Mục lục
Thanh Kiếm Của Quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đàn Âm Cẩu đã xác định chính xác nơi mà mà Vô Ảnh và Thanh Lâm đang bỏ chạy. Chúng rượt theo sát nút. Chúng không quên tru lên cho đồng bọn biết được vị trí của mình.

Vô Ảnh và Thanh Lâm bị bao vây tứ phía, không thể tìm ra khe hở để chạy thoát nữa. Đám Âm Cẩu phát ra tiếng khò khè, nước miếng chảy dài sọc xuống đất nhin phát tởm. Thanh Lâm phát hoảng ôm chặt cánh tay của Vô Ảnh, đôi mắt vẫn nhìn bọn chúng. Cậu tự nhủ với chính mình: Lần này tiêu đời rồi.

Vô Ảnh nói với Thanh Lâm:

“Nó cũng chỉ là động vật. Chú mày còn cầm khẩu súng thần công chứa đầy đạn bạc mà Trúc Chi đưa không?”

Thanh Lâm gật đầu liên hồi, Vô Ảnh có cảm tưởng đầu của cậu sẽ gãy lìa nếu như cậu còn cố gần gật như thế nữa. Gã đập thật mạnh vào lưng Thanh Lâm rồi bực mình nói:

“Bắn thử xem chúng có chết thật không?”

Thanh Lâm run run chỉ súng vào mi tâm một con chó đen trước mặt. Cậu bắn chuẩn xác trúng mi tâm của nó. Đạn xuyên qua đầu của chó đen, nhưng nó không chết. Điều cậu vừa làm chỉ tổ khiến chúng nổi điên. Cả bầy đồng loạt tấn công Thanh Lâm và Vô Ảnh từ mọi phía.

Thanh Lâm hét toáng lên:

“Anh làm nó điên lên rồi kìa cha nội.”

Vô Ảnh cũng hoảng sợ không kém:

“Anh có biết gì đâu.”

Đám Âm Cẩu tấn công trực tiếp vào hai người. Thanh Lâm và Vô Ảnh tách nhau ra chiến đấu. Từ “chiến đấu” chỉ hạp với Vô Ảnh. Gã đã rút thanh kiếm lưỡi hái của mình ra từ lúc nào và đã bắt đầu chém hết con này đến con kia, mặc dù không trúng con nào. Trong mọi cố gắng của mình, gã đã đâm xuyên bụng một con gần đó, nó lăn ra chết trong sự ngỡ ngàng của Vô Ảnh. Thì ra, mấy con chó này vẫn có thể bị giết chết, đạn bạc không mấy tác dụng với nó, nhưng thanh kiếm bằng đồng nguyên chắc của gã vẫn có thể giết được chúng.

Đang vui vẻ với thành công nho nhỏ của mình, Vô Ảnh bị một con khác cắn gần như muốn đứt luôn cánh tay của Hiếu Minh. Gã phải dùng tay cầm kiếm chém đứt đuôi nó mới khiến nó buông gã ra. Gã ôm cánh tay đầy máu của mình nhận thấy bản thân vẫn chưa thoát khỏi hiểm nguy. Bởi vì chỉ một con trong số chúng bị giết, những con khác đang hăng máy muốn ăn tươi nuốt sống gã.

Khẩu súng của Thanh Lâm vô dụng trong trường hợp này. Khẩu súng mà Huyết Yêu cho cũng chẳng giúp ích gì cho cậu mấy. Khẩu súng ấy chỉ đối phó được với linh hồn, còn Âm Cẩu là những sinh vật sống sờ sờ. Lúc gặp Huyết Yêu, cậu lại quên xin một thanh kiếm phù hợp với mình.

Vô Ảnh chưa thể thoát khỏi vòng vây tới giúp Thanh Lâm. Gã đành ném thanh kiếm cho Thanh Lâm mượn. Gã gào to:

“Chém đứt lìa toàn thân của nó.”

Thanh Lâm mừng rỡ chụp vội thanh kiếm chém đứt đầu một con vừa cắn vào vai của mình. Cậu cố đứng dậy hét lên inh ỏi, chân thì nhảy bổ vào chúng chém hết con này đến con kia. Thanh kiếm quá nặng, cổ tay của cậu như muốn gãy vì sức nặng của nó.

Vô Ảnh gào lên bảo Thanh Lâm ném trả thanh kiếm lại cho mình. Cậu nhanh chóng ném qua cho gã. Bởi vì ngay thời khắc đó, một con khác đang phóng tới tính cắm những chiếc răng nhọn hoắt của chúng vào đầu Vô Ảnh.

Vô Ảnh chụp được thanh kiếm rồi chèn thanh kiếm vào răng của nó. Nhờ vậy, những hàm răng đen thui và hôi hám kia không cắn trúng đầu gã. Gã đẩy mạnh thanh kiếm khiến nó bị hất tung ra ngoài.

Vô Ảnh rạch một đường dài lên tay của mình rồi nhỏ máu lên thanh kiếm. Thanh kiếm uống máu của Vô Ảnh thì lập tức phát huy sức mạnh, cả người Vô Ảnh và thanh kiếm bay lên cao. Khi gã phóng xuống đất, mặt đất rung chuyển tạo một vòng tròn kì lạ.

Thanh Lâm tá hỏa nhảy sang một bên né tránh lại bị một con cắn trúng vai còn lại. Cả người Thanh Lâm lúc này đầy máu, thịt xương lòi ra ngoài, rất đau nhưng cậu không kịp cảm nhận nổi đau của mình. Cậu dùng một tay kéo cái đầu con chó ra khỏi vai, sức mạnh yếu hẳn. Chắc là do cậu bị thương nên lực đạo không mạnh như lúc bình thường.

Vô Ảnh sau khi hợp nhất với thanh kiếm trở nên mạnh hơn rất nhiều. Gã hành động rất nhanh, đến mức Thanh Lâm còn không nhìn được rút cuộc gã đã di chuyển nhanh thế nào đã hạ hoàn toàn đám Âm Cẩu. Ngay cả con chó đen đang cố giết Thanh Lâm cũng bị xé ra thành trăm mảnh bằng thanh kiếm kia.

Thanh Lâm cuối cùng cũng sống sót, cậu nằm ngửa mặt lên trời, xém nữa là khóc thành tiếng. Nhìn đi, mới chỉ là bước dạo đầu đã bị thương thành ra thế này, nếu còn tiếp tục vào sâu hơn nữa, chuyện nguy hiểm gì có thể tới nữa? Cậu bỗng nhiên nhớ đến ba của mình ghê gớm. Vết thương trên vai vẫn còn chảy máu rất nhiều, Thanh Lâm thì muốn ngất xỉu.

Vô Ảnh rất nhanh đã trị thương cho mình. Gã lấn tới cố trị thương cho Thanh Lâm, nhưng vết thương ghê đến mức gã cũng hoảng sợ. Gã đã đọc được ở đâu đó về vết cắn của Âm Cẩu: Vết cắn không giết chết nạn nhân mà biến nạn nhân thành dị nhân. Dị nhân như thế nào gã không biết.

Vô Ảnh nói lời trong lòng cho Thanh Lâm biết, tránh khi Thanh Lâm trở thành dị nhân thật, cậu ấy sẽ chết đứng:

“Anh nói cho chú biết chuyện này, vết căn của Âm Cẩu sẽ để lại di chứng cho con người.”

Thanh Lâm ngồi dậy. Cậu quá tuyệt vọng khi nghĩ đến tương lai phía trước mà chưa thẩm thấu hết câu nói của Vô Ảnh vào não bộ. Cậu hỏi lại:

“Anh nói gì em nghe không rõ.”

Vô Ảnh cố nói cho giọng mình bớt run lại:

“Vết cắn quá sâu. Anh sợ nó để lại di chứng.”

Thanh Lâm đương nhiên ngơ ngác, mắt cứ trợn trừng nhìn Vô Ảnh, đôi môi thì nói:

“Di chứng gì?”

“Anh không biết. Anh đã đọc ở đâu về vết cắn của chúng, nó sẽ khiến em biến đổi một chút.”

Thanh Lâm chết đứng đúng như những gì Vô Ảnh lo lắng. Cậu đang liên tưởng đến mấy phim ma cà rồng mà cậu hay xem, vết cắn của ma cà rồng biến con người thành ma cà rồng, vết cắn của sói sẽ biến người trở thành người sói, không lẽ vết cắn của chó ma sẽ biến cậu thành một con chó ma. Đùa kiểu gì kinh dị vậy, cậu không muốn trở thành một con chó đen khổng lồ như vậy đâu.

Thanh Lâm đang hoảng sợ tột độ thì vết thương trên cổ và vai của cậu đang tự nhiên lành lại. Cậu cười khổ không tin vào mắt mình. Cậu chỉ tay cho Vô Ảnh thấy điều kinh khủng kia đang diễn ra trước mắt hai người.

Vô Ảnh lo lắng nhìn vết thương tự lành, trường hợp này gã không biết phải an ủi Thanh Lâm ra sao. Gã đành nói cho Thanh Lâm yên tâm:

“Huyết Yêu có cách giải lời nguyền. Cứ yên tâm đi, khi nào phi vụ này xong, ảnh sẽ cứu được chú mày thôi.”

Thanh Lâm muốn khóc:

“Em có sống đến lúc thầy cứu được mình không đã.”

“Anh hứa mà, anh sẽ bảo vệ chú mày dù có chết.”

Thanh Lâm không tin vào lời hứa kia lắm. Nhất là khi cậu đang cảm thấy mạch máu đang chạy rất loạn. Cậu còn tưởng nó sẽ nổ tung kìa. Cậu cảm thấy đau quá, từng tế bào như đang phình to ra.

Cậu hét lên cho Vô Ảnh nghe giọng tuyệt vọng của chính mình:

“Đừng có nói là em biến thành chó nha. Nó đang thay đổi.”

Thanh Lâm giơ bàn tay lên cho Vô Ảnh xem. Những ngón tay của cậu đang thay đổi thật, ngón tay dài ra và to gấp ba lần bình thường, móng tay ở đâu tự động dài ra và nó đen thui. Đến lúc này, cậu òa khóc nức nở. Cậu khạc nhổ một ngụm nước màu đen đen kinh dị.

Vô Ảnh lần đầu tiên trông thấy Thanh Lâm khóc thương tâm đến thế, ngay cả khi bị nạn kinh khủng thế nào cậu cũng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt. Gã bối rối không biết phản ứng ra sao, đột nhiên có giọng nói của một cô gái phát ra từ sau lưng hai người:

“Hai người làm gì ở đây? Nơi này có phải nơi đến tham quan đâu chứ?”

Thanh Lâm tiếp tục khóc lóc thảm thiết, chìa hai bàn tay ra cho người đó xem. Ả nghiêng đầu nhìn một hồi lâu. Sau đó, ả đến bên cạnh xác con chó ma bên cạnh chặt đứt đầu của nó bằng móng tay của mình. Ả cầm lấy cái đầu của nó tới cạnh nơi Thanh Lâm đang ngồi. Ả nhỏ vài giọt máu của Âm Cẩu kia vào trong mồm của cậu và bắt ép cậu nuốt vào.

Lúc này mới nhận ra người đang đứng trước mặt hai người là Lan Anh. Thanh Lâm muốn nhổ máu ra lại tự dưng nuốt vào. Cậu giật mình nín khóc, dùng tay cào cào trên cuống họng của mình. Ả đang cầm cái đầu đầy máu của Âm Cẩu đưa ra trước mặt Thanh Lâm. Ả nói:

“Yên nào.”, ả ném cái đầu Âm Cẩu đi nơi khác và nói tiếp, “Máu của Âm Cẩu giúp làm chạm quá trình tiến hóa của nó bên trong người của em, biết chưa?”

Thanh Lâm nghe vậy không còn cố cáo cấu vào cổ mình nữa. Cậu chuyển sang dương ánh mắt đáng thương nhìn Lan Anh. Cậu hy vọng cô ả biết cách giải nguyền giúp mình. Nhìn Vô Ảnh là biết gã không giúp ích được gì rồi, gã còn phải đợi đến khi gặp Huyết Yêu mới tính được.

Vô Ảnh hỏi Lan Anh:

“Tụi anh có công vụ quan trọng mới xuất hiện ở đây. Còn cô em? Sao em cũng lạc vào tử địa này?”, Vô Ảnh giả vờ thốt lên kinh ngạc, “Không lẽ em bám đuôi tụi này ư?”

“Bám đuôi cái đầu của anh ấy.”, Lan Anh giơ tay lên định cho Vô Ảnh một phát vào đầu cho chừa cái tật ảo tưởng, nhưng ả kiềm chế được. Ả chỉ quắc mắc nói, “Tui cũng có công chuyện.”

Lan Anh không thể không nhận thấy xác chết của đám Âm Cẩu rãi rác khắp nơi. Cô ả lo lắng nói với Vô Ảnh:

“Âm Cẩu bị giết nhiều thế, nhất định sẽ khiến đám thần chết phát hiện có người đột nhập. Đến lúc đó sẽ rắc rối to đấy.”

“Tụi nó mù mà, tụi nó không cảm nhận được anh. Với lại, trong tử địa của chúng, chúng cũng không ngửi được mùi của con người.”

“Anh thuộc lòng tốt đấy. Vậy anh có đọc cái dòng: Trong tử địa của thần chết, chúng không bị mù hay sao? Chúng chỉ mù khi ra ngoài thế giới loài người và thực hiện đêm săn tào lao của chúng mà thôi.”

“Chết mồ không?”, Vô Ảnh lo lắng ngó về phía Thanh Lâm. Nếu đám thần chết thật sự thấy được họ, gã lo sợ chúng sẽ giết chết người yếu nhất trong cả hai trước. Đến lúc đó Thanh Lâm thật sự sẽ gặp nguy hiểm.

Thanh Lâm không nhận ra sự lo lắng mà Vô Ảnh đang nhìn mình. Cậu tranh thủ hỏi Lan Anh:

“Chị hãy nói với em rằng chị biết cách khiến em trở lại bình thường đi. Hay nhất định tụi mình phải đợi Huyết Yêu xuất hiện?”

“Muốn giải lời nguyền rất dễ. Chị sẽ giúp cưng giải lời nguyền mà không cần đợi Huyết Yêu xuất hiện.”, nói xong Lan Anh đứng dậy, ả phủi bụi và máu dính trên áo của mình rồi nói tiếp, “Tuy nhiên, cưng cũng có thể lợi dụng thế mạnh của mình một chút. Âm Cẩu thật ra có rất nhiều điểm ưu việt: Tốc độ, thính giác, thị giác, tất cả các giác quan của cưng đều tăng lên gấp nghìn lần. Bộ móng vuốt của cưng hiện giờ đủ giết một tên thần chết. Cưng đừng lo lắng, cưng vẫn còn 48 giờ đồng hồ để giải nguyền.”

Thanh Lâm đực mặt ra nhìn Lan Anh. Ý của ả rất rõ ràng, ả muốn Thanh Lâm giữ nguyên bộ dáng biến đổi này với mục đích duy nhất: Cậu sẽ phải dùng lợi thế của một Âm Cẩu để chiến đấu, sức mạnh của Âm Cẩu đương nhiên mạnh hơn sức mạnh của cậu rất nhiều. Thanh Lâm rất phân vân không biết có nên nghe lời Lan Anh hay không. Ả là thuộc hạ của Trúc Chi chứ không phải của cậu, liệu ả có thật sự có ý tốt muốn giúp cậu hay không?

Vô Ảnh ban đầu không chịu làm theo ý của Lan Anh. Sau đó, gã nghĩ Thanh Lâm trở lại làm con người sẽ yếu thế hơn bọn thần chết rất nhiều. Gã cần một Thanh Lâm có khả năng chiến đấu mạnh như một Âm Cẩu.

Cuối cùng, Thanh Lâm quyết định nghe theo lời của Lan Anh. Một phần vì cậu không muốn sự yếu nhược của mình ảnh hưởng đến thời cuộc. Một phần cậu cũng muốn xem xem sức mạnh của một Âm Cẩu dạng con người sẽ mạnh đến đâu.

Lan Anh nở một nụ cười như ý. Ả ta tự dưng xuất phát cùng Thanh Lâm và Vô Ảnh. Gã bực mình nói với Lan Anh:

“Nè, bộ cô em tính theo tụi anh đi luôn hả?”

Lan Anh chề môi đáp:

“Ai theo ai? Tui tình cờ phát hiện vết tích của một người quen nên mới lằn đến nơi này. Nếu hướng đi đã chung một hướng thì tui không ngại đi chung đâu.”, Lan Anh nghiêng đầu cười với Vô Ảnh một cái sau đó nháy mắt với gã, “Thêm một trợ thủ mạnh như tui đi cùng mà anh còn chê ư?”

Thanh Lâm chạy tới cập cổ Lan Anh trông rất thân thiết, như thể hai người là những người bạn thân lâu năm, thiếu điều hát ca nghêu ngao nữa thôi. Cậu đương nhiên không hề từ chối một trợ thủ đắc lực như Lan Anh. Dù gì ả cũng là một nữ hoàng bóng đêm, ả sẽ rành cái thế giới cỏi âm nhiều hơn Vô Ảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK