Tất cả đều bắt đầu rạo rực cho cuộc chiến sắp tới. Thế nhưng một người vẫn chưa ngủ dậy. Tuấn Tú cho rằng Trúc Chi vì quá mệt nên đánh một giấc hơi sâu hơn bình thường. Vậy mà khi tất cả đã có mặt đông đủ rồi vẫn chưa thấy tăm hơi của cô đâu. Tuấn Tú bắt Thanh Lâm lên lầu gọi Trúc Chi dậy, đương nhiên Thanh Lâm chạy lẹ làng nhất bởi vì nhiệm vụ này cậu thích thật sự. Tuấn Tú đưa mắt sang Nhất Uy cười cười nói nói:
“Cái thằng mê gái.”
“Nó chỉ mê mổi nhỏ Chi thôi.”
“Dám mê nhỏ nào khác anh không cho nó ở rể nhà này luôn đó chớ.”
“Nói vậy, anh đồng ý cho hai người đó yêu nhau hay sao?”
“Quan trọng nhỏ Chi thôi, nó thích ai anh cũng không phản đối.”
Vô Ảnh cười khà khà vài tiếng pha lẫn tiếng ho khan của chính mình đến khi Huyết Yêu đập mạnh vào đằng sau lưng của gã, gã mới ngừng cười suýt nữa cắn cái lưỡi của mình. Gã trưng bộ mặt đầy tủi hờn nhìn Huyết Yêu làm cho Tuấn Tú đang cố nhịn cười cũng phun ra một trận cười vang trời.
Thanh Lâm đứng trước của phòng và cố gọi khàn cả tiếng cũng không thấy Trúc Chi trả lời. Cậu nhẹ nhàng mở cửa ra và không thấy ai trong phòng cả. Cậu tức tốc chạy xuống báo lại cho mọi người biết.
Tuấn Tú lo lắng nói:
“Nó không phải là đứa hành động thiếu suy nghĩ, nhất là trong lúc này. Nó không thể nào đi ra ngoài mà không báo lại cho ai biết.”
Mọi người đưa mắt nhìn Huyết Yêu và hy vọng hắn biết gì đó. Dù sao trong cả đám người có năng lực tìm người mất tích chỉ có hắn. Huyết Yêu đứng dậy đi đâu đó trên lầu, những người còn lại nín thở chờ đợi.
Huyết Yêu vào phòng của mình lục lọi giọt máu của Trúc Chi chứa trong lọ thủy tinh. Hắn không thấy dấu hiệu nguy hiểm nào. Vậy thì sao cô lại mất tích ngay trong nhà mà hắn không cảm nhận được? Trừ phi cô tự mình rời đi. Trúc Chi mà hắn biết không làm những việc khiến người khác lo lắng được.
Huyết Yêu lôi điện thoại ra và gọi cho Trúc Chi. Cô đương nhiên không bắt máy. Trước đó dưới phòng khách Nhất Uy đã cố gọi cho cô nhưng không được. Điện thoại vẫn rung mà không ai nhấc máy cả. Kì quái.
Trúc Chi bị nhốt trong một căn phòng trống với bốn bức tường. Đến khi cô tự cắn vào tay một cái rõ đau mới biết một lần nữa mình không phải đang nằm mơ mà nó đang diễn ra thật. Căn phòng không có cửa sổ, cô không thể nào nhìn ra bên ngoài. Điện thoại cũng rơi mất tiêu, không biết nhóm người Huyết Yêu có nhận ra mình đã bị bắt đi hay chưa.
Trúc Chi cố nhớ những lời nói kì lạ của lão già đã bắt mình đi. Lão ấy nói cô chính là tiểu ma vương. Vì lão đã đặt một loại bùa chúa lên linh hồn của cô nên mới có thể gọi được cô đến nghĩa địa, lão còn chỉ đích danh ngôi mộ mà cô nằm nơi đó. Loại bùa nào lại gọi người sống rời khỏi nhà và đến chổ tối tăm đó được. Cô bắt đầu hoảng sợ khi nhận ra bản thân là tiểu ma vương, là đứa con của Thủy Hà và Quỷ vương. Làm sao có thể là cô?
Hóa ra loại linh lực tỏa ra từ người cô chính là do phần linh hồn của tiểu ma vương. Hóa ra lý do cô nuốt lấy viên minh ngọc mà không ảnh hưởng gì đến tính mạng là do cô chính là đứa con của Thủy Hà. Hóa ra có những lúc cô trở nên độc ác bởi vì cô cũng có một phần của Quỷ vương góp công.
“Chuyện gì vậy chứ?”, Trúc Chi rủa thầm, “Sao cuối cùng thằng tiểu ma vương mà mọi người cần tìm lại là mình. Mà mình là con gái cơ mà. Lão già này chắc đã nhầm rồi. Hay người đó là Ngân Chi? Bởi vì mình nằm trong thân thể của cô bé nên mới bị kéo đến đây?”
Trúc Chi tiếp tục lảm nhảm với chính mình:
“Lão đã nói đặt phong ấn vào linh hồn cơ mà, vậy thì người đó đâu thể là Ngân Chi được. Ấy là lão còn chỉ đích danh mộ của mình nữa.”
Cô nhớ lại tối qua lão già kia đã ném mình vào căn phòng này rồi đi mất, căn phòng cho đến giờ vẫn im lìm và tối đen như mực. Không biết lão ấy có nhìn được khuôn mặt của mình hay chưa. Nếu chưa, cô cần cải trang một chút, đến khi thoát được khỏi nơi này, cô nhất định trốn chạy khỏi lão ấy. Cô cũng nói với Huyết Yêu chuyện lão ấy đã đặt một loại phong ấn nho nhỏ lên linh hồn của cô, và rất có thể sẽ tóm được cô một lần nữa.
Trúc Chi nhớ ra một món đồ mà Tiểu Bạch đã tặng cô trước đó. Cô luôn luôn mang theo bên mình phòng trường hợp có tình huống như vầy xảy ra. Cô lôi nó ra, đó là một chiếc mặt nạ da người mỏng tanh, nó có tác dụng cải trang thành một người hoàn toàn khác. Cô vui mừng đắp nó lên trên mặt của mình, cũng không ngờ rằng mặt nạ bằng da kia là khuôn mặt của một cô nương xinh đẹp tuyệt trần, một cô nương rất đổi quen thuộc.
Huyết Yêu cảm thấy nhức đầu. Chuyện Trúc Chi tự dưng mất tích là chuyện kì quái nhất mà hắn gặp, lại còn mất tích trước mũi của hắn. Đáng ra hắn không nên để cô ngồi lại một mình trong phòng khách như thế. Hắn vẫn còn sợ hãi mỗi khi nghĩ đến nụ hôn mà cô đã trao hắn trước đó. Hắn sợ hai người ở riêng lại có phát sinh chuyện khác mà hắn không kiểm soát được.
Huyết Yêu càng tức giận ngút trời khi bản thân không cách nào tìm ra được cô. Cô ấy có thể bị ai bắt đi, ai lại dám bắt người của hắn ngay trước mặt hắn cơ chứ. Nếu hắn tìm thấy cô, hắn nhất định đưa cho cô một thứ, như thế hắn sẽ không khó khăn khi tìm cô nữa.
Huyết Yêu chợt nhớ ra mình có một con linh khuyển. Hắn nhanh chân chạy vào phòng Trúc Chi lấy cái gối nằm của cô cầm theo và trở về ngôi nhà của mình.
Trúc Chi hít thở thật sâu, cố tìm cách ra khỏi nơi này. Rồi đột nhiên bên ngoài nổ ra một tiếng động lớn, hình như có đánh nhau ở bên ngoài. Cô không cách nào nhìn ra ngoài đó, đành giả vờ thành nạn nhân bị bắt cóc kêu cứu thảm thương:
“Ai ở ngoài đó cứu tôi với. Tôi bị bắt cóc.”
Ở bên ngoài vẫn đánh nhau kịch liệt. Tiếng động lớn khinh khủng, vách tường căn phòng mà Trúc Chi bị nhốt rung lên liên tục. Cô có cảm tưởng nó sẽ bị đánh sập bất cứ lúc nào.
“Giá như mình có thể nhìn ra bên ngoài.”, Trúc Chi thầm khẩn cầu.
Mặc dù không nhìn ra bên ngoài, Trúc Chi vẫn nghe được họ nói cái gì. Cô nghe được giọng lão già đã bắt cô đến nơi này rõ rành rành không lẫn vào đâu được:
“Linh Đàm, lần trước bị giết chưa sợ hay sao còn dám đến đây tìm lão già này?”
Giọng nói của người kia có một chút tức giận, một chút hận ý:
“Nguyên Sâm, có biết ta đã tìm lão rất lâu rồi không? Khó khăn lắm mới tìm ra, lão tưởng ta còn vô dụng như trước kia?”
“Một thuồng luồng thành tinh lại mơ mộng hão huyền đánh thắng được ta? Người chế ngự được Nguyên Sâm ta chỉ có Quỷ vương mà thôi.”
Trúc Chi ngớ người nhớ ra đã từng nhìn thấy cái chết của thuồng luồng tinh. Nguy rồi, lúc này lại không thể ra tay tượng trợ. Huyết Yêu từng nói không muốn thấy gã chết. Cô phải tìm cách cứu lấy thuồng luông tinh mới được. Dù sao cái lão Nguyên Sâm kia cũng không dám làm gì cô, bởi vậy cô chỉ cần phân tán sự chú ý của lão. Trúc Chi la lên:
“Nguyên Sâm, bổn vương muốn đi vệ sinh.”
Nguyên Sâm liếc mắt vào bên trong khẽ thở dài. Từ tối qua, lão vẫn chưa nhìn mặt tiểu vương một cái. Một mặt, tiểu vương phản kháng lão, tiểu vương nằng nặc không chịu nhận mình là đứa con của Thủy Hà. Tối qua cứ gào ra bên ngoài:
“Tôi không phải tiểu ma vương, lão già chết tiệt.”
Mặt khác, trời quá tối lão không thể nhìn thấy rõ mặt của người được. Mặt của tiểu vương lắm lem bùn đất ở nghĩa địa khó mà nhận diện rõ. Đây là cơ hội lão được nhìn thấy mặt tiểu vương. Lão liếc mắt nhìn Linh Đàm nói giọng đàm phán rõ rành rành với Linh Đàm:
“Đợi ta một chút.”
Nguyên Sâm đi về phía cửa mở cửa cho Trúc Chi, cô lập tức nhào ra khỏi căn phòng kín. Khi cô bước ra ngoài Linh Đàm ngạc nhiên đến té nhào xuống đất, người con gái trước mặt là một người rất đỗi quen thuộc với gã.
Nguyên Sâm càng ngạc nhiên hơn Linh Đàm. Khuôn mặt kia đích thị là người đó, người đã bị lão giết chết đã hơn ngàn năm, người này chẳng liên quan gì đến Quỷ vương hay Thủy Hà. Làm sao gương mặt đó lại xuất hiện ở đây giờ phút này? Lão xoay xoay người của Trúc Chi quan sát một lần nữa sau đó ném cô sang một bên.
Lão thầm nghĩ mọi việc có khi nào không giống tưởng tượng của lão, có khi nào cô nương này thực chất không phải tiểu ma vương hay không. Bởi vì càng nhìn kỹ càng không thấy hình xăm nào trên cổ của cô. Lão thật sự phong ấn lên linh hồn của đứa nhỏ, nhưng vết bớt là một loại hình xăm đặc biệt mà tiểu vương được thừa hưởng từ Quỷ vương, cho dù thân thể có mục nát dưới đất thì vết bớt cũng tự khắc chuyển theo linh hồn của vật chủ. Mà ai lại chuyển đổi linh hồn của tiểu vương sang thể xác khác được. Có khi nào lão đã sai hay không, có khi nào tiểu vương thật sự lại là một người khác ở ngoài kia mà không phải cô bé này không?
Đáng lý lúc đưa tiểu vương đến thế giới này lão phải điều tra rõ gia đình đã nhận nuôi đứa nhỏ mới phải. Lão cứ tưởng rằng ngôi nhà đó sẽ không bao giờ đổi chủ cơ mà? Hơn nữa, tiểu vương không phải con trai hay sao? Lúc đưa đứa nhỏ đến thế giới này, lão quên xem xem nó là nam hay nữ rồi.
“Chết tiệt.”, Nguyên Sâm gầm gừ.
Nếu nó không phải tiểu vương, tại sao nó lại xuất hiện tại nghĩa địa? Có khi nào như lời nó nói, nó chỉ bị mộng du rồi đi loạn đến nơi đó hay không? Vậy thì tiểu vương thật sự vẫn còn đâu đó ở nghĩa địa kia ư?
Nghĩ đến đây lão tức giận. Lão nghĩ rằng chính cô đã lừa bịp lão, làm như chính cô là người tự nhận mình là tiểu vương chứ không phải cô bị lão bắt đi theo mình. Nguyên Sâm lạnh lùng nói với Trúc Chi:
“Ngươi không có hình xăm nào trên người?.”
Trúc Chi gật đầu xác nhận, trong lòng thầm vui mừng cuối cùng tên này cũng nhận ra cô không phải tiểu ma vương rồi. Hoặc có lẽ nhờ gương mặt giả này mới khiến lão chắc chắn thế.
Nguyên Sâm vẫn lạnh giọng:
“Ngươi không phải tiểu vương.”
“Tôi đã nói với lão tôi không phải tiểu vương gì đó rồi. Tôi chỉ là một học sinh chăm ngoan bình thường. Hôm qua là ngày giỗ của nội tôi nên tôi mới đến nghĩa trang thắp cho bà một nén nhang. Sau đó trở về nhà ngủ một giấc dài. Cuối cùng lại bị mộng du ra ngoài nghĩa địa.”
“Thế thì ngươi phải chết.”, Nguyên Sâm nói xong nắm lấy cổ áo của Trúc Chi ném cô lên cao. Trúc Chi bay kên cao theo đà, cô không dám sử dụng năng lực đặc biệt mà bấy lâu nay mình vẫn sử dụng. Cô sợ lão Nguyên Sâm lại đổi ý tiếp tục tin cô chính là tiểu vương.
Linh Đàm thấy vậy liền biến thành thuồng luồng tinh bay lên cõng lấy cô thoát thân. Nguyên Sâm đuổi theo không kịp. Lão gầm lên đầy tức tối.
Trúc Chi ngoan ngoãn ngồi trên lưng thuồng luồng tinh, không dám nhúc nhích. Bởi vì chỉ một hành động điên rồ nhỏ nhoi cũng khiến cô rơi xuống đất chết tươi. Cô có cảm tưởng như đang cưỡi một con rồng bay lên trời cao vậy. Từ độ cao này nhìn xuống mọi thứ bé nhỏ như hạt đậu.
Không biết thuồng luồng tinh định đưa cô đi đâu. Vừa mới thoát được Nguyên Sâm lại phải nghĩ cách thoát khỏi gã này. Gã có nguy hiểm bằng lão hay không, gã có dễ đàm phán bằng lão hay không cô không biết được. Nhưng cô đoán gã sẽ không giết mình ngay, bởi vì ánh mắt gã khi nhìn thấy gương mặt này của cô có một chút hoảng hốt lại có một chút dịu dàng. Gã cũng vì muốn cứu cô thoát khỏi Nguyên Sâm mà từ bỏ ý định đến sát hại lão ngay phút giây ấy.
Cuối cùng thuồng luồng tinh cũng ngừng bay. Họ đáp xuống một ngôi đền nhỏ trên núi. Cô không biết núi này ở đâu tên gì. Cô rùng mình ôm lấy cơ thể đang lạnh cóng rồi nói với thuồng luồng tinh:
“Cảm ơn anh nhiều lắm. Anh có thể đưa tôi về nhà luôn không?”
Thuồng luồng tinh trở lại hình dáng của một chàng trai cao to lực lưỡng với khuôn mặt đẹp trai, làng da ngăm bẩm sinh. Trúc Chi biết không nên khen ai trong giờ phút này, nhưng thực sự không cách nào rời mắt khỏi gương mặt đầy nam tính ấy. Rồi bỗng dưng Linh Đàm ôm chầm lấy Trúc Chi. Gã ghì chặt cô trong vòng tay của mình.