“Không được.”, Trúc Chi thì thào, vẫn đập tay vào cánh cửa đến mức tay cô đỏ hoe.
Cô bắt đầu khóc to. Tuấn Tú là người thân của cô. Khó khăn lắm mới có lại những tháng ngày ấm áp bên gia đình, cô không muốn mất mát thêm nữa. Dù Tuấn Tú không phải là anh ruột của cô. Nhưng cô đã xem anh là anh hai của mình từ lâu. Cô ngã khuỵa xuống đất, ôm ngực rên rĩ:
“Đừng giết anh ấy.”
Nhất Uy rút cây kiếm từ thắt lưng ra, cậu chém cánh cửa ra làm hai, dùng chân đạp bay nó, rồi chạy vào phòng. Trúc Chi lau nhanh nước mắt, chạy vào theo. Cô thấy mặt Tuấn Tú đầy mồ hôi, tráng anh nhăn lại, môi tím tái, hai tay nắm chặt ga trải giường và đang dẫy dụa trong đau đớn.
Nhất Uy chạy đến giường của Tuấn Tú. Cậu không do dự liền dùng kiếm đâm mạnh xuống tay của Tuấn Tú.
Tuấn Tú rống lên đau đớn, rồi giật mình tỉnh giấc. Anh thở hổn hển như vừa chạy bộ cả quãng đường dài, mồ hôi ướt hết cả nệm. Trúc Chi ôm chầm lấy Tuấn Tú. Cô nói trong sợ hãi:
“Em tưởng không còn gặp được anh.”
Tuấn Tú vỗ vỗ lưng Trúc Chi an ủi:
“Chỉ là ác mộng thôi. Anh sẽ không sao đâu.”
Trúc Chi nói trong nước mắt:
“Đó không phải là ác mộng. Là do quỷ gây ra. Hắn giết người trong mơ. Nếu như anh chết trong mơ, ngoài đời anh cũng chết.”
Tuấn Tú nhìn hai đứa nhỏ đang đứng trong phòng mình với vẻ không tin. Nhưng nhìn họ đang nghiêm túc và sợ hãi như vậy, anh thốt lên:
“Thật hả?”
Trúc Chi và Nhất Uy gật đầu. Tuấn Tú liền nhớ lại giấc mơ rất thật vừa rồi, bất giác rùng mình. Trúc Chi quẹt nước mắt nói với Nhất Uy:
“May mà cậu nhanh trí. Nếu không tui đã không gặp được anh hai rồi.”
“Lúc nảy, tui cũng làm theo bản năng thôi. Mình gọi chắc anh ấy không dậy. Trừ phi làm đau anh ấy.”
Nghe thấy từ “đau” từ miệng Nhất Uy, Tuấn Tú tự dưng thấy đau ở tay. Anh nhìn xuống tay mình, quả nhiên có một đường dài đầy máu. Anh nhắn nhó:
“Chú mày đâm anh hả?”
Nhất Uy giấu thanh kiếm đằng sau lưng, mặt cười cười. Trúc Chi giải thích dùm:
“Nhờ vậy mà anh còn sống đó. Còn không cảm ơn Uy đi.”
Tuấn Tú ôm tay đầy máu than thở:
“Nó đâm tui mà tui còn phải cảm ơn nó. Ok. Anh cảm ơn chú vì đã cứu anh."
Cả ba người cười vang. Nhất Uy hỏi Tuấn Tú:
“Anh kể lại chi tiết được không? Anh có thấy mặt con quỷ không? Nó đã làm gì anh?”
Tuấn Tú thở dài, cố nhớ chi tiết giấc mơ vừa rồi:
“Đầu của nó hình trái xoan, không có tóc, hai tai dài về phía đỉnh đầu, tròng mắt chỉ có màu trắng đục, cái lưỡi dày và dài thòng, thân người của nó da bọc xương và màu tím. Trong mơ, anh cảm thấy toàn thân bất động, chỉ nằm một chổ. Nó từ từ tiến tới chổ anh, cái lưỡi của nó chạm vào mặt anh, rất tởm. Nó cười mà như đang ho.”
Tuấn Tú nuốt nước miếng rồi nói tiếp:
“Cánh tay của nó biến thành lưỡi kiếm đang giơ cao lên trời. Anh đoán nó tính đâm vào anh. Anh đã kêu đừng giết anh, nhưng có vẻ chỉ làm nó thêm phấn khích. Anh cố cựa quậy nhưng cũng không xi nhê. Rồi anh thấy đau điếng truyền đến từ cánh tay.”
Nhất Uy xen ngang:
“Chắc là do em đâm anh á.”
Tuấn Tú gật đầu:
“Phải. Sau đó, anh tỉnh dậy thấy hai vợ chồng bây mặt mày tái ngắt đang đứng trong phòng anh đây.”
Trúc Chi như thường lệ, đánh Tuấn Tú một cái rõ đau:
“Còn giỡn được nữa. Bây giờ, anh đã trở thành nạn nhân của con quỷ rồi. May mắn lần này có em và Uy ở đây. Không biết lần sau còn may được nữa hay không.”
Tuấn Tú cau mày:
“Ý em là nó còn tới nữa hả?”
“Em cũng không chắc.”, Trúc Chi thở dài.
Cả ba người thay nhau giữ im lặng, cho đến khi một giọng nói vang lên từ bên ngoài căn phòng:
“Chuyện gì xảy ra với cánh cửa vậy?”
Trúc Chi nghe được giọng nói này, vui mừng phóng ánh mắt ra ngoài cửa, cô reo lên:
“Cuối cùng anh cũng về.”
Tuấn Tú tính chỉnh lời nói của Trúc Chi lại, không được gọi thầy mình bằng “anh” thì Huyết Yêu bước vào phòng tiến tới chổ Tuấn Tú. Hắn cầm tay của anh lên xem xét. Tích tắc sau đó, cánh tay của Tuấn Tú không còn chảy máu nữa cũng không thấy vết đâm nào. Huyết Yêu lắc đầu nói:
“Bị thương đến vậy mà còn ngồi tụm ba nói chuyện. Không sợ mất máu mà chết hả?”
Tuấn Tú há mồm nhìn xuống tay mình, tính nói gì đó nhưng lời nói bị nghẹn trong cổ họng không thể thốt nên lời. Vết thương của anh đã lành một cách không lý giải được. Thần kỳ. Rút cuộc Huyết Yêu là thần tiên phương nào?
Trúc Chi ngay tức khắc kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Huyết Yêu nghe. Hắn nghe một cách chăm chú, tay cầm cây quạt phê phẩy liên tục. Tuấn Tú giơ tay phát biểu ý kiến:
“Cho hỏi thầy rút cuộc là ai?”
Trúc Chi nhanh nhảu trả lời:
“Còn nhớ người mà em từng đề cập cho anh không? Người đã cứu mạng em nhiều lần ấy. Anh ấy là người đó. Huyết Yêu là thần giữ của.”
Tuấn Tú chưa kịp nói tiếp, thì Trúc Chi quay sang Huyết Yêu hỏi:
“Anh có cách tiêu diệt con quỷ này, đúng không?”
Huyết Yêu gật đầu:
“Cách thì có, mà hơi khó một chút.”
Nhất Uy hỏi:
“Nó là loại quỷ gì mà khó tiêu diệt?”
“Mộng Quỷ tồn tại nhờ ăn linh hồn của con người. Hắn đặc biệt hơn những con quỷ khác ở chổ: hắn chén linh hồn sau khi đâm thủng phần gan của họ trong khi họ đang ngủ say. Con người nghĩ rằng đó chỉ là ác mộng, họ không biết rằng họ sẽ chết ngay sau đó. Khó là ở chổ đó: nó giết người trong khi họ đang ngủ. Nên ta phải vào giấc ngủ của người bị hại mới tiêu diệt được nó”
Tuấn Tú cắn móng tay, cố nói qua kẽ răng:
“Liệu nó có quay lại tìm tôi không?”
Huyết Yêu gật gù cái đầu:
“Nó không thích để xổng con mồi đâu. Tốt nhất từ đây cho đến khi giết nó, ngươi không nên ngủ.”
Trúc Chi vội vàng nói:
“Vậy thì anh hai tui ngủ, rồi anh cùng vào trong giấc ngủ của anh tui là được rồi.”
“Nói thì dễ lắm.”, Huyết Yêu lườm Trúc Chi rồi nói, “Ta mà vào giấc ngủ của anh cô sẽ bị Mộng Quỷ phát hiện ra thần khí ngay. Hắn sẽ không tìm cách giết anh cô nếu như có ta ở đó.”
Trúc Chi sốt ruột:
“Vậy thì phải làm sao?”
Nhất Uy đột nhiên nói:
“Nếu nhờ một con quỷ khác nhập vào anh Tú, sau đó để cho hai con quỷ giết nhau trong đầu ảnh, được không?”
Tuấn Tú rên nhẹ:
“Giết nhau trong đầu tôi.”
Huyết Yêu nói:
“Tìm đâu ra một con quỷ có sức mạnh ngang tầm với Mộng Quỷ. Sẽ khá mất thời gian đây. Cho nên, ta mới nói anh ta không được ngủ cho đến khi giết được con quỷ. Ta sẽ đi tìm ngay một con bắt về đây.”
Trúc Chi đột nhiên nhớ ra Vô Ảnh đang ở dưới nhà. Trúc Chi nói với Huyết Yêu:
“Sức mạnh của Vô Ảnh và Mộng Quỷ ai hơn ai?”
Nhất Uy ở bên cạnh khẽ nói:
“Đừng nói với tui là cậu tính nhờ hắn nha?”
“Cậu có cách nào hay hơn hả? Mình cứ nhờ hắn cho xong, còn hơn mất nhiều thời gian tìm con quỷ khác.”
Huyết Yêu nghi ngờ:
“Ý cô là cô tìm được Vô Ảnh sao? Hắn mạnh hơn Mộng Quỷ rất nhiều. Nếu có hắn giúp đỡ, mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi.”
Trúc Chi nói liền:
“Hắn đang ở dưới nhà.”
Trúc Chi thấy Huyết Yêu có vẻ ngơ ngác, nên giải thích:
“Hắn nhập hồn vào bạn của tui. Chính hắn là người nói tên Mộng Quỷ cho tụi này biết.”
Trúc Chi vừa dứt lời, Huyết Yêu phất tay áo một cái, Vô Ảnh ở đâu thù lù trước mặt bọn họ, tay hắn vẫn còn cầm ổ bánh mì tính bỏ vào miệng để nhai. Trúc Chi còn nghe hắn nói rõ ràng:
“Không ngờ ổ bánh mì này lại ngon như vậy.”
Vô Ảnh nhai xong ổ bánh mì liền trừng mắt nhìn mọi người trong phòng. Mới vừa lúc nảy, hắn còn đang ở dưới nhà bếp, sao giờ có thể ở trên này. Trong nhà này, ngoài hắn có phép thuật của quỷ ra còn có một con quỷ khác sao? Vô Ảnh nói với Trúc Chi:
“Chào tất cả mọi người.”
Huyết Yêu lạnh lùng nói:
“Ngươi là Vô Ảnh? Kẻ đã cướp mất cây trâm của ta?”
Vô Ảnh ngó mặt Huyết Yêu, hơi bất ngờ. Huyết Yêu lập tức kéo Vô Ảnh về phía mình, dùng thần lực nâng hắn lên không trung. Mặt Huyết Yêu cực kì giận dữ. Huyết Yêu gằn từng chữ:
“NGƯƠI DÁM LẤY ĐỒ CỦA TA. TA SẼ CHO NGƯƠI ĐẦU THAI SỚM.”
Vô Ảnh chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị ai đó bóp nghẹn. Hắn dẫy dụa trên không, tìm cách đáp xuống đất. Trúc Chi thấy tính hình không ổn liền nói:
“Huyết Yêu khoan đã. Chúng ta còn nhờ hắn giúp đỡ mà.”
Huyết Yêu nghe vậy liền thả Vô Ảnh xuống, nhưng mặt vẫn lạnh lùng và mắt không dời Vô Ảnh nửa giây. Vô Ảnh chưa bao giờ bị người khác làm cho sợ hãi như vậy. Huyết Yêu làm cho hắn nhớ lại những tháng ngày hắn bị những con quỷ khác hà hiếp. Hắn đã trốn chui trốn nhủi. Hắn đã giết chết ma quỷ yếu hơn để làm tăng quỷ khí của hắn. Khó khăn lắm mới mạnh như bây giờ, nhưng tên trước mặt lại khiến hắn bất động và không thể làm gì cả. Hắn hoang mang nói:
“Ngươi… Ngươi rút cuộc là loại quỷ phương nào?”
Huyết Yêu chỉ cây quạt vào mặt Vô Ảnh, rồi cười khẩy:
“Ngươi dám đánh đồng ta với bọn quỷ các ngươi?”
Trúc Chi chạy vào đứng giữa hai người. Trúc Chi nói với Vô Ảnh:
“Anh bớt nói một chút. Huyết Yêu là thần không phải quỷ.”
Vô Ảnh vỡ lẽ lập tức đổi giọng nịnh nọt:
“Thần giữ của Huyết Yêu. Tiếng tăm lừng lẫy một thời. Ngài rất nổi tiếng đó. Thì ra cây trâm đó là của ngài. Hèn chi uy lực ghê gớm.”
Nhất Uy nói to:
“Bây giờ có Vô Ảnh rồi. Giải thích cho hắn biết chuyện hắn phải làm đi.”
Vô Ảnh không hiểu:
“Làm gì là làm gì?”
Trúc Chi giải thích Vô Ảnh biết:
“Lúc nảy, Mộng Quỷ suýt chút nữa giết chết anh hai của tui. Cách tốt nhất bây giờ là có một con quỷ khác nhập vào thân xác của anh hai tôi và chiến đấu với Mộng Quỷ. Chỉ có anh mới mạnh hơn hắn. Hãy giúp tụi này một tay đi.”
“Tại sao anh phải liều mình vì tụi bây? Lỡ anh chết trong đó luôn thì sao? Với lại, đừng quên, anh bị kẹt trong cơ thể này, không thoát ra được.”
Huyết Yêu không muốn nhìn mặt Vô Ảnh thêm nữa, hắn quay sang hướng khác, nhưng vẫn nói:
“Chuyện đó ta có thể giúp ngươi.”
Vô Ảnh đột nhiên nhớ ra một chuyện:
“Ngài không phải là thần sao? Sao ngài không chui vô đầu của thằng ấy rồi giết con quỷ? Sao cứ phải dùng em?”
Vô Ảnh thè lưỡi, uốn chữ “em” khiến cho cả đám người nổi da gà. Hắn chuyển xưng hô nhanh như chớp. Huyết Yêu hình như không bận tâm điều đó lắm, hắn chỉ nói:
“Mộng Quỷ có thể phát hiện ra thần khí của ta. Hắn sẽ không bị mắc lừa. Nhưng nếu dùng một con quỷ khác, hắn sẽ không đề phòng. Bởi vì hắn cũng là quỷ, nên dù có ngửi thấy quỷ khí của ngươi cũng sẽ nghĩ là quỷ khí của hắn mà thôi.”
Vô Ảnh ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Hắn đi đi lại lại khắp nhà rồi ra điều kiện:
“Em sẽ giúp ngài với một điều kiện.”
“Sau khi xong việc, ta sẽ tha cho ngươi chạy thoát một lần cùng với cây trâm. Đó là điều kiện quá lời cho ngươi rồi đấy.”
Vô Ảnh đắc ý giơ ngón cái tỏ ý “đã chịu”.
Tuấn Tú không thể nhịn thêm được nữa. Đám người này đang bàn về việc giết nhau ngay trong đầu của anh. Anh bực bội:
“Còn tôi thì sao? Tôi phải làm gì lúc đó?”
Huyết Yêu lấy ra một chiếc sừng đưa cho Tuấn Tú. Hắn nói nhẹ nhàng:
“Sau khi không còn bị Mộng Quỷ khống chế, hãy dùng sừng rồng này đâm vào mi tâm của hắn, ta nhấn mạnh một lần nữa, phải trúng mi tâm của hắn. Hắn sẽ chết.”
Tuấn Tú không kiềm được nỗi lòng la lên:
“Rồng có thật?”
Vô Ảnh tính vồ lấy sừng rồng thì bị Huyết Yêu giật lại, Huyết Yêu nghiêm mặt nhìn hắn. Hắn rụt cổ nói:
“Để em sài có phải hơn không?”
Huyết Yêu nói:
“Quỷ cầm vào sẽ cháy da cháy thịt.”
Vô Ảnh tự giác lùi hai bước, cố cách xa sừng rồng, điệu bộ vô cũng tức cười nhưng mặt mày lại tái mét.