Đổng Cô thấy Thanh Lâm đủ mạnh rồi, cô muốn vào bên trong lăng mộ xem tình hình của Nhất Uy và Thanh Lâm đến đâu rồi. Cô nói với Thanh Lâm:
“Chị vào bên trong kia chút nha.”
Thanh Lâm biết vị cô nương kia nhất định vì nhung nhớ người tình mà không thể tập trung cùng cậu chiến đấu với đám lâu la này. Cậu ra vẻ thông cảm và ra hiệu cho cô cứ đi.
Khi Đổng Cô vào đến nơi, cô thấy một cảnh tượng chẳng mấy khả quan. Phía bên kia là Nhất Uy và Vô Âm đang chật vật đau khổ thoát khỏi những khối cơ thể vô tri kia. Chúng hành động không nhất quán, kẻ thì la hét cào cấu xung quanh, kẻ thì níu lấy tay áo của Nhất Uy, có kẻ còn đứng tựa mình lên tường lăng mộ hát nghêu ngao. Những người này đều đang bị khống chế. Và hai người kia rõ ràng không biết làm sao mới thoát khỏi đám người này.
Mục đích của Nhất Uy chính là cứu được những nạn nhân này. Một khi đã cứu được họ, Huyết Yêu mới chiến đấu hết sức mình và không bị chi phối điều gì. Huyết Yêu cũng tập cho Nhất Uy dịch chuyển đồ vật đến thành thạo mới thôi. Mục đích ban đầu là chờ Nhất Uy dịch chuyển hết số nạn nhân rời đi.
Đúng là người tính không bằng trời tính, số nạn nhân hiện giờ không thể cướp đi nếu chưa giải nguyền cho họ. Nhất Uy vừa bị cào một đường trên cánh tay, cậu tức giận hất tung người này ra xa.
Đổng Cô chạy tới nói:
“Dùng lụa cột họ lại với nhau đi.”
Nhất Uy và Vô Âm bất lực kéo dãi lụa của Đổng Cô. Họ tách ra làm ba hướng bao vây đám nạn nhân. Sau đó, họ hô từ một đến ba rồi cùng nhau siết chặt sợi dây lại.
Vô Ảnh đang lang thang một cách vô định, vô hướng. Gã biết nơi mình cần đến, lại không biết nó nằm ở đâu trong ma trận của Ngọc Tự. Lão già ấy nhất định nhốt “thằng nhóc” đó ở một nơi được canh giữ nghiêm ngặt. Dễ gì mà lão để tù binh của mình nằm khơi khơi một nơi dễ xâm nhập, nhất định phải là nơi mà mấy tên thần chết nhất định không tới được.
“Chết tiệt.”, Vô Ảnh rủa thầm, “Cái tên Bạch Sư đưa cho mình một tấm bản đồ vô dụng. Còn mình thì đi một cách mơ hồ thế này thì biết khi nào mới tới nơi?”
“Cái tấm bản đồ đó phải đưa chính xác người đọc được nó mới thấy được đích, đại ca à.”
Một giọng nói the thé vang lên đằng sau lưng của Vô Ảnh. Gã quay người lại và xém một chút đã ngã nhào xuống đất. Trước mặt gã là khuôn mặt hèn hạ (theo gã đánh giá một cách chủ quan và có phần hà khắc) đó là của Lôi Trí. Cái tên ăn xác đó sao lại xuất hiện ở đây?
Lôi Trí tỏ ra thân thiết với Vô Ảnh. Nó cười với Vô Ảnh, liên tục nháy mắt làm thân. Gã rùng mình ớn lạnh. Gã thề nếu như nó dám cười như thể cả hai là bạn bè chí cốt một lần nữa, gã sẽ cắt cái đầu của nó bằng chính thanh kiếm lưỡi hái này.
Vô Ảnh quắc mắt nhìn Lôi Trí rồi hỏi bằng một giọng không mấy vui vẻ lắm:
“Mày làm gì ở đây?”
Lôi Trí tủi thân đáp:
“Còn không phải nghe theo lệnh nhỏ Trúc Chi cà chớn kia?”
Vô Ảnh chóng nạnh, lại giận dữ hỏi:
“Mày nói ai cà chớn đó?”
Lôi Trí tự biết khôn hồn thì đừng nói ra thêm một lời nào không hay về Trúc Chi nữa. Nó vươn tay xoa xoa tấm lưng của Vô Ảnh giở giọng nịnh bợ rành rành:
“Thì nhỏ em gái nhí nha nhí nhảnh đáng yêu của anh chứ ai.”, Lôi Trí chuyển sang nói bí hiểm, “Những ngày qua, tụi em đã trở thành bạn của nhau. Tại anh đã đi làm công chuyện bí mật nên không biết đó thôi.”
Vô Ảnh xích ra xa khỏi bàn tay của Lôi Trí, mắt vẫn còn nhìn nó đầy phòng bị. Trúc Chi mà lại đi làm bạn với nó, nói ra ai tin. Lôi Trí rất hiểu ánh mắt nghi ngờ mà Vô Ảnh dành cho mình là gì. Nó không còn cách nào khác ngoài kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Vô Ảnh nắm rõ khi cả hai tiếp bước đi về phía trước.
Ba ngày qua, Huyết Yêu, Lôi Trí và Trúc Chi đã lập một kế hoạch điên rồ. Lôi Trí phải thầm kinh hãi và nghĩ nó hoàn toàn không cách nào có thể diễn ra một cách suông sẻ. Hai người đó là loại người nào lại nghĩ ra cái kế hoạch quái quỷ đó. Phải chăng là những kẻ không muốn sống tiếp nữa?
Huyết Yêu không chỉ muốn Lôi Trí dụ dỗ cho Lục Trung xuất hiện. Kỳ thực hắn muốn bắt thóp luôn cả Ngọc Tự. Hắn muốn đích thân đến nơi ở của Ngọc Tự.
Lôi Trí cho rằng Huyết Yêu đủ mạnh để có thể xuyên thủng lớp màn bảo vệ của Ngọc Tự và đến được nơi của lão ấy. Nhưng không, Huyết Yêu nói với nó rằng, cái nơi ở của Ngọc Tự hắn không thể bước vào mà không bị thương. Ngọc Tự tạo một lớp bảo vệ rất dày để chống lại hắn. Cho dù hắn có đến được nơi cũng chưa chắc bước vào lãnh địa của lão.
Huyết Yêu yêu cầu Lôi Trí làm việc cho mình, yêu cầu nó không được phép phản bội lại hắn, nếu không nó sẽ gặp họa sát thân. Nếu nó làm việc cho hắn, hắn sẽ cho nó một thỉnh cầu, nhất là cái thỉnh cầu kia rất giống ý muốn của nó.
Lôi Trí không phải là một kẻ ngu xuẩn. Nó biết chọn phê nào có lợi cho nó nhất. Ngọc Tự sẽ không đối xử với nó như một người ngang hàng như Huyết Yêu. Ít ra hắn cho nó có quyền lựa chọn có làm việc cho hắn hay không; còn Ngọc Tự chỉ muốn trái tim này của nó. Lôi Trí đương nhiên rất sẵn lòng làm theo ý của Huyết Yêu.
Huyết Yêu và Trúc Chi mời nó ngồi như những người bạn. Hai người cùng bàn kế hoạch với nó. Đầu tiên, nó phải vờ như đang chạy trốn khỏi nơi ở của Trúc Chi. Sau đó sẽ bị đám thần chết bắt lấy. Nó phải cố chiến đấu cho ra dáng một chiến binh. Tuy nhiên rõ ràng lúc Lục Trung xuất hiện bắt nó đi, nó phải tỏ ra tuyệt vọng một chút, nó phải tỏ ra hơi chán ghét đám người Trúc Chi một chút. Như vậy mới trông giống một kẻ đào tẩu.
Lôi Trí đã thành công lừa được Lục Trung bắt mình đi. Nhưng Ngọc tự thì khác, lão khôn ngoan và độc ác hơn Lục Trung gấp ngàn lần. Điều này quả nhiên nằm trong sự tính toán của Trúc Chi. Cô đã nói với nó rằng:
“Muốn giữ tính mạng, anh nhất định phải khai ra người sở hữu trái tim của tiểu ma vương là em. Bằng mọi giá phải khai ra người đó là em.”
Huyết Yêu ban đầu phản đối ý tưởng điên rồ đó của cô. Hắn không muốn cô gặp nguy hiểm, hắn sợ mình sẽ không ra tay cứu cô kịp lúc. Nhất là khi lãnh địa của Ngọc Tự hắn khó mà vào được. Nhưng Trúc Chi đã thuyết phục được hắn, dù tốn rất nhiều nước bọt. Lôi Trí ngồi im một chổ nghe hai người cải nhau chí chóe.
Cuối cùng, Trúc Chi nói giọng trấn an:
“Tui sẽ câu giờ chờ cho đến khi anh xuất hiện. Tui không có dễ chết đâu mà. Với lại Ngọc Tự phải có thanh kiếm kia mới có thể hoàn toàn thành công. Lão ta làm sao có được thanh kiếm đó cơ chứ?”
Trúc Chi cảm thấy Huyết Yêu vẫn chưa chịu đồng ý với ý kiến của mình. Cô nắm lấy bàn tay của hắn nài nỉ:
“Đi mà. Với lại chắc chắn Ngọc Tự sẽ phái ai đó rất mạnh đến bắt tui đi. Nếu phái Lục Trung thì càng tốt chứ sao. Đến lúc đó, tui nhất định phải xem xem người này thật sự có nhược điểm không.”
Huyết Yêu rất bực mình. Bản thân hắn làm thần tiên bao nhiêu kiếp, cuối cùng một tên Lục Trung lại không biết lai lịch của hắn ra sao. Trừ phi kẻ này đang dùng một cái tên giả. Hắn đột nhiên nhớ ra kẻ ăn xác là một người có tài năng hội họa thiên bẩm. Hắn bèn ra lệnh cho Lôi Trí vẽ một bức chân dung của Lục Trung cho mình xem.
Lôi Trí không những họa một cách chuẩn xác từng đường nét, mà ngay cả nốt ruồi bé tí teo nằm trên chân mày nó cũng vẽ ra một cách chân thực. Đừng trách nó sao quá để ý dung mạo của Lục Trung, chỉ tại hắn rất đáng ghét. Hắn đã công khai truy nã nó khiến nó khó sống bao năm nay, làm sao mà nó bỏ qua khi rõ ràng đang có cơ hội hạ bệ tên đó.
Lôi Trí thấy lông mày của Huyết Yêu cong cong khi nhìn thấy bức họa kia. Tay của hắn run rẫy đầy vui vẻ. Nó thoáng thấy hắn khẽ mỉm cười. Hắn gật gù cái đầu tự lẩm bẩm cái gì đó mà nó nghe như:
“Nếu là hắn thì không phải không có nhược điểm nào.”
Nó nhìn qua Trúc Chi cũng thấy cô cứng đờ đang nhìn Huyết Yêu. Cô bé ấy cũng giống nó, cũng đang không hiểu tại sao nhìn thấy bức họa kia mà hắn lại cười trìu mến như thế.
Lôi Trí đoán Huyết Yêu nhất định biết về lai lịch của Lục Trung. Trong lòng nó cũng rộn ràng sung sướng. Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh nó không cần phải chạy trốn đám thần chết khắp nơi nữa thì sẽ tuyệt với biết bao.
Huyết Yêu nói:
“Thần chết không bao giờ chịu làm việc dưới trướng ai cả. Lòng tự trọng của Bạch Sư thật sự rất cao. Ta không nghĩ ra cái lý do mà hắn nhất nhất nghe lời một thằng nhóc như Lục Trung là gì.”
Lôi Trí gật gù đáp:
“Em cũng không nghĩ ra được. Mặc dù giữa em và thần chết có mối liên kết và phải có em dự báo cái chết cho họ. Nhưng họ chỉ mới truy đuổi ráo riết em, muốn giết em cho bằng được khi có Lục Trung thôi.”
Huyết Yêu lắc đầu. Hắn không cho rằng thần chết lại cần một tên ăn xác dự đoán cái chết cho chúng. Hắn trầm tư nói một cách nghiêm túc:
“Bạch Sư không cần ngươi dự đoán cái chết. Họ có một người khác dự báo cái chết rồi. Đó là thái tử của thần chết.”
Trúc Chi ngạc nhiên hỏi:
“Thái tử của thần chết?”
Huyết Yêu giải thích rõ hơn:
“Vị thái tử này là con lai của một người có dòng máu lai với Âm Cẩu và thần chết. Trăm năm mới lại xuất hiện một vị thái tử. Ta không nghĩ Bạch Sư cần đến ngươi nếu như đã có nó.”
Âm Cẩu thì Trúc Chi biết. Nhưng thái tử của thần chết lại là một khái niệm mới hoàn toàn không có trong cuốn sách bóng đêm. Nói như Huyết Yêu, cô không hiểu hỏi ngay:
“Cái gì mà loạn cào cào lên vậy? Người mà lại có con với chó là sao?”
Huyết Yêu cóc đầu Trúc Chi rất đau. Lôi Trí phát hoảng liền cúi đầu. Nó sợ Huyết Yêu có thể phát tiết sang người của nó. Bởi vì hành động đó mà nó không thấy Trúc Chi đã cong môi lên, ra vẻ thách thức Huyết Yêu dám cóc cái đầu cô tiếp hay không. Cô nhất định sẽ đánh trả mà không thèm đứng yên cho hắn khiến cô đau thêm lần nữa.
Huyết Yêu mỉm cười đầy thích thú. Hắn chuyển ánh mắt xuống bàn tay nhỏ bé của cô đang gõ gõ lên bàn tay hắn, đôi mắt cô nhìn hắn như thể hắn vừa làm điều gì tồi tệ lắm. Hắn đằng hắng rồi nói, giọng của hắn đã nhẹ nhàng hơn lúc nảy rất nhiều:
“Sao người có thể có con với Âm Cẩu. Đám Âm Cẩu để lại vết cắn chí mạng cho nạn nhân của nó, nhưng hắn không chết mà biến đổi thành Âm Cẩu. Người này sau này phát sinh tình cảm với một cô nương thần chết. Họ sinh ra một thái tử của thần chết. Tên nhóc này hội tự tất cả tinh hoa giữa hai loài. Thật đáng hổ thẹn khi phải nói, người này lại là người mang trong mình sứ mệnh tiếp theo của đám thần chết và nó nhìn thấy tương lai của sự chết chóc.”
Trúc Chi thôi chơi cái trò gõ gõ lên tay của Huyết Yêu. Cô cắn môi lo ngại:
“Vết cắn của âm cẩu thật sự ghê như vậy sao?”
“Sẽ rất nguy hiểm nếu một con người bị một âm cẩu cắn.”
“Có cách nào cứu được người đó không?”
Lần này Lôi Trí là người trả lời cho Trúc Chi nghe:
“Cách thì có, nhưng người đó không được uống máu người cho đến khi giải được độc âm cẩu.”
Trúc Chi thôi không quan tâm đến người bị âm cẩu cắn nữa. Cô tin rằng sẽ chẳng ai bị một âm cẩu cắn cả. Thế nên cô chuyển sang nói vấn đề khác. Cô nói ra suy đoán trong đầu mình:
“Có khi nào Ngọc Tự đã bắt được thái tử và uy hiếp Bạch Sư hay không? Chứ còn lý do nào khiến ổng tuân theo lời của lão đâu.”
Huyết Yêu im lặng nhìn ra ngoài bầu trời trong xanh. Ánh nắng đang chiếu qua từng khe lá hoa tử đằng của nhà hàng xóm. Hắn lúc này đang nghiền ngẫm lời suy đoán của Trúc Chi. Đó là một suy đoán không tồi. Rất có thể Bạch Sư đã để Ngọc Tự nắm được điểm yếu này nên mới phải làm việc cho lão. Bạch Sư thật sự quá già rồi, đầu óc không còn minh mẫn như xưa nữa. Loại chuyện quan trọng thế lại để cho Ngọc Tự bắt được.
Lôi Trí chờ cho đến khi cả hai người kia im lặng nó mới tía tia phát biểu:
“Làm sao biết được suy đoán đó là đúng?”
Huyết Yêu nói ngắn gọn:
“Có một cách để biết được Bạch Sư thật sự đã đánh mất thái tử của lão hay không. Ta sẽ lo chuyện đó.”
Lôi Trí tóm gọn lại một lần nữa trước khi đi lộ bản mặt ra cho Lục Trung bắt được:
“Vậy em chỉ cần để Lục Trung đến chổ Ngọc Tự? Sau đó, muốn bảo vệ tính mạng thân tàn ma dại này, em sẽ phải nôn ra cái tên của Trúc Chi?”
“Đúng vậy, chuyện còn lại cứ để ta xử lý. Nhưng ba ngày sau ngươi hẳn lộ mặt. Ta cần chuẩn bị vài thứ trước khi gặp vị cố nhân này.”