Tần Hiểu Nguyệt nhìn anh trai nói, “Anh, tha cho hắn đi.
” Rốt cuộc cô cũng không có chịu thương tổn gì.
“Anh có thể cút.
” Tần Hiểu Đông hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn Lại Tam một cái, Lại Tam xám xịt mà chạy lấy người, tuy rằng lão đại của Lại Tam rất lợi hại, nhưng mà Lại Tam biết nếu mình đối đầu với tập đoàn Tần thị, lão đại khẳng định sẽ hy sinh mình, sau đó dập tắt nổi giận của đối phương.
“Anh, đừng nóng giận, hắn chẳng qua là nói chuyện quấy rầy em mà thôi.
” Tần Hiểu Nguyệt cảm thấy không có gì, rốt cuộc mình không bị tổn thất gì.
“Bộ dạng này không được a, em vào trường học, anh làm sao biết được em có bị người quấy rầy hay không?” Tần Hiểu Đông có chút buồn bực.
“Cái này đơn giản, em gái Nguyệt Nhi cùng anh đi đến văn phòng anh, anh đưa cho em một cái lễ vật nhỏ.
” Trịnh Giang cười tủm tỉm nói.
“Trịnh Giang đại ca, anh sợ người kia?” Vừa rồi Tần Hiểu Nguyệt thấy được Trịnh Giang vốn dĩ tính toán ra tay, nhưng hắn nhịn xuống, để anh trai ra tay.
“Trịnh Giang đại ca của em hiện tại là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a.
Cái tên tiểu lưu manh kia anh không sợ, anh sợ là người ở phía sau hắn kìa.
” Trịnh Giang lắc lắc đầu nói.
Tần Hiểu Đông cau mày nói, “Người kia là Ngầm Hoàng?”
“Đúng vậy, tiểu tử này là thuộc hạ của hắn.
” Trịnh Giang cau mày nói.
“Tôi đây thật không nên ở chỗ này đánh hắn.
” Tần Hiểu Đông cảm thấy mình đã chọc phiền toái cho anh em của mình.
“Không có việc gì, hắn nên đánh thì phải đánh, hiện tại là cậu đánh, hắn là không dám trêu chọc các cậu, chẳng qua Nguyệt Nhi về sau cẩn thận một chút, anh sợ hắn ăn mệt ở trên người anh của em, sẽ tìm em gây phiền toái.
” Trịnh Giang mở miệng dặn dò.
“Ân, em sẽ cẩn thận.
” Tần Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm nói, “Em còn chờ Trịnh đại ca đưa em lễ vật đâu.
”
“Đi, anh cho em cầm đi.
” Trịnh Giang dẫn đầu hướng tới văn phòng mà đi, trong văn phòng hắn có không ít đồ dùng phòng thân cho con gái, những đồ dùng phòng thân này là do một cô gái mở cửa hàng ở chỗ này đưa cho hắn.
Để cho Trịnh Giang buồn bực chính là cô gái đưa cho hắn mấy thứ này cho rằng hắn thực kiều nhược, nên lấy mấy thứ này phòng thân, miễn cho nửa đêm về nhà bị mất thân.
Thời điểm lúc cô gái kia nói những lời này, Trịnh Giang kém chút là hộc máu, nếu không phải cô gái kia thật xinh đẹp, hắn phải phá giới đánh phụ nữ.
“Đây, côn điện nhỏ, ớt cay phun sương, cái kẹp” Trịnh Giang vừa nói vừa để mấy thứ này vào trong lòng ngực Tần Hiểu Nguyệt.
Mà lúc này, Tần Hiểu Đông phảng phất hiểu được cái gì, cười ha ha, thậm chí còn cong eo cười.
Mặt Trịnh Giang lập tức đỏ lên, “Đông Tử, cậu cho tôi chút mặt mũi được không?”
Tần Hiểu Đông ngưng cười, “Giang tử, thực xin lỗi, tôi không cười.
” Bất quá tuy rằng anh nói thế , nhưng là vẫn cười không khép được miệng.
Tần Hiểu Nguyệt tò mò mà nhìn anh trai nhà mình, “Anh, anh đang cười cái gì a?”
Tần Hiểu Đông chung quy là không nghĩ để em gái biết mà chê cười anh em kết nghĩa, anh mở miệng nói, “Anh chỉ là đang cười Giang Tử mua nhiều dụng cụ phòng thân như vậy, xem ra buổi tối về nhà thật sự rất nguy hiểm a.
”
Mặt Trịnh Giang lập tức đỏ lên, đúng lúc này, từ bên ngoài chạy vào một cô gái thật xinh đẹp, “Trịnh Giang, anh không có việc gì chứ?”
“Ân? Lâm Lệ, làm sao vậy? Có việc sao?” Trịnh Giang vừa thấy người tới mặt càng đỏ hơn.
“Vừa rồi nghe người ta nói anh đánh nhau, tôi lại đây nhìn xem anh có phải bị người đánh hay không?” Lâm Lệ lúc này thấy một đống dụng cụ trong tay Tần Hiểu Nguyệt, “Ân, không tồi, Trịnh Giang hiện tại anh cũng học thông minh, biết lấy dụng cụ ra tới, về sau phải mang theo dụng cụ bên người biết không? Phải tự bảo vệ tốt bản thân, anh không có việc gì, tôi liền an tâm rồi, tôi còn có việc phải đi.
”
Nói xong, Lâm Lệ trực tiếp xoay người chạy đi ra ngoài, sắc mặt Trịnh Giang tức khắc đỏ như tôm luộc.
.
Danh Sách Chương: