mực từ chối.
Vô Ảnh phản đối:
“Đừng nói nhiều với cô ta, cái gì mà cô ta không muốn nợ ân tình, rút cuộc cũng chỉ là một phần kế hoạch của cô ả mà thôi. Nếu ả có linh hồn của cậu ả sẽ khôi phục nguyên khí nhanh hơn.”
Đổng Cô giả vờ đáng thương:
“Ta đâu có ý đó. Ta muốn linh hồn của cậu sau khi cậu chết kìa. Ta đâu muốn mạng sống của cậu bây giờ. Ta sẽ cho cậu sống hai mươi năm, hai mươi năm sau ta sẽ trở lại đây lấy linh hồn của cậu, món hời rồi đấy, ta chưa từng cho ai ân huệ đó đâu.”
Thanh Lâm bắt đầu suy nghĩ, sống thêm hai mươi năm đổi được tính mạng của Trúc Chi, đây quả là quá hời cho cậu. Cậu không muốn suy nghĩ thêm nữa, cũng không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, cậu gật đầu đồng ý.
Đổng Cô vui mừng nói:
“Chỉ cần một chút nữa là giao kèo được thành lập, phiền cậu nhắm mắt vào.”
Thanh Lâm nhắm mắt theo lời của ả, cậu cảm nhận được đôi vai của mình đang bị ả cầm chặt. Hơi thở của ả phả vào mặt cậu, dường như đôi môi của ả đang ở rất gần.
Nhất Uy lập tức kề kiếm lên cổ ả, Đổng Cô ngưng lại hành động liếc nhìn Nhất Uy. Ả nói:
“Bộ ngươi không muốn cứu cô ấy ư?”
Nhất Uy phớt lờ ả, cậu nói với Thanh Lâm:
“Nếu Ngân Chi biết mày hy sinh linh hồn của mình chỉ để cứu nó, với tính cách của nó mày cho rằng cô ấy chịu đựng được điều này hay sao?”
“Chỉ cần không ai nói cho cô ấy biết là được.”, Thanh Lâm tiếp tục van nài, “Mày nhìn cô ấy sắp chết đến nơi rồi, tao vẫn có thể sống thêm hai mươi năm nữa, không sao đâu. Mày chỉ cần giữ bí mật chuyện này.”
Nhất Uy cầm chặt thanh kiếm hơn, cậu liếc nhìn Trúc Chi vẻ thương tiếc, nếu còn không quyết định mau cô ấy có thể chết thật.
Vô Ảnh thấy thế liền nói:
“Linh hồn của ta không phải được hơn so với hai tên nhóc này hay sao? Ta là quỷ, chưa từng giết người nên vẫn còn tinh khiết lắm. Hãy lấy linh hồn của ta.”
“SẼ KHÔNG CÓ AI PHẢI BÁN LINH HỒN CỦA MÌNH ĐI ĐÂU CẢ.”
Người vừa nói là Huyết Yêu, Vô Ảnh vui mừng đến mức suýt nữa nhảy vào ôm lấy hắn, Nhất Uy và Thanh Lâm thì khỏi nói hai người mừng đến chảy nước mắt, đặc biệt là Thanh Lâm như với được phao cứu sinh khi đang chìm xuống đáy biển vậy. Huyết Yêu lặng lẽ đi đến bên Trúc Chi, hắn ngồi xuống nhìn vết thương của Trúc Chi hơi chau mày: vết thương vô cùng nghiêm trọng, nếu hắn đến muộn hơn có thể sẽ không cứu được cô. Hắn quắc mắt trách cứ nhìn Vô Ảnh khiến gã bậm lấy môi của mình rồi cúi đầu xuống đất.
Huyết Yêu dùng thần lực kéo Tự Nhân về phía mình, hắn lạnh lùng nắm lấy đầu của gã đồng thời tay còn lại dùng cánh quạt cắt nát mặt nạ của gã một đường dài, vết cắt sâu đến mức khiến gương mặt toàn khói của chảy máu đen. Huyết Yêu hướng cái đầu của gã vào vết thương của Trúc Chi nhỏ từng giọt máu đang chảy xuống vết thương của cô. Vết thương của Trúc Chi từ từ lành lại một cách thần kì. Huyết Yêu lại bỏ một viên dược đan vào miệng hắn không quan tâm đến ánh nhìn của người khác trực tiếp môi chạm môi với cô.
Thanh Lâm biết Huyết Yêu làm vậy vì muốn cứu lấy mạng sống của cô, nhưng cậu vẫn không ngăn được nỗi lòng mà rên rỉ vì đau đớn, tim của cậu nhói lên, mặt mày đỏ hết cậu xoay mặt sang hướng khác. Nhất Uy liếc nhìn Thanh Lâm thông cảm. Cả Vô Ảnh cũng không ngờ Huyết Yêu lại hành động trơn tru như vậy, nhưng hắn không ghen tức như Thanh Lâm ngược lại còn âm thầm vui mừng.
Không ai có vẻ quan tâm đến Đổng Cô trừ thanh kiếm của Nhất Uy vẫn đang kề trên cổ ả ta. Ả nhìn Huyết Yêu và đánh giá hắn, ả biết Huyết Yêu là một kẻ nguy hiểm, nhìn đôi mắt lạnh lùng cùng gương mặt băng giá của hắn, ả biết người này không hề đơn giản chắc hẳn có một sức mạnh phi thường mới khiến đám người kia vừa thấy lại mừng rỡ như vậy. Ả phải nghĩ ra kế sách trốn thoát khỏi đây, trước tiên phải trốn thoát khỏi thanh kiếm đang kề lên cổ ả trước.
Trúc Chi đã tỉnh lại, mặc dù hơi còn yếu, cô nhìn thấy Huyết Yêu còn tưởng rằng mình đang trong cỏi mơ. Cô vươn tay sờ lên khuôn mặt hắn rồi mỉm cười:
“Không ngờ trước khi chết còn thấy được anh.”
“Có ta ở đây, cô không chết được.”
Câu nói đó không chỉ khiến Trúc Chi cảm động mà còn khiến bon con trai đang đứng xung quanh họ cũng cảm nhận được có một dòng nước ấm chảy qua trong cơ thể. Cô muốn ôm lấy hắn vào lòng, muốn níu giữ hơi ấm của hắn bên mình, có như vậy cô mới thỏa được nỗi nhớ cũng như nỗi khát khao ở bên cạnh hắn. Nhưng cô không ôm, cô chỉ nhìn vào gương mặt đang tức giận của gã mà đắm chìm trong mơ mộng.
Huyết Yêu đặt Trúc Chi tựa lưng vào tường, hắn đứng dậy nhìn căn phòng một lượt. Hắn nói:
“Nếu không phải ta trở về nhà không thấy một ai ở đó, cung tên ta đặt chế cho cô ấy cũng không còn; nếu ta không dùng năng lực tìm ra các ngươi, các ngươi biết chuyện lớn gì xảy ra không hả?”
Nhất Uy giải thích:
“Tình thế cấp bách tụi em không thể làm khác được.”
“Vết thương của cô ấy chỉ có máu của tên thủ lĩnh mới chữa lành được, điều này không một ai biết, các ngươi đảm bảo ả ta cứu được cô ấy không mà bán linh hồn cho ả?”
Thanh Lâm và Vô Ảnh câm nín, lúc đó tình thế như vậy họ cũng không có thời gian suy xét nhiều như vậy. Họ tiếp tục nghe Huyết Yêu nói tiếp:
“Còn ngươi.”, Huyết Yêu nhìn vào Vô Ảnh chỉ trích, “Chẳng phải nói sẽ bảo vệ cô ấy an toàn sao?”
Trúc Chi lên tiếng bênh vực:
“Anh ấy bảo vệ tui rất tốt. Anh đừng trách mọi người nữa, lúc nảy do tui không cảnh giác nên mới bị thương.”
“Còn cô nữa.”, Huyết Yêu trừng mắt, “Ta đã chẳng chỉ bảo cô rồi ư? Đánh rắn phải đánh dập đầu, cô cứ đề tên đó ra mà đánh trước, tụi lâu la sẽ triệt sao, đừng cho hắn có cơ hội làm hại mình chứ.”
Trúc Chi nói:
“Biết rồi.”
Huyết Yêu gõ cây quạt lên đầu cô (hắn gõ rất nhẹ, Trúc Chi còn không nghe được âm thanh mà cây quạt chạm vào đầu mình) rồi mắng:
“Cô chỉ giỏi mồm, làm thì chẳng đâu vào đâu.”
Hắn nói thế thôi nhưng mặt hắn giãn ra một nụ cười.
Tên thủ lĩnh Tự Nhân nằm đó gào lên phá tan không khí đang yên vui của mọi người:
“Các người tưởng ta không chuẩn bị mà đến ư? Đổng Cô, ta có một món quà tặng cho cô đấy, con đàn bà đáng ghét.”
Đổng Cô kịp chạy đến tát vào má Tự Nhân một cái, câu nói của ả văng ra khỏi đôi môi kiều diễm, thế nhưng không ai nghe được tiếng ả nói gì, bởi vì mọi âm thanh đều biến mất, ngay cả tiếng rên rĩ của Tự Nhân cũng không ai nghe thấy.
Tự Nhân vui mừng khi biết món quà mà hắn chuẩn bị cuối cùng cũng xuất hiện, hắn biến mất trong màn sương, giọng cười gian ác của hắn không một ai nghe được.
Huyết Yêu cảm nhận được sát khí ở đâu đó xung quanh mình, một luồng sát khí rất quen, hắn thầm than:
“Vô Âm.”
Huyết Yêu vừa dứt lời, Vô Âm đột ngột xuất hiện phía sau Đổng Cô, gã dùng cây búa sắt nện trực tiếp vào đầu ả. Đổng Cô kịp nhìn lên và thấy đôi môi gã bị khâu lại một đường với nhau, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống gương mặt ả, tay vẫn không ngừng tăng lực đạo giáng mạnh cây búa xuống.