Hoàng Hân bên này còn có vài tên thuộc hạ, bao gồm Cao Mãnh hiện tại cũng đứng ở một bên.
Hoàng Hân hướng về phía bọn họ nói, “Các anh tránh xa một chút.
”
Tần Hiểu Nguyệt khẽ cười nói, “Không nghĩ tới cô còn rất yêu quý thuộc hạ của mình a.
” Tần Hiểu Nguyệt cũng không tính dự định xuống tay với những người khác, không chừng Cao Mãnh kia cùng Mạt Mạt có quan hệ gì đâu.
Tuy rằng Cao Mãnh tóc rất dài, nhưng phạm vi mà Tần Hiểu Nguyệt có thể nhìn được, vẫn là cảm thấy Cao Mãnh kỳ thật cùng Mạt Mạt thật giống nhau.
“Thuộc hạ của tôi, tôi đương nhiên quý trọng tính mạng bọn họ.
” Hoàng Hân nói xong liền bắt đầu dùng thủy công kích Tần Hiểu Nguyệt.
Tần Hiểu Nguyệt phi thân lên, sau đó bắn tới một bên, tay cô huy động lôi hệ dị năng, tiếp tục bổ về phía Hoàng Hân.
Sau khi Hoàng Hân thấy sấm sét hiện lên, liền thả người chạy tới một bên, Tần Hiểu Nguyệt thì đuổi theo phía sau không bỏ, rất nhanh, hai người bọn họ liền rời đi khu vực này.
Sau khi hai người các cô rời đi một lát, Tần Hiểu Mạt liền xuất hiện ở chỗ Tần Hiểu Nguyệt vừa đứng, cô gọi Cao Mãnh, “Cao Mãnh!”
Cao Mãnh đột nhiên cảm thấy người xuất hiện trước mắt này đặc biệt quen thuộc, “Cô là ai?”
Tần Hiểu Mạt ngẩng đầu nhìn về phía Cao Mãnh, “Ba không quen biết con sao?”
Cao Mãnh đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ trước mắt này như vợ mình, rất giống quá giống, nhưng hắn biết đây khẳng định không phải, bởi vì vợ hắn hắn tự tay mai táng.
“Cô là ai? Vì sao giống Linh Nhi như vậy?” Cao Mãnh kinh hô.
Tần Hiểu Mạt cười cười nói, “Nhận không ra con sao? Cũng khó trách, từ sau khi con ba tuổi đã không còn gặp lại ba.
”
Cao Mãnh nhìn Tần Hiểu Mạt không dám tin tưởng mà nói, “Cầm Cầm?” Con gái hắn Cao Cầm không thể lớn như vậy a.
Tần Hiểu Mạt hừ lạnh một tiếng, “Xem ra ba vẫn còn chút ký ức, con cho rằng ba đã quên con còn tồn tại đâu!”
“Sao có thể? Con là con gái của ba, ba sao có thể quên con?” Cao Mãnh có chút không dám tin tưởng, “Bọn họ không phải nói con đã chết sao?”
“Ai nói cho ba con đã chết?” Tần Hiểu Mạt lạnh lùng mà nhìn về phía ba mình.
“Triệu Lượng, hắn nói cho ba con đã bị hại chết, để ba chạy thật xa, không bao giờ quay về, ba cũng là gần đây mới từ Lạc Thiên căn cứ chạy đến đây.
” Đôi mắt Cao Mãnh đột nhiên có chút mơ hồ.
“Triệu Lượng” Tần Hiểu Mạt biết Triệu Lượng này, hắn có thể nói là anh em tốt của ba mình, cũng là một sát thủ của Thượng Quan Vân , những ngày mình bị đóng cửa nhốt lại, hắn vẫn rất chiếu cố mình, nhưng vì sao hắn lại muốn lừa gạt ba chứ?
Tần Hiểu Mạt đột nhiên cười thảm, lúc ấy ba mình sao có thể đấu được với Thượng Quan Vân? “Con bị Thượng Quan Vân nhốt lại, vẫn luôn nhốt đến trước mạt thế, mới được chị Nguyệt Nhi cứu trở về, nếu biết ba còn tồn tại, con cũng đã an tâm rồi.
”
Nói xong, Tần Hiểu Mạt liền trực tiếp về không gian, cô không có cách nào đối mặt với ba mình, mặc dù đã biết hắn cũng không phải cố ý bỏ rơi mình, cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
“Cầm Cầm!” Cao Mãnh nhìn khắp bốn phía, nhưng lại không nhìn thấy tung tích Tần Hiểu Mạt, hắn lập tức có chút thất hồn lạc phách, mới vừa nhìn thấy con gái, con gái thế mà lại trốn đi.
“Mãnh ca, con gái anh chắc là ở Tần gia.
” Một người đàn ông bên cạnh Cao Mãnh lên tiếng nói.
“Ở Tần gia?” Cao Mãnh trợn tròn đôi mắt, Tần gia không phải xem như là thù địch với bọn họ sao? Bởi vì hiện tại bọn họ chính là thuộc hạ của Hoàng Hân.
“Đúng vậy, hiện tại cũng không biết lão đại cùng vị đại tiểu thư Tần gia kia chiến đấu thế nào rồi.
” Có một người thở dài một hơi, loại này chiến đấu này cũng không phải loại bọn họ có thể tham dự.
“Chúng ta vẫn nên ngoan ngoãn chờ ở nơi này đi, miễn cho các cô ấy chiến đấu lan đến tính mạng chúng ta.
”
Mấy người này ngoan ngoãn cũng không động, mà Tần Hiểu Nguyệt cùng Hoàng Hân hiện tại một đường truy đuổi, hai người đã chạy hơn một km.
Danh Sách Chương: